Đọc truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân – Chương 21: Không may tự cho mình là thông minh
Đối với cách làm của Địch Vũ Liễn, tuy nói rằng chúng thần đang đứng
trong Mậu Học Hiên có bất ngờ về lý do bé sử dụng, nhưng phản ứng trong
lòng mỗi người đều khác nhau.
Đôi mày của Vương Trí Lợi hơi hơi nhướn lên, không nghĩ tới lời ông
nói vừa rồi lại được tiểu hoàng tử sử dụng làm cái cớ. Ông vốn định để
tiểu hoàng tử không cần vì Thôi Hiểu Phong mà đắc tội Thái hậu, thế
nhưng theo tình hình trước mắt, xem ra tiểu hoàng tử không chịu buông
tha Thôi Hiểu Phong rồi! Quên đi, thật ra cũng không còn cách nào khác,
cứ xem mấy động tác của Hoàng thượng mà xem, người thật vừa lòng!
Trong lòng Vũ Văn Hạo Chính nói: vị tiểu hoàng tử này quả nhiên giống như dự đoán, không hề đơn giản! Nhưng đứa cháu khờ nhà ông suy cho cùng đã đi đâu mất rồi?
Còn Vũ Văn Hạo Nhiên thì lại than thở: Thì ra Ngũ đệ nói chẳng
sai, chính mắt nhìn thấy mới hiểu được sự lợi hại của vị tiểu hoàng tử
này. Đến khi nào đứa nhỏ khờ nhà ông có thể có một nửa sự thông minh của Thập lục hoàng tử đây, đến khi ấy ông thật sự đã thấy thỏa mãn rồi!
Nghĩ đến đứa nhỏ khờ nhà ông, trong lòng ông rất sốt ruột nhưng lại
chẳng làm gì được.
Thái giám đang dìu Thôi Hiểu Phong nghe thấy Hoàng thượng nói thế,
lại đưa Thôi Hiểu Phong trở lại đánh, trong chốc lát, bên trong Mậu Học
Hiên tràn ngập tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
“Thập lục hoàng tử thứ tội ạ! Tôn tử vi thần tuổi còn nhỏ, làm việc
còn chưa biết phân nặng nhẹ, dám ở trường thi tán gẫu với người khác,
tuy nhiên vi thần đảm bảo tôn tử nhà thần tuyệt đối không dám làm càn
làm nhục nhã gia phong như thế. Xin Thập lục điện hạ thủ hạ lưu tình!”
Hoàng thượng thật sự chẳng hề mở mắt, công khai mặc kệ chuyện này, Thôi
thừa tướng đành buộc lòng phải hạ thấp tư thế, cầu xin Địch Vũ Liễn
buông tha cho Thôi Hiểu Phong.
“Tuổi nó còn nhỏ? Nhỏ hơn bản hoàng tử sao?” Hàng mi nhỏ nhắn nhướn
lên, khóe miệng cong cong tựa như đang cười châm chọc, đôi mắt phượng
nhìn chằm chằm Thôi thừa tướng, một câu nói chặn đứng họng ông, chẳng
thế thốt ra lời nào nữa.
Văn công công đang đứng tại một bên, trong lòng tính toán, nếu như
bây giờ giúp đỡ Thôi thừa tướng được chuyện này, ông ta nhất định sẽ
biết ơn mình, về sao lợi ích chắc chắn sẽ chằng ít, thế là ngay sau đó,
mọi người chỉ thấy Văn công công tự cho mình là thông minh đến bên Địch
Vũ Liễn thì thầm: “Thập lục điện hạ, Thôi Hiểu Phong là đứa cháu được
Thái hậu cực kỳ yêu thương, nếu như xảy ra chuyện gì đó, Thái hậu trách
tội, đối với ngài cũng thật sự không tốt! Vả lại,” thanh âm của ăn bỗng
nhiên trở lại âm lượng bình thường, làm cho tất cả mọi người đều nghe
thấy được, “lúc đó nô tài cũng có mặt tại nơi đây, nô tài có thể làm
chứng Thôi thiếu gia cũng không có làm càn, chỉ là cười đùa vài câu
không ảnh hưởng gì đến việc lớn với tiểu biểu đệ bên cạnh mà thôi! Ngài
đã hiểu lầm rồi!” Cái tội danh cười đùa ở trường thi có lẽ là không
thoát được, thế nhưng cái tội làm càn kia thì có thể trốn thoát, Văn
công công nói hộ Thôi Hiểu Phong, đồng thời trong lòng mắng Vương Trí
Lợi ăn nói chẳng cẩn thận, rước lấy không ít chuyện phiền toái.
Ông ta vừa nói xong, các đại quan triều đình đứng trước mặt Địch Vũ
Liễn đều thấy đứa nhỏ này ra hiệu cho tiểu thái giám phía sau. Vị tiểu
thái kia gật đầu, khom người với Địch Vũ Liễn, sau đó giao một quyển tập trong tay cho tiểu cung bên cạnh rồi lui ra khỏi Mậu Học Hiên, còn vị
tiểu cung nữ kia tiến đến bên phải Địch Vũ Liễn, hai tay cung kính dâng
quyển tập lên.
Thôi thừa tướng không biết bé muốn làm cái gì, thấy tiếc kêu khóc của cháu trai, trong lòng cảm thấy thương tiếc lo âu, ông tiếp lời Văn công công, lần thứ hai vì cháu trai mà hướng Địch Vũ Liễn cầu xin tha thứ:
“Thập lục hoàng tử, ngài cũng đã nghe thấy lời Văn công công nói, tôn tử vi thần tuyệt đối không có hành động làm càn. Cười đùa là do nó chưa
hiểu chuyện, đợi sau khi trở về, vi thần chắc chắn sẽ dạy dỗ nó nghiêm
khắc hơn! Mong rằng Thập lục hoàng tử bỏ qua cho tội danh khinh thường
trường thi lần này thôi!”
“Văn công công!” Địch Vũ Liễn phớt lờ Thôi thừa tướng, bỗng nhiên mở
miệng gọi, trong lòng nổi giận đùng đùng vì những lời Văn công công nói
giúp cho Thôi Hiểu Phong cười đùa không làm ảnh hưởng đến việc lớn kia.
“Nô tài ở.” Văn công công không rõ bé gọi ông ta cái gì, cúi người đáp.
Địch Vũ Liễn ra hiệu cho lão tới trước mặt bé. Đợi đến khi Văn công
công đứng trước mặt bé rồi, lại thấy bé chẳng nói lời nào mà chỉ ngoắc
ngoắc tay, Văn công công đành phải đến gần thêm một chút, cúi mình. Địch Vũ Liễn nhíu mày lại ngoắc ngón tay, Văn công công lại tiến lên thêm
một chút, khom lưng, nhìn bé không hiểu gì cả.
“Ngươi muốn bản hoàng tử ngửa mặt nhìn ngươi sao!” Địch Vũ Liễn bỗng trừng mắt thật to, hét lên giận dữ.
“Nô tài không dám!” Văn công công ngay lập tức quỳ xuống.
“Cúi đầu thấp xuống! Thấp nữa! Thấp nữa đi!” Địch Vũ Liễn không ngừng ra lệnh cho Văn công công cúi đầu, cho đến khi hắn bò soài ra đất, bé
mới xem như thỏa mãn.
Thôi thừa tướng cực kỳ lo lắng, Thập lục hoàng tử chẳng thèm đếm xỉa
gì đến ông, Hoàng thượng cũng không quan tâm việc này, còn cháu trai của ông đã trợn trắng hai mắt ngất đi ở đằng kia. Vì vậy ông vội vàng đánh
mắt ra hiệu cho Hộ bộ thượng thư Ô Nghiễm Hoa cùng hai anh em nhà Vũ Văn đứng ra giúp đỡ, nhưng trong lúc ba người còn chưa phản ứng kịp, mọi
người trong Mậu Học Hiên đã kinh ngạc sợ hãi khi thấy Địch Vũ Liễn đưa
cái chân ngắn cũn ra đạp mạnh vào vai Văn công công, người đang bò soài
ra đất kia. Sau khi ông ta ngã lăn ra đất, bé đưa tay nho nhỏ lấy quyển
tập mà tiểu cung nữ bên người đang cầm, ném mạnh xuống, đập trúng đầu
Văn công công.
“Cái đồ đáng chết! Là ai cho ngươi có lá gan lớn như vậy tự tiện giảm số người được chọn tham gia thi tuyển thành từng này người hả?” Địch Vũ Liễn tức giận, lớn tiếng hỏi. Đừng có xem đó là tiếng trẻ con, trên
thực tế nó thật sự làm cho phần lớn các vị đại thần đối diện biến sắc
mặt, việc của Thôi Hiểu Phong đã làm cho họ quên mất chuyện mấy đứa trẻ
con đang đứng ngoài viện. Hễ là những quan viên nào có giao dịch lén lút với Văn công công đều kinh hãi trong lòng, sợ rằng Văn công công sẽ làm lộ ra mấy chuyện họ làm lén lút sau lưng Hoàng thượng.
“Nô tài không biết Thập lục điện hạ đang nói là có ý gì, toàn bộ
người tham gia thi tuyển ngày hôm nay đều đang ở trong Mậu Học Hiên
này.” Trong lòng Văn công công kinh hãi, một lần nữa quỳ rạp trên mặt
đất, cố gắng trấn tĩnh.
“Hừ! Người đến tham gia thi tuyển ngày hôm nay đúng là tất cả đang có mặt tại chỗ này!” Cánh tay nhỏ bé của Địch Vũ Liễn chỉ về phía cửa lớn.
Văn công công đưa mắt nhìn theo hướng tay bé chỉ, trong nháy mắt sắc
mặt trở nên vàng như đất. Thì ra trong lúc ông ta trả lời, Tiểu Phúc tử
đã theo ý của Địch Vũ Liễn dẫn toàn bộ những đứa nhỏ này vào trong.
“Nô tài thật sự không biết có chuyện gì xảy ra!” Văn công công quyết định dù chết cũng cãi đến cùng, quyết không thừa nhận!
“Không biết!? Năm mươi tám đứa trẻ cùng với thái giám dẫn chúng đi có thể đứng ra làm chứng, là nhà ngươi tự ý cắt giảm số người được chọn
lựa! Đây là bản danh sách trước đó!” Địch Vũ Liễn lấy tay chỉ vào quyển
tập vừa ném xuống đầu hắn, “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ! Bắt hắn lại cho ta, đánh thật mạnh vào, đánh cho tới khi hắn nói thật ra, khai ra
người nào cho hắn mượn lá gan, làm ra những chuyện xằng bậy như thế này.
À, hóa ra tiểu hoàng tử vẫn ghi nhớ kỹ lời nhắc nhở của ông lúc sáng sớm! Trẻ con thật là dễ dạy! Vương Trí Lợi khẽ gật đầu, lần này Hoàng thượng đặc biệt xắp xếp Văn
công công làm người trông thi, cũng vì lão ta dựa vào chức vụ tại Hàn
Lâm viện mà lén lút thông đồng với không ít các quan viên quan trọng
trong triều đình, làm mưa làm gió từ rất lâu rồi. Hoàng trường đã chẳng
thể dễ dàng tha thứ lão ta thêm lần nữa, cố tình mượn cơ hội kiểm tra
sát hạch tiểu hoàng tử để loại bỏ lão. Chẳng sai! Tiểu hoàng tử đã làm
được rồi!
Chỉ có điều khi Văn công công vừa mới bị đưa qua, Địch Vũ Liễn nhìn
thấy tên thái giám phụ trách đánh Thôi Hiểu Phong đã dừng tay do thấy
Thôi thiếu gia đã bị ngất, bé mất hứng quát lớn: “Ai cho ngươi dừng lại! Tiếp tục đi!”
Vì vậy mọi người đều thấy Thôi Hiểu Phong vì bị đánh đau mà tỉnh lại, do tuổi nó còn nhỏ thực sự không chịu thêm được nữa, ngã gục xuống, tắt thở.
Thôi thừa tướng trơ mắt nhìn cháu út nhà mình bị đánh chết mà không
làm cách nào được, ông chẳng thể cầm lòng mở mắt thật to nhìn cháu trai
chết tại nơi này, cả người có cảm giác trống rỗng. Các đại thần khác
kinh hoàng khi chứng kiến Thôi Hiểu Phong bị đánh tới chết, không dám
tin rằng loại kết quả này lại thật sự có thể xảy ra, tiểu hoàng tử thật
sự dám đánh chết người Thôi gia trước mặt Thôi đại nhân.
“Chết rồi à? Kéo ra ngoài cung đi! Thật xui xẻo!” Một mạng người mất
đi, vẻ mặt của bé con cũng không biển đổi, lạnh giọng ra lệnh cho người
đưa thi thể ra ngoài cung.
Đám người Vũ Văn Hạo Nhiên không giấu được vẻ mặt sợ hãi, nhìn bé một cách kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng: vị tiểu hoàng tử này thật sự mới
có bốn tuổi sao?
Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, lại xảy ra một chuyện khiến
bọn họ càng thêm kinh hoàng hơn nữa. Tiếng kêu gào của Văn công công
vang lên: “Thập lục hoàng tử tha mạng! Nô tài không thể làm khác được,
nô tài bị Thôi thừa tướng cùng những vị quyền cao chức trọng trong triều uy hiếp mới bất đắc dĩ làm ra chuyện sai lầm như vậy!”
“Cái lão chết tiệt này, còn chưa có ai mang lão dúi xuống phản đánh,
sao đã cung khai hết thế này rồi!? Tầm mắt của nhóm người Thôi thường
tướng dịch chuyển về hướng Văn công công, hận không thể dùng ánh mắt
giết chết lão!