Nữ Hoàng Của Hắc Đạo

Chương 68: Cùng nhau thưởng tiệc


Đọc truyện Nữ Hoàng Của Hắc Đạo – Chương 68: Cùng nhau thưởng tiệc

   Bữa tiệc cho đến giờ phút này vẫn diễn ra suôn sẻ, mọi người cũng đang cố gắng đẩy nhanh mối quan hệ của mình. Mọi thứ vẫn cứ nhộn nhịp như vậy.

   Ở góc tối trong phòng, Ryu cũng đang bận rộn “trang điểm” cho Ryna.

  Khi đi qua chỗ xếp máy móc điện tử thì ông Gia Viễn tiện tay cầm điều khiển ung dung mở chiếc tivi lớn ở đại sảnh lên: “Sau đây là một số tin tức đáng kinh ngạc về gia tộc Wiilliam mà chúng tôi vừa thu thập được“. Tiếng của biên tập viên vang lên đều đều. Mọi người đều ngước nhìn lên màn hình. Ông Cargiil đắc ý cười tươi vì cho rằng phóng viên đang đưa tin về buổi tiệc cũng như danh tiếng lẫy lừng của gia tộc mình.

    “ Như mọi người được biết nhà Wiilliam được sắc phong làm Thân vương được 7 năm, do ông Cargiil là con rể thứ 3 của vương phi Catherine tức là chị ruột của nữ hoàng Anh hiện nay. Trong 7 năm nay gia tộc này chưa hề có tiếng xấu trong giới quý tộc Anh, có thể nói đây là gia tộc thuần khiết nhất. Nhưng vừa mới đây chúng tôi nhận được một số hình ảnh phóng túng của Tiểu Thân vương và phụ thân của mình. Thường được biết chuyện chăn gối của các quý tộc được khép theo một khuôn phép, trình tự nhất định và rất có kỷ luật, thế nhưng hình ảnh chúng tôi nhận được là những tấm ảnh cha con Thân vương Cargiil cùng thác loạn với một số cô gái. Có thể nói đây là một trò chơi tình dục đầy ghê tởm…”

   Lúc này lời bàn tán lúc một nhiều. Sao tin tức này lại diễn ra đúng lúc như vậy chứ? Nhưng bây giờ đó không phải điều họ cần quan tâm, thứ nên quan tâm chính là 2 nhân vật nam chính trên màn hình. Và… Tất cả dồn ánh mắt vào mục tiêu duy nhất: cha con Thân vương.

   Johan điên cuồng tắt tivi nhưng bấm thế nào cũng tắt không được, tức giận hắn đập luôn cái điều khiển trong tay. Trên màn hình liên tục xuất hiện những hình ảnh “đẹp mắt” làm rúng động giới Bạch đạo và đám quý tộc có mặt nơi đây.

   Cùng một khách sạn…

   Cùng một chiếc giường…

   Nhân vật nữ bị thay đổi liên tục…

   Nhưng… Trên tấm ảnh là 2 nhân vật nam quen thuộc…

   Sắc nét đến từng chi tiết…

    – 2 người giải thích cho tôi chuyện này là sao? – Bá tước nước Anh Daniel giận dữ từ từ tiến tới.


    – 2 người tính bôi nhọ giới quý tộc chúng tôi à… – Tiểu Công tước Oliver đến bên.

    – Cú hôi chỉ được thế này là cùng… – Công nương Kate đỏng đảnh

    – “…….”

   Ông Cargiil khom người cố gắng giải thích. Thật khó khăn lắm ông với xây dựng một hình tượng trong sạch trong lòng các hoàng tộc và dân chúng, chỉ vì dục vọng của bản thân mà bị sụp đổ thực sự ông không cam tâm. Có liều cái mạng già này thì ông cũng phải củng cố được địa vị của mình. Không thể mất trắng. Nhất định không thể. (trong sạch a~…trong như nước xả bồn cầu a~)

    – Hello mọi người.

   Tiếng nói ấy dừng giữa không trung. 4 người con trai.Mỗi người một phong cách, mỗi người một vẻ điển trai riêng. Và cũng không khó để nhìn thấy thứ nổi bật nhất: con rồng đen được xăm cách điệu bên cổ trái của mỗi người. Theo sau là một đám hơn 10 người mặc đồ đen, trên mu bàn tay trái cũng có xăm hình một con rồng đen đang xếp ngay ngắn. (nhắc tới 4 chàng trai là biết ai rồi chứ gì)    – Các người là ai? – Johan tiến lên giáp mặt với chàng trai mặc áo thun trắng, ánh mắt ngông cuồng xoáy vào người chàng trai thầm đánh giá.

    – Nghe nói Tứ Long đang ở đây nên chúng tôi muốn tới xem. – Chàng trai áo thun đen kế bên trả lời, mắt mắt hờ hững nhìn 5 người đứng sau ông Cargiil.

    – Muốn diện kiến chúng tôi cũng đâu cần kéo theo nhiều người như thế… – 1 trong 4 người tự xưng Tứ Long lên tiếng đầy khó chịu

    – Thích. – chàng trai áo trắng vừa nãy được hỏi nhàn hạ nhã ra 1 chữ khiến ngươi ta té ghế. Bên này 7 khuôn mặt đang dần đen lại.

   Bỏ mặc đám hoàng tộc bên này, ông Cargiil nhíu mày suy nghĩ rồi tiến tới gần chỗ 4 chàng trai nhã nhặn hỏi:

    – Các vị thật ra là ai?


   4 chàng trai nhìn nhau cười khẩy, cùng một lượt quay về phía ông Cargiil đồng thanh:

    – Tứ Long của Hắc Long.

   Bàng hoàng.

   Kinh ngạc.

   Hoảng sợ.

   Nơi đây có đến tận 2 Tứ Long… Vậy ai mới là thật?

   Cha con Thân vương run rẫy, chân đứng không vững, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn. 5 người kia cũng không khá hơn là mấy, từng đợt sóng trong lòng đang từng cuộn, từng cuộn dâng lên. Nhưng trước khi bảo toàn tính mạng thì cần phải……

    – Láo. Dám đứng trước mặt Tứ Long tụi tao mà giả mạo. Tụi mày có phải là chê Hắc Long tụi tao quá nhân từ rồi không? – đám người Tứ Long này sừng cồ lên, chỉ chỉ trỏ trỏ, quát tháo um sùm. Ta đã nói đây là những kẻ điếc không sợ súng mà. Cho nó một phát đi luôn đi, ở lại chật đất lắm mấy ca ca a~

    – Thích thể hiện thì cho các người thể hiện. Đến khi không thể hiện được tốt như vậy thì đừng trách. Chuẩn bị mà nộp mạng vào Hắc lao đi. – Thanh Long thường ngày ôn tồn là thế nhưng đụng vào Hắc Long thì anh chàng này cũng không dễ dãi đâu. Thật ra mà nói Thanh Long mới đích thị là kẻ nguy hiểm nhất trong Tứ Long. Im im mà hiểm là thế.

   Tứ Long dàn ra làm 2 hàng ngay ngắn, người hơi cúi xuống đang chờ đợi cái gì đó.

    – Lại gặp nhau rồi. 


   Lại thêm một giọng nói trong trẻo của một người con gái phát ra từ lối vào và lại làm mọi người một lần nữa dừng tất cả hoạt động. Vẫn là phong cách đầy mùi nguy hiểm… Áo lửng đen bó ngực, quần đùi cạp cao, áo jacket da dài, đôi bốt cổ thấp, tóc buộc cao để lộ vầng trán cao đầy mê hoặc. Bên ngực trái để lộ hình xăm một con rồng màu đỏ đầy ấn tượng đang uốn lượn. Sự huyền bí. Sự cao ngạo. Vẻ ngông cuồng. Nét quyến rũ. Tạo ra một người con gái đầy cuốn hút. Nhưng quá băng lãnh. Khó để chạm vào.

    – Chúng tôi đang nói chuyện, ai cho phép hậu bối như cô xen vào. Tới đây trực chờ gì sao Lâm tiểu thư. – ông Cargiil lấy lại vẻ uy phong thường ngày khinh thường nhìn nó.

    – Mồm thối quá đấy lão già. Sáng ăn phân mà quên chà miệng à? – Kun chán ghét mở miệng. Không cần khách khí với loại người không biết sống chết này. Điều quan trọng với anh bây giờ là: CỌP CÁI NHÀ BỐ ĐANG Ở ĐÂU???

    – Nói nhiều mà còn không biết điều. Đã thế máu liều còn nhiều hơn máu não. – Kio huýt sáo tiến vào.

    – Ngày vẫn đẹp, trời vẫn xanh nhưng sao còn một số người vẫn thích làm tanh xã hội thế này. – Peter chắp tay sau đầu hiên ngang đứng ngay sau nó.

   Mỗi người một câu. Kẻ đâm người chọt tạo thành một không khí hết sức quỷ dị. Gia tộc Wiilliam bị một đám nhóc chửi xéo, xỏ mũi dắt đi. Thật là mất mặt. Đào hố ngay…

    – Hỗn láo. Thật là hỗn láo. Ta đường đường là Thân vương, đứng trước mặt ta đã không chào hỏi còn nói ra những lời vô sĩ như thế. Láo… – ông Cargiil hùng hổ quát tháo để lấy sĩ diện.

   Đúng là những con người không biết suy nghĩ. Trước khi chết chỉ biết giữ lấy cái sĩ diện ảo của bản thân mà không biết thần chết đang trực chờ bên cạnh. Ngu xuẩn. Hết sức ngu xuẩn.

    – Vai vế chúng ta bằng nhau. Vậy tại sao tôi phải chào hỏi? – nó khoanh tay hờ hững hỏi lại.

    – Cô chẳng qua chỉ là tiểu thư của Lâm gia, luận tuổi tác, luận vai vế vốn dĩ đã là không bằng. – Johan bênh vực cha mình.

    – Tuổi tác tất nhiên là tôi trẻ hơn “cụ” Cargiil đây. Nhưng luận về vai vế thì tôi phải phai gọi “cụ” đây là anh rể đó cháu trai à. – nó cười mỉa mai.

    – Anh rể? 

   Mọi người xôn xao. Hôm nay họ bất ngờ đã đủ rồi. Nay lại được chứng kiến cảnh “tình thân nhận nhau” giữ 2 gia tộc thật hết sức ngạc nhiên mà. Ngạc nhiên đến đau tim. 


    – Tất nhiên, cô ấy là Công chúa Natalie – con nuôi của nữ hoàng bệ hạ. Luận theo chức tước thì ông phải là người chào hỏi cô ấy đấy Thân vương à. – Công nương Kate khinh miệt nhìn cha con ông Cargiil rồi sau đó nhanh chân bước tới tươi cười chào hỏi nó.

   Cúi người đáp lễ, ánh mắt nó đưa lên màn hình trước mặt. Nơi đó còn đọng lại những bức ảnh “nhân gian” đầy “mê hồn và thấm đẫm lòng người” khẽ nhếch mép rồi chậc lưỡi. Vừa uống rượu từ khay rượu của một người phục vụ vừa thưởng thức ảnh “đẹp“. Hảo. Tuyệt hảo. Thật sự làm rất tốt

    – Rất đẹp. Chụp rất sắc nét.

   Toét miệng cười trong khi quan khách lác mắt hết nhìn mấy tấm ảnh trên màn hình tivi rồi quay sang nhìn nó. Những bức ảnh như thế mà cho là đẹp. Đâu đâu…sao chúng tôi không thấy nó đẹp vậy. Chẳng lẽ đây là ảnh nghệ thuật nên Lâm tiểu thư cho là nó đẹp ta? Ủa mà, những loại ảnh như vậy được đưa lên tầm cao nghệ thuật từ bao giờ vậy? Sao chưa nghe nói gì hết ta?

   Mặc kệ những ánh nhìn săm soi,dò xét ở tứ phía nó vẫn cứ tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhận lấy ly rượu khác từ tay của Rey,anh chàng này cũng đang dáo dác tìm kiếm “bà nội” của mình, nó đưa ly rượu lên hít lấy một hơi để thưởng thức vị thơm rồi hô to:

    – Nào… Chúng ta cùng thưởng tiệc.

   Bỏ mặc 2 con nhỏ nào đó… ở một nơi nào đó…đang nhăn nhó vì phải tự hành hạ bản thân cho kế hoạch của ai đó. Còn ai đó thì ở đây ung dung thưởng tiệc. Ôi thần linh ơi….

   Dán lên mặt 3 chữ “ i dont care” đầy quen thuộc. Nó nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt xoáy vào 7 con người đang đứng run rẫy trước mặt một cách đầy chết chóc.

   Lại sắp diễn ra những cái chết đầy bi thương.

   Để nó thưởng thức những con mồi đang tán loạn chạy trốn đã.

   Phải từ từ mà chơi đùa chứ. Thời gian còn dài mà.

   Phải để họ cứ từ từ mà cầu xin cái chết cho bản thân.

   Buổi săn bắt này thật thú vị… Ahahaha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.