Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 35: Có thai


Đọc truyện Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ – Chương 35: Có thai

Trác Ngọc thấy gương mặt đầy vẻ khẩn cầu của Đich Á, trong lòng cảm thấy đau xót. Cô cho rằng mình đối xử với Địch Á đã là rất tốt rồi, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình giữ khoảng cách với hắn ư? Vậy muốn cô làm thế nào để hắn không còn cảm giác như vậy nữa? 

Cô ôm Địch Á thật chặt, hôn lên môi hắn, hy vọng Địch Á có thể cảm nhận được tình cảm của cô.

Địch Á cảm thấy như được cổ vũ, chút nặng chút nhẹ xoa da thịt tinh tế mềm mại dưới tay, bàn tay thô dầy lướt qua từng tấc da thịt của Trác Ngọc.

Hắn không ngừng đốt lửa trên cơ thể Trác Ngọc, xoa nắn, cọ sát, đồng thời cũng đốt lên một ngọn lửa trong cơ thể mình. Hắn muốn gần thêm nữa, lại thân mật thêm chút nữa, hận không thể khảm Trác Ngọc vào trong xương tủy của mình, một chút cũng không tách rời.

Không biết đã qua bao lâu Địch Á mới bỏ qua cho đôi môi Trác Ngọc. Hắn nhìn gương mặt cô đỏ như áng mây, ánh mắt mê ly, hắn cảm thấy trong lòng rất vui mừng. Hắn duỗi lưỡi thăm dò vào trong miệng Trác Ngọc không ngừng di động quấn lấy cái lưỡi của cô. Mỗi một lần cũng đủ để Trác Ngọc không ngừng run rẩy, cảm thấy toàn thân khắp nơi sôi trào.

Hôm nay Địch Á quyết định không buông tha cô, hắn khẽ tách khỏi Trác Ngọc, ôm lấy cô khàn giọng nói: “Ngọc nhi, tắm cùng ta, tắm uyên ương như nàng nói, có được không?”

Trác Ngọc không trả lời, vững vàng ôm cổ Địch Á mặc hắn ôm mình. Thật ra thì Địch Á cũng không cần câu trả lời của cô. Hắn tiến lên hai bước, bước vào suối nước nóng, cho đến khi nước ngập đến hông, hắn ôm Trác Ngọc dựa vào vách đá. Hắn vẫn nhìn Trác Ngọc trong ngực mình không chớp mắt, vào trong suối nước nóng rồi thì đặt cô giữa hai chân mình, hôn hôn hai gò má cô.

Thấy Trác Ngọc có chút bối rối, gương mặt hắn trở nên dịu dàng ôm cô vào trong ngực, một tay ở dưới nước kéo chân cô ra vòng bên hông mình.

Hô hấp của Trác Ngọc cứng lại, theo bản năng khẽ lùi về sau. Cô nhìn chăm chú vào Địch Á ở trước mắt, đây là Địch Á mà cô thích, cô còn do dự gì nữa. Trong chớp nhoáng này, Địch Á liền quấn lấy đôi môi Trác Ngọc, bàn tay dọc theo đường cong uyển chuyển của cơ thể mà tỉ mỉ vuốt ve, sóng nước ấm áp nhẹ nhàng vỗ về hai cơ thể trần trụi, mang đến từng đợt lửa nóng.

Địch Á không ngừng hôn Trác Ngọc, tỉ mỉ hôn lên mỗi tấc da thịt cô, thân thể Trác Ngọc chỉ có thể trở nên mềm mại vô lực dưới cơ thể Địch Á, rồi lại vô cùng tham luyến sự dịu dàng giữa những ngón tay của hắn.

Trác Ngọc tận lực thả chậm hô hấp của mình, ẩn nhẫn khát vọng sớm đã bị Địch Á trêu chọc đến mức tận cùng. Cô cảm thấy tất cả quân lính của mình đã sắp tan rã nộp vũ khí đầu hàng. Cũng không biết Địch Á học được từ đâu khiến cô như chơi vơi giữa bờ vực sâu thẳm.


Trác Ngọc ngửa đầu, kìm lại một đợt sóng run rẩy, nhưng một giây kế tiếp, Địch Á đã đi vào trong cơ thể cô, hắn thật sự là không đợi được, lần lượt ở trong cơ thể cô ra vào, những ngón tay Trác Ngọc cài thật chặt vào sau lưng Địch Á, cảm thụ hắn rung động. Đêm rất yên tĩnh, trong sơn động lần lượt truyền ra từng đợt hô hấp dồn dập cùng những tiếng rên rỉ trầm nhẹ.

Đợi đến khi hô hấp của hai người trở lại bình thường, Địch Á ôm Trác Ngọc tắm rửa lần nữa trong suối nước nóng, lau sạch nước đọng trên thân thể cô. Trác Ngọc sớm đã buồn ngủ, phóng túng mình mặc cho Địch Á hầu hạ. Địch Á nhìn Trác Ngọc ngủ yên trong ngực mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đối với việc Địch Á cầu yêu, với Trác Ngọc mà nói vừa là ngọt ngào vừa là phiền não. Lý trí nói cho cô biết chuyện này cần phải tiết chế, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của Địch Á, cô tự nhiên sinh ra cảm giác áy náy nếu không thỏa mãn hắn. Mặc dù rất phiền não, nhưng cũng rất ngọt ngào. Sau khi sự việc xảy ra cô sẽ cảm thấy hối hận, cô cũng không phủ nhận mình càng ngày càng thích cùng Địch Á làm cái đó, cũng càng ngày càng thích thời điểm thân mật gắn bó.

Cũng may loại ngọt ngào lại phiền não này chỉ giằng co hơn một tháng. Ngày đó khi Địch Á đang vươn tay cởi quần áo của Trác Ngọc thì bỗng nhiên bất động. Hắn vươn mũi ngửi tới ngửi lui trên người Trác Ngọc, cuối cùng hắn cười ha ha sờ bụng cô, mặc lại quần áo tử tế cho Trác Ngọc.

“Anh cười cái gì?” Trác Ngọc không hiểu hỏi.

“Ngọc nhi, chúng ta có em bé rồi, nàng vui không?”

Lông mày Trác Ngọc nhướn lên. Có đứa bé? Sao cô lại không có cảm giác gì, chẳng lẽ cái mũi người thú linh như vậy, có đứa bé hay không cũng có thể ngửi được?

Thấy Trác Ngọc vẫn nghi ngờ, Địch Á giải thích: “Người thú chúng ta có thể nhận ra hơi thở của giống cái đang mang thai. Có thể nàng khác chủng tộc với chúng ta nên không ngửi được. Không sao, ta ngửi được là được rồi.”

Mặc dù Địch Á nói như vậy, nhưng Trác Ngọc vẫn không yên lòng. Mỗi ngày không có việc gì cô sẽ tự bắt mạch cho mình, xác định mạch tượng. Mãi cho đến khi mùa tuyết sắp kết thúc cô có hiện tượng nôn nghén của người mang thai mới chân chân thực thực cảm thấy đúng là mình có em bé.

Lúc này cô không khỏi nhớ tới đứa bé đầu tiên của mình và Địch Á, khi đó nếu cô an tĩnh sống trong sơn động đứa bé cũng sẽ không mất đi. Nhưng nếu để cô được lặp lại một lần, cô hẳn sẽ không thay đổi chủ ý.


Thỉnh thoảng Địch Á cũng sẽ nhớ tới, nhưng hắn đặt tinh lực của mình lên Trác Ngọc và đứa bé hiện tại nhiều hơn. Hắn cảm thấy ông trời đã rất tốt với hắn, hắn không nên tham lam, vì vậy hắn lại càng đối tốt với Trác Ngọc. Hiện tại cho dù Trác Ngọc muốn làm cái gì hắn đều muốn ôm cô, không để Trác Ngọc bị mệt.

Trác Ngọc cảm thấy cô đã sắp thành heo rồi, mỗi ngày không phải làm gì. Mỗi ngày Địch Á bắt cô phải nằm một chỗ, nếu vẫn không cho cô hoạt động, khẳng định cô sẽ mốc meo. Cũng may mùa ấm sắp đến, cô rất nhanh có thể hít thở không khí mới mẻ rồi.

Trước đó Trác Ngọc đã nói với Địch Á rằng thời gian mang thai của cô cùng người thú bọn họ không giống nhau, hơn nữa đứa bé sau khi sinh ra sẽ không biết là dạng gì. Trác Ngọc thừa nhận lúc này cô rất lo lắng Địch Á không thừa nhận đứa bé sau khi được sinh. Nhưng ai biết Địch Á lại chỉ kỳ quái liếc cô một cái: “Bất luận bé trông như thế nào đều là con của ta, nàng có gì phải lo lắng. Ngoan… Mau ngủ đi.”

Đợi đến khi Trác Ngọc có thể rời khỏi sơn động thì phát hiện Vân Đóa cùng đứa bé của Tinh Thần đã được sinh ra. Đó là một con cọp nhỏ, nhưng con cọp nhỏ kia sao lại gầy yếu như vậy??

Thời điểm cô đến nhà Vân Đóa nhìn bé cọp con thì phát hiện, tiểu tử này giống em bé vừa sinh ra không có hàm răng, Vân Đóa lại cầm thịt nướng đút cho bé, nửa ngày cũng không thấy bé ăn được bao nhiêu, chỉ thấy bé cọp gào khóc tại chỗ.

Trác Ngọc cầm thịt nướng trong tay Vân Đóa dùng đao xương cắt nhỏ để ở trong đĩa cho bé cọp con, lúc này bé cọp mới miễn cưỡng có thể ăn vào.

Vân Đóa cảm thấy rất thần kỳ: “Trác Ngọc, sao ngươi biết làm như vậy bé có thể ăn được?”

“Cô không phát hiện bé không có răng ư, không có răng sao có thể cắn được thịt nướng. Không cắt nhỏ cho bé ăn, chẳng lẽ để bé chết đói? Cô nhẫn tâm sao?” Trác Ngọc rất nóng nảy, cô chưa từng thấy qua đứa bé nào bị ngược đãi như vậy.

“Ngươi không cần dữ như vậy…” Vân Đóa sợ hãi nhìn Trác Ngọc: “Ta cũng không muốn bé đói bụng, nhưng tất cả người thú đều đút cho đứa bé như vậy.”


“Cô cảm thấy rất uất ức ư. Tôi đã biết vì sao tỉ lệ người thú sống sót không cao rồi, chủ yếu là chết đói khi còn bé.”

“Ngươi đừng tức giận, về sau ngươi dạy ta cho bé ăn như nào có được hay không, ta không muốn bé gặp chuyện không may.”

Trác Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt ràn rụa của nàng ta, lại nhìn bé con đang ăn đến vui sướng, gật đầu một cái coi như là đồng ý.

Từ đó về sau Vân Đóa thường đến nhà Trác Ngọc. Nàng ta không chỉ đến một mình, còn mang đến một đám giống cái khác. Trác Ngọc nhìn những người thú trước mắt thì cảm thấy đầu váng mắt hoa. Không phải cô lại tự tìm phiền toái cho mình rồi chứ?

Giống cái tiểu báo theo đuổi Đan Chu cũng tới, nhưng dù thế nào Trác Ngọc cũng không nhìn ra được nàng ta đang mang thai. Theo như nàng ta nói thì là chuẩn bị cho sau này, nàng ta không muốn khi đứa bé của mình và Đan Chu được sinh ra sẽ luống cuống tay chân.

Trác Ngọc cho rằng nàng ta và Đan Chu đã trở thành bạn đời của nhau, ai ngờ nàng ta rất rộng rãi nói mình vẫn đang theo đuổi Đan Chu, theo đuổi không được tuyệt không bỏ qua. Đợi đến khi bắt được vào tay rồi, nàng ta nhất định sẽ đưa Đan Chu tới học tập, đứa bé của hai người không thể để một mình cô lo.

Trác Ngọc rất 囧, người còn chưa bắt được vào tay mà đã nghĩ đến đứa bé rồi. Trác Ngọc rất bội phục với tinh thần cường đại của nàng ta. Nhưng cô cũng không thể đả kích tự tin của người ta, nên ủng hộ hay không ủng hộ đây?

Trác Ngọc chia đám người thú này thành vài nhóm, để cho các nàng tiến hành học tập cùng mảng kiến thức như nhau. Một lần dạy nhiều người như vậy cô thật không chịu nổi.

Trước kia thấy giống cái của mình dạy tộc nhân học tập, mặc dù Địch Á buồn bã vì khoảng thời gian chung đụng giữa mình và giống cái ngắn nhưng cũng không có nửa câu oán hận, nhưng bây giờ chỉ cần giống cái của mình có dấu hiệu mệt mỏi hắn liền bắt đầu đuổi người.

“Địch Á này sao càng ngày càng dễ tức giận. Ta mới đến một lát còn chưa học được cái gì hắn đã bắt đầu đuổi người.”

“Đúng vậy, tôi cũng chưa học được bao nhiêu đâu.”

“Chao ôi, các ngươi đừng nói vậy… Không phải Trác Ngọc có đứa bé sao, không thể mệt nhọc.”


“Thời điểm ta có đứa bé cũng lên núi hái trái cây, ta thấy nàng ấy không hề làm chuyện gì. Còn có, bụng nàng ấy nhỏ như vậy, một chút cũng không nhìn ra là đang mang thai.”

“Đúng vậy, nếu là ta thì cũng đã sắp sinh rồi.”

“Các ngươi không biết ư, nàng là dị tộc, đoán chừng mang thai cũng sẽ không giống chúng ta.”

“Là vậy ư, vậy về sau ta cũng sẽ đến thường xuyên, ta còn chưa thấy bộ dạng mang thai của dị tộc đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, về sau hai ta cùng đi đi, ta cũng thật tò mò nha.”

“…”

Khóe miệng Trác Ngọc co giật, chẳng lẽ cô là con khỉ trong vườn thú sao?

Hiện tại mỗi ngày Địch Á đều kiểm tra bụng Trác Ngọc mấy lần, mỗi lần đều rất thất vọng phát hiện bụng Trác Ngọc vẫn bằng phẳng. Hắn cho rằng Trác Ngọc ăn quá ít, mỗi ngày hắn đều phục vụ Trác Ngọc ăn cơm, ước gì Trác Ngọc ăn nhiều hơn hắn.

Trác Ngọc nói Địch Á không cần gắp thêm đồ ăn cho cô, cô đã rất no rồi, nhưng Địch Á vẫn giả bộ không nghe thấy, bất luận đi đến chỗ nào cũng chuẩn bị đầy đủ bọc to bọc nhỏ thức ăn cho Trác Ngọc, hoặc là tự mình cõng Trác Ngọc đi tản bộ.

Đợi đến khi Trác Ngọc không còn nôn nghén nữa khẩu vị mới tốt lên, bụng cũng hơi nhô ra. Địch Á giống như đại đa số người thú được làm cha khác kích động không thôi. Trong mắt hắn lóe lên vui sướng, thường thường sẽ vuốt ve cái bụng mềm mại của Trác Ngọc. Mỗi ngày Địch Á còn đút cho Trác Ngọc rất nhiều thức ăn. Có một lần Trác Ngọc dùng khuôn mặt như đưa đám nói với Địch Á, nếu còn ăn như vậy, đến lúc sinh đứa bé quá lớn sẽ không sinh được, cô sẽ chết vì khó sinh, lúc này Địch Á mới không bức bách Trác Ngọc nữa.

Kể từ khi bụng từ từ lớn lên, mỗi ngày Trác Ngọc cùng Địch Á đều cảm giác bụng có biến hóa. Nhưng Địch Á thấy các giống cái trong bộ lạc mang thai thì cảm thấy đứa bé của hắn quá chậm. Theo lời nói của Trác Ngọc, vậy là phải đợi đến mùa tuyết đứa bé mới được sinh ra. 

Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì, Trác Ngọc sẽ nhìn Địch Á ở một bên âm thầm nóng nảy, đây là tiết mục chắc chắn sẽ trình diễn mỗi ngày, những lúc như vậy Trác Ngọc cười đến híp mắt, coi như đây là một phần trong quá trình dưỡng thai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.