Đọc truyện Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ – Chương 34: Bỏ thuốc
Mặt Trác Ngọc đỏ lên, trừ lúc còn bé ba Trác ôm cô, còn những người khác phái khác chưa bao giờ ôm cô, ngay cả Ôn Thụy cũng chưa từng nói chi là tư thế thân mật như thế này.
Cô ngồi trên đùi Địch Á, được Địch Á đút thức ăn. Tuy không cần bỏ ra hơi sức, nhưng là đứng ngồi không yên, ngộ nhỡ cọ vào Địch Á, vậy cũng không hay.
Ăn xong, chuyện thu dọn bát đũa đương nhiên là của Địch Á, Trác Ngọc muốn đi tới suối nước nóng ngâm cơ thể để thư giãn, lại nghĩ đi tới suối nước nóng sẽ dễ dàng gặp chuyện không may hơn, vì vậy cô bảo Địch Á nấu nước nóng ở nhà tắm. Cho dù tắm rửa ở nhà, Địch Á vẫn sẽ không bỏ qua cảnh tượng kiều diễm như vậy. Trác Ngọc bị Địch Á giằng co thật lâu mới cho phép nghỉ ngơi. Trong ánh trăng mờ, suy nghĩ muốn chém Địch Á của Trác Ngọc cũng đã có.
Hôm sau, Địch Á rời giường dọn dẹp nấu cơm thật sớm rồi ra ngoài đi săn thú. Hoang phí hai ngày, bây giờ phải cố gắng, nếu không mùa tuyết sẽ phải đói bụng rồi, hắn cũng không thể để giống cái đi theo hắn chịu khổ.
Khi Trác Ngọc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến hai mắt cô đau nhói. Cô lẳng lặng híp mắt một hồi mới đứng dậy.
Hôm nay, Trác Ngọc quét dọn nhà từ trong ra ngoài, lại lấy thuốc tự mình điều chế cho hai con sóc ăn. Hai con sóc này được cô nuôi là do Địch Á cố ý bắt về cho cô đỡ buồn, cô dùng hai con sóc này để thí nghiệm thuốc. Dù sao ở Mê Huyễn đại lục có rất nhiều dược thảo xa lạ, cô phải thử nghiệm qua mới có thể dùng chúng trên người người thú.
Hôm đó sương mù tan đi, những người thú đến nhà cô học tập ít đi rất nhiều, tất cả mọi người đều tận lực dự trữ nhiều thức ăn hơn, vì vậy Trác Ngọc cũng vui vẻ nhẹ nhõm. Hiện tại, cô ở trong nhà nhàn nhã sắp xếp, phối chế dược liệu.
Cô đang vui mừng thì nghe được tiếng rống to của tộc trưởng gấu trúc: “Địch Á, cái tên tiểu tử thối này, mau đi ra đây cho ta, ngươi nói rõ cho ta xem.”
Đi vào cửa mới phát hiện chỉ có Trác Ngọc ở nhà, ánh mắt nhìn ông sao mà bất thiện: “Lúc này Địch Á đã đi săn thú, ông có chuyện gì quan trọng?”
“Ai, cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, thật giống như tôi làm chuyện xấu vậy.”
Hai mắt Trác Ngọc lộ ra hung quang: “Ông nói mà không thấy ngại. Ông nói ông chính là đồng bào duy nhất của tôi ở nơi này, vậy mà hôm tôi kết hôn ông cũng không tới, huống chi không phải ông đã đồng ý với Địch Á đến chủ trì nghi thức ư? Như thế nào lại uống say?”
“Nói đến đây tôi liền tức giận, còn không phải nên trách Địch Á nhà cô sao, ai bảo hắn cứ muốn uống rượu cùng tôi.” Thấy Trác Ngọc hung ác, tộc trưởng gấu trúc khẽ co rúm lại: “Tôi… Tôi chính là không cẩn thận mới uống say, tôi nào biết rượu kia sẽ có tác dụng chậm…”
Trong lòng ông ta có chút chột dạ: “Tốt lắm, cô đại nhân đại lượng không nên so đo, gì nhỉ… Nếu Địch Á không có ở nhà, vậy tôi đi trước, cô làm việc đi.” Nói xong biến mất như một làn khói không thấy tăm hơi.
Buổi sáng hôm nay tộc trưởng gấu trúc mới tỉnh lại. Sau khi biết mình bỏ qua nghi thức của Địch Á cùng Trác Ngọc thì hối hận đến mức ruột cũng xanh cả rồi, ông không nên tham rượu mà. Nhưng cùng là quả rượu, tại sao Địch Á không có việc gì, mà ông lại ngủ hai ngày. Ông hoài nghi Địch Á động tay động chân, vì vậy mới đến đây thăm dò một chút, nhưng là không gặp được hắn.
Thật ra thì tộc trưởng gấu trúc đoán không sai, xác thực Địch Á đã động tay động chân vào rượu quả của ông ta.
Trước một ngày cử hành nghi thức Địch Á đi tìm tộc trưởng, sau đó lại quay trở về, không muốn để cho tộc trưởng biết hắn đã nghe thấy hết những lời lẩm bẩm của ông.
“Sao Trác Ngọc lại đồng ý cùng Địch Á cử hành nghi thức, hai người này là hai giống loài khác nhau sao có thể kết thành bạn đời, thật là hoang đường. Phải lấy lý do gì để ngăn cản bọn họ đây, thật là khó. Dứt khoát đưa Trác Ngọc đi là tốt, sau khi đưa Trác Ngọc về nhà, thì Địch Á sẽ tìm giống cái khác thôi….”
Sau đó tộc trưởng gấu trúc nói cái gì nữa nhưng Địch Á không nghe. Hắn chỉ biết tộc trưởng biết được Trác Ngọc không phải đồng loại của bọn họ, chỉ biết tộc trưởng muốn đưa Trác Ngọc đi. Chẳng lẽ tộc trưởng biết Trác Ngọc đến từ phía bên kia đại dương ư, ông ấy thật muốn chia rẽ hắn cùng Trác Ngọc ư? Không được, hắn tuyệt không đồng ý.
Sau đó Địch Á mang theo hai rượu quả đến tìm tộc trưởng, trong đó có một rượu quả bị Địch Á pha một lượng lớn thuốc mê mà Trác Ngọc điều chế được, hắn pha thuốc mê đó vào rượu quả cho tộc trưởng, hy vọng tộc trưởng có thể chung vui cùng hắn. Gấu trúc cũng không nghĩ rằng Địch Á sẽ bỏ thuốc hắn, vì vậy nâng rượu quả lên cùng hắn trò chuyện.
Địch Á mở to hai mắt nhìn tộc trưởng té ngủ ở bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi”. Mặc dù trong lòng hổ thẹn, nhưng Địch Á không hối hận chút nào. Vì hạnh phúc sau này của hắn, chỉ có thể uất ức tộc trưởng. Đợi đến khi tộc trưởng tỉnh lại, Trác Ngọc đã cử hành nghi thức cùng hắn. Cho dù tộc trưởng muốn đưa Trác Ngọc đi cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Đối với lần bỏ thuốc này, Địch Á lựa chọn về sau sẽ hiếu thuân với tộc trưởng thật tốt, huống chi hắn tin tưởng sau khi tộc trưởng biết rõ cũng sẽ không làm khó hắn.
Gần tối từng tốp từng tốp cùng nhau trở về, Địch Á đoán hôm nay tộc trưởng sẽ đến thăm, lại từ miệng giống cái của hắn chứng thực. Hắn cũng đã nghĩ tới việc tộc trưởng sẽ hoài nghi, nhưng cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi. Dù sao cũng không có ai nhìn thấy hắn động tay động chân vào trong rượu quả. Hắn nhìn nhìn giống cái của mình, chỉ có cảm giác quyết định này của mình cực kỳ chính xác.
Ngày hôm sau, Tinh Thần giao bạn đời của mình cho Trác Ngọc, muốn Trác Ngọc giúp hắn chăm sóc nàng ấy khi hắn đi săn. Bởi vì, bạn đời của Tinh Thần – Vân Đóa mang thai.
Trong lòng Trác Ngọc tràn đầy vui vẻ đồng ý, một mặt là vì đạo nghĩa, mặt khác là do Trác Ngọc mãnh liệt muốn biết. Cô rất muốn hiểu rõ một loạt quá trình mang thai của giống cái ở Mê Huyễn đại lục. Theo như Vân Đóa nói, lúc bọn họ mang thai sẽ không nôn nghén, chỉ là không thể làm những hoạt động mạnh. Tính theo thời gian ở Mê Huyễn đại lục, họ mang thai đứa bé bốn tháng là có thể sinh được rồi. Ngược lại với loài người mang thai mười tháng, còn phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Trác Ngọc cảm thấy người thú giống cái thật hạnh phúc. Không biết khi cô cùng Địch Á có đứa bé sẽ là hình dạng gì. Là loài người thuần chủng, hay là một người thú, hay là một quái thai? Trác Ngọc không dám nghĩ tiếp, vẫn nên thành thành thật thật quan sát và ghi chép quá trình người thú mang thai thôi.
Mỗi ngày Địch Á về nhà cũng sẽ hâm mộ nhìn Vân Đóa, chính xác hơn là nhìn bụng Vân Đóa. Hắn rất ghen tị Tinh Thần có con trước hắn, vì vậy buổi tối hắn rất cố gắng cày cấy, hy vọng Trác Ngọc có thể nhanh một chút có con của hắn. Nhưng cho đến khi mùa nóng kết thúc, mùa tuyết tới, bụng Trác Ngọc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Rất nhanh tuyết bay như lông ngỗng, những người thú khác cũng rúc ở trong sơn động của mình không ra ngoài. Vì Trác Ngọc cùng Địch Á ở trong động có suối nước nóng nên không cảm nhận được cái rét lạnh ở bên ngoài.
Mỗi ngày Trác Ngọc ở trong động không có việc gì liền dạy Địch Á kiến thức của Thế kỷ 21. Đầu tiên cô dạy cho Địch Á con số Ả Rập, chờ đến khi Địch Á học xong lại dạy hắn bài vè của loài người. Cô cũng dạy chữ Hán cho Địch Á, chỉ là bất luận như nào Địch Á cũng viết không tốt những thứ vuông vuông thẳng thẳng kia, cô cũng không còn kiên nhẫn để dạy hắn nữa. Ngược lại, Địch Á cảm thấy rất hứng thú với tiếng Anh, mỗi ngày cực kỳ vui mừng cầm cành cây nhỏ viết 26 chữ cái.
Điều khiến Trác Ngọc cảm động nhất là, có một ngày hứng thú của Trác Ngọc nổi lên kêu Địch Á một tiếng: “Chồng à”, Địch Á rất tự nhiên goi cô một tiếng: “Vợ à”. Lúc ấy, Trác Ngọc hỏi hắn sao lại gọi cô như thế, Địch Á nói cũng không biết vì sao lại bật thốt lên, giống như trong ký ức của hắn có người đã nói qua từ này, nhưng hắn cũng không nhớ rõ.
Trác Ngọc đoán trước kia cũng đã có người xuyên qua đại lục đã nói qua từ này, nhưng cô cũng không có hy vọng lớn như vậy, nói không chừng đây là do người thú phát minh ra.
Địch Á vẫn trước sau như một cố gắng cày cấy, hắn rất chờ mong đứa bé của mình và Trác Ngọc. Có đứa bé, tộc trưởng càng không thể đưa Trác Ngọc đi, Trác Ngọc cũng không muốn rời khỏi mình.
Vì sao Địch Á lại nghĩ như vậy? Vì hắn cảm thấy mặc dù Trác Ngọc đã cùng hắn cử hành nghi thức cũng không quá gần gũi hắn, điểm này khiến hắn vô cùng khổ não. Cho nên trong lúc hai người thân mật, hắn liền mở miệng để cho Trác Ngọc chủ động một chút, dựa vào hắn gần hơn nữa để hắn có thể cảm nhận được Trác Ngọc yêu thích hắn.
Trác Ngọc thích mỗi ngày sau bữa cơm chiều sẽ tắm trong suối nước nóng một lát. Một ngày kia, theo thường lệ vẫn là như thế, nhưng suối nước nóng quá mức thoải mái khiến cô không cẩn thận ngủ thiếp đi. Địch Á chờ thật lâu cũng không thấy Trác Ngọc đi ra ngoài, vì vậy hắn đi tới, vạch ra màn tắm được làm bằng da thú thật lớn thì phát hiện Trác Ngọc đã ngủ rồi. Hắn cẩn thận đi tới ôm Trác Ngọc lên, Trác Ngọc bị tiếng nước làm tỉnh.
Cô muốn Địch Á để mình xuống, nhận lấy da thú trên vai Địch Á bao mình lại. Có thể là do trên mặt đất có chút trơn ướt, Trác Ngọc đi chưa được hai bước đã ngã ngửa về sau. Địch Á ở phía sau Trác Ngọc trong nháy mắt tiếp được cô, ôm thật chặt thân thể nhỏ nhắn của Trác Ngọc vào lòng không buông. Hắn nhìn gò má của Trác Ngọc vì tắm rửa càng thêm sáng bóng, hạt mầm trong cơ thể nhanh chóng sục sôi.
Hai tay Địch Á siết chặt hông của Trác Ngọc, một đôi mắt ẩn tình khóa chặt Trác Ngọc. Đột nhiên hắn nâng Trác Ngọc lên cao, một tay nâng chân Trác Ngọc vòng qua bên hông mình, một tay dò vào bên trong da thú nâng mông Trác Ngọc lên. Dưới ánh sáng của đá phát sáng vào ban đêm, mái tóc mềm mại của Trác Ngọc dính vào cần cổ ướt át, da thịt trơn nhẵn mịn màng khiến Địch Á khó có thể kiềm chế.
“Ngọc nhi!!!!” Thanh âm trầm khàn của Địch Á khẽ gọi khiến Trác Ngọc thấy rõ tình cảnh trước mắt. Không khí như vậy, hoàn cảnh như thế, sao cô có thể không biết Địch Á muốn gì. Nhìn Địch Á từ từ tiếp cận đôi môi mình, Trác Ngọc không khỏi khẩn trương. Càng khẩn trương, cô lại càng không khống chế được hô hấp của mình, môi không thể không nhếch lên để có thể hô hấp dễ dàng hơn.
Địch Á rất ưa thích Trác Ngọc khẩn trương vì hắn, hắn cố ý đặt môi mình vào môi Trác Ngọc không nhúc nhích, hắn muốn xem Trác Ngọc sẽ có phản ứng gì. Quả nhiên, Trác Ngọc không phụ kỳ vọng của Địch Á, hôn hai cái lên môi hắn, chỉ hai cái hôn cũng đủ để Địch Á mừng như điên.
Hắn hôn hai cái đứt quãng trên môi Trác Ngọc, mút rồi lại tách ra, tách ra rồi lại mút. Dần dần Trác Ngọc đuổi kịp tiết tấu của hắn, cô vòng hai tay quanh cổ Địch Á, từ từ đáp lại hắn. Địch Á dán vào sát hơn, giống như muốn nhào nặn tất cả dịu dàng của mình nhét vào trong cơ thể Trác Ngọc.
Địch Á hôn môi Trác Ngọc, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn. Trác Ngọc cũng học Địch Á thỉnh thoảng cũng cắn môi hắn. Qua khe hở giữa nụ hôn, cô nghe thấy Địch Á nói: “Ngọc nhi, về sau đều như vậy, có được hay không. Không cần bài xích ta thân cận, ta muốn cùng nàng luôn khoái hoạt như thế này, không nên xa cách ta.”