Đọc truyện Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ – Chương 16: Trở lại chốn cũ
Chờ đến khi Trác Ngọc nghỉ ngơi khỏe lại, hai người liền xách hành lý tiếp tục lên đường. Quan hệ của hai người dường như vì lần sóng vai chiến đấu này mà gần thêm không ít.
Bình thường khi Địch Á ở trong hình người mà muốn đến gần Trác Ngọc, Trác Ngọc ngay lập tức trở nên phòng bị, giữ một khoảng cách với hắn, mà mấy ngày nay vào lúc ăn cơm, Địch Á cố ý dịch mông ngồi gần vào Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng chỉ lườm hắn một cái liền thuận theo. Địch Á trong lòng cười trộm, điều này nói rõ Trác Ngọc đã từ từ không còn phòng bị với hắn.
Không dễ dàng vòng qua ngọn núi kia, lại đi thêm một đoạn đường, khi bọn họ đi đến mảnh rừng mà họ gặp nhau lần đầu đã là buổi trưa. Hai người tìm được dòng suối nhỏ liền chuẩn bị bữa cơm. Nghỉ ngơi một chút Địch Á liền đi săn, Trác Ngọc rửa xong nồi thì bắt đầu nấu nước. Không lâu sau, Địch Á khiêng một con hươu trở về, rồi lưu loát lột da tháo xương, thuần thục nướng thịt hươu.
Thịt hươu trên kệ nướng đến bóng nhoáng khiến con sâu tham ăn trong bụng rục rịch ngóc đầu dậy.
Trác Ngọc ôm một bó củi đi đến, Địch Á thấy Trác Ngọc thì nhếch môi cười một tiếng: “Ngọc nhi, nàng đói bụng chưa, sắp xong rồi đây!”
Nói xong thì để cái nồi đang nấu xuống, lưu loát dời hòn đá qua một bên, lại ân cần trải một miếng da mềm lên phía trên tránh cho góc cạnh xù xì làm bị thương giống cái của mình. Sau đó lấy chén và muỗng ra chạy đến con suối nhỏ ở bên cạnh rửa sạch không biết bao nhiêu lần, cho đến khi xác nhận đã vô cùng sạch sẽ mới đưa cho Trác Ngọc.
Trác Ngọc đã sớm phát hiện Địch Á rất tinh tế và tỉ mỉ. Biết cô thích uống canh, mỗi bữa đều sẽ hái một ít nấm có thể ăn được để nấu canh. Thấy mỗi bữa cô đều dùng bát đá thô nặng ăn canh thì cố ý tìm một khúc gỗ để làm chén gỗ, muôi gỗ và đôi đũa cho cô.
Đừng nhìn bộ đồ này đơn giản thô ráp, riêng cầm một khúc gỗ đào khoét, nạo gọt, chà xát cũng đã đủ mệt người. Đây là một mảnh tâm ý của hắn, huống chi vì làm những đồ này mà làm trễ giờ ăn cơm, cuối cùng không thể làm gì khác là đem thịt nướng đã nguội nấu thành canh thịt.
Sinh tồn trong dã ngoại vốn là coi trọng thuận tiện và mau lẹ, thú nhân giống đực chỉ thích ăn thịt nướng, từ trước đến giờ đều là sau khi nướng xong thì trực tiếp cầm ở trong tay cắn ăn. Đừng nói là dùng chén ăn canh, nồi cũng là mới nghe lần đầu, Địch Á có thể làm như vậy, đơn giản chỉ vì cô yêu thích.
Trác Ngọc mới chỉ làm mẫu phương pháp đun nấu một lần, giảng giải mấy lần mà Địch Á đã có thể nấu tương đối ngon miệng rồi, điều này làm cho Trác Ngọc dùng năm năm, lại hao tốn rất nhiều hơi sức đi học nấu cơm vừa hâm mộ lại ghen tỵ, sao lại có thể thông minh như vậy chứ?
Hai người trong lúc nói chuyện phiếm đã ăn xong bữa tiệc lớn phong phú, Trác Ngọc ăn uống no đủ, thỏa mãn nâng cằm nằm ở dưới một thân cây, cả người lười biếng, bình thản giống như một con mèo. Cô vốn muốn thu dọn nồi chén, nhưng Địch Á lại không cho.
Chăm sóc giống cái vốn là chức trách của giống đực, việc nhỏ này hắn làm rất dễ dàng, tại sao lại phải để giống cái của mình mệt mỏi. Huống chi mấy ngày trước Ngọc nhi đã vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhất định là rất mệt rồi, trên tay đã có không ít vết đỏ, không thể để nàng mệt mỏi nữa.
Địch Á mang theo nụ cười ấm áp nhìn Trác Ngọc, sau đó nhanh chóng dọn dẹp, thu dọn xong mới chạy đi hỏi Trác Ngọc cô mất thứ gì. Thật ra thì theo ý hắn, cái vật vứt đi này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là trong quá trình tìm kiếm đồ, hắn cùng Trác Ngọc có thể bồi dưỡng tình cảm, đây mới là điều quan trọng. Phụ thân đã nói, tình cảm là cần bồi dưỡng, phải bồi dưỡng như thế nào mới để cho mình dễ dàng đạt được sự đồng ý của giống cái là điều quan trọng nhất.
“Cái này… Mất gì nhỉ, để tôi nghĩ đã. A, đúng rồi, là một tảng đá có thể phát sáng. Ừm… To cỡ nắm tay của tôi.”
Địch Á hai mắt tỏa sáng nắm bả vai Trác Ngọc: “Có tảng đá như vậy ư? Như vậy buổi tối có thể chiếu sáng rồi, nàng vứt ở đâu?”
Không cần phải kích động như vậy đi, mặc dù tôi cũng rất thích, nhưng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Chỉ là câu này cô cũng không dám nói.
“Không phải ở nơi này, chắc là ở phía trước.” Cô chỉ tay về phía trước, Địch Á nhìn qua sau đó quyết định tìm hết ở nơi này rồi sẽ tìm ở phía trước.
Mắt người thú thật ra rất sắc bén, Địch Á không tốn thời gian đã tìm xong ở chỗ dòng suối nhỏ. Hắn biết nếu là tảng đá có thể phát sáng thì ban ngày sẽ không dễ tìm, buổi tối tìm sẽ dễ hơn nên hắn cũng không gấp, cứ tìm ở bên này xem đã. Dĩ nhiên, Trác Ngọc cũng đi theo làm bộ tìm kiếm một phen.
Thời gian cứ lặng yên không một tiếng động trôi đi, rất nhanh sắc trời dần dần tối xuống.
Trên bầu trời một vầng trăng tròn mang theo ánh sáng nhàn nhạt treo trên ngọn cây cao, những côn trùng, dã thú ban ngày thích nhảy tới nhảy lui cũng thu lại hơi thở, hoặc co rúc ở trong bụi cỏ, hoặc treo trên cành cây mang theo hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ, rừng rậm dần dần trở nên an tĩnh.
Địch Á để cho Trác Ngọc nghỉ ngơi ở trong sơn động, còn hắn thì chạy đi tìm. Tìm hơn nửa đêm cũng không tìm được tảng đá phát sáng liền trở về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Á thừa dịp đi săn lại tìm kiếm một phen, nhưng vẫn không có kết quả. Lúc nấu cơm, Địch Á hỏi ý kiến Trác Ngọc: “Nơi này ta đã tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không tìm thấy, nếu không chúng ta đến phía trước tìm đi.”
Trác Ngọc thuận theo lời Địch Á, cũng đồng ý đi đến phía trước, hai người rất nhanh đã thu thập xong hành trang lên đường.
Xuyên qua khu rừng rậm rạp, bước chân của Địch Á nhanh hơn, cõng Trác Ngọc đi gần một ngày đã đến nơi mà Trác Ngọc nói.
Đến nơi đó, Trác Ngọc không che giấu được khuôn mặt tràn đầy hưng phấn khiến Địch Á nghi ngờ, đồ còn chưa tìm được, sao lại hưng phấn như vậy?
Trác Ngọc thấy Địch Á đang nhìn mình thì vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, đi theo Địch Á tìm kiếm từng chút từng chút một, từ từ tìm kiếm tảng đá có thể phát sáng giống cô nói.
Trác Ngọc nghĩ muốn đến đây xem một chút, lúc đầu mình tỉnh lại là ở nơi này, không biết trở lại nơi này còn cầm theo hòm dụng cụ của mình có thể khiến cô xuyên trở về hay không.
Cô vừa tìm vừa cầu nguyện trong lòng, hy vọng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của mình, bổ một tia chớp xuống đây để cô có thể trở về.
Thế nhưng cho dù cô cầu khẩn thế nào, ông trời cũng không có phản ứng, bầu trời vẫn xanh thẳm khiến Trác Ngọc bực bội, ngược lại Địch Á lại đến an ủi cô.
Địch Á mỗi ngày đều đi tìm tảng đá phát sáng, Trác Ngọc thì ôm hòm dụng cụ ngồi dưới đất chờ ông trời thiện tâm tới giải cứu cô. Thế nhưng vẫn để cho cô thất vọng, ngược lại Địch Á lại tìm được tảng đá phát sáng, đó là ở trong sơn động mà Trác Ngọc đã từng ở, tảng đá ở trên vách đá không may bị Địch Á phát hiện.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi! Ngọc nhi nàng nhìn một chút xem có phải cái này không?” Địch Á cao hứng bừng bừng dùng hai tay nâng tảng đá đưa đến trước mặt Trác Ngọc.
Mặc dù tâm tình Trác Ngọc không được tốt cũng phải kinh hãi, thật sự có tảng đá như vậy ư?
Cô cầm tảng đá ở trong tay xem xét dưới ánh mặt trời thì thấy trong suốt, cô thở dài nói: “Thật xinh đẹp, quả thật chính là dạ minh châu.”
“Dạ minh châu? Cái tên này thật hay.” Địch Á vừa nói vừa dùng ánh mắt sợ hãi vừa than nhìn vật trong tay Trác Ngọc. Có lẽ lúc trước hắn cũng không biết ở Mê Huyễn đại lục còn có vật như vậy.
“Nếu đã tìm được, chúng ta cũng nên nhanh chóng trở về thôi.”
“Trở về? Nhanh như vậy, không ở thêm hai ngày sao?”
“Không được, nơi này thức ăn ít còn có dã thú tương đối hung mãnh.”
“Vậy… Vậy ngày mai đi, tôi có chút mệt mỏi.” Trong lòng Trác Ngọc vẫn hi vọng có thể ở nơi này thêm mấy ngày, nhưng nếu đã tìm được tảng đá phát sang thì cũng không biết có thể ở chỗ này thêm bao lâu.
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc nói mệt mỏi thì lập tức đồng ý ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm rồi trở về.
– Hết chương 16 –