Đọc truyện Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ – Chương 15: Dưỡng thương
Rừng rậm ồn ào, náo động vào giờ khắc này dần dần yên tĩnh lại, có vẻ ôn hòa mà an bình.
Nhưng Trác Ngọc biết đây chỉ là ảo giác, mùi máu tươi nồng nặc như vậy nhất định sẽ thu hút dã thú đến đây.
Sắc trời dần tối, Trác Ngọc không dám lưu lại ở vườn thảo dược quá lâu, cô sợ sẽ có dã thú đến lấy đi tính mạng Địch Á.
Cô tự giễu cười cười, cô vốn là người tỉnh táo vô tình, người trên đời mà cô nhớ thương cũng chỉ có ba mẹ cùng bạn tốt ba năm, những người khác cô vốn không thèm để ý dù chỉ một chút. Hôm nay lại khổ sở vì một người thú không quen biết, nhất định chỉ là do áy náy mà thôi.
Trác Ngọc đun chút nước nóng, lau sạch vết máu trên người Địch Á, số nước còn lại thì để Địch Á uống.
Địch Á không nhúc nhích, cô có chút lo lắng, Địch Á trong hình thú cứ như vậy nằm đó, cô gọi như nào cũng không để ý, cô chỉ có thể cảm nhận được hô hấp yếu ớt dưới mũi Địch Á mới xác định được ở nơi trống trải này còn có người quen của cô. Mặc dù, người này không thể nói chuyện với cô nhưng cũng có thể làm bạn, khiến trong lòng cô an tâm không ít.
Ban đêm trong rừng rậm khác xa với sự an bình mà Trác Ngọc thấy. Tuy nói không có dã thú to lớn thế nhưng cũng có những động vật nhỏ ở xa nhòm ngó. Nếu như Địch Á không bị thương thì sẽ không như vậy, thế nhưng hiện nay Địch Á lại bị thương nặng, tuy cô không thể làm gì chúng nó nhưng chúng nó cũng rất sợ đống lửa mà cô đốt lên.
Một đêm Trác Ngọc không ngủ, lẳng lặng trông giữ Địch Á, đao xương xiết chặt trong tay tùy thời chuẩn bị đâm về phía những dã thú muốn tới gần. Cô ngồi cạnh đống lửa, ngơ ngác xuất thần nhìn Địch Á. Thật ra thì hình thú của Địch Á cũng rất đáng yêu, mặc dù hắn đã từng tức giận với mình, lúc mới gặp còn làm mình ngã nhưng từ đầu đến cuối chưa từng làm mình bị thương. Hôm nay, hắn còn vì mình mà bị thương thành bộ dạng kia, sao lại có người ngu ngốc đến như vậy?
Vào lúc Địch Á mở mắt lần nữa thì đập vào mắt chính là hình ảnh Trác Ngọc đang cầm đao xương giằng co với một con mèo. Con mèo kia đã bị thương nặng nhưng vẫn không chịu rời đi.
Nó thấy Địch Á tỉnh lại thì run lên nên bị Trác Ngọc đánh vào đầu, đầu cùng thân thể chia làm hai nơi, máu tươi phun lên mặt Trác Ngọc.
Trác Ngọc cầm đao xương dính máu xoa lên cơ thể con mèo. Cô chán ghét đá thi thể và đầu mèo qua một bụi cỏ bên cạnh, nơi đó đã có ba bốn thi thể của mèo.
Địch Á chớp chớp hai mắt khô khốc, mấp máy miệng, hắn có chút khiếp sợ, có chút bội phục, cũng có chút xấu hổ, càng nhiều hơn là đau lòng. Giống cái mà mình yêu thương vào lúc mình bị thương lại phải gánh trách nhiệm trông chừng mình. Thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh như vậy sao có thể chịu được, nàng rốt cuộc đã phải tự sinh tồn bao lâu mới có thể không sợ hãi mà đọ sức cùng dã thú. Quả thật làm cho người ta không thể nào tin được đây là một giống cái.
Quay đầu nhìn vết thương trên lưng thấy da thịt đã khép lại môt nửa, không cần nghĩ cũng biết nhất định là mùi máu trên miệng vết thương của mình đã thu hút sự chú ý của những con mèo này.
Trác Ngọc đang bận rộn bên cạnh đống lửa thấy Địch Á tỉnh lại, nhất thời hai mắt sáng lên. Đôi mắt sáng giống như sao khiến Địch Á càng thêm trầm mê, chỉ cảm thấy nếu thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này thì tốt biết bao.
“Anh đã tỉnh? Có đói bụng không? Có khát không?” Nói xong không đợi Địch Á trả lời, cô đã bê một chén nước đến, lại lấy một khối thịt nướng đưa đến trước miệng Địch Á. Địch Á cũng từ từ ăn miếng thịt nướng và uống nước trên tay Trác Ngọc. Sau khi ăn xong, Trác Ngọc hỏi hắn có muốn ăn nữa hay không, hắn lắc đầu một cái.
Trác Ngọc sau khi liên tục xác định hắn không ăn nữa mới ăn.
Nhớ tới tình cảnh thảm thiết ngày hôm qua, đôi mắt màu vàng của Địch Á nhất thời trở nên ảm đạm, hắn cúi gằm đầu, mệt mỏi tựa như bị một bóng ma ám ảnh.
Theo lý thuyết thì hắn phải bảo vệ giống cái của mình mới đúng, nhưng không ngờ hiện tại lại đảo ngược. Điều này đối với Địch Á có lòng tự ái cực mạnh mà nói là một đả kích nghiêm trọng.
Trác Ngọc ăn cơm xong liền đi hái thuốc cho Địch Á, cô không muốn Địch Á có bộ mặt tiêu điều, cúi gằm đầu nằm trên mặt đất, hai móng vuốt phía trước che lại đầu, cảm xúc uể oải. Hình dáng kia, phải có nhiều sức sống hơn.
Trác Ngọc nhịn không được cười hai tiếng, cô sờ sờ đầu hắn lại vuốt lại bộ lông trên người hắn, khó có được an ủi một câu: “Không sao, chữa khỏi vết thương, anh sẽ lại là một Địch Á rất lợi hại.”
Ở Mê Huyễn đại lục, được giống cái dịu dàng trấn an vĩnh viễn là động lực lớn nhất của giống đực. Mặc dù Trác Ngọc chỉ trấn an có một câu, giọng nói cũng có chút lạnh nhạt không dịu dàng, nhưng vẫn khiến đôi mắt đang ảm đạm của Địch Á sáng lên, tinh thần cũng trở nên tốt hơn, còn không quên dùng đầu mình cọ xát làm nũng với Trác Ngọc.
Địch Á dưỡng thương khoảng hai ba ngày, nhờ năng lực tự chữa lành mạnh mẽ của người thú nên ba ngày sau, trừ sau lưng còn có vài vết sẹo, thì những vết thương khác căn bản đã khỏi hẳn.
Ba ngày nay, Địch Á cảm thấy mình giống như đang được ngâm trong hũ mật, ngọt đủ để cho bất kỳ một giống đực nào khác cũng phải ghen tỵ. Đói bụng có giống cái cho hắn ăn, khát có giống cái cho uống nước, thỉnh thoảng giống cái còn hỏi han ân cần. Mặc dù đồ ăn không được tốt, nhưng như vậy cũng đã đủ để đáy lòng hắn cảm thấy hạnh phúc không thôi.
Thật ra thì ngày đầu tiên Địch Á bị thương tình trạng tương đối suy yếu, nhưng sau khi nghỉ ngơi một buổi tối hắn cũng đã khôi phục được hai phần, có thể đi có thể nhảy. Nhưng hắn cũng không vội lên đường, chỉ là vào buổi tối hai ngày trước, hắn nhìn Trác Ngọc kiên trì gác đêm, nhìn cô tối muộn phải đề phòng những dã thú muốn tập kích, ngày hôm sau mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu phiếm tơ máu thì hắn cảm thấy rất đau lòng. Hắn muốn để Trác Ngọc nghỉ ngơi thật tốt sau đó liền lên đường.
Vào lúc Địch Á có thể đi, hắn liền mang Trác Ngọc đi tìm sơn động. Mặc dù bên trong không có gì cả, nhưng cũng có thể che gió che mưa, có thể tránh dã thú, buổi tối cũng không cần khổ cực gác đêm.
Những ngày dưỡng thương quả là buồn tẻ, mặc dù chỉ có ba ngày cũng đủ để Địch Á khỏe như rồng như hổ, này là do cuộc sống lâu dài đã trui rèn hắn.
Cha mẹ Địch Á đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ, hắn là đi theo gót chân tộc trưởng mà lớn lên. Mặc dù hắn được tộc trưởng nuôi lớn, nhưng cũng thường xuyên bị ức hiếp. Qua vài lần, hắn biết chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể sống sót. Không có cha mẹ che chở dạy bảo, hắn dựa vào những gì mình quan sát được cùng tìm tòi rất nhiều ý tưởng để rèn luyện bản thân. Cuộc sống gian khổ đã tôi luyện hắn trở nên kiên cường khác thường, cũng khiến hắn sớm trưởng thành, cũng để cho hắn có được sự kiên nhẫn mà người bình thường không có. Cho nên vết thương này hắn không hề để ý, ngược lại hắn lo lắng giống cái mà mình yêu thương phải vất vả.
Trong ba ngày qua, Trác Ngọc nghiên cứu phần lớn những thảo dược ở đây, nhưng hái nhiều nhất vẫn là thuốc trị thương. Mảnh đại lục này, người thú xem ra vẫn khó có thể đối phó với dã thú, hái thêm nhiều một chút để dành những lúc khác cần dùng.
Cô đã hỏi qua Địch Á bọn họ lấy gì để chữa thương, Địch Á nói cho cô biết, người thú chỉ dùng một loại lá cây để nằm lên, Trác Ngọc dùng những loại thảo dược này để trị thương cho hắn là những thứ mà hắn chưa từng dùng.
Mặc dù Trác Ngọc biết mình không nên hỏi, nhưng cô cảm thấy mình nhất định phải để cho Địch Á biết những loại thảo dược này, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt tội lỗi cùng áy náy của mình.
– Hết chương 15 –