Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 87: Thêm Của Hồi Môn
Editor: hiimeira
Nếu đã muốn thành thân, thì Mộc Lan và Lý Thạch không thể ở chung một chỗ, tuy hơi có vẻ bịt tay trộm chuông(1), nhưng Lý Thạch vẫn đến dọn dẹp nhất tiến và tam tiến, mình chuyển vào nhất tiến, Mộc Lan thì chuyển vào tam tiến.
Còn tân phòng thì bố trí tại nhị tiến.
Cũng chẳng có ai bắt mọi người phải tuân thủ này kia, nhưng ai nấy cũng rất biết điều, lúc tìm Lý Thạch thì đến cửa trước, tìm Mộc Lan thì vào từ cửa sau.
Tô Văn và Đào Tử cũng theo Mộc Lan ở tại tam tiến, Viện Viện và Lý Giang theo chân Lý Thạch ở tại nhất tiến, chuyện này đối với nhà nàng mà nói là một thể nghiệm thú vị mới lạ, thế là hai nhà Lý Tô tạm thời phân ra.
Tô Văn viết thư cho Tô gia trang, mời các trưởng bối chọn ba ngày lành, sai người đưa đến đây sau đó sẽ để Lý Thạch chọn.
Hôn sự này đã sớm ấn định, mấy năm nay vẫn luôn ngóng đợi, thành ra Lý Thạch không chút đắn đo mà chọn ngày gần nhất, mùng 3 tháng 8, còn chưa đến hai mươi ngày nữa.
Sau khi chọn ngày, Lý Giang và Tô Văn lập tức bị đuổi về thư viện, trước hôn lễ ba ngày mới lại trở về.
Mộc Lan cũng bắt đầu không bước chân ra khỏi cửa, mà tự thêu đồ cưới.
Đến mùng 1 tháng 8, ngày đưa sính lễ, người ở Tô gia trang đến đây.
Mấy năm nay Tô gia trang vẫn giữ liên lạc với Mộc Lan và Tô Văn, cũng rất coi trọng Tô Văn.
Tô gia trang nghèo, chẳng xuất ra được bao nhiêu bạc để chu cấp cho Tô Văn đọc sách, chỉ có thể thỉnh thoảng đưa một ít đồ cho bên này, ba mẫu đất dưới danh nghĩa của Tô Văn đã được người ở Tô gia trang tiếp nhận gieo mạ từ lâu.
Bát thúc công đã ra lệnh, người trong tộc phải thay phiên giúp đỡ, cũng không thu một đồng thù lao, toàn bộ nông sản thu được đều là của Tô Văn.
Mặc dù Lý Thạch từng nói qua nhiều lần, chuyện này thực ra rất đỗi bình thường, bởi vì Tô Văn đọc sách thành tài đã là sự báo đáp to lớn đối với Tô gia trang rồi.
Nhưng lớn lên dưới lá cờ đỏ như Mộc Lan lại chỉ thấy trên vai đầy gánh nặng, vì Tô Văn có thể đỗ đạt hay không, khi nào thi đậu đều là ẩn số, thế nên đối với ân huệ lớn này, bọn họ chưa hẳn đã trả nổi.
Mộc Lan cũng không để Tô Văn hay chuyện này, tuy nàng luôn sẵn lòng nói chuyện trong nhà cho bọn nhỏ biết, nhưng vẫn biết chừng mực, chuyện này rõ ràng tăng thêm gánh nặng cho Tô Văn, chuyện không hề có ích nàng cũng chẳng kể ra làm gì.
Lần này người ở Lý gia trang cũng tới, cả Lý Giang và Tô Văn đều đậu tú tài vào mùa xuân năm ngoái, nhà Lý Thạch có đến hai tú tài.
Mặc dù người trong thôn vẫn như cũ không muốn cung dưỡng Lý Giang, vừa không muốn thân tình xa cách, thành thử khi hay tin Lý Thạch thành thân, trời vừa sáng đã phái người đến đây.
Có điều Lý Thạch đã phân chi họ, quan hệ với gia tộc không còn thắm thiết như trước, cho nên cũng không định cho bọn họ ngủ lại, chỉ đơn giản mời bọn họ vào nhà ăn một bữa cơm, chỉ nói khi nào đến ngày thành hôn mọi người lại đến đây uống rượu mừng.
Tam thẩm Lý gia nhíu mày, không đồng tình nhìn Lý Thạch.
Chuyện này không giống như bọn họ dự liệu trước đó, Lý Thạch không tính giữ bọn họ ở lại, thì cũng nên tìm chỗ ở cho bọn họ mới phải.
Vả lại, coi như lần trước chẳng mấy vui vẻ, nhưng dù sao Lý gia vẫn là gia tộc lớn, sau này Lý Giang muốn xuất sĩ, không tránh được việc cần con cháu trong tộc hỗ trợ, coi như Lý Thạch đã cân nhắc được chuyện sau này thì cũng không nên không nể nang gì mà tiễn bọn họ đi như thế.
Tam thẩm Lý gia chỉ là một nông phụ, trải đời cũng nhiều đấy, nhưng so với mấy người như Lý Thạch thì vẫn còn kém lắm, huống hồ, tâm tư Lý Thạch vốn tinh tường nhạy bén, vừa nhìn đã biết Tam thẩm đang nghĩ gì.
Trong lòng liền có chút bất đắc dĩ và bi ai.
Đối với thôn xóm dưới đó mà nói, Lý gia quả thực được coi là “gia tộc lớn”, nhưng Lý gia đã sa sút nhiều năm, tổ tiên năm xưa cũng chỉ cung dưỡng được hai ba người làm quan, truyền đến đời bọn họ đã không còn hình dạng gì từ lâu rồi.
Mấy năm nay không liên lạc, người trong gia tộc vẫn vậy chẳng chịu sửa đổi, mấy người đọc sách cũng nghĩ giống hắn, chỉ sợ việc này đối với gia tộc cũng chẳng phải chuyện tốt.
Tuy Lý Thạch chẳng mấy mặn mà, nhưng vẫn có chút ít trách nhiệm đối với gia tộc, thế nên hắn dằn việc này ở trong lòng, định bụng đợi người ở Lý gia trang quay về sẽ để bọn họ mang một phong thư đưa cho tộc trưởng.
Tam thẩm Lý gia thấy Lý Thạch chỉ cúi đầu, nghĩ hắn muốn giả đò cho qua chuyện, vẻ mặt có chút khó coi, bèn chọc trượng phu một cái.
Trong đám người Lý gia tới lần này thì Tam thúc Tam thẩm chính là người đứng đầu, thành thử Lý Tam thúc rất tự nhiên nói: “Trong nhà ngươi không có trưởng bối, chuyện lớn như thành thân thường có vài kiêng kị với quy củ, mấy đứa nhỏ các ngươi khó tránh khỏi không chu toàn, không bằng…”
Nào ngờ còn chưa nói xong, Lý Thạch đã cười tiếp lời: “Đúng là như thế, cho nên ta đã mời thôn trưởng và mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn cùng với quan môi cùng đến hỗ trợ, để tránh sai sót.” Ánh mắt Lý Thạch nhìn bọn họ đăm đăm, như cười như không.
Vẻ mặt mọi người lập tức trở nên đặc sắc, Lý Tam thúc há hốc mồm, đến cùng cũng không thốt thêm được lời nào.
Nếu nhà Lý Thạch không phân chi họ, thì người trong tộc chủ trì hôn sự của hắn là lẽ đương nhiên, thế nhưng nhà Lý Thạch đã phân chi từ nhiều năm trước, mấy năm nay cũng chẳng qua lại, ông đã từng bóng gió đến trường hợp thế này.
Lý Thạch không muốn, nếu còn cưỡng cầu, có khi còn phá hỏng quan hệ hai bên.
Tiếp đó gượng cười, gia tộc đột ngột tìm tới cửa cũng khó trách Lý Thạch đề phòng, chung quy lúc bọn họ gian nan nhất, Lý gia cũng chẳng giúp đỡ bọn họ được gì.
Tam thẩm Lý gia thấy trượng phu không làm được trò trống gì, tức giận trừng mắt nhìn ông một cái, lại muốn nói chuyện với Lý Thạch.
Lý Thạch bèn đứng lên nói: “Mấy vị trưởng bối ở Tô gia trang cũng tới rồi, tiểu tử vẫn chưa đi bái phỏng bọn họ, không bằng Tam thúc đi chung với ta?”
Lý Thạch là con rể người ta, đến bái phỏng là hiếu nghĩa, nếu ông đi cùng thì thành cái gì đây?
Tô gia thấp kém hơn Lý gia không phải chỉ một hai bậc, vốn dĩ mọi người đã chẳng mấy hài lòng đối với hôn sự này, nếu ông còn cùng Lý Thạch qua đó, há chẳng phải tỏ vẻ Lý gia đang cúi đầu sao?
Lý Tam thẩm cũng không muốn trượng phu hạ mình, bèn cúi đầu không lên tiếng nữa.
Đáy mắt Lý Thạch có chút âm u, cũng không nói gì thêm, hỏi cưới, là hỏi cưới đấy, vốn dĩ đằng trai nên mang dáng vẻ hạ mình, ai ngờ đến lúc này bọn họ cũng phải lôi thân phận theo, tâm tình Lý Thạch có chút không vui rời đi.
Nhưng khi vừa bước ra nhìn thấy Viện Viện dẫn đám bạn dán chữ hỷ khắp nhà, tâm tình bỗng chốc tốt lên, từ tận đáy lòng nở nụ cười tươi.
Nhóm tiểu tức phụ đến đây phụ giúp vừa khéo thấy được hắn, nhất thời đỏ mặt, thầm hâm mộ Mộc Lan.
“Bộ dáng Tiểu Lý tướng công thật khôi ngô, ta thấy cả thôn chẳng có ai so được với hắn.”
Lập tức có người không phục nói: “Dáng vẻ Mộc Lan cũng xinh đẹp mà!”
“Nhưng Tiểu Lý tướng công trắng hơn, Mộc Lan có hơi đen…”
Sính lễ đã xuất phát khỏi cổng từ sáng sớm, đi một vòng quanh thôn Minh Phượng lại quành về cổng lớn, từ cổng lớn đi thẳng đến tam tiến, thế này, coi như sính lễ đã đưa đến nhà tân nương.
Người vây xem đều đỏ mắt không thôi, tuy biết chỗ sính lễ này do hai nhà Lý Tô bỏ ra, đi một vòng sẽ trở lại, nhưng vẫn đỏ mắt không thôi.
Mười lăm mẫu ruộng tốt lận đấy, còn có năm mươi lượng bạc.
Còn thứ để các nữ nhân hâm mộ ghen tị chính là mấy món trang sức Lý Thạch đưa qua, cả thảy có năm bộ, mỗi bộ đều có giá hơn hai lượng bạc.
Ruộng tốt và bạc có lẽ không rơi vào tay Mộc Lan, nhưng chỗ trang sức kia hơn phân nửa chính là của Mộc Lan, kể cả Mộc Lan có muốn cho muội muội mình cùng với tiểu cô mỗi người một bộ, thì cũng vẫn còn ba bộ.
Ở thôn bọn họ, có mỗi cây trâm vàng cũng đủ để bọn họ khoe khoang mấy năm trời, vậy mà Mộc Lan lại có nhiều trang sức như thế.
Bọn họ nhớ lại mình còn ngầm giễu cợt Mộc Lan không biết sửa soạn, trên người chẳng có lấy một món trang sức.
Bọn họ thầm nghiến răng, chỉ mong Mộc Lan không biết mấy chuyện đó, bằng không sau này không biết các nàng bị nói đến thế nào nữa.
*****
Ngồi trong xe ngựa nhìn sính lễ đi qua, Tô Uyển Ngọc có chút ghét bỏ nhìn chỗ sính lễ kia, Tú Hồng thậm chí còn mở to hai mắt nhìn, Tô Mộc Lan dù sao cũng là Nhị tiểu thư ở quý phủ bọn họ, thế nhưng cứ vậy mà gả đi?
Tú Hồng cố gắng khống chế biểu tình trên mặt mình, chỗ sính lễ kia, đến nàng xuất giá, nàng còn chê ít nữa đấy!
Tô Uyển Ngọc chỉ cảm thấy rầu rĩ trong lòng, rất khó chịu, dời mắt khỏi cửa sổ xe, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Tú Hồng cuống quít thu lại cảm xúc, ngồi ngay ngắn ở một bên, mãi đến khi trở về Tô gia, Tô Uyển Ngọc cũng không nói thêm lời nào.
Chu thị nghe nói Tô Uyển Ngọc trở về, liền gọi nàng tới, thấy mặt nàng không rõ vui buồn, bèn hỏi: “Không phải bảo hôm nay dâng hương ư? Sao lại tay không trở về?”
Tô Uyển Ngọc cười đáp: “Cầu mấy tấm bùa bình an, cái của mẫu thân con cất ở trong phòng, còn của lão thái thái con đã gọi người đem qua cho bà.”
Chu thị hài lòng gật đầu, kéo Tô Uyển Ngọc nói: “Làm vậy rất tốt, lão thái thái không thích hai mẹ con chúng ta, vì thân thể lão thái thái, chúng ta cũng không cần sáp đến trước mặt bà, nhưng hiếu đạo vẫn phải làm.” Lại nói: “Hôn kỳ của con chỉ còn vài tháng, về sau chớ không được ra ngoài, mấy ngày nữa, nhị ca con cũng về rồi.”
Khi Tô Uyển Ngọc cập kê đã ấn định với đích trưởng tử của Thế tử Hộ quốc tướng quân Ngô Chí Minh, hôn kỳ định ngày 26 tháng 10, do đường đi từ Tiền Đường đến Kinh thành xa xôi, cho nên Tô Uyển Ngọc muốn đến Kinh thành sớm hơn, ở Tô phủ tại Kinh thành mà gả đi.
Vốn dĩ chuyện lớn thế này, là mẫu thân của Tô Uyển Ngọc, Chu thị cũng muốn đến Kinh thành lo liệu, ngặt nỗi lão thái thái còn ở Tiền Đường, còn đánh tiếng bảo thân thể bà không tốt, Chu thị vì tận hiếu, không thể không ở lại.
Tô Khả có lòng vội trở về để hộ tống muội muội đến Kinh thành.
Tô Uyển Ngọc mỉm cười nhìn mẫu thân, trong đầu vẫn suy nghĩ miên man, chắc mẫu thân không biết mấy ngày nữa Tô Mộc Lan cũng sẽ xuất giá đâu nhỉ?
Chu thị tiễn nhi nữ đi, mới vịn tay Chu ma ma quay về phòng ngồi.
Bà quả thực không biết mấy ngày nữa Mộc Lan sẽ xuất giá, từ cái năm Mộc Lan tìm tới cửa bị bà “tống cổ” đi, bà đã nói rõ không cho phép ai nhắc lại trước mặt bà, thành ra chẳng có ai dám ở trước mặt bà nhắc đến Mộc Lan.
Chu thị chỉ biết láng máng Mộc Lan ở tại phủ thành, còn cụ thể ở nơi nào, làm cái gì, thì không rõ, càng không hề hay biết sóng ngầm giữa hai nhi nữ.
Lúc này đây, Tô Khả sớm về Tiền Đường, cũng bởi vì hôn lễ của Mộc Lan.
Mặc dù hắn rất chướng mắt Lý Thạch, nhưng đúng như Đại ca nói, hiện giờ chỉ có Lý Thạch là lựa chọn tốt nhất, những gì hắn có thể làm, cùng lắm chỉ là âm thầm giúp đỡ hai người mà thôi.
Lần này về Tiền Đường, hắn không chỉ mang theo quà của mình, mà còn mang theo lễ vật của Đại ca và tiểu đệ.
Lý Thạch xuất hiện từ trong bóng tối, Mộc Lan mở to hai mắt nhìn hắn, sau đấy “Phì” một tiếng bật cười.
Lý Thạch lập tức cảnh cáo nhìn nàng một cái.
Mộc Lan càng vui vẻ.
Từ lúc định hôn kỳ, Lý Thạch sống chết cũng không chịu gặp mặt nàng, làm hại nàng muốn tìm hắn thương lượng phải chạy đến trước mặt chặn người, vậy mà bây giờ Lý Thạch lại tự mình đến đây.
Mộc Lan nén cười, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tô Khả từ Kinh thành về, nên ta đến đây hỏi chút, có muốn mời hắn hay không?”
Mộc Lan thu lại vẻ tươi cười, cau mày nói: “Chắc hắn sẽ không tới đâu?”
━━━━━
(1) Bịt tay trộm chuông: Dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình..