Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 86: Cầu Hôn


Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 86: Cầu Hôn


Editor: hiimeira
Chiều hôm sau, Lý Giang và Tô Văn phải quay về thư viện, Mộc Lan làm cho bọn cậu nhiều món ngon để mang theo.

Đến thư viện hai cậu chỉ cần hâm nóng lại hoặc trực tiếp ăn nguội.
Tô Văn thích Mộc Lan làm tương cay nhất, dùng thịt thỏ băm xào cùng gừng, tỏi các loại, chỉ ngửi thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.
Mỗi lần ăn cơm chỉ cần múc một thìa tương cay là có thể ăn hết một chén cơm.
Nhà ăn trong thư viện quanh quẩn chỉ có vài món, mọi người đã sớm phát ngán, ai thân thiết với Tô Văn, Lý Giang đều biết hai cậu luôn có đồ ăn ngon, thế nên thường xuyên tìm bọn cậu ăn chực.
Tay nghề Mộc Lan không tệ, lại lấy mấy con thỏ béo ú được nuôi ở vườn rau trong nhà làm thịt, do vận động nhiều nên thịt thỏ càng tươi ngon, làm món tương thỏ cay thì hết ý.
Nếu không phải mỗi tuần đều được nghỉ nên có thể về nhà lấy thêm, thì Tô Văn hầu như chẳng muốn chia sẻ cho đám bạn xấu kia.
Lý Giang còn keo kiệt hơn Tô Văn, lần nào cũng ăn hết phần của Tô Văn mới mở phần của mình.
Lý Thạch nhìn Lý Giang và Tô Văn mỗi người ôm hai hũ nhỏ, khẽ nhíu mày.

“Ngươi chiều bọn nó quá rồi, thức ăn trong thư viện cũng không dở, nhà người ta muốn ăn miếng thịt cũng phải đợi tới ngày lễ tết mới ăn, ngươi cứ vậy mà chiều theo tụi nó?”
Tô Văn nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Tỷ phu, bọn ta lấy mấy thứ này không phải vì ham ăn ham uống, mà quan trọng nhất là để lo lót đồng môn.”
Lý Giang gật đầu, lấy thí dụ thực tế.

“Mỗi lần bọn ta dự hội thơ văn thì không cần phải góp tiền.”
Tô Văn bổ sung thêm: “Đó là do có người nộp giúp bọn ta.”
Lý Giang lại nói: “Bọn ta còn thường xuyên có sách mới với mấy bài thi mới để xem.”
Tô Văn lại bổ sung.


“Còn có rất nhiều tin tức có tiền cũng không mua được.”
“Đây đều là công lao của tương thỏ cay.”
Mộc Lan đứng một bên bật cười ra tiếng, đẩy đẩy Lý Thạch.

“Được rồi, để bọn nhỏ đi đi.”
Mấy điều này Lý Thạch còn rành hơn bọn cậu, lúc ấy còn dặn nàng làm nhiều chút để hai đứa mang theo chia cho đồng môn, vậy mà giờ lại nói như vậy?
Xem ra hôm nay tâm tình Lý Thạch không được tốt.
Tô Văn và Lý Giang cũng nhận thức được điều này, chân như được bôi dầu mà chạy mất.
Mỗi lần đại ca (tỷ phu) nổi giận đều thích dày vò bọn cậu, tốt hơn hết là mau chuồn thôi.
Cũng chính vì sớm chuồn đi, nên hai người mới không thấy được màn đặc sắc sau đó.
Lý Thạch nhìn Mộc Lan đẩy hắn, có chút ảo não, cảm thấy ngày càng không thể khống chế được tâm tư của mình.
Cúi đầu nhìn mái tóc đen óng của Mộc Lan, đợi Lý Thạch ý thức được mình nói gì thì lời đã thốt ra khỏi miệng.
Thân hình Mộc Lan cương cứng, kinh ngạc nhìn Lý Thạch.

“Ngươi vừa nói gì?”
Lý Thạch thầm hít sâu một hơi, nếu đã nói ra rồi, chẳng thà nói cho rõ ràng.

“Ta nói, chúng ta thành thân đi!” Nói xong, cảm thấy cũng không quá khó ngỏ lời.
Tròng đen Lý Thạch phát sáng nhìn Mộc Lan, trầm giọng nói: “Ngươi đã trưởng thành, Giang nhi và A Văn cũng nên bắt đầu làm mai rồi, chúng ta thành thân thì chuyện sau này cũng thuận tiện hơn.”
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào mắt Lý Thạch hỏi: “Ngươi nói thật?”
Sắc mặt Lý Thạch ửng đỏ, hai tai đỏ bừng như bị ứ máu, hắn gật gật đầu, ánh mắt nhìn Mộc Lan hết sức nghiêm túc.
Mộc Lan thấp giọng hỏi: “Không phải ta còn quá nhỏ sao?”

Lý Thạch nghiêm mặt đáp: “Không nhỏ, năm ngoái đã cập kê rồi.”
Mộc Lan không còn gì để nói, Lý Thạch liền dứt khoát: “Nếu ngươi không phản đối thì cứ quyết định vậy đi, chiều ta sẽ đi tìm bà mối.”
Mộc Lan mở to hai mắt, cho dù muốn thành thân, cũng đâu cần gấp đến thế? Hơn nữa, bọn họ đã đính hôn rồi, cần gì phải đi tìm bà mối?
Trực tiếp tìm lão nhân trong thôn nói giúp là xong rồi mà?
Thực ra không phải Mộc Lan ghét bỏ gì bà mối, nàng đã từng gặp qua bà mối thời đại này, khá là kính nghiệp, hơn nữa phần lớn cũng có lương tâm nghề nghiệp, chẳng qua nàng không muốn tiêu số tiền kia mà thôi.
Tuy mấy năm nay thu nhập không ít, nhưng chi tiêu cũng rất lớn, Lý Giang và Tô Văn năm ngoái đã thi đậu tú tài, chi phí đọc sách cũng tăng gấp đôi, chi tiêu một năm của hai đứa đã ngót nghét tám mươi lượng, cộng thêm chi tiêu trong nhà, một năm tiêu một trăm lượng bạc cũng chẳng dư được cắc bạc nào.
Về sau thi Hương thì thứ gì cũng cần.
Thi Hương còn đỡ, vẫn thi ở Tiền Đường, nhưng sau này tham gia thi Hội, chi phí cho hai đứa cũng chẳng ít đâu, vả lại, ai biết lúc nào hai đứa sẽ đi thi Hương?
Ngộ nhỡ mãi đến sau này mới thi?
Vậy bọn họ phải chuẩn bị cho hai đứa nó cưới vợ, đây cũng là một khoản chi lớn, mà hai muội muội cũng phải làm mai xuất giá, sắm sửa của hồi môn cũng chẳng phải khoản chi nhỏ, những thứ này đều cần tiền, mà còn là số tiền lớn, cho nên Mộc Lan càng ngày càng tiết kiệm, hiện giờ cũng sắp theo kịp Lý Thạch.
Lý Thạch thì lại cho rằng mấy cái khác có thể tằn tiện, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể tiết kiệm.

“Ta định đi tìm quan môi(1), các bà vốn quen với nha môn, đến lúc đó lấy hôn thư cũng nhanh hơn.”
Có thể tìm quan môi, đối với Mộc Lan mà nói là một thể diện.
Lý Thạch cảm thấy mấy năm nay đã luôn ủy khuất Mộc Lan, chuyện thành thân, cả đời người chỉ có một lần, thế nên Lý Thạch cho rằng chuyện này Mộc Lan nhất định không thể chịu ủy khuất.
Nếu nhà trai đã nói như vậy, thì Mộc Lan cũng không ra vẻ làm gì, bèn gật đầu đồng ý.
Lý Thạch thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, lẽ ra đêm qua hắn không nên nửa đường rút lui.

Nhân lúc này sẵn thương lượng mấy thứ cần mua.
Đợi đến khi Lý Thạch hài lòng ra ngoài tìm quan môi, Mộc Lan mới phản ứng lại, sao nàng lại đồng ý thành thân nhanh như vậy chứ?
Lý Thạch không cho Mộc Lan có cơ hội đổi ý, ngay chiều hôm đó quan môi liền đến, bởi vì hai nhà ở chung một chỗ, lại không có trưởng bối, quan môi được sự chấp thuận của Mộc Lan liền thông báo cho Lưu thôn trưởng một tiếng, chuyện sau đó thì đơn giản hơn nhiều.

Của hồi môn sính lễ cũng phải thương lượng, nếu là nhà khác đương nhiên phải bàn bạc hồi lâu, thế nhưng hai nhà Lý Tô lại khác, ngoại trừ nhà cửa ruộng đất, gia dụng trong nhà gần như đều là của chung, dự tính sẽ còn sống chung với nhau khá lâu nữa.
Còn về sính lễ cho Mộc Lan, Lý Thạch đã sớm suy tính trong đầu.
Hắn đã xuất sư từ bốn năm trước, mặc dù Nguyên thái y đã mất, nhưng hắn cũng nhanh chóng tạo dựng được chỗ đứng ở Tiền Đường.

Hai năm qua y thuật ngày càng tiến bộ, lăn lộn cũng không tệ, cho nên cũng cầm không ít phí xem bệnh.
Dĩ nhiên, tiền hắn kiếm được đều đưa cho Mộc Lan giữ, thế nhưng đại phu vẫn có một nguồn thu khác — khen thưởng!
Khen thưởng đầu tiên Lý Thạch nhận được là khi làm dược đồng cho Nguyên thái y, chỉ vỏn vẹn một lượng, khi đó trong lòng hắn không mấy dễ chịu, nhưng trên mặt lại khiêm nhường nhận lấy, kể từ đó, hắn biết, thân phận của hắn đã thay đổi!
Mà sự thay đổi này trước nay Lý Thạch vẫn luôn không muốn bộc lộ trước mặt Mộc Lan, nhưng hiện giờ hai người sắp kết thành phu thê, trên đời không có ai thân cận hơn đối phương, Lý Thạch cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm Mộc Lan.
Vậy “thu nhập xám” trước kia cũng không cần giấu nữa.
Khoản tiền đó mặc dù không nhiều, đủ cho hai tiểu tử kia tiêu xài mấy tháng, thế nhưng Lý Thạch muốn chuẩn bị sính lễ cho Mộc Lan, nên trong khoảng thời gian này hắn cố gắng hơn chút, thêm vài lần xem bệnh…
Ánh mắt Lý Thạch toát ra ý cười.
Của hồi môn của Mộc Lan đã định từ trước, nhị tiến nơi bọn họ đang ở chính là của hồi môn của Mộc Lan, ngoài cái đó, còn có mười mẫu ruộng tốt, đây là trước kia Tô Văn tuyên bố muốn cho Mộc Lan.
Lý Thạch đưa sính lễ là mười lăm mẫu ruộng tốt cộng thêm năm mươi lượng lễ vật, còn có vài món trang sức.
Quan môi nhếch miệng, nếu không phải đã sớm biết tình cảnh hai nhà, bà còn tưởng rằng đã gặp được một thông gia giàu có trăm năm hiếm gặp!
Nay ai mà chẳng biết, bất luận Lý gia đưa sính lễ gì, của hồi môn Tô gia thế nào, thì cũng là từ túi trái chạy sang túi phải, rốt cục cũng là của nhà mình.
Lý Thạch mặc kệ quan môi nghĩ thế nào, chỉ căn dặn bà chú ý từng việc, đến tận tối muộn, Mộc Lan mới tìm được thời gian nói chuyện cùng Lý Thạch.
Mộc Lan có hơi chùn bước, cúi đầu nói: “Không ấy chúng ta dời lại đi?”
Lý Thạch ôn hòa nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Nhưng ta đã báo cho Giang nhi và A Văn, để chúng nó xin phép trở về.”
Mộc Lan kinh ngạc nhìn Lý Thạch.
Mặt Lý Thạch hiện vẻ bất đắc dĩ.

“Ta nghĩ chuyện đã định xong, ngay cả quan môi cũng kêu rồi, cũng phải báo A Văn biết, dù sao, hôn sự của chúng ta có rất nhiều chuyện cần thằng bé ra mặt.”
Tuy từ trước đến nay Mộc Lan vẫn luôn làm chủ Tô gia, nhưng chủ hộ Tô gia thì là Tô Văn, thế nên Mộc Lan muốn xuất giá, bất luận thế nào cũng phải được Tô Văn đồng ý.
Được Mộc Lan đồng ý, nên lúc Lý Thạch ra ngoài tìm quan môi, cũng đã kêu người đến thư viện đưa tin cho hai đứa, để bọn cậu xin phép về nhà.
Mộc Lan liền biết, bây giờ đổi ý cũng vô ích.

Lý Thạch cười nhìn Mộc Lan cắn môi về phòng, mới ngoảnh đầu yên lặng liếc nhìn cánh cửa khép hờ một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Lý Thạch rời đi hồi lâu, hai cái đầu một trước một sau nhô ra, Viện Viện khẽ hỏi Đào Tử.

“Đại ca biết rồi sao?”
Đào Tử hung hăng đáp: “Đại biểu ca muốn thừa dịp ca ca ta không có ở nhà muốn bắt cóc tỷ tỷ.” Lần đầu tiên Đào Tử phân rõ xưng hô biểu ca và ca ca.
Viện Viện lại thấy rất cao hứng.

“Như thế rất tốt mà? Như vậy chúng ta rất nhanh sẽ có cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ, đến lúc đó ta sẽ đem con thỏ ta cưng nhất cho chúng nó chơi.”
Đào Tử trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Nhưng ca ca sẽ nổi giận.”
“Không đâu.” Viện Viện nói chắc nịch: “Chỉ cần đại ca phạt Văn ca ca viết chữ lớn, Văn ca ca sẽ không dám nổi giận, hơn nữa, ngươi xem, không phải chúng ta đã báo tin cho bọn họ trước rồi sao?” Cho dù Văn ca ca có tức giận cũng không giận lên người hai nàng.
Đào Tử trầm mặc thật lâu, lưỡng lự một hồi, cuối cùng không thể không gật đầu.

“Vậy ta cũng chẳng sợ đại biểu ca nổi giận.”
Viện Viện le lưỡi không nói lời nào.
Trước khi Lý Thạch ra khỏi nhà, hai kẻ nghe lén người khác nói chuyện là Viện Viện và Đào Tử đã tức tốc gọi người đưa tin cho Lý Giang và Tô Văn.
Viện Viện cao hứng, quyết định báo cho Lý Giang tin tức tốt này, Đào Tử thì tức giận, suy tính kêu Tô Văn trở về, tỷ tỷ thành thân là đại sự, sao có thể không thương lượng với bọn họ chứ?
Viện Viện nhìn người đưa tin đi mất, ngó thấy sắc mặt Đào Tử, lúc này mới giật mình thấy không đúng, sợ đại ca biết các nàng phả hỏng chuyện tốt của hắn thì sẽ phạt các nàng.
Mặc dù Đào Tử cũng rất sợ, nhưng đến cùng vẫn là vịt chết còn cứng mỏ.
Nhận được tin tức, mắt Lý Giang và Tô Văn đều sáng lên, liếc nhìn nhau, trong lòng không khỏi thả lỏng, nhìn nhau cười.
Tô Văn hiếm khi mất tự nhiên, ngưỡng cao cổ nói: “Đúng vậy, nếu đã thế, ta liền xin nghỉ trở về.”
Mắt Lý Giang lóe ý cười, phối hợp nói: “Ta về giúp mọi người.”
Lý Giang nhẹ nhõm, đại ca cuối cùng cũng cưới Mộc Lan tẩu tử, Tô Văn cũng nhẹ nhõm, bởi vì tỷ tỷ cuối cùng cũng đã gả cho tỷ phu.
━━━━━
(1) Quan môi: chỉ những người phụ nữ làm người mai mối trong nha môn, đại diện cho triều đình thực hiện chuyện hôn nhân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.