Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 45
Editor: hiimeira
Lợn rừng bị bắn chết dưới mũi tên của Mộc Lan.
Thời điểm huynh đệ Mã gia đến liền trực tiếp đem dây thừng buộc lên trên xe đẩy, Lý Thạch muốn hỗ trợ, Mộc Lan trực tiếp đẩy hắn sang bên cạnh tiến lên khiêng lợn rừng, thành công giúp đỡ bọn hắn đặt lợn rừng lên xe.
Sau khi huynh đệ Mã gia khiêng lợn rừng lên xe thì đồng tình nhìn thoáng qua Lý Thạch, phải biết rằng hai người hiện giờ tương đương với phu thê, về sau tiểu Lý tướng công có thê tử như Mộc Lan, chẳng phải bị ép tới gắt gao sao?
Lý Thạch còn nhỏ, không hiểu ánh mắt mờ mịt của huynh đệ Mã gia, lập tức nghi hoặc sờ sờ mặt, nhỏ giọng hỏi Mộc Lan: “Mặt ta bẩn sao?”
Mộc Lan nhìn kỹ một lát, lắc đầu, “Không có, rất sạch mà, so với ta còn sạch hơn.” Nói xong nâng tay sờ soạng một cái, cảm thán nói: “Vừa trắng vừa mịn, không biết đẹp hơn da ta bao nhiêu lần.”
Cả khuôn mặt Lý Thạch liền đen.
Mộc Lan thấy vậy vui sướng cười hai tiếng, tiến lên cùng huynh đệ Mã gia đẩy xe, quay đầu hướng Lý Thạch cười nói: “Tiểu Lý tướng công, đi nhanh lên!” Cố ý đọc rõ hai chữ tướng công.
Mặt Lý Thạch đen lại chuyển hồng, đỏ lại đen, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Lan một cái mới chịu rồi đuổi theo.
Lý Thạch quả thực trắng hơn Mộc Lan, bởi vì Mộc Lan thường xuyên chạy vào rừng, khó tránh khỏi bị phơi đen một chút, nhưng làn da lại khỏe mạnh trắng hồng căng mướt, còn mang theo chút màu tiểu mạch, Lý Thạch ngầm hâm mộ màu da như vậy không biết bao nhiêu lần.
Hắn cũng từng lén phơi nắng, chỉ đáng tiếc, làn da hắn phơi như thế nào cũng không đen.
Bốn người gian nan đẩy lợn rừng từ trong rừng ra, vừa ra khỏi liền đối mặt với không ít người, ánh mắt ba huynh đệ Hà gia sáng ngời nhìn lợn rừng trên xe đẩy.
Hà Tiền thị xem đến nóng nảy trong lòng, mắt Hà Tam đều đỏ.
“Mộc Lan thật giỏi nha, ta thấy trên lợn còn có rất nhiều vết thương, là do trúng tên sao?”
Mũi tên trên cổ lợn rừng Mộc Lan không rút ra nhưng những cọc tre kia thì đều rút ra hết, cho nên miệng vết thương chảy máu đầm đìa khiến không ít người giật nảy mình, nhưng người có chút hiểu biết đều biết đó không phải do trúng tên.
Mộc Lan cũng không giấu giếm, cười nói: “Không phải, là do tre trong bẫy đâm bị thương.”
“Lợn rừng này không phải do ngươi dùng cung tên săn à, ra là đào bẫy, vận khí thật tốt!”
Đúng vậy, vận khí thật tốt, người vây xem tự tìm cách lý giải hợp lý, làm sao Mộc Lan có khả năng bắt được một con lợn rừng chứ.
Mộc Lan cũng không giải thích, cười với huynh đệ Mã gia rồi cùng nhau chuyển lợn rừng về.
Săn được lợn rừng, ở thôn khác thì được coi là một chuyện lớn, nhưng ở thôn Minh Phượng trước đó có Triệu thợ săn công tích vĩ đại, Mộc Lan tuy nhỏ tuổi nhưng lại nổi trội, dẫu vậy cũng không có ai đề xuất cùng nhau đến nhà Mộc Lan hỗ trợ.
Suy cho cùng, hỗ trợ thì phải giữ lại ăn cơm, lúc về còn phải gói một phần lễ, người vây xem có tới mấy chục người, nếu mấy chục người này thật sự đều đến ăn một bữa, chỉ sợ một con lợn lập tức đi mất một phần ba, chứ đừng nói đến muốn mang lễ đi.
Chỉ là ba huynh đệ Hà gia lại không cam lòng, Hà Tam trực tiếp đẩy bà nương của mình một cái, để nàng đề ra việc hỗ trợ.
Hà Tiền thị tuy da mặt dày, nhưng thấy hai chị em dâu Mã gia đang ở bên trong hỗ trợ nên ngại mở miệng.
Trong khi đó hai tức phụ Hà gia còn lại trực tiếp trừng mắt nhìn trượng phu của mình sau đó phất tay trở về.
Các nàng không có mặt mũi mà nói lời đó.
Ba huynh đệ Hà gia tức giận đến ngứa răng, cuối cùng vẫn là lão đại Hà gia ra mặt.
“Tiểu Lý tướng công, con lợn này e là phải nhân lúc còn tươi liền bán đi, bằng không để qua đêm thì bán không được giá, không bằng…”
Lý Thạch biết tâm tư bọn họ, không chờ Hà lão đại nói xong, liền cười tiếp lời của gã.
“Đúng vậy, cho nên mới thỉnh hai vị thúc thúc Mã gia cùng thẩm thẩm hỗ trợ, hiện tại nước ấm cũng đun rồi, chỉ chờ xử lý thịt lợn là có thể chuyển đến phủ thành bán, đa tạ Hà đại thúc quan tâm.
A, đúng rồi, ta còn có chút chuyện muốn giao phó cho đệ đệ ta nên về trước, cáo từ Hà đại thúc.” Nói xong kéo tay Mộc Lan đi.
Sắc mặt Hà lão đại lạnh lẽo, gã có chút tức giận trừng mắt nhìn Lý Thạch, đưa mắt ra hiệu cho hai đệ đệ rồi tiến lên cản hai người lại.
Hà lão nhị cũng nói: “Mã thúc thúc ngươi sao có thể xử lý nhanh được chứ, vẫn là để ba người thúc thúc bọn ta giúp ngươi.”
“Đúng vậy nha, vừa vặn huynh đệ bọn ta có quen một đồ tể ở phủ thành, quan hệ cũng không tệ lắm, không bằng chờ một lát bọn ta dẫn đường cho ngươi?” Cổ đại và hiện đại không giống nhau, nghề bán thịt lợn ở các sạp ven đường đều do đồ tể làm, nếu ngươi tùy tiện xuất hiện, chẳng những chịu xa lánh, người ta không quen biết với ngươi, bình thường sẽ không mua thịt lợn của ngươi.
Mà săn được lợn rừng nếu không thể bán một lần cho người mua, chỉ có thể nhờ cậy đồ tể bán hộ, tuy giá thấp hơn chút nhưng lại thuận tiện hơn nhiều.
Trong lòng Lý Thạch đã sớm có tính toán, huống chi, người mà huynh đệ Hà gia giới thiệu Lý Thạch cũng không dám dùng.
Ngộ nhỡ đối phương bán thịt lợn không trả tiền, hắn biết tìm ai nói lí lẽ đây?
Lý Thạch lập tức khước từ.
Ba huynh đệ Hà gia cực kì mất hứng, cảm thấy Lý Thạch không biết thức thời.
Bờ sông bên này chỉ có Hà gia bọn gã hưng thịnh nhất, hiện giờ bọn gã nguyện ý cùng mấy tiểu hài tử qua lại thân thiết là để mắt tới bọn nó.
Làm sao cứ luôn ra sức khước từ?
Về sau nếu có chuyện gì còn không phải cần làm phiền bọn gã sao?
Cổ đại đều chú trọng bà con xa không bằng láng giềng gần.
Mộc Lan không giống như Lý Thạch nhàn nhã chậm rãi cùng bọn gã nói chuyện, dứt khoát nói: “Đa tạ ba vị thúc thúc, bọn ta bận nửa canh giờ là xong rồi, lúc về nếu bán thừa sẽ đưa cho các thúc một ít.” Nói xong kéo tay Lý Thạch giáo huấn hắn.
“Nhanh trở về đi, trong nhà không thể chỉ để Mã thúc thúc bọn họ bận rộn được.”
Lý Thạch vội vàng thành khẩn nhận sai.
Cửa lớn đóng lại trước mặt ba người gã, xung quanh còn có người chưa rời đi, thấy người Hà gia thì chê cười, trong lòng có chút khinh thường.
“Bản thân mình lười thì thôi đi, bây giờ còn muốn chiếm tiện nghi của mấy đứa nhỏ.”
“Da mặt nhà bọn hắn dày mà, có cái gì xấu hổ, lần trước…”
Nhân phẩm Hà gia bày ở đó, mâu thuẫn với không ít gia đình trong thôn, tuy mọi người không nói trước mặt nhưng lén lút đàm tiếu thì lại không ít.
Ba huynh đệ Hà gia hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, thở phì phò rời đi, sau khi trở về ra lệnh bắt buộc sau này không được cùng Lý gia Tô gia lui tới.
Ba tức phụ của bọn gã cũng không để lời bọn gã nói ở trong lòng.
Các nàng tuy không quản được ba trượng phu, nhưng cũng không phải là người dễ khi dễ, cho nên ba trượng phu không sai sử được các nàng.
Đây là lí do tại sao bốn nam nhân Hà gia với đức hạnh như vậy còn có thể sinh hoạt, chính là bởi vì có ba con dâu chống đỡ.
*****
Lý Thạch cảm thán: “Tuy rằng lí chính không thể nhúng tay vào thôn chúng ta quá nhiều, nhưng đối với sinh hoạt chúng ta vẫn có ảnh hưởng, cuộc sống sau này sợ là khổ rồi.” Giống như hiện tại, chỉ cần đưa bọn họ mảnh đất ở gần Hà gia, khiến cho bọn họ khi không tiêu phí không ít tâm tư.
Trong mắt Mộc Lan đầy lệ khí.
“Ba vị thẩm thẩm Hà gia có khả năng, sẽ không để bọn gã làm bừa, cho dù có làm bừa thì ta cũng sẽ không khách khí.” Nói xong nắm chặt cung trong tay.
Lý Thạch lặng lẽ quay đầu, Mộc Lan dường như trở nên càng ngày càng bạo lực, trước đây có phải như thế đâu.
Lý Giang và Tô Văn lại cảm thấy tẩu tử (tỷ tỷ) như vậy thật uy vũ, nếu không phải phỏng chừng Lý Thạch còn ở đây, hai người đã lộ ra ánh mắt lấp lánh nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan uy vũ, bọn họ mới không dễ bị người khác khi dễ, chỉ có điều là đáng thương cho ca ca (tỷ phu).
Lý Giang và Tô Văn mịt mờ đồng tình nhìn Lý Thạch một cái, sau đó cúi đầu nháy mắt cười.
Đại thẩm Mã gia vừa lúc nhìn thấy mặt mày Mộc Lan đầy lệ khí, trên mặt tươi cười một hồi, quay về phía em dâu, Mã nhị thẩm nhìn thoáng qua, ý bảo đại tẩu đừng rõ ràng như thế, liền cười nói: “Mộc Lan đã về, ngươi xem rồi bắt đầu đi, có điều hai thúc thúc ngươi cũng chưa từng giết lợn, trước kia đều để người khác xuống tay làm, giờ còn chưa mổ bụng đâu.”
Chỉ có lúc năm mới Mộc Lan mới đi theo phụ thân xem phụ thân giết lợn, cũng may Tô Đại Tráng không kiêng dè nàng, từng nói với nàng biện pháp xử lý các loại con mồi.
Lúc này nàng hồi tưởng lại trình tự thao tác của Tô Đại Tráng sau đó nhận dao trong tay Mã Thiết, nói: “Ta thử xem sao, Mã đại thúc giúp ta ấn dao xuống.”
Mã Thiết liền biết Mộc Lan sợ bản thân không đủ sức lực, vội vàng đáp ứng.
Lý Giang và Tô Văn hứng thú bừng bừng ở một bên vây xem, còn giữ chặt Viện Viện và A Đào đang hưng phấn.
Lý Thạch thì chào Mã Bạc một tiếng, rồi cầm đồ đi phủ thành, trước tiên hắn phải liên hệ với người bán, hắn không muốn giao lợn rừng cho đồ tể bán, khi không mất một lượng bạc, hiện giờ dù là một văn tiền cũng rất quan trọng với bọn họ.
Phủ thành có rất nhiều tửu lâu tiệm cơm, lượng tiêu thụ mỗi ngày cũng rất lớn.
Lý Thạch biết, những tiệm cơm lớn cùng tửu điếm đều có thương nhân cung ứng hàng hóa riêng, cho dù hàng mới có tốt cũng sẽ không tùy tiện mua, bởi vì sẽ liên lụy tới nhiều ích lợi, từ trước đến nay khoản tiền kiếm chác được luôn hậu hĩnh nên e rằng chưởng quầy tửu điếm, tiệm cơm cũng không dám tự mình quyết định.
Cho nên loại tửu điếm, tiệm cơm này không cần suy xét.
Mà những hàng quán nhỏ hơn đã sớm tích trữ đủ hàng hóa, sẽ không mạo hiểm mua thịt lợn rừng, trái lại một vài tiệm cơm, tửu điếm trung đẳng được Lý Thạch lựa chọn đầu tiên.
Loại tiệm cơm, tửu điếm này chưởng quầy thường là chủ quán tự mình đảm nhiệm, nên bọn họ có chủ ý, mấu chốt là chỉ cần thấy nguyên liệu nấu ăn tươi tốt bọn họ sẽ mua, mà hiện giờ sắp đến Tết, phủ thành đón năm mới sau thiên tai, khó tránh khỏi thời điểm có thêm thu nhập, cho nên Lý Thạch đều trực tiếp tìm tới bọn họ.
Đương nhiên, nếu có thể trực tiếp gặp gia đình trung lưu chọn mua thì tốt rồi, loại người này thích tìm kiếm món ngon cho gia chủ, cũng không bủn xỉn tiền nong, so với tiệm cơm tửu quán còn tốt hơn.
Nhưng Lý Thạch không hy vọng xa vời như vậy, con lợn rừng này chỉ cần có thể lấy giá bình thường bán đi là có thể kiếm được khoảng sáu lượng, hơn nữa những bộ phận còn dư không dễ bán cũng đủ cho mấy đứa nhỏ bọn họ ăn Tết.
Lý Thạch dĩ nhiên không thể tùy tiện tới trước cửa, mà tìm Tống đồ tể vẫn luôn hợp tác với mình.
Hắn thường xuyên giao hàng hóa đến mấy tiệm cơm tửu quán, quen biết nhiều người.
Lý Thạch cũng không lo lắng hắn không giúp một tay.
Quả nhiên, vừa nghe Lý Thạch nói muốn thông qua hắn có quen biết vài chủ quán, đem thịt lợn rừng bán đi, Tống đồ tể do dự một lát liền đáp ứng, tò mò hỏi: “Con lợn rừng này cũng do tiểu tức phụ của ngươi săn?”
Sắc mặt Lý Thạch ửng đỏ, khẽ gật đầu.
Tuy Tống đồ tể không quen với người trong thôn Minh Phượng, nhưng Lý Thạch gần như mỗi ngày đều đưa cho hắn món ăn hoang dã, hắn đương nhiên muốn lén hỏi thăm một phen, cũng biết tình huống Lý Thạch.
Biết được thú săn Lý Thạch đem tới đều do vị hôn thê của y săn.
Bởi vì hai nhà không có người lớn, để thuận tiện nên sống cùng nhau, hắn cũng thương xót bọn nhỏ, cho nên thời điểm thu món ăn hoang dã của bọn nhỏ chưa từng cố ý ép giá.
Tống đồ tể ngạc nhiên không thôi.
“Tiểu tức phụ của ngươi mới bảy tuổi nhỉ?”
Lý Thạch hé miệng: “Qua năm là tám tuổi, tuổi mụ là mười tuổi.”
Tống đồ tể trầm mặc một chút, hỏi: “Sau này săn được thú lớn như lợn rừng vậy các ngươi vẫn muốn trực tiếp bán cho tiệm cơm, tửu quán sao?”
Lý Thạch cau mày trầm mặc..