Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 44
Editor: hiimeira
Mộc Lan rất kỳ vọng vào bẫy rập lần này, sáng sớm đã muốn vào núi, Lý Thạch thấy vậy nhíu mày.
“Bây giờ vào không phải rất nguy hiểm sao? Hay là chờ đến trưa rồi lại vào.”
“Đều như nhau, chẳng qua sáng sớm tương đối lạnh mà thôi.
Ngươi yên tâm đi, hiện giờ trong rừng vẫn chưa tan hết tuyết nên sẽ lưu lại dấu vết động vật.
Cẩn thận chút là có thể tránh được.”
Lý Thạch suy nghĩ một chút nói: “Ta đi với ngươi, dù sao mấy ngày nay ta đã viết không ít câu đối, vừa lúc được nghỉ nửa ngày.”
“Không cần đâu, đây không phải lần đầu tiên ta vào núi.” Mộc Lan thấy bộ dáng kiên trì của Lý Thạch, đành phải cúi đầu đồng ý.
Khi Lý Thạch kiên trì muốn làm chuyện gì đó thì Mộc Lan trước giờ ngăn không được.
Lý Thạch đeo gùi, dặn dò bốn đứa nhỏ ở nhà không cần ra ngoài, tiện thể cắt giấy đỏ.
Hắn trở về muốn sử dụng.
Bốn đứa nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Hà Tiền thị thấy hai người cùng nhau vào núi thì có chút kinh ngạc, hỏi Hà Vương thị bên cạnh: “Không phải nói tiểu Lý tướng công chỉ biết cầm bút, không biết săn thú sao? Tại sao hắn cũng vào núi?”
Hà Vương thị không để ý nói: “Có thể là lo lắng cho Mộc Lan.” Bà đổ đồ xong liền quay về phòng.
Hà Tiền thị bĩu môi, nếu thật sự lo lắng thì đã sớm theo Mộc Lan vào núi.
Hà Tiền thị nghĩ không ra nên không nghĩ đến nữa.
Mộc Lan dẫn Lý Thạch vào trong núi, cúi đầu giải thích một vài dấu vết, nói cho hắn biết dấu vết nào biểu thị nguy hiểm, thấy dấu vết nào nhất định phải tránh đi.
Đồng thời căn cứ vào dấu vết mà phán đoán thú rừng từ đâu tới đây, muốn đi đâu.
Thậm chí liên hệ dấu vết trên mặt đất cũng phán đoán được.
Lý Thạch nghe Mộc Lan giải thích, cảm thấy Mộc Lan giống như đã tận mắt nhìn thấy, con thú nào truy đuổi con thú nào, ở chỗ này bắt gặp cái gì, lúc nào tiến công hay là lui về phía sau, nàng đều biết.
Lý Thạch nhìn dấu vết trên mặt đất, vẫn không hiểu được.
Phụ thân nói không sai, hắn có thiên phú đọc sách nhưng không có nghĩa cái khác hắn cũng có thiên phú.
Mộc Lan nói một hồi lâu, liền dẫn Lý Thạch đến một con đường khác, nói: “Bình thường ta không đi đường này, vì đường này có dấu vết mãnh thú.
Đường ta hay đi thường có một ít động vật lui tới, chẳng qua đường này gần hơn nhiều.”
Lý Thạch nhìn bóng cây loang lổ cùng bụi rậm và cỏ dại, khẽ nói: “Ta không nhìn ra đây là đường đi.”
Mộc Lan sửng sốt sau đó cười nói: “Đường này không phải cho người đi, đây là đường của động vật.” Nếu do người khai thác làm đường đi, đương nhiên đã không có dấu vết này kia.
Lý Thạch tò mò: “Động vật cũng có đường đi?”
“Đương nhiên, con người thích đi theo những con đường nhất định, động vật cũng vậy, chẳng qua chúng trực tiếp hơn con người.
Ngươi không thể thấy chúng đi lại lung tung thì cho rằng chúng không phải đi đường.”
Lý Thạch nhìn rừng cây bốn phía không có gì khác biệt.
“Ta không phát hiện nơi này và chỗ khác có gì khác nhau.”
“Con người dựa vào mắt để tìm cách mở đường, động vật thì có phương thức khác, thí dụ như mùi.” Mộc Lan dừng một chút, nói: “Mà thợ săn bọn ta dựa vào dấu vết động vật mà phán đoán đường đi của chúng.” Thấy trong mắt Lý Thạch có chút hoang mang, Mộc Lan liền cười nói: “Quên đi, dù sao ngươi cũng không học săn thú, nói với ngươi cái này làm gì, chúng ta đi nhanh đi.”
Mộc Lan bố trí bẫy tại con sông cách đó không xa, chỉ cần lợn rừng lại đây uống nước là có khả năng đạp phải bẫy, từ xa đã thấy một cái bẫy bị phá hư, Mộc Lan cao hứng chạy đến, bẫy rập rỗng tuếch, gai trúc dưới đáy bị đè ép không ít, phía trên còn dính vết máu, bẫy nghiêng về một phía dính không ít bùn đất, có dấu vết giãy giụa, xem ra con lợn rừng kia thực may mắn, tuy rằng trúng bẫy thậm chí bị thương, nhưng vẫn bò ra khỏi bẫy rập.
Mộc Lan thở dài: “Nếu sâu thêm một tí thì tốt rồi.”
Lý Thạch nhìn nhìn.
“Nếu không chúng ta đào sâu thêm chút?”
Mộc Lan gật đầu.
“Chờ xem xong tất cả bẫy thì gia công lại.”
Liên tục ba cái bẫy rập tiếp theo đều hoàn hảo không tổn hao gì, Mộc Lan có chút thất vọng, Lý Thạch liền an ủi nàng nói: “Hôm nay không có, qua mấy ngày có lẽ sẽ có, ngươi cũng nói, thời gian thu hoạch bẫy rập không xác định được.”
“Nhưng lợi nhất vẫn là trước hai ngày.”
Lý Thạch cười nói: “Hôm nay không phải là ngày đầu tiên sao?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên mắt Mộc Lan tỏa sáng chạy về phía trước, Lý Thạch vội vàng đuổi theo.
Vừa rồi nàng nghe được tiếng động vật rên rỉ, mà phía trước lại có một cái bẫy rập do nàng bố trí.
Xung quanh bẫy có chút hỗn loạn, cỏ khô che giấu cùng tuyết phía trên đều biến mất, Mộc Lan hưng phấn tiến lên, khi nhìn thấy lợn rừng nằm ngã dưới hố, mặt mày lập tức hào hứng, nàng vui sướng vẫy tay Lý Thạch.
“Ngươi mau đến xem, thật đúng là săn được một con lợn rừng.”
Lý Thạch chạy lên trước, nhìn thấy bẫy động vật, cũng lập tức cười lên.
Lợn rừng thấy có người tới, thân thể giãy giụa càng thêm kịch liệt, khiến gai trúc càng xâm nhập vào trong cơ thể, lại trầm thấp tru lên vài tiếng, Mộc Lan liền biết con lợn rừng này không còn nhiều sức lực, sắp chết rồi.
Khoảng cách cái hố này đến con sông không đến hai mươi bước.
Bởi vì gần nên Mộc Lan đào hố này sâu hơn so với các hố khác, hiện tại xem ra phải cảm tạ điều này nhiều hơn.
Con lợn rừng này khoảng chừng hai trăm cân, trừ bỏ bộ đồ lòng và da lông, thịt lợn khoảng một trăm hai mươi cân.
Vốn dĩ giá thịt lợn rừng đắt hơn so với lợn nhà, hiện giờ lại là thời điểm năm mới, giá cả lại càng lên cao.
Lúc Mộc Lan cho con lợn rừng kia một mũi tên để nó quy thiên, trong lòng Lý Thạch đã tính toán xong giá trị con lợn rừng này.
Hắn tức khắc tươi cười đầy mặt ngồi xổm bên cạnh bẫy rập, dùng gậy chọc chọc lợn rừng, hỏi Mộc Lan: “Chúng ta trở về thỉnh Triệu sư phó tới hỗ trợ?”
“Sư phó hẳn là không có ở nhà.” Triệu thợ săn vì có việc phải rời đi một thời gian, cho nên mấy hôm trước tới tìm Mộc Lan báo một tiếng, gần đây không dạy nàng tiễn pháp, để nàng tự mình tập luyện.
Lý Thạch liền nhíu mày: “Vậy thỉnh Hà gia?” Lý Thạch lại vội vàng lắc đầu.
“Chưa tính đến ba vị thẩm thẩm Hà gia, tuy thích chiếm tiện nghi nhưng may chúng ta còn có thể ứng phó, chỉ sợ ba vị thúc thúc Hà gia lòng tham không đáy…” Bên bờ sông này cũng chỉ còn lại hai nhi tử Tôn gia.
Lý Thạch và Mộc Lan chưa cùng Tôn gia lui tới việc gì, nhưng lúc này hai người cùng nhíu mày, tuy rằng mỗi lần huynh đệ Tôn gia thấy bọn họ đều lễ độ gật đầu, cũng không biết vì sao, trực giác hai người đối với bọn họ vẫn luôn không tốt.
Lý Thạch nói: “Vậy đành phải đến bờ sông bên kia thỉnh người.” Tuy hai người có xe đẩy tay, nhưng tự bản thân bọn họ muốn kéo một con lợn rừng lớn như vậy quả thực rất khó khăn, chỉ có thể thỉnh người hỗ trợ.
Thời điểm Lý Thạch nói lời này, trong lòng đã có kế tính, đứng dậy nói: “Đi thỉnh Mã gia đi.
Mã gia có hai vị thúc thúc, nhà bọn họ lại phúc hậu, đối với cánh rừng cũng không có gì kiêng dè, trở về cho bọn họ nhiều chút đồ vật đáp lễ.” Kỳ thật Lý Thạch thích cùng Lâm gia giao tiếp hơn, chỉ là Lâm gia Lâm Đại Trụ chết ở trong rừng nên về sau đối với nơi này né xa ba thước, ngày thường thà rằng tốn tiền đi mua củi cũng không muốn vào núi đốn củi, có thể thấy được nhà bọn họ rất kiêng kị núi rừng.
Mộc Lan đứng dậy che giấu bẫy một chút.
“Ta và ngươi cùng đi.”
Lý Thạch cũng không từ chối, hắn sẽ không thừa nhận bản thân mù đường, mà do đã tiến sâu vào cánh rừng này, nói không chừng có mãnh thú chạy ra lúc nào không hay, vẫn nên để Mộc Lan quen thuộc nơi này dẫn đường thì tốt hơn.
Mộc Lan không phát hiện bản chất của Lý Thạch nên dĩ nhiên ở phía trước dẫn đường.
*****
Mã gia nghe Mộc Lan nói ở trong rừng săn được một con lợn rừng, tức khắc trừng lớn mắt.
Mã nãi nãi đánh giá trên dưới thân thể Mộc Lan một chút, giật mình nói: “Mẹ ơi, đứa nhỏ này mới bao lớn chứ!”
Mã gia gia lăn yết hầu, nhìn về phía hai nhi tử.
Mã Thiết và Mã Ngân liếc nhau, vội vàng đứng dậy hỏi: “Chỗ đó cách nơi này xa không?”
Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan, Mộc Lan liền cười nói: “Không xa, đi đường mất nửa canh giờ, nhà bọn ta đều là hài tử, sức lực không lớn nên khiêng không được, vì vậy mới đến thỉnh Mã đại thúc cùng Mã nhị thúc qua hỗ trợ.”
“Các ngươi chỉ lo thỉnh, Tết nhất, thúc thúc các ngươi cũng không có việc gì làm, chỉ là tiến vào cánh rừng phải cẩn thận chút.”
Mộc Lan tràn đầy tin tưởng nói: “Mã gia gia ngài yên tâm đi, phụ thân ta trước kia đã dạy ta làm sao để vào rừng, sẽ không có sai sót.”
Mã gia gia đương nhiên biết, lúc trước nạn hạn hán vừa mới hết, vẫn trong mùa thu, lúc đó động vật trong rừng còn đói khát mà nàng đều có thể an toàn lui tới, huống chi hiện tại.
Lý Thạch lại thỉnh hai tức phụ Mã gia qua hỗ trợ.
“Bọn ta tính toán khiêng lợn rừng ra liền xử lý sau đó đẩy đi bán, miễn giữ lại trong nhà không còn tươi mới.”
Hai tức phụ Mã gia đương nhiên nguyện ý, như vậy chút nữa, lúc lấy lễ vật thì lấy thêm hơn hai phần, tuy rằng cuộc sống nhà bọn họ không tệ, nhưng so với nhà người khác thì chỉ khá hơn chút.
Có thịt lợn, dĩ nhiên nguyện ý hỗ trợ.
Mộc Lan và Lý Thạch dẫn hai tráng niên Mã gia vào núi khiêng lợn, còn hai tức phụ Mã gia thì giúp nhà nàng nấu nước dọn dẹp phòng bếp, chờ một lát khiêng lợn trở về thì có thể trực tiếp rửa sạch.
Sắp ăn Tết, mọi người đều thanh nhàn, hôm nay trời lại đẹp, ít nhiều đều ngồi ở ngoài phơi nắng, thấy Mã gia và Lý Thạch, Mộc Lan đi cùng nhau, còn hướng vào rừng đi, khó tránh khỏi tò mò hỏi nhiều một câu.
Dù sao thời điểm khiêng lợn rừng trở về mọi người cũng sẽ biết, Lý Thạch cũng không tính toán gạt mọi người, lập tức nói bọn hắn ở trong rừng săn được lợn rừng, thỉnh huynh đệ Mã gia vào rừng khiêng lợn.
Trong thôn vốn dĩ chỉ có một Triệu thợ săn, mà Triệu thợ săn cách năm ba bữa là có thể săn được một con lợn rừng, thậm chí còn săn được con thú đắt tiền hơn nữa, mọi người đối với việc này cũng không ngạc nhiên, nhưng Mộc Lan sau khi đến đây cũng làm nghề thợ săn.
Tuổi Mộc Lan còn ở đó, mọi người khó tránh khỏi nghi ngờ, mà Mộc Lan đúng là mỗi ngày đều từ trên núi mang đồ về, nói bọn họ không động lòng hướng vào rừng chạy là không thể nào, nhưng bài học xương máu còn bày ở đó, hơn nữa Mộc Lan người ta cũng nói, nàng đã học phụ thân nàng được một thời gian dài.
Nhưng hiện tại, mọi người nghe được cái gì?
Mộc Lan vậy mà săn được lợn rừng?
Trước kia trong lòng mọi người tuy rằng hâm mộ ghen tị, nhưng vẫn còn lý trí, bởi vì Mộc Lan nàng tuy luôn đến chân núi mang đồ về nhưng kia đều là động vật nhỏ, thỏ hoang gà rừng gì đó, thật sự không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ thì sao?
Lợn rừng đó, một con lợn rừng chính là năm sáu lượng bạc, nhà người khác nuôi lợn giết bán cũng chỉ được bốn năm lượng, trừ đi phí tổn một năm nuôi lợn, cũng chỉ kiếm được khoảng hai lượng bạc, nhưng hiện tại mọi người không có việc gì làm, khi không nhặt được năm sáu lượng bạc, trong lòng mỗi người đều bị lung lay.
Lập tức có vài người muốn đi theo để mở mang đầu óc.
Mắt Lý Thạch tối lại, hắn không tốt tính như Mộc Lan (tuy rằng trong mắt người ngoài, tính tình Lý Thạch không biết tốt hơn Mộc Lan bao nhiêu lần), lập tức cười tủm tỉm, theo vào thì có thể, nhưng xảy ra chuyện gì thì bọn họ không chịu trách nhiệm, đương nhiên lời nói rất dễ nghe, cho dù nghe ra ngụ ý người ta cũng không thể trách hắn.
Mộc Lan vẫn luôn đi ở phía trước, đối với sự tình phía sau coi như không biết.
Thích xem náo nhiệt là một chuyện, mạo hiểm sinh mệnh để xem náo nhiệt lại là một chuyện khác.
Ít nhất hiện tại không ai nguyện ý vì xem Mộc Lan săn lợn rừng mà dùng sinh mệnh mạo hiểm..