Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 32
Editor: hiimeira
Lý Thạch trầm mặt nói: “Ta không cần đệ làm, thành thật mà đọc sách đi, đừng như con thiêu thân.”
Lý Giang càng buồn bã cúi đầu.
Ca ca cậu là thần đồng có tiếng khắp làng trên xóm dưới, cậu cũng giống ca ca 3 tuổi bắt đầu đọc sách, nhưng đến 5 tuổi mới nhận biết được chữ, phụ thân cũng đem phần lớn tinh lực đặt trên người đại ca, cậu chưa bao giờ nghĩ tới đại ca sẽ không đọc sách nữa, mà cậu lại muốn thay thế đại ca trở thành chủ lực trong khoa cử.
Lý Giang cảm thấy rất có lỗi với ca ca.
Mộc Lan thấy Lý Thạch xử trí quan hệ huynh đệ như thế, âm thầm trừng mắt nhìn Lý Thạch một cái, cười nói với Lý Giang: “Đệ không cần nghĩ nhiều, bọn ta cũng có tính toán của mình, các đệ chỉ cần chăm chỉ đọc sách là được, có điều việc nhà các đệ vẫn phải làm, ta không muốn dưỡng ra tú tài tay chân lười biếng đến ngũ cốc cũng không phân biệt được.”
Lý Giang cùng Tô Văn cong miệng cười.
Chuyện thứ hai chính là chuyện cho thuê đất, mặc kệ là Mộc Lan hay Lý Thạch, cả hai đều không muốn bỏ mấy mẫu đất ở quê, Lý Thạch nói: “Ta tìm đồ tể thôn bọn ta hỗ trợ, Điền Tam ở thôn Tiểu Linh nguyện ý thuê đất hai nhà chúng ta, mỗi năm thu bốn phần địa tô, tuy địa tô hơi ít nhưng ta có yêu cầu, bọn hắn phải đưa đến phủ thành giao cho chúng ta.” Người có ruộng đất tốt giống như bọn họ thu địa tô tới sáu phần, hai nhà bọn họ bớt hai phần nhưng yêu cầu bọn hắn đưa đến phủ thành cũng không quá đáng.
“Có thể tin được không?”
Lý Thạch gật đầu: “Ta đã hỏi thăm qua nhà bọn hắn, tính tình thành thật đáng tin cậy, có thể tin được, chúng ta thuê trước ba năm, được không, ba năm sau nói tiếp.” Lý Thạch nói: “Ta về trước nói với ngươi một tiếng, nếu ngươi cũng đồng ý, ngày mai ta cùng bọn hắn nói chuyện, tìm thời điểm ký kết khế ước.”
“Ai làm khế ước?”
“Ta muốn thỉnh môi giới Vương thúc thúc, thúc ấy vốn làm nghề này, thỉnh thúc ấy càng thuận tiện.”
Muốn thỉnh Vương Trụ đương nhiên phải mua chút lễ vật đáp lễ.
Sáng hôm sau, Lý Thạch cầm một lượng bạc đi ra ngoài, bây giờ trên người bọn họ không còn nhiều bạc lắm, cho nên phải tiết kiệm một ít, mỗi lần hắn đi ra ngoài cũng không dám mang nhiều bạc.
Đến xế chiều, hai nhà sáu người cùng đi gặp mặt Điền gia.
Nay Điền gia chỉ có ba huynh đệ còn sống, phía dưới Điền Tam còn có hai nhi tử choai choai, lúc chạy nạn đem đất trong nhà bán hết, nghe nói Lý gia và Tô gia cho thuê đất, hắn liền động tâm tư.
Thôn Tiểu Linh cách Lý gia trang không xa, cho nên bọn hắn biết rõ tính tình Lý gia, mà Tô gia, cữu cữu Mộc Lan cũng ở trong thôn Tiểu Linh, Điền Tam và Tiền cữu cữu cùng nhau nghịch bùn mà lớn lên, cho nên hắn tin tưởng nhân phẩm Tô gia, thuê đất của hai nhà này hắn thực yên tâm.
Tuy rằng không ở cùng một thôn có chút phiền phức, nhưng may là trong nhà Điền Tam còn có hai nhi tử đều có thể xuống đất làm việc, chưa kể hai nhà thu ít địa tô hơn nhà khác, cho nên Điền Tam cắn môi thuê toàn bộ ruộng đất.
Dưới sự trợ giúp của Vương Trụ mà ba nhà ký được khế ước, quan hệ thuê mướn đã được xác định.
Lý Thạch liền mời mọi người ăn một chén mì, công chuyện liền coi như xong.
Sau đó Lý Thạch thỉnh Vương Trụ hỗ trợ chuyện định cư gần phủ thành.
Cho dù bốn phía phủ thành đều có thôn trang, nhưng cũng phân thành chỗ tốt chỗ xấu, mà hàng năm Vương Trụ cùng nha môn giao thiệp, ít nhiều cũng có cách, thỉnh thúc ấy hỗ trợ, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc Lý Thạch tự mình cân nhắc.
Lúc này đây Lý Thạch ra tay rất hào phóng, trực tiếp cho Vương Trụ một lượng bạc tiền thưởng.
Hắn và Mộc Lan đều biết, có một số khoản tiền không thể tiết kiệm, định cư không chỉ là chuyện lớn mà còn là chuyện hậu thế sau này.
Vương Trụ có chút kinh ngạc, hắn biết Lý Thạch trưởng thành sớm, nhưng không ngờ hắn biết đối nhân xử thế như vậy, sờ túi tiền, Vương Trụ vừa lòng cười, nói: “Ngươi yên tâm, ta không dám nói ngươi có thể định cư ở chỗ tốt nhất, nhưng trung đẳng thì không thành vấn đề.”
Vương Trụ cũng thật tận tâm, qua mấy ngày, Vương Trụ tới đây thông báo Lý Thạch và Mộc Lan, ông có thể giúp bọn họ định cư ở thôn Minh Phượng.
Mắt Mộc Lan và Lý Thạch đều sáng ngời.
Ra khỏi cổng thành đi về phía Đông chính là thôn Minh Phượng, nghe nói có hơn 200 hộ, phía Nam và phía Đông đều là rừng núi, phía Tây là những thửa ruộng tốt rộng lớn, đi theo con đường đến cổng thành chỉ mất một khắc, có thể nói bất kể là vị trí hay trình độ phát triển đều được coi như thôn trang thượng đẳng, không ngờ Vương Trụ có thể giúp bọn họ có thể định cư ở chỗ này.
Lý Thạch suy xét rất nhiều, mấy ngày nay hắn gần như mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm hiểu thôn trang phụ cận, thôn Minh Phượng cũng là một trong số đó.
Trước đây không có thôn Minh Phượng, không biết từ lúc nào thì có, nghe nói có gia đình sa sút trong phủ thành bắt đầu dọn ra khỏi thành đến chỗ này định cư, về sau thỉnh thoảng lại có người đến, cho nên trong thôn căn bản không có hình thành gia tộc, mà đây cũng là nhược điểm lớn nhất, không có gia tộc ràng buộc, thôn xóm sẽ loạn một chút, nhưng đối với người từ bên ngoài đến như bọn họ, đặc biệt là mấy đứa nhỏ mà nói không có đại gia tộc càng có lợi cho bọn họ.
Cho dù thật sự có người khi dễ bọn họ, hắn cũng có thể tá lực đả lực(1).
Mà Vương Trụ đúng là đã từng thấy Lý tú tài tá lực đả lực như thế nào, cảm thấy thôn này thực thích hợp với tình huống hai nhà, cho nên mới tranh thủ, thấy Lý Thạch và Mộc Lan đều vừa lòng, liền nói: “Nếu các ngươi đồng ý thì nhanh chóng quyết định đi, có không ít nhà cũng muốn định cư ở thôn Minh Phượng.”
Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan, Mộc Lan khẽ gật đầu.
Lý Thạch nói: “Vậy làm phiền Vương thúc thúc.”
Vương Trụ tươi cười: “Lát nữa ngươi mời Vương thúc thúc ăn một bữa cơm là được, được rồi, ta đến nói cho ngươi một tiếng, ngày mai các ngươi mang theo đồ đạc theo ta đến nha phủ làm hộ khẩu.”
Chắc bởi vì Vương Trụ có quan hệ, gã công văn trong nha môn làm rất nhanh, chỉ nhìn chủ hộ Lý Thạch và Tô Văn liếc mắt một cái rồi đóng dấu cạch một tiếng, mọi chuyện cứ như vậy hoàn tất.
Gã công văn nói: “Các ngươi cầm hộ tịch đi tìm lí chính và thôn trưởng, mỗi nhà có thể chọn một mảnh đất ở(2) và đất tư nhân(3), đi đi.”
Lý Thạch cảm tạ một tiếng, mời Vương Trụ về nhà ăn cơm.
Vương Trụ vui vẻ, Mộc Lan vì chiêu đãi ông mà làm không ít món ăn ngon.
Vương Trụ cười nói: “Tiểu Lý tướng công, tức phụ của ngươi không tồi, tay nghề thật giỏi.”
Lý Thạch đỏ mặt, mời Vương Trụ uống rượu, Vương Trụ thấy thế cười ha ha không trêu ghẹo hắn nữa.
Lúc đầu ông nghe Lý Giang kêu Mộc Lan là tẩu tử cũng bị hoảng sợ, không nghĩ tới Lý Thạch tuổi còn nhỏ đã thành thân, về sau mới biết được là vị hôn thê.
Tuy nói mới đính hôn mà đã sống cùng nhau có chút không ổn, nhưng bọn nhỏ đều là người chạy nạn mà đến đây, mọi chuyện cũng hợp lý, ông cũng không thấy kỳ quái, ngược lại nhìn hai vị hôn phu thê vẫn còn là hài tử choai choai cùng mấy đứa nhỏ sinh hoạt rất thú vị.
Vương Trụ đã tới nơi này hai lần, không khỏi càng thêm coi trọng Lý Thạch.
Bọn nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ? Có thể quản lý một nhà thành như vậy, về sau cho dù Lý Thạch không tiền đồ, nhìn đệ đệ hắn và thê đệ cũng không phải cá trong chậu đâu.
Tiên Hiệp Hay
Giống như trước, Vương Trụ nguyện ý kết giao tình này, huống chi Lý Thạch mời ông làm việc ra tay cũng hào phóng, cũng giống các khách nhân khác.
Vương Trụ cuối cùng ăn đến lảo đảo rời đi.
Mộc Lan ở trong phòng chờ Lý Thạch, thương lượng nói: “Hiện giờ sắp vào đông, nhà ở phải nhanh chóng xây cất, lát nữa ngươi đưa tiền thuê nhà tháng sau cho ta là được.” Thấy mắt Lý Thạch xanh đen, liền đứng dậy kéo hắn ngồi xuống ghế, nói: “Ta giúp ngươi xoa bóp một chút.”
Lý Thạch có chút ngượng ngùng.
Tay Mộc Lan hơi mát lạnh đặt tại huyệt thái dương Lý Thạch.
Lý Thạch cứng người, nhưng Mộc Lan không phát hiện, chỉ nói: “Ngày mai ta đi tìm chủ nhà giao tiền thuê nhà, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta đến thôn Minh Phượng làm xong chuyện đất ở và đất tư nhân.”
Lý Thạch ngẫm lại thấy bản thân mệt mỏi đã nhiều ngày, không dám cố quá sức, chung quy nếu hắn ngã xuống, gánh nặng cả nhà liền đè lên người Mộc Lan.
Ngày hôm sau, Lý Thạch phá lệ ngủ nướng, Mộc Lan thấp giọng dặn dò Lý Giang và Tô Văn, “Các đệ ở nhà trông muội muội, không được ầm ĩ đến ca ca các đệ, biết không?”
Hai người vội vàng đồng ý, từng người ôm muội muội của mình ngồi ở án thư cầm bút dạy hai đứa viết chữ.
Mộc Lan tìm được chủ nhà giao tiền, trên đường trở về đi ngang Nghê Thường Các, Mộc Lan do dự một chút rồi xoay người đi vào.
Nghe nói Nghê Thường Các là cửa hiệu thêu lớn nhất phủ thành, bên trong kinh doanh vải vóc, trang phục, từ may sẵn đến đặt riêng, rất được quý nữ ở phủ thành yêu thích.
Ánh mắt Mộc Lan phần lớn dừng tại trang phục.
Trong tiệm có vài vị cô nương chuyên tiếp đón khách nhân, mấy người kia thấy y phục trên người Mộc Lan liền chau mày, bởi vì y phục Mộc Lan thật sự không phù hợp với y phục trong Nghê Thường Các.
Thấy Mộc Lan chỉ đứng xem, cũng không làm gì, lập tức có mấy người cho rằng Mộc Lan mua không nổi chỉ đơn giản đến xem náo nhiệt (sự thật đúng là như vậy), trực tiếp xoay đầu không để ý tới nàng, vùi đầu vào công việc trên tay.
Nhưng cũng có người không chịu được, người nọ trực tiếp ngăn cản Mộc Lan, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Vị cô nương này, ngươi vừa ý kiện y phục nào?”
Mộc Lan nhíu mày nhìn về phía người che chắn trước mặt, trực tiếp xoay người rời đi, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này nàng đều không giỏi cãi cọ với người khác, huống chi Nghê Thường Các làm vậy, không cần hỏi cũng biết không nguyện ý hợp tác rồi.
Thật sự do nàng quá nhỏ mà Nghê Thường Các thì quá lớn, xem biểu tình vị cô nương vừa rồi, Mộc Lan không muốn mạo hiểm.
Chưởng quầy xinh đẹp đứng tại cầu thang nhìn Mộc Lan rời đi, mày nhíu lại, nàng cảm thấy người nọ rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu, bằng không nàng cũng không để Mộc Lan vào cửa hiệu lâu như thế mà không đuổi ra ngoài.
Nghĩ một chút, chưởng quầy vẫn nghĩ không ra nguyên nhân, liền xoay người lên lầu.
Hai cánh cửa mở ra, một nữ hài bảy tuổi bước vào, theo sau là một đám hạ nhân, tuy mới bảy tuổi nhưng khí thế trên người không yếu một chút nào.
Chưởng quầy lập tức lui về phía sau một bước hành lễ nói: “Đại cô nương.” Ngẩng đầu thấy mặt Tô Uyển Ngọc, lúc này mới phát giác vì sao nàng cảm thấy nữ hài vừa rồi nhìn thực quen mắt, bởi vì người nọ cơ hồ là phiên bản nhỏ của Tô Uyển Ngọc, chẳng qua y phục trên người hai người bất đồng thôi.
Bởi vì cách ăn mặc của Mộc Lan, nàng căn bản là không nghĩ đến phương diện kia, huống chi trước hôm nay, nàng cũng chưa gặp qua Tô gia đại cô nương.
Tô Uyển Ngọc đương nhiên cũng thấy được thần sắc trên mặt chưởng quầy, đứa nhỏ mới bảy tuổi không biết che giấu cảm xúc của mình, tò mò hỏi: “Diêm chưởng quầy, xảy ra chuyện gì?”
Diêm chưởng quầy vội vàng thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, thật sự là quá dọa người, cho nên nàng mới không kiềm chế được để lộ ra thần sắc như vậy.
“Ta thấy y phục trên người đại cô nương nhất thời kinh vi thiên nhân(4).”
Tô Uyển Ngọc nhíu mi, nàng biết Diêm chưởng quầy không nói thật, nàng xoay người trở về ghế lô, nói: “Theo ta vào cùng nói chuyện đi.”
Diêm chưởng quầy có chút bất đắc dĩ.
━━━━━
(1) Tá lực đả lực (借力打力): Mượn sức đánh sức, ý muốn nói một người nhỏ con hơn yếu hơn có thể đánh ngã người to lớn, hung dữ hơn.
(2) Đất ở: Nguyên văn là 宅基地, đất được sử dụng cho mục đích xây dựng nhà ở, công trình đời sống, vườn, ao.
(3) Đất tư nhân (自留地): Đất được dùng với mục đích nông nghiệp, chăn nuôi, không được xây dựng nhà ở, chôn cất, đào hố, cho thuê, mua bán…Tất cả các sản phẩm nông nghiệp được thu hoạch trên ruộng đất tư nhân đều thuộc quyền sở hữu của người nông dân.
Nông dân chỉ có quyền sử dụng đất tư nhân của họ, nhưng không có quyền sở hữu.
(4) Kinh vi thiên nhân (惊为天人): Khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy..