Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 31
Editor: hiimeira
Bởi vì bệnh đậu mùa, toàn bộ phủ thành bị giới nghiêm, nạn dân ngoài cổng thành không được phép vào, người bên trong không được ra ngoài thành.
Khâm sai đại nhân chưa rời đi, sự việc bệnh đậu mùa bùng phát làm hắn thật sự giận dữ, không quan tâm đến ba đại gia tộc các thứ, trực tiếp phái người tra quét, bất cứ ai mắc phải đậu mùa, mặc kệ cao quý hay sang hèn đều giống nhau bị đưa đến chùa ở ngoài thành.
Đến đó sẽ được đại phu và các tăng nhân đã từng bị đậu mùa chiếu cố.
Trong số bệnh nhân suy xét còn có nữ tử, khâm sai đại nhân tự mình đến am ni cô gần phủ thành một chuyến, để ni cô đã bị đậu mùa hỗ trợ.
Lúc này, nhóm nạn dân vốn dĩ có ý định ở lại giờ cũng muốn vội vàng rời đi.
Nhưng khâm sai đại nhân nào dám thả bọn họ đi, chỉ cần một người mắc bệnh, toàn bộ Giang Nam sẽ trở thành Tu La Tràng(1) cho nên hắn không cho phép có người đem mầm bệnh truyền ra ngoài.
Khâm sai đại nhân trực tiếp dùng quyền hành phái binh lính bao vây nạn dân và phủ thành.
Nơi này không được vào cũng không cho ra, đến khi ngăn chặn được bệnh đậu mùa thì nói tiếp.
Lý Thạch và Mộc Lan đều thót tim, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn ba đứa nhỏ đều khỏi bệnh, bằng không sợ là thật sự khó gặp lại bọn nhỏ.
Tuy rằng bị nhốt trong phủ thành, lại có bệnh đậu mùa bùng phát, nhưng sáu người cũng không khẩn trương bởi vì bọn họ đã bị đậu mùa rồi.
Khâm sai đại nhân hiếm khi sóng rền gió cuốn(2), xem ra là thật sự rất tức giận, nguyên nhân rất nhanh được tra rõ.
Hơn nửa tháng trước Chu gia Tứ cô nương mắc bệnh đậu mùa, khi đó nàng không biết mình mắc bệnh, thời điểm ra ngoài tham gia yến tiệc thưởng hoa đem mầm bệnh lây nhiễm phát tán.
Lúc ấy có ba nữ tử cùng nàng thưởng hoa, đêm đó cả ba đột ngột sốt cao mà trong đó có Vương gia Bát tiểu thư không gượng được.
Cuối cùng Chu gia Tứ cô nương vẫn khỏe, nhưng người hầu hạ bên cạnh nàng lại bị đánh chết một nửa, những người còn lại cũng bị đưa đến thôn trang, cũng không biết nơi nào xử lý không sạch sẽ nên mầm bệnh cứ như vậy phát tán.
Cũng may nạn dân ngoài thành không có ai bị lây bệnh, nếu không, khâm sai đại nhân chỉ cần tưởng tượng đến cảnh những bá tánh chạy nạn, thi thể nạn dân chất đống ở ngoài liền bị dọa một thân đổ mồ hôi lạnh, nạn dân ở bên ngoài có đến vài vạn người đó.
Nếu thật sự bị lây nhiễm vậy thì…
Nhưng chuyện đến nước này cũng đủ làm khâm sai đại nhân tức giận.
Vương triều có văn bản quy định rõ ràng rằng bệnh đậu mùa rất dễ lây lan, tỉ lệ tử vong cực cao.
Nhưng Chu gia lại phớt lờ quy định này, tự mình phong tỏa tin tức, còn đánh chết nhiều người như thế, cuối cùng khiến sự việc phát sinh.
Chuyện này làm hắn cực kỳ phẫn nộ, vì thế khâm sai đại nhân trong lúc tức giận viết một bản tấu chương bẩm báo trước mặt Hoàng Thượng.
Chu gia bị khiển trách, gia chủ Chu gia chính là phụ thân Chu thị bị giáng chức, còn ca ca Chu thị trực tiếp bị cách chức quan.
Trong lúc này dân chúng phủ thành hoang mang, kế tiếp là Tô gia bị Hoàng thượng chán ghét về sau, bước lên vết xe đổ của Chu gia.
Chu thị quỳ gối trước Phật đường Tô phủ, lần đầu tiên có chút tin tưởng lời đồn đãi trong Tô phủ.
Chẳng lẽ thật sự vì bà sinh đôi cho nên gặp xui xẻo?
Nghĩ đến đây, Chu thị không khỏi oán hận Mộc Lan, vì cái gì cố tình lúc này tới tìm bà? Bằng không đại ca sẽ không bị miễn chức, phụ thân cũng không bị giáng chức.
Mộc Lan không biết nàng bị tai bay vạ gió(3).
Hiện giờ nàng mới biết được, hạn hán lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì nàng thấy, còn phức tạp hơn những gì nàng có thể nghĩ.
Theo như lời hai cử nhân ở cách vách, kỳ thật nạn hạn hán năm nay đã có dấu hiệu từ năm ngoái, chủ trì các chùa đã từng nói với Tô gia, bất quá Tô gia không để trong lòng, sau đó chủ trì đi tìm Chu gia và Dương gia.
Dương gia đã dâng một quyển tấu chương lên triều đình nhưng hiển nhiên quyển sớ kia không đến được tai Hoàng đế.
Dương gia tuy vẫn là một trong ba đại thế gia nhưng so sánh với Tô gia và Chu gia thì Dương gia đã sa sút rất nhiều.
Cho nên tấu chương kia không được đưa đến trước mặt Hoàng đế.
Nhưng Mộc Lan nghe xong lại cảm thấy Dương gia không tận lực, bằng không như thế nào đến một quyển tấu chương cũng không thể đưa vào? Cho dù không đưa vào được, chẳng lẽ không còn cách khác để tấu hay sao? Khâm Thiên Giám ở Kinh thành làm ăn kiểu gì vậy?
Nghĩ như vậy, Mộc Lan cảm thấy người Dương gia luôn công chính lại tràn ngập âm mưu.
Nhị phòng Tô gia nhậm chức tại phủ thành, vừa nhậm chức đã xảy ra chuyện lớn như thế, làm quan lớn thế mà không phát hiện cũng như không xử lý kịp thời, huống chi Tô gia đứng đầu trong ba đại thế gia nơi này, lại khiến nạn dân tạo phản, bá tánh bàng hoàng.
Cho nên Hoàng đế không nói hai lời đem Tô gia mắng không tiếc lời.
Mộc Lan nghe được lại thấy kỳ quái, bất quá đây là chuyện của Tô phủ và Hoàng đế, bây giờ nàng chỉ quan tâm có còn chiến trận hay không, lúc nào thì mở cổng thành, khi nào bọn họ có thể rời đi.
Mười hai ngày sau, cuối cùng khâm sai đại nhân cũng tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm, nạn dân muốn đi đều gấp gáp rời đi, uy lực của bệnh đậu mùa thật sự quá lớn.
Lý Thạch và Mộc Lan cùng đến cổng thành tìm đồng hương, nhưng không ngờ được lại thấy một nhà Tô Đại Phúc ở đó.
Mộc Lan dừng bước chân, nhìn một nhà người kia co ro ở góc tường, không ngừng chắp tay thi lễ hướng người qua đường ăn xin.
Thần sắc Mộc Lan phức tạp, năm đó Tô gia gia xảy ra chuyện, Tô Đại Tráng bị bắt, sau đó thôn dân nói mọi chuyện đều do nhà nàng, lúc đó Tam bá mẫu đang ở nhà nàng, thay mặt nhà nàng đi ra nói chuyện, nương cũng nói nhớ ân không mang thù.
Mộc Lan đi về phía trước hai bước, Lý Thạch liền giữ chặt nàng, nói: “Triều đình có phát lương thực cứu tế, tuy không thể ăn no nhưng chắc chắn không đói chết.”
“Có khi nào bọn họ làm mất hộ tịch hay không?”
“Sẽ không.” Lý Thạch khẳng định nói: “Tam bá mẫu ngươi là người được việc.”
Mộc Lan thở dài một tiếng, xoay người cùng Lý Thạch rời đi.
Lý Thạch nhìn thấy một người, chỉ Mộc Lan xem, nói: “Đó là đồ tể ở thôn bọn ta, trước đây từng nói chuyện với hắn, nếu hắn đồng ý dẫn chúng ta về quê thì chỉ số an toàn của chúng ta sẽ cao hơn.”
Hai người mới đến gần đã nghe bọn hắn lớn tiếng gào: “Ta không quay về! Ngô tri huyện vẫn ở đó, chúng ta trở về chỉ có chết đói thôi.”
Mộc Lan và Lý Thạch dừng chân.
“Ta còn nghe nói huyện lệnh công tử bị người ta giết, gã chính là nhi tử duy nhất của huyện thái gia, lão đang điên lên, chúng ta còn sống được sao?”
“Nghe nói hiện giờ Ngô tri huyện đã đến huyện thành rồi, đang rao riết tìm người từng đắc tội với huyện lệnh công tử, nghi ngờ bọn người đó giết huyện lệnh công tử.
Mà huyện lệnh công tử gây sự nhiều người như thế, ai biết có liên lụy đến chúng ta hay không.”
“Biết vậy nhưng không quay về thì chúng ta có thể đi đâu?”
“Vậy ở lại phủ thành thôi.”
“Ngươi nói thì hay lắm, phủ thành dễ ở lại vậy sao? Nhà ta tốt xấu gì còn vài mẫu đất, ở chỗ này chúng ta làm được gì? Uống gió Tây Bắc à.”
Lý Thạch kéo Mộc Lan rời đi.
Trên đường về nhà hai người đều yên lặng, đến trước cửa nhà, Mộc Lan dừng chân, hỏi: “Ngươi còn muốn trở về không?”
Lý Thạch trầm mặc một lát.
“Chúng ta ở lại phủ thành đi, chờ lớn thêm chút nữa hẳn trở về, đem thi cốt người thân trở về luôn.”
Đây cũng là một cách.
“Chúng ta hỏi thăm một chút cách thức ngụ lại phủ thành đi.
Trong nhà còn mấy mẫu đất cũng phải xử lý.”
Lý Thạch liền nhíu mày.
“Ta không muốn bán đất.”
“Vậy cho thuê đi chứ không thể bỏ hoang, tránh bị người khác chiếm mất.”
Lý Thạch nghĩ cũng đúng.
Hôm sau, Lý Thạch đi ra ngoài, một là hỏi thăm điều kiện định cư ở phủ thành, hai là tìm người muốn thuê đất trồng trọt.
Mộc Lan ngồi xuống suy nghĩ bọn họ ngụ tại phủ thành thì có thể làm việc gì.
Mộc Lan chỉ có một đôi tay biết may y phục, cũng chỉ có thể thiết kế một ít kiểu dáng y phục mà thôi, ở chỗ này đúng là có tú nương(4).
Mộc Lan nghĩ nếu có một cái máy may thì tốt rồi, đáng tiếc nàng không biết chế tạo chỉ biết sử dụng.
Không thể kinh thương, chỉ có thể trồng trọt hoặc làm chút đồ thủ công đi bán, cũng may trên người bọn họ còn một ít bạc, hiện giờ chưa đến mức phải lập tức ra ngoài làm việc.
Tô Văn nhìn tay tỷ tỷ không ngừng làm việc, thấp giọng nói: “Ta không đọc sách nữa.”
“Đệ nói cái gì?” Mộc Lan ngừng việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tô Văn.
Tô Văn lấy hết dũng khí, nói: “Tỷ, ta không đi học, ta ở nhà giúp tỷ và tỷ phu làm việc.”
Mộc Lan nghiêm mặt, quát: “Đệ mới bao lớn hả? Có thể làm được gì?” Mộc Lan thấy cậu cúi đầu buồn bã, hít sâu một hơi, kéo cậu nói: “Đệ thông minh lại thích đọc sách, vì cái gì không học? Huống chi, lúc phụ thân gần đi cũng để lại lời nói, đệ nhất định phải đọc sách.
Đệ yên tâm, trên người ta còn có tiền, không cần đệ tiết kiệm thay ta.”
Tô Văn nhìn tỷ tỷ, như muốn xác nhận điều gì, Mộc Lan kiên trì gật đầu với cậu, Tô Văn liền nói: “Tỷ, sau này ta nhất định chăm chỉ đọc sách, cho tỷ làm Cáo mệnh.”
Nghe xong Lý Giang cũng chạy ra nói: “Tẩu tử, ta cũng cho tẩu làm Cáo mệnh!”
Mộc Lan thấy vậy liền cười nói: “Được nha, ta chờ các đệ cho ta làm Cáo mệnh.”
Tô Đào và Lý Viện không biết Cáo mệnh là cái gì, chỉ thấy náo nhiệt cũng chạy lại hô: “Ta cũng muốn, ta cũng muốn cho tỷ tỷ mệnh mệnh.”
“Có chuyện gì mà cao hứng như thế?” Lý Thạch vừa trở về đã thấy mọi người vây quanh Mộc Lan, trên mặt Mộc Lan đều là ý cười.
Mộc Lan quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: “Ngươi đã trở lại, mọi chuyện sao rồi?”
Lý Thạch thuận theo đề tài nói: “Đã hỏi thăm rồi, chúng ta không đủ tư cách để ngụ lại phủ thành, có điều chúng ta có thể ngụ lại thôn trang cách phủ thành không xa.”
Mộc Lan nhướng mày, Lý Thạch cười nói: “Có rất nhiều người không muốn về quê nhưng phủ thành không thể một lúc tiếp nhận nhiều người như thế được.
Đương nhiên người có bạc đi cửa sau thì dễ dàng hơn, nhưng tình hình nhà chúng ta, ta cảm thấy ở trong phủ thành chưa chắc là chuyện tốt, không bằng đến thôn trang cạnh phủ thành, thuận tiện lui tới, tranh đấu cũng không nghiêm trọng.”
Mộc Lan gật đầu.
Lý Thạch tiếp tục nói: “Hơn nữa, ở trong phủ thành, chúng ta cũng không có nghề nghiệp gì.” Nói tới đây, Lý Thạch khe khẽ thở dài.
Hạ quyết tâm rất lớn nói: “Ta quyết định không đọc sách nữa.”
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Thạch nói: “Nhà chúng ta toàn lực chu cấp cho Giang Nhi và A Văn đọc sách, ta ở nhà trồng trọt, tới thôn trang thì chúng ta mua vài mẫu đất đi.”
Cổ nhân nói tam cung thứ nhất nghĩa là ba người lao động khỏe mạnh mới có thể chu cấp cho một người đọc sách.
Thậm chí có gia tộc cử toàn tộc ra sức chỉ để chu cấp cho một người.
Tuy Lý Thạch và Mộc Lan có chút tiền nhưng hai người còn quá nhỏ, muốn chu cấp cho một người đọc sách đã khó khăn, huống chi ba người? Hiện giờ chỉ còn cách bỏ một người, còn phải coi trí thông minh và năng lực của hai người có thể chu cấp cho hai đứa nhỏ hay không.
Mộc Lan nói: “Cho dù bây giờ chúng ta mua đất, một mình ngươi cũng không trồng được.” Không phải Mộc Lan khinh thường Lý Thạch, tuy Lý Thạch đã 11 tuổi, qua năm là 12 tuổi cũng được coi là người lớn, nhưng Lý gia đương nhiên sẽ không để hắn xuống ruộng, người trông cũng rất gầy, căn bản không có khả năng trồng trọt.
Hơn nữa tuổi hắn nhỏ như vậy, Mộc Lan sợ hắn quá sức, nói: “Không bằng chúng ta mua đất rồi cho người khác thuê, mỗi năm thu một ít địa tô, làm thêm một ít việc hẳn là đủ rồi.
Về phần đọc sách…” Mộc Lan cười nói: “Trong nhà đúng là không có khả năng chu cấp ba người đi học, nhưng ngươi có thể đọc mà, đọc nhiều sách luôn tốt.”
Lý Thạch cười cười, cũng không lên tiếng.
Trong lòng Lý Giang khó chịu, nói: “Đại ca, ta không đọc sách nữa, ta ở nhà cùng tẩu tử trồng trọt, ca đi đọc sách đi.”
━━━━━
(1) Tu La Tràng (修罗场): Bắt nguồn từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm; còn có nghĩa là một người chiến đấu đến chết trong hoàn cảnh khó khăn.
(2) Sấm rền gió cuốn (雷厉风行): Thành ngữ Trung Quốc, một ẩn dụ về việc thực thi các chính sách và luật pháp một cách nghiêm minh và nhanh chóng.
Nó cũng được miêu tả là mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
(3) Tai bay vạ gió (无妄之灾): Thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ những tai họa ta không ngờ có mà tự nhiên xảy đến.
(4) Tú nương (绣娘): Nói đến những người rất giỏi thêu thùa, được gọi là tú nương vì phụ nữ thêu thùa chiếm phần nhiều..