Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 27
Editor: hiimeira
Bọn họ không biết ở lại phủ thành bao lâu nhưng cùng lắm chỉ hai ba tháng, cho nên kể cả khi trên người bọn họ có không ít tiền cũng sẽ không mua đồ quá tốt.
Vậy nên bọn họ chọn mua đồ dùng đều là hàng trung đẳng trở xuống.
Một đường đi mua đồ chỉ tốn một lượng bạc.
Mộc Lan nhìn thấy hàng người xếp hàng phía trước, lại nhìn xe đẩy chất đầy đồ đạc, bèn nói: “Chúng ta đẩy đồ về trước sau đó đến xếp hàng.”
Lý Thạch gật đầu.
Tiệm lương thực ở phủ thành vẫn mở cửa bình thường nhưng lại hạn chế trọng lượng lương thực mỗi người mua.
Thời điểm khó khăn nhất thậm chí còn quy định mua lương thực bằng hộ tịch.
Quy định này đương nhiên không ngăn được nhóm người nào đó, chỉ có thể ngăn cản dân thường, nhưng điều này cũng cho bá tánh phủ thành lòng tin, không cần lo lắng có người tích trữ lương thực khiến bá tánh có tiền lại mua không được lương thực.
Hiện tại cũng giống vậy, sau khi Lý Thạch biết quy định hạn chế trọng lượng lương thực, trực tiếp để sáu người tự cầm túi xếp hàng.
Lúc đến lượt bọn nhỏ, tiểu nhị há to miệng nhìn một dãy đầu củ cải.
Sáu đứa nhỏ này vừa nhìn là biết một nhà, sắc mặt vàng như nến, bọn nhỏ thật sự có tiền sao?
Mộc Lan ho nhẹ một tiếng, tiểu nhị mới phục hồi tinh thần, hỏi Tô Đào đứng ở trước mặt: “Tiểu…!cô nương, ngươi muốn mua bao nhiêu?”
Tô Đào ra dáng nói: “Ta muốn mua một đấu.”
Một đấu chính là lượng gạo nhiều nhất mà mỗi người có thể mua theo yêu cầu của chủ quán.
Tiểu nhị nhìn thân thể nho nhỏ của nàng, cuối cùng vẫn đong gạo cho nàng.
Tô Đào rất cẩn thận buộc kỹ túi gạo, lúc này mới móc tiền đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị đếm tiền đồng trong tay, không nhiều không ít vừa vặn đủ, xem ra bọn nhỏ đã chia tiền trước khi đến.
Lúc sau mỗi người đều giống như vậy
Tiểu nhị nhìn xiêm y trên người bọn nhỏ một chút, cuối cùng không ngăn cản để cho bọn nhỏ rời đi.
Sáu người đem lương thực đặt lên xe rồi đẩy về, bọn nhỏ nhìn gạo trong phòng, lúc này mới an tâm.
Mộc Lan tự mình xuống bếp nấu vài món.
Mọi người đã lâu không được ăn bữa cơm đúng nghĩa, cho nên Mộc Lan không dám làm món quá nhiều dầu mỡ, chỉ băm nhuyễn thức ăn bỏ vào nấu cháo, phút cuối đánh mấy cái trứng gà bỏ vào.
Chờ thêm vài ngày nữa, lúc đó dạ dày mọi người thích ứng trở lại, mới làm vài món ngon.
Người một nhà vui sướng ăn cơm trưa sau đó ngủ trưa.
Căn nhà có ba gian phòng, Lý Thạch một mình một gian, Lý Giang và Tô Văn một gian còn Mộc Lan cùng Tô Đào, Lý Viện một gian.
Ngủ trưa xong Lý Thạch ra ngoài đi dạo một vòng, lúc trở về trên tay cầm một ít giấy và bút mực, tìm trong hành lý một ít sách đưa cho Lý Giang và Tô Văn.
“Hiện giờ cũng không có việc gì làm thì các ngươi xem sách nhiều một chút, không cần chạy ra ngoài.”
Phủ thành trông có vẻ giống như trước kia, nhưng Lý Thạch vẫn cảm thấy bên ngoài rất loạn, tốt nhất không có việc gì thì không nên ra đường.
Lý Giang và Tô Văn ngoan ngoãn đáp ứng.
Mộc Lan mua một ít vải và kim chỉ làm y phục cho mọi người.
Hiện giờ mọi người mặc xiêm y từ nhà mang đến, hầu hết đều đã cũ.
Hiện tại trời cũng sắp lạnh, cũng nên chuẩn bị y phục mùa đông, Mộc Lan đo kích cỡ mọi người liền bắt đầu làm.
Giống như lời Lý Thạch, hiện giờ không có chuyện gì để làm.
Lý Thạch mỗi ngày đều ra ngoài bày sạp viết chữ viết thư cho người ta, thuận tiện nghe ngóng tin tức.
Lý Thạch viết chữ rất đẹp, tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng trên sạp có bày chữ viết của hắn, cho nên người tìm hắn viết thư không ít, ít nhất sinh ý không quá kém với sạp người khác.
Cho dù như vậy mỗi ngày cũng chỉ tiếp dăm ba khách nhân mà thôi.
Buổi tối, Lý Thạch trở về nói với Mộc Lan, khâm sai cứu trợ thiên tai do triều đình phái xuống đã tới rồi.
Sáng mai ở ngoài cổng thành bắt đầu phát lương thực cứu tế, còn người trong thành thì đến cổng nha môn nhận, số lượng không nhiều, còn phải cầm hộ tịch đến lĩnh.
“Không phải ngươi muốn tìm Lại Ngũ thúc hay sao? Ta nghĩ ngày mai đến xem sao.”
Lý Giang và Tô Văn lập tức giơ tay nói: “Ta cũng đi.”
“Được, ngày mai ta dẫn hai ngươi đi.”
“Ta ở nhà trông Viện Viện và Đào Tử là được nhưng các ngươi phải cẩn thận.
Bây giờ bên ngoài lừa bán trẻ nhỏ rất nhiều.”
Lý Giang và Tô Văn quả nhiên bị dọa sợ, Lý Thạch đứng một bên nhìn hai đứa bị dọa.
Ba người đi ra ngoài, buổi tối mang về một túi nhỏ lương thực thô.
Lần này triều đình thật sự cứu trợ thiên tai, tuy mỗi người lãnh không được nhiều nhưng vẫn có thể sống sót.
Lại Ngũ thúc vẫn không có tin tức.
Lúc này triều đình bắt đầu thống kê thương vong.
Mỗi chủ hộ cầm theo hộ tịch đến nha môn khai báo nhân khẩu hiện tại, còn có kê khai tài sản trong nhà.
Nếu chủ hộ đã tử vong thì phải đổi chủ hộ.
“Nhà ta còn năm mẫu ruộng tốt, khi đó phụ thân ta muốn giữ lại đất cho gia đình, về sau chạy nạn trở về còn có đất trồng trọt.” Chủ yếu là khi đó bán đất có bạc cũng không có gạo để mua, cho nên Lý tú tài mới không bán năm mẫu ruộng tốt còn lại.
Mộc Lan thì nói: “Nhà ta còn có ba mẫu.”
“Ngày mai chúng ta đến nha môn một chuyến.”
Chủ hộ Tô gia hiện tại là Tô Văn nhưng Tô Văn quá nhỏ tuổi, không biết nha môn có vì điều này mà gây khó dễ với bọn họ hay không.
Trong lòng mọi người đều có chút thấp thỏm.
Hôm sau, ba người giao Lý Viện và Tô Đào cho Lý Giang trông coi, còn Mộc Lan và Lý Thạch thì dẫn theo Tô Văn đến nha môn.
Người trong nha môn không quá đông đúc, đại khái mọi người còn muốn nán lại phủ thành thêm một thời gian cho nên không gấp.
Đám người Mộc Lan là những người đầu tiên đến đây.
Chờ xếp hàng đến lượt bọn họ, gã công văn nhìn Lý Thạch một cái, hỏi: “Hộ tịch đâu?”
Lý Thạch liền giao hộ tịch cho gã.
Gã công văn nhìn nhìn, hỏi: “Phụ thân và mẫu thân ngươi đâu?”
“Đều đã qua đời, hiện giờ chủ hộ là tiểu dân, phía dưới còn có một đệ đệ và một muội muội.”
Gã công văn vốn định nói cái gì, nhìn trong hộ tịch ghi Lý Thạch vậy mà là đồng sinh.
Dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ta thấy ngươi đứng tên năm mẫu ruộng tốt, còn muốn trồng trọt hay không? Nếu không cần thì bán đi, đúng lúc phía sau có vài vị lão gia nghĩ các ngươi mới tới phủ thành không biết có nhiều chỗ phải dùng bạc.
Đặc biệt lại đây giúp đỡ các ngươi, coi như làm chuyện tốt.”
Lý Thạch không chút nghĩ ngợi đáp: “Hồi đại nhân, năm mẫu ruộng này là sản nghiệp tổ tiên.
Cho dù lúc trước…!cũng chưa từng bán, tiểu dân không dám làm trái đạo hiếu.”
Gã công văn không miễn cưỡng, giúp Lý Thạch sửa lại hộ tịch đóng dấu, như vậy hộ tịch Lý gia đã sửa xong.
Lý Thạch chắp tay đứng ở một bên chờ Mộc Lan và Tô Văn.
Phía sau là Mộc Lan và Tô Văn, nàng cùng đệ đệ Tô Văn tiến lên.
Gã công văn cau mày nhìn Mộc Lan, nàng liền giải thích: “Người lớn trong nhà đều đã qua đời, đệ đệ lại còn nhỏ tuổi, cho nên ta đi cùng đệ đệ đến đây.”
Gã công văn có chút kinh ngạc, mấy đứa trạc tuổi Mộc Lan và Tô Văn cho dù có thể sống sót qua thiên tai nhưng do người lớn trong nhà qua đời, cuối cùng đều trở thành ăn xin.
Bọn nó còn không biết cất giữ hộ tịch chứ đừng nói đến nha môn sửa lại hộ tịch.
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ người trong nha môn thì đều là nam tử 20 tuổi trở lên, hiếm thấy có đứa nhỏ nào.
Lý Thạch còn dễ nói, dù sao người ta cũng là đồng sinh, có đọc sách nhất định có chút kiến thức.
Hai đứa nhỏ này là tình huống gì đây?
Dù vậy gã công văn không có hỏi, chỉ duỗi tay nói: “Đem hộ tịch lại đây.”
Mộc Lan liền đem hộ tịch đưa cho gã, gã công văn nhíu mày hỏi: “Tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân ngươi đều đã qua đời?”
Mộc Lan lên tiếng “Vâng.”
Gã công văn dừng ánh mắt tại chỗ tài sản phía sau, hỏi: “Nhà ngươi có ba mẫu ruộng tốt, khế đất còn không?”
“Còn.” Mộc Lan trầm mắt nói: “Đều cất giữ cẩn thận.”
Đáp án ngoài dự liệu khiến gã công văn càng không vui, trực tiếp đặt hộ tịch lên bàn, hỏi: “Khế đất đâu, lấy ra xem.”
Lý Thạch và Mộc Lan đều nhíu mày, bọn họ có đần độn cũng biết việc này không đúng rồi.
Mộc Lan cười nói: “Mấy thứ đó là toàn bộ gia sản trong nhà, đương nhiên không thể mang theo bên người, tất cả đều cất trong nhà.” Nói xong nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Khâm sai đại nhân dán cáo thị, trên đó không có ghi phải mang theo khế đất.
Không lẽ lúc sau có dán cáo thị mới sao?”
Gã công văn nhíu mắt lại.
“Ngươi biết chữ trên cáo thị?”
Mộc Lan gật đầu.
“Đương nhiên là biết, nếu không biết thì đã không đến đây rồi, đại nhân?” Mộc Lan có chút thấp thỏm nhìn gã công văn.
Gã công văn nói: “Các ngươi mới tới phủ thành, dựa vào triều đình cứu tế sẽ không được bao lâu.
Ta thấy tỷ đệ các ngươi ba đứa đều còn nhỏ, chỉ sợ không thể tiếp tục như vậy, không bằng bán ba mẫu ruộng kia, có thể mua một ít lương thực, còn có thể gom đủ lộ phí về quê.
Một mẫu đất hai lượng bạc, ngươi lớn như thế đã thấy qua bạc chưa?”
Ánh mắt Mộc Lan phát lạnh, sắc mặt Lý Thạch cũng lạnh lùng.
Hai lượng? Một mẫu ruộng tốt đã bảy lượng bạc, kém một chút cũng năm lượng, ba mẫu ruộng tốt nhà bọn họ chính là ruộng tốt nhất.
Lúc trước Tô Đại Tráng có thế nào cũng không bán ba mẫu đất kia cũng vì ruộng quá tốt, hắn tiếc không bán.
Vậy mà bây giờ gã muốn mua hai lượng bạc một mẫu?
Lý Thạch đang muốn tiến lên thì Mộc Lan nháy mắt ra hiệu hắn dừng lại.
Sau đó ngây thơ nói với gã công văn: “Tiểu dân không bán, đất này là phụ mẫu ta để lại cho đệ đệ thú thê.
Phụ thân ta nói nếu không có đất thì sau này đệ đệ không thú được tức phụ, cho nên đánh chết cũng không thể bán.
Lộ phí về quê không quan trọng, bọn ta có thể xin ăn trên đường, đại nhân không cần lo lắng cho bọn ta.”
Ai lo lắng cho các ngươi?
Tính thêm vừa nãy là hai lần mua đất không thành, gã công văn bực bội, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Lan dần có chút hung ác.
Nhưng toàn bộ nha môn không phải chỉ có mình gã làm công văn.
Người muốn mua đất với giá thấp từ nạn dân không phải chỉ có Vương gia, mà Tô gia và Chu gia mới là muốn nhất.
Vì thế gã không dám làm lớn chuyện, tuy rằng chỉ là chức vụ công văn nhưng vẫn có rất nhiều người muốn thay thế gã làm.
Gã đành phải sửa lại hộ tịch cho Mộc Lan.
Mộc Lan cẩn thận nhìn hộ tịch hai lần, xác nhận không có sai sót rồi mới rời đi.
Tuy gã chỉ là công văn, nhưng chỉ cần gã động tay động chân vào hộ tịch thì đám người Mộc Lan cũng không có chỗ mà khóc.
Rời nha môn, Lý Thạch quay đầu nhìn bốn chữ lớn, trầm giọng nói: “Sau chuyện này không biết có bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa.”
Mộc Lan do dự.
“Ngươi muốn nhắc nhở người khác?”
“Đem chuyện này truyền ra đi, còn lựa chọn như thế nào thì tùy bọn họ.” Bởi vì bọn họ cũng thật sự bị cám dỗ, nạn dân đến đây phần lớn không có bạc trên người, muốn sinh sống ở đây mà chỉ dựa vào triều đình cứu tế thì quá khó khăn rồi.
Mộc Lan trầm mặc trong chốc lát nói: “Ngươi giúp ta hỏi thăm một chút có phải Tô gia và Chu gia cũng ở trong hàng ngũ này.”
Lý Thạch quay đầu nhìn nàng.
Mộc Lan buồn bã nói: “Ta muốn biết nhân phẩm bọn họ như thế nào.”
Tô gia là gia tộc thân phụ của nàng còn Chu gia là gia tộc bên ngoại..