Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 26


Bạn đang đọc Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 26


Editor: hiimeira
Làm người môi giới cần hai yếu tố: Thứ nhất là trí nhớ phải tốt, thứ hai là biết ăn nói.
Vương Trụ là người môi giới xuất sắc, đương nhiên có đủ hai thứ này.

Thậm chí ông còn là người kiệt xuất trong lĩnh vực này.

Đối với Lý Thạch quả thật ông có ấn tượng sâu sắc cũng vì hai phụ tử nhà này thật sự khiến người khác chú ý.
Lý phụ chỉ tìm ông ba lần, mỗi lần đều thuê nhà.
Vương Trụ ít đọc sách, nhưng ông gặp qua không ít người cho nên có bản lĩnh nhìn người.

Lần đầu tiên thấy Lý tú tài thì đã biết người này về sau nhất định có tiền đồ sáng lạng.
Lý tú tài là người chính trực cho nên Vương Trụ rất thích hắn.

Sau này hắn còn dẫn theo Lý Thạch đến đây bái phỏng một vị học giả uyên bác, khi đó Lý Thạch đã là đồng sinh, cậu đồng sinh 10 tuổi.

Cho dù ở Giang Nam khắp nơi đều có nhân tài nhưng vẫn khiến người khác chú ý, huống chi trong mắt người môi giới như Vương Trụ đây, cho nên Vương Trụ vẫn luôn tận tâm tận lực với hai phụ tử họ, muốn sau này có một chút giao tình.

Điều ông không ngờ là Lý tú tài chết trên đường chạy nạn lần này, để lại ba đứa con thơ.
Tuy Lý gia không còn như trước nữa, nhưng bọn họ quen biết nhau đã lâu cho nên vẫn có giao tình.
Vương Trụ cười hỏi: “Tiểu Lý tướng công cần gì?”
Lý Thạch cười nói: “Ta muốn thuê một căn nhà, huynh đệ bọn ta cũng có chỗ nghỉ chân.”
“Không biết Tiểu Lý tướng công muốn nhà như thế nào, hiện giờ trên tay ta cũng có vài căn.”
“Muốn có sân riêng, tốt nhất có ba bốn gian phòng, bọn ta chỉ thuê trọ khoảng hai ba tháng.

Bọn ta vẫn còn nhỏ nên tốt nhất người làm đơn giản thôi, chỗ ở cần phải đảm bảo an toàn.”
Vương Trụ như đồng hồ báo thức nhanh chóng chọn lọc nhà, khó xử nói: “Hiện giờ trên tay ta chỉ có một căn nhà như thế này: Có bốn gian phòng, một sảnh chính, sân rất lớn còn có thể trồng chút rau, đặc biệt trong viện còn có một cái giếng, chỉ là…”

“Vương thúc thúc cứ nói đừng ngại.”
“Gia đình kia chỉ còn lại một lão thái thái, bà ấy cũng sống ở đó.

Lão thái thái nói bà chỉ ở ngay cửa nhà, cũng không dùng phòng bếp, chỉ ngay cửa nhà một mình ở đó, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến người thuê.”
Lý Thạch và Mộc Lan đều có chút không vừa ý, hai người mang theo bốn đứa nhỏ.

Cho dù đối phương chỉ là bà lão nhưng hai người vẫn cảm thấy không an toàn.
Vương Trụ xem mặt đoán ý, biết được suy nghĩ hai người liền nói: “Nếu không để ta giúp ngươi hỏi đồng nghiệp một chút có căn nhà phù hợp không?”
Lý Thạch gật đầu: “Vậy đa tạ Vương thúc thúc.”
Kỳ thật theo Vương Trụ thấy, căn nhà của lão thái thái kia thực không tồi, hơn nữa bà ấy có thể giúp bọn họ trông cửa.

Có rất nhiều người nguyện ý chọn nhà kia, căn này vừa được một vị khách thuê xong, không lâu sau sẽ có người đến thuê tiếp.

Ông giới thiệu căn này cho Lý Thạch là muốn giúp bọn họ một phen, bất quá bọn họ để ý điều này nên ông đành phải kiếm căn khác.
Đến khi gần tối, mặt trời cũng sắp xuống núi thì Lý Thạch và Mộc Lan mới chọn được một căn nhà, căn đó có ba gian phòng, không quá rộng nhưng may mắn trong viện cũng có một cái giếng, không cần đi ra ngoài múc nước.
Lý Thạch trực tiếp giao tiền thế chấp và tiền thuê, tối đó dẫn năm người vào ở.
Bởi vì chỉ có một cái chăn bông nên sáu đứa nhỏ vẫn ngủ chung một cái giường, so với chỗ ngủ hai tháng trước thì đêm nay tốt hơn rất nhiều, nhưng mọi người không hẹn mà cùng mất ngủ.
Tô Đào ngây thơ hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta không phải đói bụng nữa sao?”
Lý Viện thì hỏi: “Ca ca, đây có phải là nhà của chúng ta không?”
Lý Giang và Tô Văn cũng vểnh lỗ tai nghe.
Lý Thạch trầm mặc một lát, không trả lời muội muội mà thử thăm dò Mộc Lan: “Về sau chúng ta ở cùng nhau đi.”
Ấn theo quy củ thì hai người đã đính hôn hẳn là không bị nghi ngờ mới đúng, nhưng hoàn cảnh gia đình bọn họ không cho phép bọn họ làm như vậy.
Mộc Lan lạc quan nói với bốn đứa nhỏ: “Trưởng tỷ như nương, trưởng tẩu cũng như nương, về sau ta giống như nương của các ngươi.” Nói xong lại chỉ Lý Thạch nói: “Hắn thì giống phụ thân các ngươi.”
Mặt Lý Thạch lập tức như đáy nồi.
Lý Giang và Lý Viện đều hưng phấn kêu một tiếng: “Tẩu tử!”
Mộc Lan cao hứng đáp lại, nhìn về phía Tô Văn và Tô Đào, hai người cũng cao hứng kêu Lý Thạch một tiếng: “Tỷ phu!”.

Không biết ai bắt đầu kêu trước, hiện giờ chỉ cần Lý Giang và Lý Viện kêu một tiếng “Tẩu tử” thì Tô Văn và Tô Đào cũng bắt đầu gọi Lý Thạch là “Tỷ phu”.
Mọi người cùng nghĩ đến người thân, vốn dĩ hai nhà đều có phụ mẫu mà hiện giờ tất cả đều không còn nữa.

Lúc này nhớ lại cảm thấy những ngày ấy giống như một giấc mộng.
Lý Thạch trước hết phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải mua rất nhiều đồ dùng.”
Bọn nhỏ mới tới nên chăn, nồi, chén, gáo, chậu đều phải mua, quan trọng nhất chính là mua lương thực.
Hôm nay Mộc Lan và Lý Thạch hỏi thăm giá lương thực một chút, so với trước kia thì đắt gấp ba nhưng so với huyện thành thì rẻ hơn rất nhiều.

Chưa kể hai người có bạc nên sống qua tình hình khó khăn này cũng không thành vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thạch đã rời giường nấu cháo, Mộc Lan thì ngồi xếp bằng ở trên giường lấy hết tiền ra đếm.
Ngọc bội vẫn để Lý Thạch cầm, hai người đều cảm thấy giữ miếng ngọc bội là mối họa, nhưng bán đi hoặc đem cầm thì càng nguy hiểm hơn, cho nên hai người giấu kĩ không lấy ra ngoài.

Ai biết miếng ngọc bội đó có xuất xứ đặc biệt gì không?
Hai người chưa động vào ngân phiếu, vẫn còn 275 lượng.

Lá vàng càng không thể xài, hai miếng lá vàng, một miếng nặng khoảng ba lạng, được làm giống hình lá cây nhưng lại khá dày, nếu đổi thành bạc thì khoảng 60 lượng.

Mộc Lan lập tức hiểu rõ một điều, biết rõ cướp bóc giết người sẽ phạm pháp nhưng vẫn có nhiều kẻ làm, bởi vì giết đúng người thật sự kiếm được rất nhiều tiền, thí dụ như hai người họ.
Mộc Lan gom bạc lại, cầm lấy mấy khối bạc vụn, hai khối nhỏ nhất đã dùng rồi.

Hôm qua thuê nhà dùng thêm một khối, hiện giờ dư lại năm khối khá lớn.
Mộc Lan quay người hỏi Lý Thạch.

“Đây là bao nhiêu lượng?”

Lý Thạch bất đắc dĩ: “Đây là năm lượng, đây là hai lượng, chỗ còn lại là một lượng.

Hôm qua bạc giao nộp để chúng ta vào thành không đến nửa lượng, chắc là bạc vụn cắt dư ra.

Bạc hôm qua mua bánh bao thì là nửa lượng, chúng ta giao tiền thuê nhà là hai lượng.

Mấy thứ này ngươi phải học đi, bằng không bị người khác khi dễ ngươi còn không biết, thối thiếu bạc cho ngươi thì làm sao bây giờ?”
Mộc Lan tức giận nói: “Trên bạc không có ghi nặng bao nhiêu, sao ta biết được nó bao nhiêu lượng?”
Lý Thạch dở khóc dở cười.

“Bạc đều cắt thành như vậy, làm gì có quy định trọng lượng? Được rồi, về sau ngươi cầm nhiều là biết, còn không được nữa thì học theo người ta mua cái cân đi.”
Mộc Lan trừng mắt.

“Chẳng lẽ lúc nào ta cũng phải mang cân bên người?”
Lý Thạch sờ mũi rời đi.
Mộc Lan một lần nữa chia ngân phiếu và lá vàng thành mấy phần, đem một phần trong đó giao cho Lý Thạch, một phần thì bản thân tự giữ, phần còn lại tìm chỗ giấu đi.
Lý Thạch bất đắc dĩ nói: “Hiện giờ chúng ta đã an toàn không cần làm như thế đâu?”
“Ngươi biết cái gì? Nguy hiểm ở đâu không có, có khi đang đi trên đường nói không chừng ngươi gặp phải cao thủ? Lỡ hắn trộm bạc từ trong y phục ngươi thì làm sao đây? Vẫn nên chia ra giấu chỗ an toàn.” Nói xong chỉ mười lượng bạc trên giường nói: “Đây có mười lượng chúng ta bây giờ dựa vào chỗ bạc đó, sau đó tìm một ít việc làm chứ không thể miệng ăn núi lở.”
Lý Thạch gật đầu.

Mười lượng bạc là rất nhiều rồi.
Mấy đứa nhỏ khó có được giấc ngủ ngon, Lý Thạch và Mộc Lan cũng không đánh thức bọn nhỏ mà ngồi ở trong phòng nhìn bọn nhỏ ngủ.
Hai người đều suy nghĩ về tương lai bọn họ.
Lý Thạch muốn đọc sách, hắn từ nhỏ đã thông minh, thậm chí làng trên xóm dưới đều gọi hắn là thần đồng, ngay cả phụ thân cũng nói hắn có thiên phú hơn ông.

Năm mười tuổi đã thi Viện, hắn nghĩ chỉ cần có thể đọc sách giống như trước, nhất định có thể thi đậu công danh.
Nhưng từ lúc phụ thân mất, hắn biết hy vọng này rất xa vời, thân thể mẫu thân vốn không tốt, hắn còn có đệ đệ và muội muội.

Hắn phải làm trụ cột trong nhà thì sao có khả năng đọc sách? Chẳng lẽ để đệ đệ chu cấp cho hắn? Chuyện trốn tránh trách nhiệm như vậy hắn còn không muốn nghĩ tới.
Nhưng bây giờ bọn họ có bạc, hơn 300 lượng.


Mua mấy chục mẫu đất cũng đủ bọn họ sống cả đời, lòng hắn có chút nôn nóng nhìn về phía Mộc Lan.

“Ta muốn đọc sách.”
Mộc Lan đương nhiên gật đầu.

“Sau này chúng ta quay về thôn thì để các ngươi đi thư viện, nhưng mà ở tại nhà ta hay là nhà ngươi?”
Nếu đã quyết định sống cùng nhau thì không thể tách ra ở hai thôn.
Lý Thạch trầm tư một chút, nói: “Tô gia trang phần lớn đều là tá điền nếu mua đất ở đó thì không thích hợp, Lý gia thôn bọn ta thì giàu có hơn một chút, qua năm thiên tai này chắc có nhiều người mua đất hoặc bán đất, hơn nữa địa hình thôn trang bọn ta cũng tốt hơn chỗ các ngươi, vậy ở nhà ta đi.”
Điều kiện Lý gia không tệ, năm gian phòng xây bằng gạch xanh lớn.

Năm đó Lý tú tài thi đậu tú tài, Lý gia gia cao hứng xây nhà cho Lý tú tài thú thê, nay cũng chỉ mới mười hai năm.

Ở nông thôn có được căn nhà như vậy đã không tồi rồi.
Mộc Lan suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Mộc Lan cũng muốn cho Tô Văn đọc sách, vậy thì ba người đều đi đọc sách, nàng ở nhà trông hai đứa nhỏ thì có chút khó khăn, nhưng lúc này suy xét những việc này thì còn quá sớm.
Sau khi nghĩ đến tương lai thì hai người bắt đầu thương lượng muốn lên phố mua đồ dùng.
Chờ hai người ghi nhớ hết đồ đạc muốn mua, bốn đứa nhỏ mới tỉnh lại, tỉnh vì đói bụng.
Lý Thạch đánh hai đệ đệ một cái, nói: “Mau đi rửa mặt ăn cháo.”
Bốn đứa nhỏ hoan hô một tiếng chạy đi.
Chờ cơm nước xong, Lý Thạch đẩy ra một chiếc xe đẩy, thấy Mộc Lan kinh ngạc liền giải thích: “Tìm được trong phòng chất củi, đoán là gia chủ không cần đến.

Hai chúng ta cùng nhau lên phố, để bốn đứa ở nhà rửa sạch đồ đạc.” Sau đó nói với Lý Giang và Tô Văn: “Các ngươi phải chiếu cố muội muội, biết không?”
Lý Giang và Tô Văn cũng muốn lên phố nhưng biết hôm nay có nhiều việc, cho nên rất nghe lời gật đầu bảo đảm: “Bọn đệ nhất định trông coi muội muội thật tốt.”
“Nếu có người lạ gõ cửa thì các ngươi không được mở cửa, biết chưa?”
Bốn đứa nhỏ rất nhanh đồng ý, lúc này Lý Thạch và Mộc Lan mới rời đi.
Lý Thạch thấy nàng lo lắng liền nói: “Giang Nhi chỉ nhỏ hơn ngươi có một tuổi mà thôi.”
Nhưng Lý Giang thật sự là đứa trẻ 6 tuổi còn nàng đâu phải là đứa trẻ 7 tuổi.
Lý Thạch chỉ cho rằng nàng không phục, không biết rằng nàng thật sự không nhỏ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.