Đọc truyện Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 102: Đụng Mặt
Editor: hiimeira
Hai người quen với Thục Nữ Phường, hơn nữa áo quần ở Thục Nữ Phường cũng không quá đắt.
Bốn người cùng đi tới đó.
Tiểu nhị năm đó giờ đã lên làm phó chưởng quỹ, nhìn thấy Lý Thạch tới, liền bước lên trước chào hỏi.
“Sao hôm nay Tiểu Lý tướng công rảnh rỗi lại đến đây?” Ánh mắt dừng trên người hắn và ba nữ tử sau lưng.
Lý Thạch cười nói: “Đến mua mấy bộ xiêm y.”
Mộc Lan cởi bỏ mũ che, cười khanh khách nói: “Phó chưởng quỹ, chúng ta là người quen cũ, ngươi cũng nên cho bọn ta chút ưu đãi chứ nhỉ.”
Phó chưởng quỹ nhìn Mộc Lan, nhất thời thẫn thờ ra đấy.
“Đây là Mộc Lan cô nương?”
Đáy mắt Lý Thạch tối lại, nếu không phải cố kỵ còn đang ở trước mặt mọi người, thì hắn rất muốn đưa tay đặt lên eo thê tử để tỏ chủ quyền.
Phó chưởng quỹ nhìn thấy mái tóc Mộc Lan được búi gọn, cũng hoàn hồn lại.
“Mộc Lan…!Cô nương xuất giá rồi sao?”
Mộc Lan gật đầu, Lý Thạch nhắc nhở: “Cho nên phó chưởng quỹ gọi nàng là Lý nương tử mới đúng.”
Phó chưởng quỹ mặt mày nhảy dựng, Lý Thạch bèn giải thích: “Bọn ta thành thân đã hơn nửa năm, lúc ấy bận bịu không ngơi tay, nên không mời chưởng quỹ cùng phó chưởng quỹ tới ăn cỗ, mong được tha lỗi.”
Phó chưởng quỹ há hốc mồm, ánh mắt nhìn tới nhìn lui hai người họ.
Hắn cứ nghĩ hai người họ là huynh muội.
Phó chưởng quỹ tuy ngạc nhiên trong lòng, nhưng rất nhanh đã thu lại nét mặt, nở nụ cười hỏi: “Vậy Lý nương tử muốn mua kiểu trang phục nào? Ngài yên tâm, các ngươi mua thì ta nhất định sẽ tính rẻ cho.”
Nói đến quần áo, thì không có người nào hiểu rõ hơn Mộc Lan, nàng quét mắt nhìn khắp cửa tiệm.
Viện Viện và Đào Tử cũng hưng hái bừng bừng nhìn ngó, làm gì có bé gái nào không thích quần áo mới đâu.
Phó chưởng quỹ thấy ba người các nàng xúm lại một chỗ, bèn vội mời Lý Thạch vào trong bao sương ngồi nói chuyện.
Lý Thạch từ chối, hắn cảm thấy ở đây coi còn tốt hơn.
Phó chưởng quỹ cũng không nài ép, tiện đà hỏi thăm khi nào Mộc Lan sẽ giao quần áo.
Lý Thạch đáp: “Thân thể nàng có hơi không khỏe, hơn nữa việc nhà quấn lấy thân, e là phải mất bốn năm ngày mới làm ra được một bộ.”
Phó chưởng quỹ chỉ đành cười khổ, trước đây trong một tháng Mộc Lan có thể làm ra bốn năm bộ, nhưng từ ba năm trước, trang phục giao cho Thục Nữ Phường càng lúc càng ít, thậm chí dạo gần đây một tháng mới giao một lần, mỗi lần cũng chỉ hai bộ xiêm y.
Nếu không phải chưởng quỹ dặn hắn phải luôn để ý động tĩnh các tú phường, thì hắn còn cho rằng Mộc Lan cầm quần áo gửi bán cho các tú phường khác.
Chưởng quỹ cũng không lấy làm ngạc nhiên, thậm chí còn để mặc, xem ra, ông đã sớm biết chuyện Mộc Lan thành thân.
Phó chưởng quỹ chỉ có thể làm ngơ trước nỗi chua xót lẫn tiếc hận trong lòng, ráng thuyết phục bản thân, hắn chỉ thấy tiếc cho tú phường thôi, thế mà mất đi một nguồn lợi nhuận.
Lý Thạch tinh mắt, tự nhiên cũng phát hiện điểm khác thường của phó chưởng quỹ, đây cũng là nguyên nhân hai năm qua hắn đều tự mình cầm quần áo tới đây giao dịch.
Thê tử của hắn, há lại để người khác dòm ngó.
Mộc Lan rất nhanh đã chọn được hai bộ, Viện Viện và Đào Tử được Mộc Lan tư vấn cũng chọn một bộ.
Lý Thạch thoải mái trả tiền, cầm quần áo rời đi.
Viện Viện vui sướng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi mua ít trang sức đi, tỷ nhìn trên đầu tỷ cũng chẳng có bao nhiêu món trang sức đẹp mắt.”
Đào Tử liên tục gật đầu.
Mộc Lan buồn cười nói: “Là muội muốn mua thì có?”
Viện Viện lém lỉnh thè lưỡi, Đào Tử bèn kéo tay tỷ tỷ nài nỉ: “Đi mà tỷ tỷ, ta cũng muốn mua một cây trâm hoa.”
Mộc Lan sờ đầu muội muội, Đào Tử đã mười hai tuổi, quả thực cũng nên có một chút trang sức, thế là cười nói: “Được rồi, lần này cũng mua cho hai muội vài món, để hai đứa ăn mặc cho thật xinh đẹp.”
Viện Viện và Đào Tử liền chạy lên trước dẫn đường, nhìn thấy ven đường bày đồ mới, cũng ngồi xổm xuống mua một ít, hai tiểu nha đầu đều có tiền để dành riêng, thành thử tiêu tiền cũng thoải mái.
Mộc Lan lùi lại đến bên cạnh Lý Thạch, thấp giọng hỏi: “Chàng mang theo bao nhiêu bạc đấy?” Dù sao trang sức cũng đắt hơn quần áo nhiều.
Lý Thạch buồn cười nhìn thê tử một cái, nếu không phải đang ở bên ngoài, hắn thật muốn búng mũi nàng một cái.
“Yên tâm đi, ta mang đủ bạc, chốc nữa các nàng chỉ cần chọn là được.”
Mộc Lan hoài nghi nhìn hắn.
“Không phải bạc của chàng đều đưa hết cho ta rồi sao? Sao vẫn còn tiền?” Nói rồi nhìn nhìn hà bao hắn, híp mắt hỏi: “Chàng giấu tiền riêng?”
Lý Thạch đỏ mặt, thấp giọng đáp: “Nói bậy bạ gì đó? Là tiền thưởng mấy ngày nay đến khám bệnh tại gia.”
Mặt Mộc Lan rõ ràng hiện vẻ không tin, chỉ mấy ngày tiền thưởng mà đã có thể mua quần áo cùng với trang sức?
Bốn bộ xiêm y các nàng mua vừa nãy cũng tốn gần năm lượng bạc rồi.
Lý Thạch ho nhẹ một tiếng, có hơi không được tự nhiên nói: “Thật đó, là tiền thưởng.”
Mộc Lan biết bây giờ không phải lúc căn vặn, tối về lại bức cung sau.
Lý Thạch thấy nàng không hỏi nữa, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong cửa hàng bạc có không ít người, tất cả đều là phụ nữ đã lập gia đình mang theo các cô nương, cho nên Lý Thạch vừa vào cửa liền thu hút ánh mắt của mọi người.
Lý Thạch vô cùng thản nhiên nghênh đón những ánh mắt kia, cùng đám Mộc Lan chọn chiếc bàn được xếp trong góc.
Ở chỗ này, phải xem bản vẽ trước rồi mới coi trang sức.
Lập tức có một vị cô nương tiến đến hỏi: “Công tử và phu nhân cùng hai vị cô nương là muốn chọn trang sức hay đặt làm trang sức?”
Mộc Lan cùng Viện Viện, Đào Tử cởi mũ che, nghe vậy cười nói: “Bọn ta đến chọn.”
Vị cô nương kia bị nụ cười Mộc Lan thu hút, vẻ mặt thoáng giật mình, không nghĩ tới dáng vẻ vị phu nhân này lại đẹp như thế, khó trách thành thân rồi mà vẫn đội mạn che.
Chú ý đến dung mạo Mộc Lan, không chỉ có mỗi tiểu cô nương chào hỏi, mà còn có mấy vị phu nhân với các cô nương đang ngồi ở xa xa.
Mấy người kia kinh hãi không thôi, mở to hai mắt nhìn ngó Mộc Lan.
Mộc Lan nhạy bén, ánh mắt nhìn về phía những người kia, thấy bọn họ không có ý xấu, chỉ đơn thuần là sửng sốt với dung mạo của nàng, bèn khiêm nhường gật đầu mỉm cười với bọn họ, sau đó nói với tiểu cô nương: “Lấy vài món tới xem thử, cũng không cần lấy loại tốt quá đâu, ờm, cỡ dưới năm lượng là được rồi.”
Trang sức năm lượng bạc được xem như là loại trung đẳng bình dân.
Tuy vậy nhưng tiểu cô nương vẫn niềm nở với bọn họ, cung kính lui xuống, rất nhanh sau đó cầm đến ba cuốn sổ.
Mấy người ngồi ở nơi xa thu lại ánh mắt, Dương Cửu thấp giọng hỏi Dương phu nhân.
“Mẫu thân, có phải là Tô Uyển Ngọc không? Không phải nàng đến Kinh thành rồi sao? Sao giờ lại cùng một nam tử xa lạ ở chỗ này?”
Dương phu nhân đang nhíu mày suy nghĩ, thì cô nương bên cạnh đã tiếp lời: “Đó không phải là Tô Uyển Ngọc, dung mạo thì giống nhưng khí chất lại khác.”
Tô Uyển Ngọc trông như một đóa mẫu đơn rực rỡ ung dung nhưng mang lại cảm giác bức người, mà người trước mặt này tuy trông mạnh mẽ sắc bén nhưng khí chất ôn nhu, rõ ràng trái ngược nhau nhưng lại rất hòa hợp.
Dương Cửu cũng chú ý tới, Tô Uyển Ngọc kiêu ngạo vô cùng, sao có chuyện mua trang sức còn chưa tới năm lượng bạc? “Có điều dáng vẻ thật sự quá giống rồi, như cùng một khuôn đúc ra.”
Mọi người bèn nhìn về phía Chu Giang Bình vẫn luôn trầm mặt, Chu Giang Bình với Tô Uyển Ngọc là biểu tỷ muội, rõ là nàng biết nhiều hơn.
Chu Giang Bình nhìn về phía Tô Mộc Lan luôn mỉm cười dịu dàng, thấy nam tử bên cạnh nàng chỉ hình vẽ rồi nói câu gì đó, khiến đối phương cười đến rạng rỡ gật đầu, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Nàng chưa từng thấy qua khí chất này trên người Tô Uyển Ngọc.
Dương Cửu thấy nàng thất thần, bèn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Chu tỷ tỷ, tỷ biết nàng không?”
Chu Giang hoàn hồn lại, thản nhiên đáp: “Không biết, nhưng mà ta cũng tưởng nàng là biểu tỷ ta đó.”
Dương Cửu với Thượng cô nương đưa mắt nhìn nhau, chuyện này Dương phu nhân với Thượng phu nhân cũng biết được đôi chút, nghe vậy trong lòng thoáng động, hỏi Chu đại phu nhân vẫn luôn ngồi yên không nói gì.
“Chẳng lẽ nàng chính là đứa nhỏ bị mang đi mười bảy năm trước?”
Chu đại phu nhân bất đắc dĩ gật đầu.
“Hóa ra chuyện đó là thật ư, ta còn tưởng là mấy lời đồn thổi.” Thượng phu nhân nói xong mới biết mình lỡ lời, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Chu đại phu nhân.
Đại phu nhân Tô gia dù sao cũng là tiểu cô của Chu đại phu nhân, bà nói thế cũng không hay lắm.
Thấy Chu đại phu nhân không bắt bẻ, lòng khẽ buông lỏng, xem ra đúng như bên ngoài đồn đoán, Chu đại phu nhân cùng cô em chồng gả đến Tô gia kia không hòa thuận là sự thật.
Dương Cửu và Thượng cô nương đều không hiểu gì, có các trưởng bối ở đây nên các nàng nào dám làm càn, chỉ còn cách đưa mắt ra hiệu cho Chu Giang Bình, đợi lát nữa bọn họ cùng nhau tới bao sương rồi nói.
Chu Giang Bình bất đắc dĩ, đành phải khẽ gật đầu đáp ứng.
Quyền thế thay đổi, địa vị Chu gia ngày càng lụn bại, hiện tại Tô gia ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không thể giúp Chu gia các nàng được gì.
Chưa kể Dương gia ngày xưa bị áp sau bọn họ giờ lại phất lên, còn có Thượng gia, cũng nhờ từng có quan hệ với tân hoàng, nay quyền thế ở Tiền Đường cũng chẳng kém cạnh.
Cho dù không muốn, Chu Giang Bình cũng phải cố thân thiết với các nàng.
Huống hồ, chuyện các nàng nói cũng là chuyện nhà Tô gia, cũng chẳng phải Chu gia nhà nàng, có gì quan trọng đâu.
Chẳng được bao lâu, ba người bèn lấy cớ muốn đi ăn điểm tâm, rồi đi vào bao sương mà cửa hàng bạc đã an bài cho các nàng buôn chuyện.
Ba vị phu nhân biết rõ các nàng có lời muốn nói, cũng không quấy rầy, bây giờ ngọn lửa nhiều chuyện cũng cháy hừng hực trong người mấy bà, nữ nhi đi càng tốt, nói năng chẳng cần cố kỵ nhiều như các bà.
Chờ người vừa đi, Dương phu nhân liền thấp giọng hỏi: “Xem ra cô nương này cũng ở Tiền Đường, sao chẳng nghe tiểu cô ngươi nhắc qua?”
Chu đại phu nhân cười khổ.
“Đừng nói là các ngươi, đến ta thấy còn kinh ngạc, cũng không biết nàng ta có biết chuyện này không nữa.”
“Sao lại không biết được? Dù sao cũng là nữ nhi của mình, cho dù bất đắc dĩ bị đưa đi, nhưng huyết thống vẫn rành rành ra đó, sao có thể nói đứt là đứt được?” Thượng phu nhân dừng một lát, lại liếc nhìn Mộc Lan, thấp giọng nói: “Cũng không phải ta nói xấu tiểu cô ngươi, nhưng làm thế cũng quá hẹp hòi rồi, dù sao cũng là mình mang nặng đẻ đau, cho dù không thể mang về nhà nuôi, thì cũng phải chiếu cố nhiều hơn chút, làm gì để nàng mặc loại quần áo như này? Trên đầu cũng chỉ có một cây trâm hoa…”
Ánh mắt Chu đại phu nhân sa sầm, mấy người cảm thấy nhiêu đây đã đủ thảm rồi? Nếu mà biết tiểu cô kia đuổi thẳng cổ nữ nhi tới cửa cầu cứu, thì không biết còn nói thế nào nữa.
Chu đại phu nhân vẫn luôn chướng mắt Chu thị, bà cảm thấy, có thể biến cuộc sống thiên thời địa lợi nhân hòa thành tình cảnh hiện giờ là do nàng vô dụng.
Năm đó khi Chu gia còn cường thịnh, lẽ ra bà ta nên cương quyết đuổi Phương di nương đi, nếu không thì chụp đại một ma ma nào đó đến Phương gia nói chuyện, nhiêu đó cũng đủ khiến Phương gia mất hết mặt mũi ở chốn Giang Nam này.
Ngặt nỗi bà ta lại niệm tình phu thê gì đó, để cho trượng phu mình cùng nữ nhân kia yêu đương vụng trộm ngay dưới mắt mình.
Bà có lòng chỉ nàng ta, vậy mà còn bị nàng ta mỉa mai một trận.
Sinh đôi thì thế nào?
Chuyện này đối với Tô gia là đại nạn, nhưng với bên ngoài lại là đại hỉ.
Cái quy định cũ nát này chính là Tô gia nợ nàng, ấy thế mà nàng ta lại luôn cho rằng mình hạ sinh song thai mới là nợ Tô gia.
Nếu là bà thì bà đã sớm ôm đứa nhỏ quậy một trận với Tô gia, có thể cuối cùng đứa nhỏ vẫn bị đưa đi, nhưng gia đình cha mẹ nuôi nhất định phải là chọn mặt gửi vàng.
Dù cho sau này không thể nhận về, nhưng việc qua lại thăm hỏi cũng không được gặp trở ngại.
Nhưng nàng ta thì hay rồi, người ta còn chưa hỏi tới nàng, nàng đã nhủn người trước rồi, cũng nhờ thế mà Tô Duyên Niên mới từng bước từng bước cưỡi lên đầu nàng.
Ngẫm lại, lúc mới thành thân, chẳng lẽ trong lòng Tô Duyên Niên không nhớ tới biểu muội hắn ư? Còn không phải chỉ dám vụng trộm qua lại?
Một bàn cờ đẹp bị nàng đánh hỏng hết rồi.
Mà nàng nuôi nữ nhi cũng thành dạng “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”, ngoài mặt thì thanh cao không vướng bụi trần, tuy có tâm cơ nhưng lại thiếu đầu óc.
Chỉ vì Chu gia bị tân hoàng trách cứ vài câu, thế là không gặp biểu ca tới cửa bái phỏng?
Chu đại phu nhân đã không còn gì để nói với Chu thị, nếu không phải ba người nhi tử đều thông minh, chỉ sợ Tô gia không phải là nơi nàng có thể sống yên ổn..