Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 101: Cô Nương Vương Gia


Đọc truyện Nông Gia Tiểu Địa Chủ – Chương 101: Cô Nương Vương Gia


Editor: hiimeira
Lý Thạch cố ý dùng lời nói mềm mỏng để Mộc Lan hiểu rõ.

“Nhà chúng ta thì vừa mới phân chi, tuy nói Giang Nhi sau khi thành thân có thể ra ở riêng, nhưng nếu có thể không cần tách ra thì tốt nhất là đừng tách.

Như vậy, nàng là dâu trưởng cũng như trưởng tẩu của Giang Nhi, trưởng tẩu như mẹ, sống chung với vợ Giang Nhi là một vấn đề.” Xưa nay, chuyện mẹ chồng nàng dâu hay mâu thuẫn giữa chị em dâu vẫn luôn là vấn đề nan giải.
Cuộc sống mẹ chồng nàng dâu cùng các chị em dâu có mấy khi hòa hợp được với nhau đâu.
Nếu Mộc Lan chỉ là trưởng tẩu bình thường thì mấy người kia nào có băn khoăn nhiều đến vậy, hiềm nỗi Mộc Lan lại khác.
Người nào mà biết hai nhà Lý Tô thì đều biết rõ, Lý gia và Tô gia có thể ngụ tại thôn Minh Phượng là nhờ vào Mộc Lan, đến cả tiền cho Lý Giang và Tô Văn đi học cũng đều một tay Mộc Lan lo liệu.
Nhớ khi đó Lý Thạch phải đọc sách bận học y, kiếm chẳng được bao nhiêu đồng, chỉ đủ sống qua ngày, cho nên mọi chi phí trong nhà đều cậy vào Mộc Lan.
Công ơn này, có thể sánh được với cha mẹ.
Thực ra mà nói, Lý Giang trên không có mẹ nhưng so với có mẹ còn tốt hơn.
Cũng bởi Lý Giang một mực coi Mộc Lan như mẹ mà hầu hạ.
Vậy nên cô nương nào muốn gả cho Lý Giang thì phải cân nhắc, không chỉ phải đối đãi với Mộc Lan như trưởng tẩu, mà còn phải coi như mẹ chồng.
Phía trên có hai tầng thân phận, nên các gia đình thương yêu nữ nhi đều không nỡ gả nữ nhi cho Lý Giang.
Mộc Lan không ngờ lại dây mơ rễ má đến vậy, lập tức trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: “Vậy, vậy chúng ta tách ra ở riêng đi.” Ở hiện đại, chuyện như vầy rất bình thường, hai vợ chồng nhỏ không muốn sống chung với cha mẹ, thì đều tìm căn nhà gần chỗ cha mẹ chồng để dọn vào.
Lý Thạch giận tái mặt.

“Đừng có nuông chiều bọn nó, hiếu thuận nàng vốn là việc của chúng, nàng nuôi lớn bọn chúng, không thể vì chuyện này mà nhẫn nhịn.” Lý Thạch không để Mộc Lan lên tiếng, nói thẳng: “Không nhắc chuyện này nữa, dù sao mấy người kia cũng chẳng muốn, mà nàng cũng nói rồi đó, tuổi Giang Nhi còn nhỏ, hoãn hai năm hẵng làm mai cũng tiện, không cần gấp gáp làm gì.”
Mộc Lan suy tư chốc lát rồi nói: “Vậy theo lời chàng, hôn sự của A Văn cũng nên chú ý một chút mới phải.”
Lý Thạch gật đầu.

Ngày hôm sau, Mộc Lan liền đi ra ngoài hỏi thăm về vị cô nương Vương gia kia.
Vương tiên sinh xuất thân từ Sơn Đông Vương gia, cũng được xem là thế gia, nhưng chỉ là một nhánh nhỏ bên chi lẻ, gia cảnh cũng chưa hiển hách đến mức Tô Văn trèo cao với không nổi.
Nhưng gả nữ nhi cho Tô Văn quả thật là gả thấp.
Vương tiên sinh là tiến sĩ, làm quan cũng được vài năm, nghe bảo lúc làm quan không hòa thuận với quan trên, thế là từ quan chạy đến thư viện Tùng Sơn ở Tiền Đường để làm tiến sĩ.
Vương tiên sinh là độc đinh, có lẽ nhờ thế nên gia cảnh giàu có, nên cũng chẳng cần đến bổng lộc từ chức tiến sĩ.

Sở dĩ ông ở lại Tiền Đường mười mấy năm, chẳng qua là thích việc dạy học làm người mà thôi.
Mà Vương tiên sinh cũng được các học trò kính ái.
Ông có ba trai hai gái, nữ nhi đứng thứ hai, hiện đại nhi tử và nhị nhi tử đều là tú tài, còn tam nhi tử có hơi ngang bướng nhưng nghe nói đọc sách cũng rất khá.
Vị cô nương Vương gia tên là Tâm Mẫn, thật ra tên rất hay, nghe nói người cũng như tên, dịu dàng hiền lành, tất nhiên, Mộc Lan chưa gặp qua cô nàng, nhưng được mọi người khen không ngớt.
Dĩ nhiên Mộc Lan cũng không khao khát đến mức chỉ dựa vào mấy lời dò la được thì định luôn mối hôn sự này.
Nàng chủ yếu chỉ muốn thông qua mấy việc này để biết nhà họ Vương thế nào.
Lúc Lý Thạch chẩn bệnh cũng nghe ngóng đôi chút, trở về bàn cùng Mộc Lan.

“Từ lúc Giang Nhi và A Văn trúng cử, chúng ta vẫn chưa đi cảm tạ các tiên sinh thì phải? Dù sao trước đó cũng là Vương tiên sinh chỉ dạy bọn nhỏ, lại còn ở nhà người ta một thời gian, nói thế nào cũng phải đích thân tới cảm tạ một bận.”
Mộc Lan biết hắn muốn nhân cơ hội xem vị cô nương Vương gia kia, bèn hỏi: “Chúng ta đi lúc nào thì tiện?”
“Ngày mai đi, ta đi chuẩn bị một ít lễ vật, xin nghỉ một ngày rồi cùng đi với nàng.”
“Vậy ngày mai ta sẽ nhờ người đưa cho Vương gia một tấm thiếp nhé?”
Lý Thạch gật đầu.
Lúc Vương gia nhận được tấm thiếp của Mộc Lan, đều thở phào nhẹ nhõm, Vương phu nhân nói mỉa: “Ta còn tưởng ngay cả Tâm Mẫn nhà chúng ta còn không lọt nổi mắt bọn họ nữa cơ.” Giọng điệu có chút xem thường.
Vương tiên sinh nhíu mày.


“Đừng vội nói bừa, bọn họ chẳng qua cẩn thận hơn đôi chút, cũng vì con cái cả thôi.”
Vương phu nhân cười vặn lại: “Tô Văn chỉ là đệ đệ nàng, cái gì mà con cái ở đây?”
Vương tiên sinh bực bội trong lòng nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tô Văn với Lý Giang đều được ca ca tỷ tỷ bọn hắn nuôi lớn.

Tuy không phải cha mẹ thân sinh nhưng công ơn không khác gì bậc sinh thành, chốc nữa bà nhớ căn dặn Tâm Mẫn, phải dốc lòng hiếu thuận vị Lý nương tử kia, coi như mẹ mà phụng dưỡng.”
Vương phu nhân há mồm định bẻ lại thì thấy sắc mặt trượng phu, bèn dằn xuống gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Thiếp thân đã biết.”
Vương tiên sinh lúc này mới đứng dậy rời đi.
Sở dĩ ông đồng ý thê tử nhắc tới mối hôn sự này, không chỉ mỗi vì nữ nhi coi trọng Tô Văn, mà còn vì phẩm hạnh Tô Văn quả thật không tệ, quan trọng nhất là, hắn có một người tỷ tỷ tốt, dù cho ông không tán đồng cách dạy dỗ con cái của đối phương cho lắm.
Cho tới bây giờ, Vương tiên sinh không cách nào quên được khi Tô Mộc Lan dạy Tô Văn và Lý Giang cách làm thế nào để đáp trả lại bọn bắt nạt mình.
Sau khi trượng phu rời đi, Vương phu nhân liền đến tìm nữ nhi, nhắc đến chuyện Lý Thạch và Tô Mộc Lan muốn qua thăm hỏi, kéo nữ nhi đang thẹn thùng nói: “Đến ngày đó con ăn vận đẹp một chút, để cho nàng biết thế nào mới là hậu nhân của danh môn, sau này con vào cửa, nàng mới không trèo lên đầu con.”
Sắc đỏ trên mặt Vương Tâm Mẫn nhạt đi, có chút bất đắc dĩ nhìn mẫu thân mình.

“Mẫu thân, cha đã nói vị Lý nương tử là người hào phóng đoan trang, chắc chắn sẽ không làm khó con, chúng ta đi so đo mấy thứ đó mới là hạng tầm thường, huống hồ tỷ tỷ của Tô công tử đã nuôi nấng huynh ấy đến tận bây giờ, bọn con hiếu thuận nàng cũng là chuyện đương nhiên.”
Vương phu nhân không thèm để ý cười nói: “Nàng là nữ nhi Tô gia, toàn bộ tiền kiếm được vốn đều thuộc về Tô gia, nuôi nấng đệ đệ mình là trách nhiệm của nàng, đâu ra kiểu tính toán như thế?”
Vương Tâm Mẫn thấy mẫu thân cố chấp, biết có nói nữa mẫu thân cũng không hiểu, thế là dứt khoát không lên tiếng nữa, có vài chuyện lòng mình hiểu rõ là được.
Nhiều năm qua nhà bọn họ đều làm như thế.
Vương phu nhân thấy nữ nhi không phản bác, tâm tình cũng tốt lên.


Bắt đầu gọi người chuẩn bị cho Vương Tâm Mẫn mấy món trang sức đẹp mắt, đến ngày đó thì đeo lên.
Mà lúc này Mộc Lan cũng phát sầu không biết nên mặc quần áo mang trang sức gì vào ngày mai.
Vì để tiết kiệm tiền nên Mộc Lan không làm nhiều quần áo cho mình, có làm thì cũng dùng chung loại vải như đám Viện Viện, trang sức càng không khỏi phải nói, ngoại trừ mấy món bình thường, thì chính là món quý giá khiến nàng không dám đeo khi đi ra ngoài (trang sức do Tô Định và Tô Khả tặng), nên giờ Mộc Lan phiền não không thôi.
Lý Thạch trở về trông thấy, bèn từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một cây trâm bạch ngọc hoa văn phượng hoàng, bạch ngọc óng ánh trong suốt, nhìn ra được chất ngọc rất tốt.
Mộc Lan chưa từng thấy qua cây trâm này, Lý Thạch cười đáp: “Cái này vốn định tặng cho nàng làm quà sinh thần, hiện giờ đưa trước, có gì ta lại chọn cho nàng cái đẹp hơn.” Nói rồi cắm cây trâm lên búi tóc của Mộc Lan, lùi lại hai bước nhìn ngắm, ánh mắt lóe ý cười, gật đầu khen: “Đẹp lắm.”
Sắc mặt Mộc Lan ửng đỏ, xích lại gần gương đồng ngắm nghía, quả thật rất xinh đẹp, nàng bình sinh thích nhất là ngọc thạch.

Cảm thấy đây là hành động đáng được khích lệ, thế là đứng dậy hôn lên môi Lý Thạch một cái, ánh mắt sáng ngời trong suốt.

“Ta rất thích, cảm ơn chàng!”
Trong lòng Lý Thạch càng thêm sung sướng.

“Sau này mua cho nàng một cái đẹp hơn thế nữa.”
Mộc Lan gật đầu, lại nhặt từ trong hộp trang sức một cây trâm hoa nho nhỏ màu hồng phấn cài lên tóc, cả người nhoáng cái tràn đầy sức sống, rất khác với trước, thế là chuyện trang sức không cần phải bận tâm nữa.
Bây giờ mà tự làm cho mình một trang phục thì đã không còn kịp, xem ra chỉ có thể đi ra ngoài mua.
Vừa khéo Lý Thạch cũng đang định ngày mai mua cho thê tử một bộ trang phục đẹp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thạch phải đến y quán, trước khi đi còn dặn: “Đợi chút nữa hẵng đi, nàng đến y quán tìm ta trước, rồi ta đi với nàng.” Dáng vẻ thê tử rất xinh đẹp, hắn thật sự không yên lòng để Mộc Lan đi ra ngoài dạo phố một mình.
Trước đây Mộc Lan bôn ba trong rừng, tuy dáng dấp xinh đẹp nhưng da mặt có hơi đen, hơn nữa quanh năm một thân áo ngắn, tóc lại buộc cao dựng thẳng như nam tử, tuổi tác cũng chả lớn, chỉ cần không phải biến thái thì bình thường chẳng ai có suy nghĩ thiếu đứng đắn với nàng.
Nhưng từ lúc Lý Thạch xuất sư, có thể khám bệnh tại gia, thì hắn không cho Mộc Lan chạy vào rừng nữa, việc nhà có Viện Viện và Đào Tử phụ giúp, Lý Thạch còn làm cho nàng không ít cao dược làm đẹp.

Mấy năm trở lại đây, người cũng trắng trẻo ra, mặt mày cũng nảy nở, hiện giờ một thân trang phục nữ tử.

Có thể nói, nếu không phải nàng mạnh chân khỏe tay, Lý Thạch còn chẳng muốn cho nàng ra cửa đi lại trong thôn.

Nhưng hiện giờ là đi phủ thành, Lý Thạch không yên lòng, dĩ nhiên muốn đi cùng nàng.
Viện Viện và Đào Tử ở bên cạnh trông mong nhìn hai người.
Mộc Lan thấy mà buồn cười, bèn nghiêng đầu nhìn Lý Thạch.
Có Viện Viện và Đào Tử đi cùng, Lý Thạch càng thêm yên tâm.

“Vậy ba người cùng đi đi, nhưng mà phải đội mạn che đấy biết không?”
Viện Viện và Đào Tử hoan hô một tiếng, đều vâng dạ.
Trong y quán cũng không quá bận rộn.

Ngoại trừ Lý Thạch và Chung đại phu thì còn có hai vị đại phu tọa đường khác.
Chung đại phu bình thường sẽ không đến y quán, cho nên y quán gần như do Lý Thạch quản lý, Lý Thạch báo một tiếng với chưởng quỹ, liền dọn đồ đi ra trước.
Mộc Lan cùng Viện Viện và Đào Tử đội mũ che mặt ngồi trong đại đường y quán chờ hắn.
Đám tiểu nhị trong y quán chưa từng gặp qua các nàng, thấy các nàng tới không mua thuốc cũng không xem bệnh, khó tránh việc hai mắt tò mò nhìn nhiều hơn.
Lý Thạch đi ra, liền lườm bọn họ một cái, tiến lên đỡ lấy Mộc Lan.

“Ta dẫn nàng đi gặp chưởng quỹ cùng hai vị đại phu tọa đường.”
Đây là muốn xã giao sao?
Mộc Lan đi theo Lý Thạch đến phía sau.
Chưởng quỹ y quán được Lý Thạch bắt từ một huyện thành tới, hành nghề này đã hai mươi mấy năm, năm nay mới chừng bốn mươi tuổi, nom rất hiền lành.
Ông biết nhiều việc trong y quán đều do Lý Thạch làm chủ, cho nên đối với Lý Thạch vô cùng cung kính, nay thấy Lý Thạch dẫn một vị phu nhân cùng hai cô nương lại đây, bèn vội vàng đứng dậy hành lễ.
Lý Thạch liền giới thiệu: “Vị này chính là Triệu chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ, đây là thê tử ta.” Cũng không giới thiệu Viện Viện và Đào Tử, các nàng vẫn là cô nương, không cần phải cố ý hành lễ.
Hai vị đại phu tọa đường cũng tranh thủ lúc rỗi tay tới hành lễ với Mộc Lan một bận, Lý Thạch dặn dò hai câu, lúc này mới dẫn ba người rời đi.
Đứng bên đường, Lý Thạch nói: “Chúng ta đến Thục Nữ Phường.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.