Đọc truyện Non Xanh Vẫn Ở Đây – Chương 29: Em ba, đây là…
Về đến thành phố B đã rất muộn. Vừa vào nội thành, Hứa Thanh San liền bỏ Hứa Thanh Sơn lại, bắt taxi đi gặp chị hai.
Hệ thống của bọn chị ấy tổ chức giải đấu. Ban đầu, địa điểm tổ chức trận chung kết được chọn ở thành phố khác, không biết thế nào lại đổi sang thành phố B.
Tới cửa khách sạn, chị hai đã chờ sẵn với sắc mặt không tốt lắm. Bành Văn Tu đứng bên cạnh, khuôn mặt hốc hác.
Hứa Thanh San chẳng buồn liếc anh ta, đi lên nắm tay chị hai, bước vào sảnh lớn.
Một chiếc taxi nữa đỗ lại bên kia đường. Qua cửa kính xe, Hứa Thanh Sơn nhìn chăm chăm bóng lưng Hứa Thanh San, và rút di động gọi cho Bành Văn Tu.
Suốt cả đường từ trường tiểu học về đây, Hứa Thanh San không nói với hắn câu nào, sắc mặt cũng rất xấu. Trực giác hắn mách bảo là có chuyện.
Điện thoại kết nối, giọng Bành Văn Tu vang lên với vẻ rất phấn khởi: “Thanh Sơn hả, cậu đang ở đâu đấy? Rảnh không, ra ngoài uống với tôi một chén.”
“Tôi vẫn đang ở trường tiểu học bên này. Cậu về nhà rồi à?” Hứa Thanh Sơn bình thản hỏi ngược lại: “Sao không báo trước một tiếng?”
“Tạm thời có tí việc. Cậu nhớ Hứa Thanh San chứ, tôi tìm thấy cô ấy rồi!” Bành Văn Tu cười phớ lớ.
Hứa Thanh Sơn nhấp môi, hơi lạnh giọng: “Cô ấy ở đâu? Làm sao cậu tìm được cô ấy?”
“Có người gọi điện thoại cho tôi bảo cô ấy đang ở thành phố B. Lúc tôi trở lại vừa khéo ngồi cùng chuyến bay với chị hai cô ấy. Hồi nãy gặp mặt rồi, tụi tôi đang ở khách sạn Sheraton.” Bành Văn Tu vẫn cười vui.
Hứa Thanh Sơn đè nén lửa giận, giọng điệu tán gẫu: “Đợi tôi về nói tiếp. Chị gái cô ấy ở phòng bao nhiêu, cậu đặt phòng cho à?”
“Không phải tôi đặt cho, hệ thống của họ tổ chức thi đấu.” Bành Văn Tu không hề nghi ngờ tại sao Hứa Thanh Sơn hỏi câu này, cho hắn biết số phòng, và hỏi khi nào hắn về.
Hứa Thanh Sơn nói đại một ngày, chuyện phiếm đôi câu, đoạn gác máy, bảo tài xế về ngõ Chim Én.
Trong quầy bar của khách sạn.
Hứa Thanh San trò chuyện với chị hai, lia mắt nhìn Bành Văn Tu theo sau đi vào, cô giãn khóe môi, cười toe toét: “Bố mẹ em đồng ý nhận anh làm còn nuôi rồi à?”
Nụ cười trên mặt Bành Văn Tu đông cứng, anh ta lảng tránh ánh mắt của Hứa Thanh San: “Em ở đây sao không cho anh biết?”
“Tại sao em phải cho anh biết?” Hứa Thanh San thảnh thơi ngả ra sau, lạnh nhạt nói: “Tháng trước đi Ma Cao thua bao nhiêu? Có mặc cả cây đỏ không?”
Chị hai liếc Bành Văn Tu, duỗi tay bưng tách cà phê, nét mặt như cười như không: “Ông nội ghét nhất là chúng ta đánh bạc đấy. Văn Tu, không phải em quên chứ?”
Hứa Thanh San nghiêng đầu, tặng chị hai một ánh nhìn tán thưởng, sau đó tiếp lời: “Đúng rồi, hình như bố mẹ anh vẫn chưa biết cô gái đi Ma Cao cùng anh tháng trước đã mang bầu nhỉ?”
Trán Bành Văn Tu đổ mồ hôi hột, anh ta giả vờ thản nhiên nâng cổ tay xem giờ: “Tối nay muộn quá rồi, anh về trước, hai chị em thong thả nói chuyện nhé!”
“Văn Tu…” Hứa Thanh San gọi anh ta lại, nụ cười trên môi không ngừng lan rộng: “Hình như cô gái kia chuẩn bị để sinh đứa bé ra á. Anh bảo em có cần làm việc tốt, giải thích với bố mẹ anh không?”
“Không cần, tự anh sẽ nói!” Bành Văn Tu xua xua tay, đứng dậy chạy biến ra ngoài như thể bỏ trốn.
Hứa Thanh San ném cho anh ta ánh mắt khinh bỉ, cất vẻ tươi cười trên mặt, cầm cốc cà phê nhấp một ngụm: “Sao chị lại đi cùng với anh ta?”
“Đi cùng chuyến bay. Em rảnh thì về thăm ông đi!” Chị hai ngáp dài, biếng nhác dựa vào lưng ghế: “Có bạn trai chưa?”
Hứa Thanh San nghẹn họng, bình ổn nhịp tim, bình tĩnh lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Hồi chiều chị đến gặp bố mẹ Bành Văn Tu, kể đúng sự thật tất cả những gì cậu ta đã làm ở Lâm Châu, bao gồm cả việc đi Ma Cao đánh bạc.” Chị hai híp mắt, làm như bâng quơ, nói: “Đừng lấy cớ trốn cậu ta nữa, em không muốn kết hôn thì nói rõ ra. Bố mẹ có ăn thịt em đâu.”
Hứa Thanh San ngượng ngùng gãi đầu.
“Trông cái bộ dạng vô tích sự của em kìa! Muộn lắm rồi, về ngủ đi! Ngày mai bọn chị thi đấu, thứ hai thì đi, em khỏi cần tiễn. Nên làm gì thì làm đi!” Chị hai đứng lên, cúi đầu sửa sang quần áo trên người, xoay gót đi về phía thang máy.
Hứa Thanh San cũng đứng dậy, mở túi xách chuẩn bị thanh toán, ai dè chị hai lại quẳng cho câu: “Nghe nói dạo này em đang chung sống cùng người ta.”
Giọng điệu mát mẻ, vẻ chế giễu trong lời nói không che giấu nổi.
Hứa Thanh San thoáng lảo đảo, hận không thể xé Du Hiểu làm tám mảnh. Ngoài cô ả, không ai rỗi rãi lật giở mười tám đời tổ tiên cô ra như vậy.
Bắt taxi trở lại ngõ Chim Én, Hứa Thanh San mở cửa đi vào. Trong nhà không bật đèn, không rõ Hứa Thanh Sơn đã ngủ hay vẫn chưa về.
Lúc chiều, hắn nói đồng nghiệp trong viện thiết kế có việc tìm.
Vào phòng khách, Hứa Thanh San còn chưa kịp bật đèn, không biết hắn từ đâu nhào ra, ấn ngay cô lên tường, cúi đầu ngậm kín môi cô.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng như lửa, chẳng khác gì muốn thiêu rụi cô.
Hứa Thanh San mờ mịt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khó nhọc đẩy hắn ra: “Đi tắm đi!”
“Anh tắm rồi!” Hứa Thanh Sơn cắn xương quai xanh Hứa Thanh San, cầm lấy túi xách của cô, vứt xuống sàn, thò tay vào cởi khuy áo con của cô, nắm một bên trong áo, xoa nhẹ: “Tối nay đi gặp ai?”
“Chị hai em! Bọn chị ấy đến thi đấu.” Da đầu Hứa Thanh San muốn nổ tung, láng máng cảm thấy tối nay hắn là lạ.
“Khi nào chúng mình đi đăng ký?” Giọng Hứa Thanh Sơn ờm ờ: “Thứ hai tuần sau?”
Dây thần kinh căng chặt, Hứa Thanh San thở dốc lắc đầu: “Em đả kích Du Tinh nên mới nói thế…”
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng bên ngoài rọi vào, lờ mờ chiếu sáng phòng khách. Khuôn mặt Hứa Thanh Sơn khuất trong bóng tối, chẳng thấy rõ biểu cảm.
Tiếng quần áo rơi xuống đất vang lên. Chốc lát, cái lạnh ngập tràn.
Hứa Thanh San vòng tay qua cổ Hứa Thanh Sơn, cắn chặt môi, cái trán rịn từng lớp mồ hôi mỏng.
Cô được hắn ôm tới cửa sổ bên kia, hai chân đáp xuống đất, kế tiếp cô bị hắn xoay qua, đưa lưng về phía hắn, gò má sắp dán lên bệ cửa sổ.
Giữa bóng tối, giọng hắn phất qua vành tai, cùng với sự xâm nhập không có bất cứ trở ngại nào, rành rọt lạ lùng: “Anh cho là thật!”
“Ông Hứa…” Mồ hôi trên mặt Hứa Thanh San chảy dọc theo cần cổ, không thốt nên lời.
Chẳng rõ trôi qua bao lâu, ánh sáng rực rỡ, nụ hôn của Hứa Thanh Sơn lại rơi xuống. Hắn bế cô lên lầu.
Giọng Hứa Thanh San khản đặc, mệt đến độ không muốn nói chuyện với hắn.
Tắm xong lên giường nằm, Hứa Thanh San khép mi là ngủ ngay. Hứa Thanh Sơn xem thời gian, ôm cô nhắm mắt, chỉ chốc lát cũng tiến vào giấc mộng.
Ngủ một mạch, thức dậy Trời mới tờ mờ sáng.
Hứa Thanh Sơn lên lầu tưới hoa xong thì cầm di động giở một dãy số.
*****
Hứa Thanh San tỉnh giấc, eo hãy còn hơi mỏi, cô nằm nướng trên giường, nhất quyết không chịu dậy.
Nằm đến 8 giờ, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Hứa Thanh San vô thức xoay đầu. Đúng lúc cánh cửa được đẩy ra, bóng dáng Hứa Thanh Sơn lọt vào tầm mắt cô. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen hoàn hảo, phối cùng áo sơ mi trắng, đường nét mặt mũi gãy gọn dường như cũng góc cạnh hơn nhiều so với ngày thường, cả người tràn đầy tinh thần.
Hứa Thanh San chớp chớp mi, lại chớp chớp mi, mở miệng hồi lâu mới phát ra tiếng: “Ông Hứa?”
“Anh hẹn gặp mẹ lúc 11 giờ rồi, tiện thể ăn trưa luôn. Em ăn tạm chút đã!” Hứa Thanh Sơn bê khay vào, ngồi xuống một cách tự nhiên: “Đánh răng rửa mặt đi!”
Hứa Thanh San hoàn hồn, duỗi tay kéo hắn qua, hôn một cái, đoạn nhướng môi: “Hôm nay anh đẹp trai quá!”
Hứa Thanh Sơn rũ mi nhìn vào đôi mắt không che giấu vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ của cô, hờ hững đáp: “Nhanh lên kẻo đau dạ dày giờ!”
“Em đi ngay đây!” Hứa Thanh San buông hắn ra, mau chóng bò dậy đi đánh răng rửa mặt.
Mẹ kế Hứa Thành Sơn lái xe từ ngoại ô đến, muộn hơn họ mấy phút. Hai người tay nắm tay ra đón, trông rất thân mật.
“Mẹ, em ấy chính là Thanh San ạ.” Hứa Thanh Sơn từ tốn giới thiệu họ với nhau: “Thanh San, đây là mẹ anh.”
Đường Ấu Hà quan sát Hứa Thanh San một lượt, trên mặt lộ nụ cười hài lòng: “Cô gái, tính Thanh Sơn nhà chú dì không tốt lắm, nếu có bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì!”
Hứa Thanh San khẽ ngước lên, nom vẻ mặt đứng đắn của Hứa Thanh Sơn, cô nhoẻn cười, gật đầu: “Dì yêu tâm, anh ấy sẽ không bắt nạt cháu đâu ạ.”
Vào nhà hàng, ngồi xuống. Đường Ấu Hà cũng không hỏi Hứa Thanh San làm gì, không ngớt miệng khen cô hiểu chuyện và xinh đẹp, bảo Hứa Thanh Sơn phải biết quý trọng.
Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có người bước vào. Khóe mắt Hứa Thanh San liếc thấy quen quen, cô ngoảnh mặt nhìn qua, nhận ra là chị hai và anh rể thứ, lưng cô toát mồ hôi lạnh.
“Trùng hợp vậy.” Hứa Thanh Lam khoác cánh tay chồng, tao nhã đi tới: “Em ba, đây là…”
“Đây là dì Hà, mẹ anh Hứa.” Sắc mặt Hứa Thanh San như bị ăn đánh, khóe môi giật giật tợn: “Đây là anh Hứa, Hứa Thanh Sơn, Sơn trong cao sơn (núi cao)… Bạn… Bạn trai em.”
Chắc sáng nay anh rể thứ đáp máy bay đến… Không phải chỉ thi đấu thôi sao, có đến mức phải căng thẳng thế không?
Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là thành phố B lớn như vậy, hai anh chị ấy đi đâu ăn cơm chẳng được mà cứ phải tới đây.
Cô đã đồng ý giúp Hứa Thanh Sơn, nên chỉ có thể giới thiệu thế này.
“Cháu chào dì, cháu là chị hai của Thanh San ạ. Đây là chồng cháu.” Hứa Thanh Lam liếc Hứa Thanh Sơn, lịch sự đưa tay về phía Đường Ấu Hà, cười tươi rói: “Thanh San không gây phiền toái cho dì chứ ạ!”
Hứa Thanh San nhấc chân đá cho Hứa Thanh Sơn ở bên một phát, quay mặt sang phía họ không nhìn thấy được mà trợn trừng mắt.
Cô lại chẳng phải em gái mười bảy, mười tám tuổi, có thể gây ra phiền toái gì.
Làm quen với nhau xong, lại ngồi xuống, Hứa Thanh Lam thoáng nhìn Hứa Thanh Sơn bằng ánh mắt sâu xa, rồi niềm nở trò chuyện với Đường Ấu Hà.
Hứa Thanh San hoàn toàn không thể xen lời, đến lượt cô mở miệng là Hứa Thanh Lam hỏi cô tính khi nào đi đăng ký kết hôn.
“Phải về Lâm Châu lấy sổ hộ khẩu, chuyện này vẫn còn sớm mà.” Hứa Thanh San ôm vẻ mặt chán đời.
Hình như Hứa Thanh Lam đã đoán được Hứa Thanh San sẽ nói vậy, chị ấy vén mí mắt, điềm tĩnh mở túi xách, lấy quyển sổ hộ khẩu ra: “Vừa hay chị mang theo này. Thứ Hai đi đăng ký đi, tranh thủ chị với anh rể em còn chưa về. Bên phía bố mẹ, chị sẽ nói hộ em.”
“Chị hai?” Hứa Thanh San trợn to mắt, như thể không quen người trước mặt mình.
Chị ruột đây sao?
Cũng không biết Du Hiểu đã nói gì với chị ấy, vậy mà chuẩn bị đầy đủ thế này, mang cả sổ hộ khẩu theo.
“Bố mẹ bảo rồi, bây giờ tự do kết hôn, em lựa chọn người mình thích là được. Bố mẹ không can thiệp.” Hứa Thanh Lam trưng ra dáng vẻ chị lớn trong nhà, sau đó quay sang Đường Ấu Hà: “Dì ơi, dì nói có phải không ạ?”
Đường Ấu Hà ước gì hai người đi đăng ký kết hôn ngay ấy chứ, ngặt nỗi hôm nay cuối tuần, chỗ đăng ký không làm việc. Hứa Thanh Lam vừa hỏi câu này, Đường Ấu Hà liền cười không khép nổi miệng: “Chúng ta không can thiệp, miễn hai đứa thấy ổn là được.”
“Em…” Hứa Thanh San chưa cất nên lời thì bàn tay bị nắm luôn lấy, giọng nói trầm thấp, gợi cảm của Hứa Thanh Sơn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Thứ Hai đi ạ, chốc nữa con sẽ hẹn trước.”
(Tác giả: Du Hiểu khóc ngất trong phòng vệ sinh ~~)