Đọc truyện Non Xanh Vẫn Ở Đây – Chương 28: Gã ta có bắt nạt anh không?
Chung Thành thoáng nhìn Tống Bảo Ninh ở bên, đoạn đứng lên ngồi vào vị trí bên tay phải cô ấy. Chỗ ban đầu của anh vốn cạnh Hứa Thanh Sơn.
Quan Hoài híp mắt, trán nổi gân xanh, huyệt thái dương nảy thình thịch, đôi đũa trên tay dần cong lại, như thể sẽ gãy bất cứ lúc nào.
Hứa Thanh San cũng chẳng buồn liếc Quan Hoài. Cô đứng dậy, qua đó ngồi. Phó Triết cũng bưng bát tới ngồi sát Chung Thành, xoay gương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Chung Thành và Tống Bảo Ninh, toàn thân toát lên vẻ tức tối nồng đậm.
“Tôi cũng ngồi bên đấy!” Sắc mặt Khương Hạo cũng rất khó coi, bưng bát đũa sang đây ngồi. Người bảo anh ta không thể qua lại với Hứa Thanh San, hiện tại đang ngồi cạnh cô, ngẫm sao cũng thấy sai sai thế nhỉ.
Hơn nữa, vẻ mặt Quan Hoài cũng là lạ. Từ khi Hứa Thanh San vào, cả nhà ăn sặc mùi dấm chua (ý chỉ ghen tuông).
Bầu không khí đông cứng.
Hứa Thanh San coi họ như không tồn tại, cô cầm tay Hứa Thanh Sơn, nhéo mạnh một cái, giọng điệu nhẹ tênh: “Ăn cơm thôi, em đói rồi!”
Hứa Thanh Sơn ngoảnh đầu sang, khuôn mặt vẫn luôn sa sầm giãn ra, hắn nắm ngược lấy tay cô, véo một cái với lực vừa phải, sau đó buông tay cô, bưng bát đũa bình thản dùng bữa.
Hứa Thanh San chớp chớp mi, nghiêng mình ghé sát tai Hứa Thanh Sơn, nói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, hờn dỗi: “Hũ giấm!”
Hứa Thanh Sơn nghiêng mắt, lướt một vòng trên mặt cô, rồi mỉm cười, rời ánh nhìn.
Thấy thế, sắc mặt Quan Hoài càng xấu tợn, anh ta sầm xì lặng lẽ vùi đầu ăn cơm.
Phó Triết và Khương Hạo đồng loạt nhìn Hứa Thanh San, ánh mắt chẳng mấy thân thiện.
Hứa Thanh San thờ ơ liếc hai người họ, cong khóe môi, mỉm cười, dán mắt nhìn Hứa Thanh Sơn tâm trạng đã khá hơn.
Nét mặt hắn không có nhiều thay đổi lắm, nhưng sự nhẹ nhõm và yên tâm lại lộ ra cực kỳ rõ ràng.
Cứ như đang được cưng chiều ấy. Chậc…
“San Nhi…” Tống Bảo Ninh cúi đầu, bả vai dựa gần vai Hứa Thanh San, hít thở khó khăn, khuôn mặt mộc đỏ lựng đến nỗi không xua tan đi nổi.
Hứa Thanh San thu lại tầm nhìn, cho cô bạn một ánh mắt trấn an, cười tươi như hoa: “Ăn cơm ngoan đi, có mình ở đây.”
Tống Bảo Ninh vững lòng, run run gắp đồ ăn vào bát.
Chung Thành thở dài, đặt bát mình xuống, đưa tay vỗ nhẹ lưng Tống Bảo Ninh, chu đáo gắp đồ ăn cho cô ấy: “Không sao, em ăn đi, có anh ở đây, không ai bắt nạt em được đâu.”
Mặt Tống Bảo Ninh đỏ hơn, cô ấy nhấp môi, khẽ gật đầu.
Những người khác đều không nói gì, ánh mắt như lưỡi dao, thỉnh thoảng dừng trên người Hứa Thanh San.
Trầm lặng ăn xong bữa cơm, Lê Thư cùng các đồng nghiệp đến bố trí cho những người khác đi nghỉ. Thoáng cái, trong phòng ăn vắng teo, chỉ còn lại mấy người bọn họ và Du Tinh vẫn luôn ngồi ở bàn bên kia.
Hứa Thanh San thu dọn bàn sạch sẽ, rồi nắm tay Tống Bảo Ninh, thong dong đi ra ngoài.
Chung Thành rút bao thuốc lá, chia cho Hứa Thanh Sơn một điếu, đoạn theo sau hai cô. Học sinh đang ngủ trưa, để tránh quấy rầy đến các em, Hứa Thanh San dẫn Tống Bảo Ninh tới gốc cây gần cổng trường, khom người phủi phiến đá, kéo cô bạn ngồi xuống.
Những tiếng bước chân nặng nề theo sau, chẳng mấy chốc trên phiến đá đã ngồi đầy người.
Hứa Thanh San không ngó Du Tinh im lặng từ đầu chí cuối lấy một cái, cô nhìn Quan Hoài, vẻ mặt như cười như không: “Quan Hoài, anh đang giận hay ghen vậy?”
Quan Hoài nghẹn họng, lửa giận nén trong lồng ngực tức thì biến mất tăm, quay đầu sang phía khác: “Đều không phải!”
“Đều không phải?” Hứa Thanh San cười, nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Sơn ngồi bên: “Ông Hứa, anh ta nói anh ta không giận, cũng không ghen kìa.”
Hứa Thanh Sơn hút thuốc, chẳng ừ hử.
Cô không biết chuyện Quan Hoài bị hắn dọa nên mới chùn bước…
Hứa Thanh San nhướn mày, khẽ bật cười: “Quan Hoài, ông Hứa không cạy góc tường nhà anh. Chung quy quan hệ trước đây của tụi em thế nào, trong lòng anh rõ cả. Em chọn ông Hứa, anh vác cái bộ dạng bị cắm sừng, hùng hổ đến hỏi tội, không cảm thấy nực cười sao?”
Dứt lời, khóe mắt liếc thấy Khương Hạo muốn mở mồm, Hứa Thanh San cười sảng khoái, nhìn sang: “Khương Hạo, anh cũng nực cười quá đi. Trước sau em đâu có đồng ý qua lại với anh, anh trưng dáng vẻ bị người ta lừa này ra cho em xem hay cho ai xem?”
Lồng ngực Khương Hạo cứng ngắc, híp mắt hung dữ nhìn chòng chọc Hứa Thanh Sơn ngồi cạnh cô.
Chính anh ta bị lừa chứ đâu. Dựa vào cái gì Hứa Thanh Sơn có thể cùng cô nên đôi. Chuyện ở rể, sinh con mang họ cô là hắn nói, thế mà ngoảnh lại hắn đã theo đuổi được cô, không phải bị lừa thì là gì?
“Không phục?” Hứa Thanh San dẩu môi, dõi theo tầm mắt Khương Hạo, nhìn sang Hứa Thanh Sơn: “Ông Hứa, ông quen anh ta hả?”
“Không quen.” Vẻ mặt bình thản, Hứa Thanh Sơn cũng chẳng nhìn Khương Hạo, hắn nắm tay Hứa Thanh San, thủng thẳng nhả khói thuốc.
Khương Hạo thiếu chút nổ tung, sực nhớ ra Hứa Thanh Sơn cũng họ Hứa, về sau đứa bé theo họ ai đều là họ Hứa. Anh ta lúng túng quay mặt sang bên khác.
Nếu chuyện Hứa Thanh Sơn nói là thật cả thì quả thực Khương Hạo không tiếp nhận nổi.
Hứa Thanh San khẽ hừ một tiếng, quét mắt qua mặt Khương Hạo, dừng một giây trên mặt Phó Triết, rồi cố định trên khuôn mặt Du Tinh. Cô cười lạnh: “Du Tinh, cô thì sao, có lời gì muốn nói không? Giờ ông Hứa là người đàn ông của tôi, cũng là bố của con tôi.”
Lời này vừa nói ra, Quan Hoài lẫn Phó Triết lần nữa nhìn sang với ánh mắt khó bề tưởng tượng.
“Hai người bên nhau khi nào?” Phó Triết giúp Quan Hoài đưa ra câu hỏi, giọng điệu hơi bén nhọn.
“Điều này không cần anh quan tâm. Hiện tại chưa có con, tương lai sẽ có.” Hứa Thanh San thấy Du Tinh nín thinh, liền trút lửa lên người Phó Triết. Cô nheo đôi mắt hoa đào xinh đẹp, châm chọc nói: “Phó Triết, anh tẩy rửa sạch sẽ bản thân trước đi đã rồi hãy xuất đầu lộ diện, bị người ta gài bẫy là chính mình ngu xuẩn, chủ động cậy góc tường là đồ đê tiện.”
Phó Triết bỗng ngẩn tò te, bị sặc nước bọt, quay đầu bật ho khù khụ.
Hứa Thanh San hừ mũi một tiếng, lại nhìn sang Du Tinh, hời hợt bảo: “Du Tinh, có chuyện quên nói cho cô biết, không phải tôi với ông Hứa đang tìm hiểu nhau.”
Nghe vậy, nụ cười trong mắt Hứa Thanh Sơn liền tan đi, hắn đanh mặt siết chặt tay Hứa Thanh San, ai dè cô nói tiếp: “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng rồi!”
“Khụ khụ…” Chung Thành và Tống Bảo Ninh cùng ngoảnh đầu, nén giọng khẽ ho.
Chung Thành ho dữ dội, như thể muốn ho bắn cả phổi… Chẳng ai thấy được anh sắp không nhịn nổi cười.
Hứa Thanh Sơn nới lỏng tay, rũ mắt nhìn Hứa Thanh San đang đắc ý, tầm mắt hắn dừng lại một lúc trên mặt cô, tiếp đó chầm chậm quét qua phía đối diện.
“Tôi đến gặp cô, không liên quan đến Thanh Sơn. Tôi mong cô bỏ qua cho em gái tôi, nó là đứa không hiểu chuyện. Nếu có chỗ nào sai, tôi thay em nó xin lỗi cô.” Du Tinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Hứa Thanh San, bàn tay để trên đùi nắm chặt, trông thấy được rõ ràng cả khớp xương trắng bệch.
“Bỏ qua cho cô ta? Tôi đã làm gì đáng để cô dùng từ ngữ khúm núm vậy?” Hứa Thanh San cười khẩy: “Cô có thời gian tới tìm tôi, chi bằng về dạy bảo cô ta làm người tử tế đi!”
Mặt Du Tinh trắng bệch, nhìn sang Phó Triết theo bản năng.
Phó Triết vẫn luôn nhìn Tống Bảo Ninh. Cuối cùng nhịn hết nổi, gã liền lên tiếng: “Tống Bảo Ninh, anh có lời muốn nói riêng với em!”
Tống Bảo Ninh run lên, trốn vào lòng Hứa Thanh San theo phản xạ: “San Nhi…”
“Đừng sợ!” Hứa Thanh San vỗ vai cô bạn, ném cho Chung Thành một ánh nhìn có ẩn ý khác.
Chung Thành ngầm hiểu, anh vỗ nhẹ vai Tống Bảo Ninh, đỡ cô ấy dậy, đưa cô ấy về phòng nghỉ trưa. Phó Triết đứng lên. Hứa Thanh Sơn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: “Phó Triết, đi cùng tôi một lát!”
Nét mặt Phó Triết cứng ngắc, thấy Hứa Thanh Sơn đứng dậy, gã nhíu mày ngập ngừng cất bước.
Hứa Thanh San không ngăn, cô khép hờ mắt nhìn Quan Hoài, lại nhìn Khương Hạo và Du Tinh, gương mặt bừng lên nụ cười như tắm gió xuân, thản nhiên chuyển đề tài: “Kiến trúc trong làng được bảo tồn tốt lắm, nhất là từ đường, cực kỳ phù hợp với thiết kế khung cảnh trong game kinh dị. Nếu các anh cảm thấy hứng thú, chốc nữa để ông Hứa sắp xếp dẫn đường cho các anh!”
Vẻ mặt Quan Hoài và Phó Triết chẳng khác gì bị sét đánh, lặng im gật đầu.
Hứa Thanh Sơn cùng Phó Triết đi ra ngoài trường học, Du Tinh đứng lên hòng nối gót, nhưng mới nhấc chân thì Hứa Thanh San đã gọi giật cô ta lại: “Du Tinh, ông Hứa bị cô đẩy xuống sông suýt chết, sao cô vẫn còn mặt mũi quấn lấy thế?”
“Cô nói gì?” Du Tinh sửng sốt, nháy mắt, huyết sắc trên mặt cạn sạch.
Hứa Thanh San cười mỉa, cô khoanh tay, ánh mắt nhìn Du Tinh đầy giễu cợt: “Cô đã đẩy anh ấy xuống thì nên nghĩ tới sẽ có nguy hiểm. Anh ấy không chết, người cứu anh ấy mất mạng. Anh ấy ở đây là vì còn món nợ lương tâm, mà hết thảy đều do cô và Du Hiểu.”
“Điều này là thật sao?” Quan Hoài cũng kinh ngạc không thôi.
“Thật. Đường bê tông bên ngoài là ông Hứa xoay tiền sửa, giờ anh ấy đang gom tiền sửa cầu.” Hứa Thanh San nói đúng sự thật, ánh mắt dừng trên người Du Tinh lạnh thêm.
Du Tinh ngồi lại, cúi đầu, hồi lâu không hé môi.
Mặc kệ cô ta, Hứa Thanh San nâng cổ tay xem đồng hồ, quay sang nói với Quan Hoài: “Quan Hoài, anh dẫn Khương Hạo về nghỉ đi. Phong cảnh với kiến trúc nơi đây đủ để các anh ngắm cả tuần không trùng lặp. Em đi tìm ông Hứa!”
Quan Hoài gật đầu, trong lòng đủ loại cảm xúc.
Giữa để tâm và chơi chơi chỉ thiếu hai chữ “nghiêm túc” mà thôi.
“Anh đi cùng em!” Khương Hạo đứng lên, ánh mắt phức tạp: “Lỡ họ đánh nhau, em cũng không can được.”
Hứa Thanh San bật cười “xùy” một tiếng: “Khương Hạo, chúng ta còn một khoản nợ chưa tính đâu, em không cần anh làm anh hùng! Ngoan ngoãn ở lại đi!”
Dứt lời, cô ung dung đứng dậy, xoay lưng đi về phía ngoài trường học.
Mặt Trời hơi gắt, ra khỏi cổng nhỏ, Hứa Thanh San đi thẳng tới bờ sông. Xa xa, trông thấy Hứa Thanh Sơn và Phó Triết đứng ở chỗ cô với Hứa Thanh Sơn đứng tối hôm nọ, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy, khi cô mắng Phó Triết bị người ta gài bẫy là ngu xuẩn, sắc mặt Du Tinh rành rành trở nên rất khó coi, hẳn là đã bị cô nói trúng.
Đến gần, Hứa Thanh Sơn như có linh cảm, đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Hứa Thanh San nhoẻn cười, nhẹ bước đi tới, dừng trước mặt Hứa Thanh Sơn, nhón chân hôn hắn: “Gã ta có bắt nạt anh không?”
“Không.” Hứa Thanh Sơn ôm cô, sung sướng vểnh khóe môi.
Cho dù là giả hắn cũng vui.
Nom vẻ “tình củm” của hai người, Phó Triết rùng mình, nổi da gà. Gã phun khói thuốc, đi về trước.
Hứa Thanh San hừ một tiếng, dắt tay Hứa Thanh Sơn, cũng chậm rãi ra về.
Đến cổng trường, điện thoại cô chợt có cuộc gọi, dãy số quá đỗi quen thuộc.
Thả tay Hứa Thanh Sơn ra, nhấp nghe máy. Phút chốc, sắc mặt Hứa Thanh San trở nên xấu tệ: “Chuyện gì?”
“Chị hai đang họp ở thành phố B, anh gặp chị ấy rồi. Em định tránh anh đến bao giờ?” Tiếng Bành Văn Tu truyền tới, giọng điệu lấy lòng: “Thanh San, anh đã tìm em hơn một năm nay, sao em không cho anh biết em đang ở thành phố B?”
Khóe môi Hứa Thanh San giật giật. Cô cúp máy, gọi luôn cho chị hai.