Nói yêu em 7 lần

Chương 74


Bạn đang đọc Nói yêu em 7 lần – Chương 74

Chương 4: ( tt -2)
– Sao em lại ở đây? – Tuấn Anh nhìn nhỏ trừng mắt hỏi.
Tùng Linh nuốt nước miếng, hít mạnh rồi há miệng thật to, vươn vai thật mạnh, chẳng thèm giữ ý tứ gì hết, sau đó đưa tay dụi dụi mắt rồi mới nhìn Tuấn Anh , tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Haha, anh, không ngờ được gặp anh ở đây. Anh cũng bắt chước giống em trốn ra đây ngủ hả. Em vừa nằm mơ thấy câu chuyện buồn cười lắm, để em kể anh nghe nha.
Trong giờ lịch sử, thầy giáo bắt gặp Tèo đang ngủ gật trong lớp, thấy gọi lớn:
– Tèo, em cho thầy biết, con người có nguồn gốc từ đâu?
Nửa tỉnh nửa mơ, Tèo trả lời:
– Thưa, con người có nguồn gốc từ con bò.

Thầy giáo hơi đỏ mặt:
– Sao em lại dám nói như thế hả?
Tèo đơn sơ:
– Thưa thầy, ở nhà bố em hay nói: mày ngu như bò.
Thầy giáo: ???!!!
– Haha…anh xem có buồn cười hay không – Tùng Linh cố cười lớn để trốn tránh câu hỏi của Tuấn Anh, thề chết chứ nhất quyết không chịu khai mình đi rình trộm. Nhưng thấy hai người kia căng thẳng chẳng có gì muốn cười trước câu chuyện cười của nhỏ thì chột dạ, đành chuyển tiếp câu chuyện theo hướng khác.
– Anh, anh ra đây chơi hả. Còn chị gái xinh đẹp này là ai vậy anh. Bạn gái anh hả? Hai người đang tâm sự, vậy em không làm phiền nữa, em đi đây.

Tùng Linh vừa nói xong lập tức quay người biến ngay lập tức, không ngu dại ở lại cho chết trăm mảnh, nhất là ánh mắt của cái chị kia đầy viên đạn như thế. Rõ ràng nhỏ chỉ muốn giúp chị ấy mà thôi, chứ nào có ý định phá đám đâu cơ chứ, vì sao chị ấy nhìn như thể nhỏ vừa phá đám chị ấy không bằng. Bởi thế mới nói, giúp vật vật trả ơn, giúp người người trả oán mà.
– Đứng lại …đưa tờ giấy trên tay em cho anh – Tuấn Anh bỗng gọi giật lại từ sau.
Tùng Linh đang đi bước nhanh và chuẩn bị chạy nghe vậy thì khựng lại bất ngờ, xém chút nữa là ngã ụp mặt xuống đất, nhỏ nguyền rủa bản thân mình, vì sao lại cầm theo tờ giấy này đi rình người ta tỏ tình làm gì? Ảo nảo đi lại gần đưa tờ giấy kia cho Tuấn Anh, không quên lén lút quan sát chị gái không biết nên đi hay nên ở kia thì nhận được cái trừng mắt, khiến Tùng Linh bị sặc chính nước miếng của mình, ho lên vài tiếng.
Tuấn Anh bỗng nhiên giúp nhỏ vuốt lưng, ân cần nói:
– Sao vậy? Có sao không? …..
Cái gì đây? Thái độ này là sao chứ? Không ổn, chắc chắn là không ổn. Tùng Linh tự nhiên thấy thái độ tốt bụng của Tuấn Anh với mình như thế thì sửng sốt. Chẳng ai tự dưng đối tốt với người khác cả, nếu đột xuất như vậy không gian cũng thương mà.
– Bé này là bạn gái anh hả? – Chỉ gái kia đỏ mặt tía tai khi thấy Tuấn Anh quan tâm đến nhỏ vô cùng, điều chưa bao giờ thấy ở các cô gái khác.
Tuấn Anh nghe hai từ “bạn gái” mà chỉ cười chứ không hề phủ nhận chút nào. Tùng Linh thì bị từ bé của chị gái kia làm uốn thổ huyết. Nói gì thì nói, cũng chỉ thua có một tuổi, làm gì gọi người ta là bé như thế chứ. Còn Tuấn Anh vì sao chẳng thèm phủ nhận để mặc hiểu lầm như thế cơ chứ.
– Rầm….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.