Bạn đang đọc Nói yêu em 7 lần – Chương 72
– Nói vậy là không đi à, Haiz….- Nhỏ Chi thở dài tiếc rẻ , lôi ba tấm vé xem phim ra nhìn Tùng Linh thương cảm, ít ra nhỏ và nhỏ Phương còn có thể đi, còn Tùng Linh thì….- Khó khăn lắm mới có được 3 cái vé xem phim này, không xem phí của trời quá đi mất.
– Số phận rồi, đừng than khóc, hãy chấp nhận đi cưng ơi – Nhỏ Phương liền hát một câu chế xát muối vào vết thương lòng của nhỏ.
– Đi. Thà chết chứ không chịu hy sinh – Tùng Linh nộ khí bừng bừng, khí thế quyết tâm ngút trời thốt ra lời khẳng định – Học là chuyện lớn, chơi là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà không xong thì làm sao làm được chuyện lớn đây.
– Đi. Đi như thế nào? – Hả nhỏ bạn tròn mắt nhìn Tùng Linh.
– Thì trước đây đi như thế nào thì giờ đi như thế đó – Tùng Linh đá chân mày ranh ma đáp.
– Bà nghe câu này chưa? – Nhỏ Phương nhìn nhỏ rụt cô hỏi.
– Câu gì?
– Ngu cộng nhiệt tình => phá hoại
Ngu cộng dũng cảm => Liều
Ngu cộng lạnh lùng => lì lợm
Ngu cộng ngu => Vô đối.
– Ý bà là sao? – Tùng Linh bặm môi đầy đe dọa với nhỏ Phương.
– Trời, con này cứ tưởng nó liều, hóa ra là ngu vô đối nè, chắc hồi nhỏ thiếu I ốt nặng. Ý là đừng làm liên lụy đến tụi tui chứ sao? Đi như vậy, ông Tuấn Anh ổng mà méc lại ba mẹ của bà, thế nào tụi tui cũng lãnh đạn theo , biết chưa – Nhỏ Phương sỷ vào trán nhỏ.
– Haha, thà ngu vì thiếu I ốt còn hơn có I ốt mà vẫn ngu. Yên tâm, tui tuy không được thông minh, nhưng cũng thuộc loại người thông manh chứ bộ, đương nhiên là tui có cách khác rồi. Không làm liên lụy đến bà đâu?
– Có mới nói nha – Nhỏ Chi lườm nhỏ.
– Yên tâm, tui có cách mà, giờ tui đi tìm ông Tuấn Anh đây – Tùng Linh nói xong thì nhún nhảy chạy đi.
Nhỏ Chi và nhỏ Phương nhìn nhau cùng nghĩ đến câu nói ”hãy sống để được chết một lần”, chẳng hiểu con bạn định làm cái gì.
Tùng Linh chạy cái vèo đến lớp của Tuấn Anh tìm cậu, ai ngờ thấy Tuấn Anh bị gọi ra ngoài bởi một chị gái lớp 11 gần lớp nhỏ đang đi ra một góc vắng của trường. Hai người kẻ trước người sau có chút ngượng ngập khiến Tùng Linh tò mò vô cùng, nếu không đi theo, sẽ không còn là nhỏ nữa, cho nên Tùng Linh bước chậm rãi theo họ rồi núp vào lùm cây kế bên chỗ đứng của hai người.
Tùng Linh nhìn xung quanh, đúng là Thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà, hai người này tự nhiên ra đây, lại nhìn thấy cái chị kia cầm trên tay một bức thư màu hồng. Tùng Linh không kiềm nén được thắc mắc :” Đừng nói là tỏ tình nha”, trời ơi, chẳng lẽ mình sắp được tận mắt chứng kiến một cuộc tỏ tình truyền thuyết.
Cảm giác của nhỏ lúc này chỉ có hai chữ :” Thích chí”
– Anh….- Chị gái kia bẽn lẽn nhìn Tuấn Anh thẹn thùng đến đỏ mặt siết chặt lá thư trong tay.
– Uhm ….- Tuấn Anh không nói chỉ khẽ ừ.
– Nói đi, mau nói đi – Tùng Linh ở trong bụi nhìn chị gái kia đứng nãy giờ mà không nói gì thì sốt ruột hối thúc thầm trong bụng.