Bạn đang đọc Nơi Nào Cho Chúng Ta?: Chương 17: Gặp Lại. Đừng Rời Xa Em
Trong thời gian tôi bị bệnh tối nào tôi cũng ngủ rất ngon có lẽ là do thuốc uống, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Tôi có cảm giác giống như là anh đang ôm tôi vào lòng dỗ tôi đi vào giấc ngủ, rất lạnh nhưng cũng rất ấm.
Từ sau khi rời khỏi cô, Hàn Cảnh Thiên trở lại nơi công trường hoang đó. Nhớ đến cô cảm giác của anh càng ngày càng mãnh liệt, anh cố khống chế cảm xúc của mình tránh không đi gặp cô. mãi cho đến khi anh không ngăn nổi sự nhớ nhung da diết đó, anh muốn gặp cô.
Nữa tháng trôi qua trong sự giày vò thương nhớ, anh gặp cô. Nhìn cô tiều tụy, sắc mặt tái nhợt tâm anh đau xót. Ngày nào anh cũng đứng phía xa nhìn cô, anh từng nói sẽ che chở, bảo vệ và bên cạnh cô nhưng khi nhìn cô ngất đi anh chỉ trách bản thân mình nói được nhưng không làm được. Anh yêu cô, tôi không muốn nhìn cô hành hạ chính mình, anh không muốn rời xa cô nhưng cứ tiếp tục chung sống thì cô sẽ bị hủy trong chính tay anh.
Đêm nào cũng chờ cô đi vào giấc ngủ rồi anh mới nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng khẽ vỗ nhẹ lưng cô. Như tìm được cảm giác che chở Tuệ Khương càng ôm chặt anh hơn và khẽ mỉm cười.
…………..
Sức khỏe tốt hơn, tôi chạy xe đi dạo dừng đèn xanh đèn đỏ, nhìn về phía bên đường tôi thấy bóng dáng anh đang đứng nhìn về phía tôi. Bắt gặp ánh mắt của tôi anh liền rời đi, tôi không thể để anh rời đi vội chạy theo anh gọi: “Hàn Cảnh Thiên anh đứng lại cho em”.
Chỉ nghe thấy tiếng kèn xe hơi bóp inh ỏi từ phía sau, mọi người la lên, tôi quay đầu lại…chỉ cách chiếc xe một centimet, hú hồn hú vía mọi người giật mình tôi bị tài xế xe du lich chửi. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào người đán ông trước mặt mình anh đang kéo tôi vảo trong lề đường, anh ta đã cản chiếc xe du lịch kia lại.
“Ngu ngốc vừa rồi cô không biết là rất nguy hiểm sao, chỉ kém chút nữa…”. tiếng nói của anh dừng lại.
Rơi nước mắt nhìn anh, tôi ôm chặt anh khóc “Hàn Cảnh Thiên dù cho anh có ghét em đi nữa, dù cho anh không yêu em thì em cũng không buông tha cho anh đâu, em không cho anh rời xa em đâu. Tất cả của anh đều thuộc về em, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, sự ôn nhu dịu dàng của anh, thân thể của anh, tâm trí và trái tim anh,…tất cả đều là của em chỉ riêng em mà thôi. Đừng rời xa em, em yêu anh Hàn Cảnh Thiên”.
Khoảng khắc nhìn chiếc xe du lịch đó lao tới anh mới biết cảm giác chết đi một lần nữa. Nếu phải rời xa cô mà tim đã chết thì anh thà chọn cùng cô đối mặt mọi thứ, cùng cô sống chết không rời. Mặc kệ mọi thứ cái gì là người quỷ không chung đường, cái gì là muốn tốt cho cô ấy, đã không thể để cô ấy lên thiên đường vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi ít ra họ vẫn bên nhau, anh yêu cô ấy, cô ấy yêu anh là đủ rồi.Anh ôm chặt lấy cô, mặc cho người xung quanh nhìn cô hoảng sợ tránh xa.