Đọc truyện Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi – Chương 17
Edit: Đào Sindy
Lúc này, tầm mười người đã vây đến chung quanh Tô Đường và Khương Trì, trên mặt bọn họ nở nụ cười vui sướng, bên trong ánh mắt nhìn Khương Trì mang theo sùng bái rõ ràng. Trên mặt Khương Trì nở nụ cười nhẹ nhỏm thanh thản, tự tin khoa trương đến làm cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt. Tô Đường biết, đám người này thật giống như đám sao vây quanh mặt trăng là Khương Trì, nghĩ như vậy, cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, muốn lập tức rời đi vòng vây.
Nhưng người chung quanh thật sự quá nhiệt tình, quá kích động, vốn không chừa kẻ hở cho Tô Đường.
Trong một đám người trẻ đang vui mừng hớn hở, sắc mặt Kiều Sênh tái nhợt gây chú ý.
Sắc mặt Từ Đông cũng không dễ nhìn, sắc mặt anh ta không tốt đánh giá Khương Trì và Tô Đường vài lần, nở nụ cười âm ngoan, sau đó dùng một tay kéo Lâm Ca đẩy ra đằng trước, không thương hương tiếc ngọc chút nào: “Con đàn bà này cho mày. Tùy mày chơi như thế nào.”
Lâm Ca bị đẩy trên mặt đất, trong lòng bàn tay ma sát với đất, mài ra từng vết máu, nhưng sắc mặt cô ta chết lặng, không dám giận cũng không dám nói.
Lâm Ca cứ như một vật phẩm giá rẻ, bị Từ Đông tùy ý đưa người.
Khương Trì không nói gì, khẽ hất càm, báo cho Lăng Lang biết, Lăng Lang ngầm hiểu, tiến lên nhận Lâm Ca trở về.
Từ Đông thua tranh tài, tâm tình khó chịu, hung hăng đá văng xe máy của mình, xe máy cải tiến mấy chục vạn cứ như vậy bị anh ta không chút lưu tình đá văng trên đất, chân anh ta chà trên xe máy, cứ như đang giẫm dưới chân không phải xe máy anh ta, mà là tử địch của anh ta. Anh ta nhổ trên đất, lại liếc mắt nhìn Khương Trì, trong lòng suy nghĩ còn nhiều thời gian, giọng điệu âm ngoan nói với đám anh em: “Chúng ta đi!” Nói xong câu này, một nhóm người này trùng trùng điệp điệp rời đi.
Tiếng xe máy vang vọng núi Thu Danh.
Mà chiếc xe máy vừa rồi Từ Đông dùng để tranh tài cứ như vậy bị chủ nhân không lưu luyến vứt bỏ.
Lâm Ca bị lấy ra làm tiền đặt cọc cũng bị vứt bỏ.
Từ Đông vừa đi, bầu không khí náo nhiệt vừa rồi càng lớn.
“Từ Đông so với anh Trì, thì tính là gì chứ?”
“Anh Trì siêu cấp vũ trụ!”
“Anh Trì đánh ngã Từ Đông!”
“Anh Trì, chúng ta đi uống vài ly không?”
“Anh Trì anh Trì, đi bữa ăn khuya đi!”
Các loại lấy lòng liên tiếp. Còn có không ít sóng để Khương Trì nhận.
Tô Đường nhìn thoáng qua thời gian, lúc này đã là ba giờ sáng, chờ về biệt thự nhà họ Khương, đoán chừng trời đã sáng.
Tô Đường sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, ở kiếp trước, coi như lúc chạy nước rút cấp ba, hình như cô cũng không thức đêm. Ba giờ sáng, bình thường đây là thời gian cô ngủ. Đi đua xe kết thúc, tâm thần Tô Đường vừa buông lỏng, lúc này đã bối rối, cô muốn về đi ngủ.
Nhưng nhìn những người tuổi trẻ này hào hứng dâng trào, hình như không ai có ý định về nhà, nhìn giống như muốn chơi suốt đêm.
Lúc tất cả mọi người líu ríu thảo luận tiếp theo đi đâu, khuôn mặt Kiều Sênh tái nhợt, nắm tay giơ lên trước mặt Khương Trì: “Khương Trì, chúng ta nói chuyện đi?”
Chung quanh an tĩnh trong chớp mắt.
Khương Trì hững hờ ngước mắt, giọng điệu có chút mất hết cả hứng: “Nói chuyện gì?”
“Em muốn nói chuyện với anh.” Kiều Sênh bấu chặt móng tay đỏ chót vào lòng bàn tay mình, cảm giác đau mãnh liệt khiến cô ta miễn cưỡng khống chế được mình, không khiến cô ta luống cuống ở đây. Giọng Kiều Sênh vô cùng kiên quyết, khí thế không đạt mục đích không bỏ qua.
Khương Trì chép một tiếng, hai tay lười biếng đan vào nhau, không nói tiếng nào đi về nơi yên tĩnh không bóng người, Kiều Sênh nhìn thấy, lập tức đi theo.
Hai người này vừa đi, tiếng thảo luận chung quanh lại một lần nữa vang lên.
Lúc này, Lăng Lang tiến tới trước mặt Tô Đường, cười hì hì, trong miệng hỏi nói: ” Thế nào thế nào, sướng hay không?? Kỹ thuật của A Trì không tệ chứ?”
Dễ dàng như vậy để người ta hiểu sai tra hỏi làm Tô Đường có chút xấu hổ, cô mấp máy môi, không nói một lời. Kích thích bão táp vừa rồi ở núi Thu Danh như còn quanh quẩn bên tai, thật lâu còn chưa tán đi.
Thể nghiệm mạo hiểm kích thích như vậy, cô chưa bao giờ trải qua. Như Quý Tử Khiêm từng nói, cuộc sống của cô quá gò bó khuôn phép, gò bó theo khuôn phép đến, không thú vị. Anh ta muốn cho cuộc sống của cô thêm màu sắc. Anh ta đã nói như vậy, nhưng cuối cùng không làm.
Lúc Tô Đường đang nhớ lại, đột nhiên, cô nghe được bên tai truyền đến một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
“Sao vậy?” Tô Đường nhịn không được hỏi.
“Bên kia hình như đang cãi vã.” Lăng Lang chỉ phương hướng của Khương Trì và Kiều Sênh, lo sợ thiên hạ không đủ loạn, giọng hưng phấn nói.
Tô Đường nhìn theo hướng anh ta chỉ, chỉ thấy cách đó không xa cả người Kiều Sênh lộ ra cảm xúc kích động vô cùng, la to, nhưng Khương Trì lại không nhúc nhích chút nào.
Lăng Lang hưng phấn la một tiếng, vội vàng nói với Tô Đường: “Anh sang xem tình hình, em ở đây đợi.” Sau khi nói xong liền nhanh chân chạy tới hướng hai người kia.
Lúc Lăng Lang chạy tới chỗ họ, Kiều Sênh đang điên cuồng kêu khóc chất vấn Khương Trì: “Khương Trì, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh bội tình bạc nghĩa!”
Nước mắt Kiều Sênh chảy đầy mặt. Nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nhưng thần sắc Khương Trì không chút biến hoá, anh chỉ hơi buồn cười hỏi: “Bội tình bạc nghĩa? Tôi chạm qua cô rồi à?”
Kiều Sênh sững sờ, nghĩ đến trước đó mình nhiều lần mịt mờ mời Khương Trì đến nhà mình, đối phương hoàn toàn không bị lay động, có câu nói buột miệng thốt ra: “Có phải anh không được?”
Lúc này Khương Trì đã hơi thiếu kiên nhẫn rồi, nghe vậy, anh nhíu mày, cười như không cười nói: “Được hay không, cô không có cơ hội biết.”
Kiều Sênh nghe anh tuyệt tình như vậy, lãnh khốc, chặt đứt hết hy vọng của cô ta, sức lực toàn thân mất hết.
Cô ta luôn biết Khương Trì là một người tuyệt tình ngay cả một ánh mắt cũng không đáp lại, bạn gái trước của anh đều là vết xe đổ, cô biết anh không phải chàng trai tốt, nhưng anh vẫn hấp dẫn cô ta rất sâu. Cô ta không chùng bước mà yêu anh.
Cô ta luôn cho mình lại là ngoại lệ, cô ta và mấy bạn gái trước không giống nhau, cô ta ưu tú hơn, xinh đẹp hơn, cũng thích anh hơn.
Nhưng hiện thực như một cái tát vang dội đánh vào mặt cô ta.
Cô ta, không trở thành ngoại lệ. Hết thảy cũng chỉ là cô ta đơn phương.
Đợi tiếp nữa, cô ta chỉ tự rước lấy nhục thôi.
Nghĩ như vậy, cô ta cố gắng nghẹn nước mắt, để lưng mình thẳng tắp, nhìn thoải mái hơn.
Kiều Sênh trấn định giọng, mới chậm rãi, từng chữ nghiêm túc nói ra với Khương Trì: “Khương Trì, xem như anh giỏi! Sớm muộn gì anh cũng có ngày bị bỏ rơi! Tôi chờ!”
Nói xong câu nguyền rủa này, Kiều Sênh cũng không để ý tới phản ứng của đối phương, quay người lại, vừa lau nước mắt, vừa nhanh chóng chạy đi.
Khương Trì vẫn giữ tư thế đó, mặt mày bất động, hoàn toàn không có dự định đuổi theo.
Biết trình độ Khương Trì tuyệt tình với bạn gái trước, Lăng Lang đương nhiên sẽ không nhiều chuyện đuổi theo Kiều Sênh, sau đó an ủi cô ta.
Nhưng hôm nay anh ta đã nghe được một số chuyện ghê gớm ngoài ý muốn, những chuyện này, nếu nói cho Ninh Tử An, đoán chừng đầu gỗ kia cũng sẽ kinh ngạc!
Anh ta như tên trộm xích lại gần Khương Trì, dùng bả vai đụng đối phương một cái, nháy mắt ra hiệu hỏi: “Mày thật sự chưa chạm qua Kiều Sênh?”
Khương Trì không kiên nhẫn nhíu mày lại, giọng điệu qua loa: “Không thì sao?”
“Kia là hoa khôi giảng đường! Đại mỹ nữ đó! Sao lại không ngủ cùng?” Lăng Lang không thể tin hỏi. Nếu Kiều Sênh là bạn gái anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không ngại bỏ qua cơ hội tốt như vậy! Nhưng ngẫm lại, cảm thấy đắc ý thật.
Khương Trì cười như không cười nói: “Vậy thì thế nào?”
Lăng Lang nghe vậy, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến mỗi một đời bạn gái của Khương Trì đều là hoa khôi giảng đường cấp bậc đại mỹ nữ, Lăng Lang cảm giác mình nhận đả kích, trong mắt anh ta Kiều Sênh là hoa khôi giảng đường không tầm thường, nhưng trong mắt Khương Trì thật ra chẳng là gì.
Tuy nói hai người là anh em tốt, nhưng lúc này ánh mắt Lăng Lang nhìn Khương Trì không nhịn được tràn đầy ghen ghét.
Dáng dấp đẹp trai không tầm thường?
Ừ, quả thật không tầm thường.