Đọc truyện Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi – Chương 16
Edit: Đào Sindy
Khương Trì và Từ Đông đánh cược mọi người ở đây đều nghe được.
Nghe thấy vụ cá cược này đám người phản ứng không đồng nhất.
Không ít người có khuôn mặt hưng phấn, hai cậu ấm đánh cược, nghe thôi đã làm người ta cảm thấy hưng phấn rồi!
Khương Trì không cần phải nói, mỗi đời bạn gái đều là đại mỹ nữ, bạn gái cũ Kiều Sênh càng không cần phải nói, được công nhận là hoa khôi giảng đường, về phần Từ Đông, cũng là một nhân vật biết hưởng thụ, mặc dù mình xấu xí, nhưng phong cách quen bạn gái không giống nhau, đủ loại mỹ nữ!
Lần này bọn họ có thể trực tiếp lấy cô gái của mình ra, hoặc nói phụ nữ làm tiền đặt cược, sao người vây xem có thể không hưng phấn!
Khương Trì đi tới, đám người cùng phe anh, ngoại trừ Tô Đường và Lăng Lang, hình như toàn bộ đều nhìn Kiều Sênh.
Trong đám người này thuộc dạng bạn gái cũ Khương Trì chỉ có Kiều Sênh, anh chọn tám chín phần chắc chắn là cô ta. Người bình thường, anh sẽ không ra tay!
Hình như tất cả mọi người nghĩ như vậy, ngay cả Kiều Sênh cũng vậy.
Cô ta vốn không sợ cá cược kia của Từ Đông, bởi vì cô ta tin tưởng mù quáng, Khương Trì mà cô ta thích không gì không làm được. Trong lòng cô ta, kết quả trận đấu, ngay từ đầu đã định sẳn.
Người thắng duy nhất đó là Khương Trì.
Mà Từ Đông, chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Nghĩ như vậy, Kiều Sênh xông lên trước mặt Khương Trì hiện ra một khuôn mặt tươi cười tự tin sáng rỡ, cô ta vẫn luôn nhìn chăm chú Khương Trì, vừa định chủ động đến gần anh, nhưng không nghĩ tới ngay cả liếc mắt Khương Trì cũng không cho cô ta, trực tiếp không chớp mắt đi qua người cô ta.
Ngoài dự liệu của mọi người, cuối cùng Khương Trì đứng trước mặt Tô Đường.
“Anh chọn em, em chịu không?” Khương Trì đưa tay ra trước mặt Tô Đường, ngón tay của anh sạch sẽ thon dài, cảm giác đẹp đẽ lại mạnh mẽ. Nhưng Tô Đường vẫn ngu ngơ tại chỗ, chậm chạp không duỗi tay mình ra.
Lúc Khương Trì nói ra câu kia thì Kiều Sênh lập tức đổi sắc mặt, sắc mặt cô ta tái nhợt, mất hết huyết sắc, cô ta không ngờ rằng thế mà Khương Trì không chọn cô ta mà lại chọn con nhỏ quái dị mặt đầy băng gạc kia.
Mắt của anh mù sao!
Từ Đông là đối thủ cũ của Khương Trì mang vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Đường trước đó chưa từng thấy, trong mắt xẹt qua ghét bỏ nồng đậm không chút nào che lấp.
Phần thưởng này, anh ta có suy nghĩ không muốn thắng nữa!
Hay suy nghĩ của Khương Trì như thế? Để anh ta không đấu mà thua?
Từ Đông trào phúng hừ lạnh một tiếng, sợ là khiến Khương Trì phải thất vọng, mặc kệ như thế nào, trận đấu này, anh ta sẽ thắng!
Tô Đường tất nhiên không đoán được tâm tư của Kiều Sênh và Từ Đông, trên thực tế, tự cô cũng bị màn trước mắt làm cho cả người phản ứng không kịp.
Cô cắn môi, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối.
Trời sinh Tô Đường đối với đua xe là cảm giác sợ hãi, cô sự tốc độ cao, từ trước đến nay cô luôn bình ổn như một đầm nước đọng trong đời, cho tới bây giờ không có từ nhanh. Cô cho rằng đua xe là một hành vi liều mạng, không tôn trùng sinh mạng mình cũng là không tôn trùng sinh mạng người khác.
Cho nên, cô muốn từ chối. Cô muốn nói, cô không đồng ý.
Khương Trì đợi thật lâu không thấy Tô Đường đáp lại, nhịn không được nhướng mày: “Anh sẽ không thua đâu.”
Trong giọng nói của anh là tự tin và cuồng vọng.
Hoàn cảnh quen thuộc, khiến Tô Đường cảm giác mình cứ như trở lại ngày Khưng Trì nói với cô câu “Khương Trì anh không sợ trời không sợ đất”. Phách lối tuỳ tiện, cuồng vọng thoải mái.
Nhưng loại chuyện thắng thua này, biến số quá nhiều, xem như tay đua xe đỉnh cấp thế giới, cũng không có khả năng cam đoan mình mỗi một lần đều có thể thắng trăm phần trăm. Huống chi lần này đua tốc độ, thắng thua làm sao có thể do mình Khương Trì định đoạt?
Tô Đường cố gắng bức ép mình, há miệng muốn từ chối.
Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu, trong lúc vô tình cô thấy được ánh mắt Khương Trì.
Ánh đèn trắng sáng nhàn nhạt trút xuống, sao chớp tắt trên trời, nhưng cũng không bằng ánh mắt lung linh toả sáng kia. Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy, bên trong cứ như chứa một thế giới hoàn toàn xa lạ, thế giới này tràn đầy mới lạ và dụ hoặc, mê hoặc cô từng chút từng chút tới gần.
Cô không thể nào kháng cự.
Trong lúc Tô Đường còn chưa ý thức được, cô đã gật đầu đáp ứng.
Giao sinh mệnh của mình triệt để vào tay đối phương.
Tô Đường đi theo Khương Trì đến chỗ xe máy màu đen vô cùng phong cách kia, mà Từ Đông cùng cô gái tên Lâm Ca kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Người ra lệnh ăn mặt gợi cảm, quần áo trên người như lộ hết ra ngoài, nhìn thấy song phương ai vào chỗ nấy, cô ta nâng khuôn mặt phong tình đỏ thắm, trong miệng nói:”3, 2, 1…”
Lúc này Tô Đường đã có thể cảm giác được tiếng động cơ nổ dưới xe run rẩy dữ dội.
“Bắt đầu!” Người ra lệnh ra lệnh một tiếng, hai chiếc xe máy gần như đồng thời phi tốc xông ra ngoài. Tốc độ lần này, nhanh hơn lúc Khương Trì chở cô đến núi Thu Danh, Tô Đường cảm giác cả người đều bị gió thổi bay, cô chỉ có thể ôm chắc eo Khương Trì, cứ như nắm lấy cây cỏ cứu mạng. Hiện tại, anh là điểm tựa duy nhất của cô.
Núi Thu Danh có một đoạn đường là chuyển biến góc vuông chín mươi độ, Tô Đường không biết, cho nên lần này đột nhiên xuất hiện chuyển biến, dọa trái tim Tô Đường muốn nhảy ra khỏi ngực.
Mà càng đáng sợ chính là, lúc này hai chiếc xe máy của Khương Trì và Từ Đông dựa vào gần vô cùng. Gần đến, chỉ có khoảng cách không đến nửa mét.
Tốc độ này, Tô Đường nhìn thấy Từ Đông thao túng xe máy dưới người mình, muốn đánh tới xe máy Khương Trì.
Tiếng kêu sợ hãi của Tô Đường đã đến cổ họng, nếu lần này Từ Đông thật sự đụng vào, như vậy hậu quả khó mà lường được!
Trong lòng cô nhất thời sợ hãi, có các loại cảm xúc hối hận.
Sao cô lại đồng ý với Khương Trì chứ!
Nhưng Khương Trì giống như mọc thêm con mắt sau ót, anh vẫy đuôi hoa lệ, thành công thoát khỏi Từ Đông, sau đó kéo nhanh, dễ dàng bỏ xa đối phương.
Người bên ngoài nhìn vào, đây hoàn toàn chính là một trận tranh tài thắng bại cách xa.
Trận đấu phấn khích Khương Trì từ đầu tới đuôi nghiền ép Từ Đông!
Nhưng Tô Đường không biết. Gió cào khiến làn da cô đau nhức, cô một lần nữa nhắm mắt lại, cảm giác thời gian trở nên dài dằng dặc.
Không biết qua bao lâu, Tô Đường giống như nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, tiếng hoan hô.
Giọng này càng ngày càng gần, gần đến như vang vọng sát bên tai.
Lúc Tô Đường còn chưa lấy lại tinh thần, khuôn mặt đẹp trai của Khương Trì đã phóng đại vô cũng trước mắt cô, trong mắt anh chỉ có dòng chảy ánh sao, sáng chói mắt.
Khương Trì hơi cong môi, giọng nói mang theo mê hoặc, nói với Tô Đường: “Chúng ta thắng.”
“Anh Trì thắng!”
“Anh Trì vô địch!”
“Anh Trì đệ nhất!”
Tiếng hoan hô Khương Trì bên này vang lên, thì liên tiếp tiếng hoan hô truyền đến, vang vọng chân trời. Đã rạng sáng, náo nhiệt cứ như ban ngày.
Trái tim Tô Đường còn đang nhảy lên kịch liệt, cũng không biết bởi vì kích thích đua xe vừa rồi, hay bởi vì thời khắc thắng lợi hưng phấn này.
Tô Đường cảm thấy, đồng ý với Khương Trì, thật là đầu óc mơ màng, kết quả xúc động.
Dù cô ở kiếp trước hay hiện tại, cho tới bây giờ cô chưa từng có hành động điên cuồng khác người nào.
Vậy mà cứ thế giao sinh mệnh mình cho một thiếu niên mười tám tuổi, cùng anh trêu đùa mạng sống đi đua xe, cô đã làm ra chuyện không cách nào tưởng tượng.
Điên cuồng như vậy, cực kỳ kích thích ban đêm, cô không có kinh nghiệm, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng.
Khương Trì nhìn Tô Đường còn chưa tỉnh táo lại, nhíu mày, ý cười trong mắt càng sâu sắc, giọng anh thâm trầm trong đêm tối lộ ra trầm thấp mà gợi cảm: “Nhịp tim của em rất nhanh.”
Rõ ràng quanh mình là tiếng ồn ào, tiếng hoan hô tiếng thán phục hỗn hợp, nhưng giọng lành lạnh của anh rõ ràng truyền đến trong tai Tô Đường, khiến nhịp tim cô không tự chủ nhanh hơn.
” Thế giới này không tốc độ nào anh không khống chế được, bao gồm cả nhịp tim em.”
Lúc Tô Đường nghe được câu nói kia, trong nháy mắt, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Cảm giác tim ngưng đập là thế nào?
Đó là cảm giác giống như khi cô nghe được câu nói kia.