Đọc truyện Nơi Đây Anh Chờ Em – Chương 11: Có anh tin tưởng em
Sự việc giữa cô và Lộ Lộ xảy ra tối qua hôm sau đã trở thành một đề tài hot cho cả trường bàn luận. Sở Tâm Nhi đối với chuyện này ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm nhưng thực chất trong lòng chất đầy phiền muộn và ấm ức.
Hạ Minh nộp bản vẽ cho giáo sư rồi về chỗ ngồi, các bạn quanh anh đang bàn tán xôn xao về Sở Tâm Nhi làm anh cũng tò mò.
“Tôi nghe nói tối qua ở kí túc xá nữ Sở Tâm Nhi đã ra tay đánh bạn cùng phòng của mình đó.”
Một bạn nam lên tiếng kể cho mọi người cùng nghe.
“Cô gái đó nhìn thì xinh đẹp nhưng tính nết thì rất quá đáng…”
“Dù cô ta có giết người đi nữa thì vẫn có nhà họ Sở chống lưng, chỉ tội nghiệp cho cô bạn cùng phòng kia thôi. Tôi nghe nói cô ấy bị thương cũng không nhẹ.” Mọi người ngươi một câu ta một câu bỗng chốc làm cho sự việc trở nên gay gắt hơn.
Hạ Minh nhíu mày khó chịu anh quay xuống vỗ vào mặt bàn.
“Yên lặng đi, các cậu tưởng đây là cái chợ sao?”
Mọi người bỗng chốc im lặng rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.
Tan học Sở Tâm Nhi liền thu dọn sách vở đi ra khỏi giảng đường, Tề Hạo đuổi theo kéo cô lại.
“Có chuyện gì sao? Những điều mọi người nói là thật?”
Sở Tâm Nhi hít thở một cách mệt nhọc, cô nhìn thẳng vào gương mặt thư sinh của Tề Hạo bực bội nói.
“Đúng vậy, là tôi ra tay đánh người đó. Thì sao? “
Nói xong liền xoay người đi mất. Tế Hạo ở phía sau bị cô trút giận liền lẩm bẩm.
“Sao lại mắng mình? Mình làm gì sai sao?”
Khi trở về kí túc xá Sở Tâm Nhi thấy Lộ Lộ đang nằm trên giường chơi điện thoại trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu. Vất quyển sách lên bàn Sở Tâm Nhi lấy ra một chiếc váy đi vào nhà tắm.
“Hừ, đúng là đồ đáng ghét.”
Lộ Lộ nằm trên giường lẩm bẩm mắng Sở Tâm Nhi. Lúc Sở Tâm Nhi đi ra một thân váy trắng hở vai, cô đi đến trước gương chải tóc.
Tóc của Sở Tâm Nhi rất đẹp, đen bóng và dài đến thắt lưng. Lộ Lộ nhìn cô trong lòng đầy vẻ ghen tị.
Sở Tâm Nhi mở vali lấy ra một đôi giày cao gót màu đen đi vào rồi cầm túi xách đi xuống kí túc xá.
“Đẹp quá!” Một nam sinh thấy cô liền buông lời khen ngợi.
Ra đến cổng trường đã có xe chờ sẵn ở đó, Sở Tâm Nhi mở cửa xe ngồi vào. Chiếc xe lao vút đi như một cơn gió.
Công việc mà Sở Tâm Nhi giới thiệu cho Hạ Minh là một nhân viên phục vụ ở quán bar. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm ở đây.
Quán bar này có không gian rộng rãi và thoáng mát. Tầng một là nơi mọi người đến uống rượu và nhảy nhót tầng hai là những căn phòng cách âm dành cho khách VIP.
Âm nhạc làm cho tầng một trở nên vô cùng náo nhiệt, DJ sôi nổi và những cô gái múa mở màn làm cho cả không gian trở nên nóng hơn.
Anh đứng ở quầy rượu lau dọn ly và đĩa, trong lòng thực sự không thích công việc này nhưng vì lương cao nên anh đành chấp nhận.
Sở Tâm Nhi bước vào đi thẳng đến quầy rượu gọi.
“Cho một ly Vodka.”
Nhân viên thấy cô còn là học sinh liền tốt bụng nhắc nhở.
“Cô gái Vodka là rượu mạnh, hay tôi lấy cho cô một ly Cocktail nhé.”
“Không cần, lấy rượu cho tôi.”
Người phục vụ thở dài rót rượu cho cô. Sở Tâm Nhi cầm cốc rượu ngửa cổ uống cạn rồi gọi tiếp.
“Cho 1 cốc nữa.”
“Hazz”. Người phục vụ lại đưa cho cô một cốc nữa, chỉ một lúc trước mặt Sở Tâm Nhi đã có 5 cốc trống không.
“Tâm Nhi, sao cô lại ở đây.” Hạ Minh thu dọn xong mấy cái bàn quay lại thấy cô liền vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi ở đâu liên quan gì tới anh. Cho 3 cốc nữa.”
Sở Tâm Nhi đã có vẻ ngà ngà say nhìn thấy Hạ Minh cô cũng không quan tâm.
“Cô gái à, cô đã uống nhiều lắm rồi.” Người phục vụ hết lời khuyên ngăn.
“Đứng lên, tôi đưa cô về.” Hạ Minh kéo cô dậy.
“Anh tránh ra.” Sở Tâm Nhi say rượu liền khỏe hơn ngày thường vô cùng. Cô đẩy anh ra rồi vỗ lên quầy rượu nói.
“Lấy rượu cho tôi.”
Hạ Minh dứt khoát kéo cô ra khỏi quầy rượu đi về phía cửa.
“Ấy! Hạ Minh, cô ấy trưa thanh toán.” Người phục vụ chạy theo gọi lại.
“Bao nhiêu?”
“1 triệu rưỡi.”
“Cái gì? 5 cốc rượu mà 1 triệu rưỡi?” Hạ Minh như không tin vào tai mình.
“Ông nội ạ, rượu cô ấy uống là rượu nhập khẩu nước ngoài.” Người phục vụ nhăn nhó giải thích.
Hạ Minh thấp giọng chửi thầm, anh lấy trong túi xách của cô một thẻ tín dụng đưa cho nhân viên.
Người nhân viên nhanh chóng thanh toán rồi trả lại thẻ.
Hạ Minh kéo cô đi ra khỏi quán bar liền tức giận quát.
“Một cô gái như cô mà dám một mình đi quán bar uống rượu, cô bị điên sao?”
“Anh tức giận cái gì chứ? Tôi cũng đâu có bắt anh trả tiền, các người ai cũng giống nhau trước mặt thì ra vẻ nịnh nọt còn sau lưng đều chửi với tôi. Tôi ghét anh, tôi ghét mấy người!”
Sở Tâm Nhi bực bội hét lên như trút mọi ấm ức trong lòng, cô đi qua người Hạ Minh lảo đảo bước về phía trước.
“Tôi…” Anh nhất thời không biết nói gì nhìn thấy cô đi phía trước anh liền vội vàng đuổi theo.
“Tâm Nhi…” Anh kéo cô lại thì thấy cả gương mặt cô ướt đẫm nước mặt làm anh nhìn vào bỗng thấy đau lòng.
“Không có một ai tin tưởng tôi, mọi người đều bênh vực cậu ta. Tôi không cố ý làm cậu ta bị thương, tôi…”
Sở Tâm Nhi ngồi xuống đất khóc rất thảm thương bao nhiêu bực tức giấu trong lòng lúc này bị cô trút hết ra.
Hạ Minh ngồi xuống trước mặt cô giúp cô lau nước mắt dịu dàng an ủi.
“Đừng khóc, có tôi tin tưởng em.”
“Thật sao?” Sở Tâm Nhi nín khóc ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Thật.”
Đợi đến khi Sở Tâm Nhi nín khóc Hạ Minh liền cõng cô đứng dậy. Cô gái này về ngoài nhìn thì mạnh mẽ nhưng thực ra nội tâm lại rất yếu đuối.
Nhìn đồng hồ đã là 23h30″ giờ này kí túc xá đã đóng cửa từ lâu Hạ Minh liền cõng cô đi đến một nhà trọ gần đó.
“Cho cháu thuê 1 phòng.”
Bà chủ phòng trọ nhìn hai người rồi đưa cho anh chìa khoá.
Hạ Minh mở cửa phòng liền đặt cô lên giường giúp cô cởi bỏ giày cao gót. Anh vào nhà tắm lấy ra một chậu nước và khăn mặt đi đến bên giường giúp cô lau mặt. Xong xuôi anh đắp chăn cho cô còn mình thì ngồi cạnh mép giường mệt nhọc đi vào giấc ngủ.