Đọc truyện Nơi Đây Anh Chờ Em – Chương 10: Cãi nhau với Lộ Lộ
Kể từ tối hôm đó trở đi cứ vào mỗi tối Sở Tâm Nhi lại mặt dày dứng dưới sân trường chờ Hạ Minh tan học rồi bắt anh đưa cô đi ăn tối.
“Cô có thể đừng tìm tôi nữa không?”
Mỗi lần đưa cô đi ăn anh đều là bất đắc dĩ. Một đại tiểu thư như cô chỉ cần một cuộc điện thoại là sẽ có rất nhiều món ngon bày ra trước mặt.
“Nếu tôi gọi điện thì bố tôi sẽ biết, ông sẽ không cho tôi ở kí túc xá nữa.” Cô đã quen với mọi người ở phòng 100 nếu mà dọn đi không phải là sẽ rất buồn sao.
“Nhưng cô cũng không thể ngày nào cũng tìm tôi được, tôi còn phải đi làm nữa.” Cuộc sống của anh không được an nhàn và sung túc như của Sở Tâm Nhi, anh chỉ hận một ngày không thể có 48 giờ để mình vừa làm vừa học.
“Tôi sẽ không để anh thiệt đâu.” Sở Tâm Nhi lấy trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho anh.
“Cái này là sao?”
“Không phải anh cần việc làm sao? Tôi đã nhờ người tìm cho anh một công việc nhẹ nhàng mà lương cao, sẽ không ảnh hưởng tới việc học của anh đâu.” Cô uống nước phở trả lời.
“Cô không cần…” Anh không muốn cô coi thường anh.
“Tôi biết nếu đưa tiền thì anh sẽ không lấy, tìm hộ anh việc làm anh cũng từ chối. Anh không muốn chữa bệnh cho bố mẹ mình sao?”
Cô biết anh liều mạng kiếm tiền để lo tiền thuốc men cho bố mẹ ở quê. Cuộc đời đúng là không công bằng, có những người tiền tiêu không hết còn có những người làm mãi không đủ ăn. Sở Tâm Nhi và Hạ Minh là hai ví dụ điển hình.
“Tâm Nhi, cô điều tra tôi?” Cả gương mặt của anh tràn đầy vẻ lạnh lùng đáng sợ.
“Tôi nghe Lý Tịnh nói.” Cô nhún vai đáp lời.
Ký túc xá nam, phòng 177.
Hạ Minh về phòng liền tắm rửa rồi ngồi vào bàn học, anh phải vẽ xong bản vẽ biệt thự trên mặt nước trong đêm nay.
Càng vẽ lòng anh càng rối bời, cuộc sống của anh hoàn toàn bị xáo trộn từ khi gặp Sở Tâm Nhi. Cô như là khắc tinh của anh vậy. Anh đưa mắt nhìn xuống tờ giấy thì lại nhìn thấy ba chữ Sở Tâm Nhi, anh không biết trong vô thức mình lại viết tên cô lên đó.
“Điên mất thôi!” Hạ Minh bực bội vất bản vẽ lên bàn rồi vò đầu bứt tai.
Bên kí túc xá nữ Sở Tâm Nhi đang ung dung đắp mặt, trong đầu lại nhớ đến Hạ Minh. Vẻ mặt lạnh lùng khi anh hỏi cô thật sự dọa sợ cô.
“Đúng là không có tiền đồ.” Sở Tâm Nhi cúi đầu mắng mình, từ khi nào cô lại trở nên nhát gan như vậy?
“Ai không có tiền đồ?” Lưu Hà đang viết bài ngẩng đầu hỏi cô.
“Không có gì.”
Lộ Lộ nghe Sở Tâm Nhi than thở liền cười khinh bỉ.
“Người ta đang tự nói mình đấy mà.”
Sở Tâm Nhi nghe vậy liền nhíu mày, cô làm gì Lộ sao? Suốt ngày chỉ biết châm chọc cô.
“Lộ Lộ, đừng thể hiện sự ghen tị của mình ra mặt, kẻo tôi lại không nhịn được bố thí cho cậu mấy đồng.”
Trên gương mặt tươi cười của Lộ Lộ lập tức trắng bệch, cô bước xuống giường đi đến trước mặt Sở Tâm Nhi.
“Sở Tâm Nhi, cậu đừng có mà quá đáng!”
Sở Tâm Nhi gỡ mặt nạ xuống đứng dậy đối mặt với Lộ Lộ, bàn tay nhỏ nhắn của cô liền đẩy bả vai của Lộ Lộ to tiếng.
“Là ai quá đáng hả? Là ai suốt ngày châm chọc, tỏ vẻ khó chịu với tôi? Là ai suốt ngày vô cớ gây sự với tôi? Là ai hả?”
Một loạt câu hỏi chất vấn Lộ Lộ, vì các cô to tiếng cãi vã nên trước cửa phòng có một đám người đang xúm lại xem kịch hay.
“Vì sao tôi khó chịu với cậu? Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi, tôi chính là không nhìn được cậu ỷ mình giàu có liền coi thường những người nghèo như tôi!” Lộ Lộ nói ra những khó chịu trong lòng.
“Cậu không nhịn được thì đừng nhìn nữa, không có cậu ngoài kia vẫn còn nhiều người chạy theo nịnh nọt tôi!”
Vì không kiềm chế được Sở Tâm Nhi liền mạnh tay đẩy Lộ Lộ làm cô ngã về phía sau.
“A…” Lộ Lộ ngã bị va đầu vào thành giường làm cô bị chảy máu.
Ngoài cửa phòng một đám người xì xào chỉ chỏ.
“Sở Tâm Nhi ra tay đánh người kìa, cậu ta thật quá đáng!”
Lưu Hà thấy tình hình không ổn liền đi ra đóng cửa phòng rồi đỡ Lộ Lộ dậy đi về giường. Khi đi qua Sở Tâm Nhi cô liền nói.
“Cậu có tức giận thế nào thì cũng không được làm bị thương người khác.”
“Tôi…” Sở Tâm Nhi bây giờ có mười cái miệng cũng khó mà giải thích. Cô liền cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Đi bộ một mình ở sân trường làm cô cảm thấy trống trải. Bao nhiêu uất ức lúc này mới tuôn trào, Sở Tâm Nhi đá cục đá dưới chân.
“Tại sao tất cả lỗi là tại mình? Tại sao mọi người lại bênh vực cậu ta? Tại sao?”
Một dòng nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô. Suốt 20 năm qua người ngoài nhìn vào liền tưởng rằng cô sống rất sung sướng nhưng thực chất cô luôn phải chịu đựng những lời khó nghe của người khác. Họ bảo cô kiêu ngạo, nói cô cậy mình có tiền liền khinh người.
Cô muốn thể hiện sự quan tâm của mình với bạn bè cũng không được. Rốt cuộc Sở Tâm Nhi cô phải làm như thế nào mới khiến họ vừa lòng? Chính vì điều đó mà cô luôn khoác lên mình vẻ lạnh lùng khó gần chỉ có làm như thế cô mới cảm thấy thoải mái.
Khi Lý Tịnh về phòng thì thấy Lưu Hà đang giúp Lộ Lộ rửa vết thương.
“Cậu ấy sao vậy?”
“Bị Tâm Nhi đẩy ngã.” Lưu Hà cất hộp thuốc đi liền dặn dò Lộ Lộ.
“Cậu tốt nhất là đừng châm chọc Tâm Nhi nữa, nếu hôm nay cậu không nói vậy thì sự việc này sẽ không xảy ra.”
Lộ Lộ cắn môi không nói. Lý Tịnh đứng lên hỏi.
“Tâm Nhi đâu?”
“Không biết, chắc chỉ ở quanh đây thôi.” Lưu Hà cầm điện thoại gọi cho Sở Tâm Nhi nhưng cô tắt máy.
“Hazz.” Lý Tịnh thở dài đi vào nhà vệ sinh.
Sở Tâm Nhi về phòng thì bị Lưu Hà túm lại hỏi.
“Sao mình gọi cậu không nghe máy? Cậu đi đâu vậy?”
“Mình xuống sân trường đi dạo thôi.” Sở Tâm Nhi đi về giường nhắm mắt lại, cô có vẻ rất mệt mỏi nên chỉ một lúc sau liền ngủ mất.
“Cậu cũng ngủ sớm đi.” Lưu Hà dặn Lộ Lộ rồi đi về giường của mình.