Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 2


Đọc truyện Nơi Cuối Đường… Anh Chờ Em – Chương 2

Sau khi chính thức báo danh, Tô Thố làm quen với tất cả bạn học trong lớp. Cô tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng rất kĩ rồi, vẫn không tưởng nổi cả một khoa vật lí công trình lớn như thế chỉ có hai nữ sinh, một người là cô, một người còn lại là một cô gái phương bắc tên là Dương Tuyết ở cùng phòng. Còn lại hơn hai mươi bạn học đều là nam sinh mặc thuần một màu áo đồng phục, một đám người mới từ cấp ba tốt nghiệp xong, nói chuyện thận trọng dè dặt, sợ lưu lại ấn tượng không tốt với bạn học mới.

Dương Tuyết cái tên nghe thanh tú nho nhã, nhưng lại là cô gái điển hình phương bắc, dáng dấp cao lớn, tính cách ngay thẳng phóng khoáng, lúc nói giỡn cười đùa thanh âm cũng thật là lớn. Hai bạn cùng phòng còn lại của Tô Thố lần lượt là Lưu Lâm Lâm người phương nam, Đặng Ca người bản địa, đều học ở học viện Vật tư, hai người dáng vẻ xinh đẹp, tính tình cũng tốt—điều này đương nhiên chỉ là biểu tượng, quen thân rồi phát hiện ra tất cả nữ sinh đại học đều không khác biệt lắm, vẻ bề ngoài thì luôn tỏ ra vẻ : đi nhẹ nói khẽ cười duyên, nhưng một khi trở kí túc xá liền bại lộ ngay bản tính, giống như đối với tình yêu chan chứa khát khao, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập khát vọng, vô cùng hứng thú với việc giảm béo làm đẹp, càng thường thấy là, đối với các soái ca lộ ra thái độ si mê hay là bàn luận lén lút trong khoa trong trường ai đẹp trai nhất…vvv

Tô Thố rất thích các cô bạn cùng phòng, thẳng đến lúc tốt nghiệp, mối quan hệ của bọn họ đều rất tốt đẹp.

Đủ mọi thứ đồn đãi, vật lí công trình vẫn là một chuyên nghành thần bí. Cơ bản bạn vào được khoa này, cuộc sống đai học của bạn bằng với lên lớp tự học và làm thí nghiệm. Nhất là ở Hoa Đại, loại hiện trạng này liền càng rõ ràng hơn, hệ vật lí công trình của Hoa Đại xếp nhất nhì trong phạm vi toàn quốc, đương nhiên trường học không thể phụ lòng với thanh danh đó. Học trò không nên thân là lỗi của thầy giáo. Lúc Tô Thố lấy được lịch học, kinh hãi nhận ra lời đồn đãi quả nhiên là thật: Lịch học xếp chật kín, một ngày bình thường đủ ba tiết học, chủ yếu là toán học, vật lí, máy tính, còn có đủ các môn phụ tự chọn hay môn chính trị, buổi tối đều phải lên lớp. Bài vở quá nặng đối với Tô Thố mà nói không nhằm nhò gì đã khiến cả khoa kinh ngạc, nhưng đối với tất cả mọi người trong khoa chính là một sự đả kích lớn lao, cho nên lục đục đã có người chuyển khoa, đến năm ba đại học, cả khoa chỉ còn bằng một nửa số sinh viên khi nhập học. Những lời này đương nhiên đều là chuyện về sau.

Tuy nhiên tình cảnh chuyên môn này trái ngược với các khoa khác ác liệt hơn một chút, ngược lại Tô Thố không cảm thấy vậy. Ngoại trừ môn tiếng Anh dở tệ đôi khi đả kích sự tự tin trong cô ra, cuộc sống của cô tuyệt đối coi như cá gặp nước. Các chương trình học khó hiểu thâm sâu kia đối với cô mà nói lại có ý nghĩa như việc đấu trí đấu dũng, các loại phương trình công thức vật lí toán học phức tạp đó quả thực như chính những tiếng nhạc được phát ra trong tay của các nhà soạn nhạc– Tô Thố nhận ra, mình bắt đầu thích chuyên nghành này.

Thế nào thì đại học cũng là đại học, ngoài việc học tập ra, còn có rất nhiều hiệp hội có ích cho thân thể và tinh thần. Ngày cuối tuần sau một tuần nhập học, tất cả các câu lạc bộ xã đoàn bắt đầu một năm một lần chiêu mộ tân sinh viên tham gia– đếm không hết được các club bày la liệt chiêu binh mãi mã trong khu sân viên trường quây xung quanh khắp bốn phía hồ Trường Dương, mỗi màu sắc đặc trưng của câu lạc bộ đều không giống nhau, các câu logo khẩu hiệu trên lá cờ phất phơ trong gió, kêu gọi hấp dẫn ánh mắt của các tân sinh viên.

Cũng được hưởng nhờ từ chính sách mở rộng của quốc gia, năm nhất có thể nhốn nháo qua tay rất nhiều các câu lạc bộ, nếu là có ai có tâm đứng ở ven hồ chỗ giảng đường nhìn xuống góc ven hồ, sẽ phát hiện, cả một bờ hồ rộng lớn, đều là những đầu người đông nghẹt .

Ở dưới loại tình huống này, Tô Thố với các bạn có đi lạc nhau cũng chả ngạc nhiên gì. Mọi người vốn có sở thích riêng, tách ra đi ngược lại có thể tìm hiểu kĩ hơn những câu lạc bộ kia .

Tô Thố qua lại như con thoi ở trong đám đông, thờ ơ hết nhìn bên trái một chút lại nhìn qua bên phải; tuy rằng có nhiều sư huynh sư tỷ nhiệt tình chủ động mời cô nhập hội, cô cười một cái, sau đó uyển chuyển cự tuyệt.

Đã đến tháng mười, thời tiết cũng không quá nóng nữa, nhưng lúc gần giữa trưa, trán Tô Thố bắt đầu đổ mồ hôi. Cô đánh giá địa hình bốn phía, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ một lát, lại nhìn thấy một góc không thu hút nhất bên hồ có một hiệp hội đang tuyển thành viên mới. Khác với lượng khách ra vào của những hội khác, câu lạc bộ này rất vắng vẻ. Vừa không có ai phát truyền đơn, cũng không có khẩu hiệu hoành phi gì để làm loại quảng cáo tuyên truyền phung phí như các câu lạc bộ khác, ngoài tấm bảng được viết bằng bút đỏ đặt trước mặt “Hội nghiên cứu triết học chiêu mộ tân sinh viên”. Chỉ có một nam sinh ngồi ở bàn lẳng lặng đọc sách, thường xuyên có nữ sinh tiến lên hỏi thăm thông tin, nhưng cũng rất nhanh liền rời đi.

Ai đã nói qua, nam sinh nhìn nghiêng đẹp mới thực sự là khôi ngô tuấn tú? Tô Thố đứng trước tấm bảng “Hội nghiên cứu triết học chiêu mộ tân sinh viên” bất động.

Tên kia nam sinh đeo kính mắt, đưởng nét nghiêng trên khuôn mặt hắn bóng loáng đẹp đẽ, mũi dọc dừa; có khí chất độc đáo khác hẳn người khác, liền dễ dàng bắt được tầm mắt của người khác. Hiện tại Tô Thố ít nhất là bị hắn bắt lấy.

Có một nam sinh như vậy trấn thủ, còn sợ không chiêu mộ được thành viên sao? Tô Thố tự nhiên cười ra tiếng. Tên nam sinh kia ngẩng đầu lên, sau đó tháo kính xuống, lộ ra một đôi mắt đen hẹp dài. Trước ngực hắn có đeo phù hiệu của hội, viết tên” Hứa Nhất Hạo” và chức vị” Hội trưởng hội nghiên cứu triết học”.

“Có muốn gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi không?” Nam sinh buông sách xuống, Tô Thố nhìn thấy tên cuốn sách, là cuốn “ Luận văn tự học” của Derrida người Pháp, nổi tiếng khó hiểu. rất khó đọc. Hắn đứng lên,” Tôi là Hứa Nhất Hạ, hội trưởng hội nghiên cứu triết học.”


” Gia nhập câu lạc bộ của các anh có điều kiện gì?” Tô Thố hỏi.

Hứa Nhất Hạo sắc mặt trầm tĩnh đánh giá Tô Thố, sau đó rút ra từ trong ngăn kéo một bảng biểu.” Bạn điền thông tin vào tờ giấy này. Viết một bài văn có liên quan đến triết học, không dưới năm nghìn chữ, một tuần sau nộp vào hòm mail cho tôi.”

Tô Thố” khì khì ” bật ra một tiếng cười. Khó trách người khác cứ hỏi một câu liền bước đi, cho dù có khôi ngô tuấn tú như vậy, vẫn sẽ dọa các cô gái chạy mất dép kể cả họ có hâm mộ nam sắc mà đến tham gia cũng bó tay thôi. Yêu cầu cao như vậy, ai có thể làm được? Còn là luận văn triết học nữa.

Hứa Nhất Hạo cảm thấy khó hiểu. Hắn nhìn thấy Tô Thố khi cười rộ lên sóng mắt trong veo, liền trầm ngâm, sau đó nói:” Cười cái gì?”

” Không có việc gì,” Tô Thố ngừng cười,” Sư huynh, hội nghiên cứu của các anh có mấy người?”

” Không đến mười người.”

” Bình thường hội hoạt động có thường xuyên hay không?”

” Ít người, không có hội nghị thường lệ cố định.” Hứa Nhất Hạo nói một cách sâu xa.

Tô Thố đem bảng biểu đã điền xong dâng hai tay đưa cho Hứa Nhất Hạo, nói:” Hội trưởng, em sẽ cố gắng hết sức nộp sớm bài vào mail của anh, anh chú ý kiểm tra một chút.”

” Tôi sẽ.” Hứa Nhất Hạo gật đầu cười. Đây là lần đầu tiên Tô Thố nhìn thấy hắn tươi cười, giống hệt như ánh mặt trời vào mùa này – sáng lạng, sáng ngời nhưng không chói mắt, làm cho người khác vô cùng dễ chịu.

Một ngày thu hoạch khá phong phú. Sau khi về phòng, bạn cùng phòng của cô phải trễ hơn một tiếng mới lũ lượt kéo về, trong tay mỗi người đều là một đống giấy truyền đơn, sau đó cao hứng phấn chấn trao đổi với nhau về việc bản thân mình đã xin tham gia câu lạc bộ nào. Tô Thố bởi vì chỉ đăng kí tham gia một câu lạc bộ vừa mới đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của trường học để ra mà bị các bạn cùng phòng đả kích trắng trợn và cười nhạo một phen.

Tiếp theo là một cuộc thảo luận sôi nổi, chủ đề chính là những ai ở câu lạc bộ nào đẹp trai tuấn tú nhất…vv, kết luận chính là những người còn lại đầy nhiệt huyết nói ngày mai nahats định phải đi xin tham gia câu lạc bộ đó…..Tô Thố đầu óc đầy vạch đen, rất nhanh chuồn lên giường trùm chăn đi ngủ.

Thẳng đến khi mấy “ nanh vuốt ma quỷ” lay cô thức dậy.

” Sao vậy?” Tô Thố giãy dụa mở hai con mắt đang díp chặt lại.


Vài bản mặt bự kích động thoáng cái đã hiện ra trước mặt Tô Thố, giống như đặt trên kính lúp vậy. Cơn buồn ngủ của Tô Thố nhất thời bay sạch:” Tớ thiếu các cậu tiền?”

” Bên ngoài phòng, có hai đại soái ca tìm cậu!” ánh mắt Dương Tuyết tỏa ra vài tia sáng, không, dưới sự quan sát của Tô Thố, đó chính là ngọn lửa đỏ rực.

” Soái ca?” Tô Thố chui đầu mặc áo vô, giọng nói thông qua sợi vải quần áo bị suy giảm, nghe thấy mịt mờ không rõ.

” Đúng a. Rất đẹp trai a, thật sự thật sự quá đẹp đi. Trên đời này sao có thể có người đẹp trai như vậy a?” Lô Lâm Lâm bày ra bộ dáng mộng du ” Tớ đi mua cơm về gặp bọn họ cũng mới tới, sau đó nhờ tớ gọi cậu ra ngoài. Nói gọi di động cho cậu không được…… Nhất là người cao hơn một chút kia, thật sự là đẹp trai bi thảm nhất trần gian a, đã thế lại còn rất lịch sự lễ phép a.”

Tô Thố lắp cục pin điện thoại vào, uể oải nói:” Uh, bọn họ chắc là anh trai tớ và Trần Tử Gia. Chúng tớ có hẹn trước ra ngoài ăn cơm, kết quả tớ ngủ quên béng mất.”

” Trần Tử Gia cái tên này thì đã nghe qua, anh trai cậu gọi là gì?”

” Tô Trí.”

” Oh Oh,” Đặng Ca giật mình hiểu ra,” Ở trường Tây Đại bên cạnh?”

” Đúng vậy.”

” Sớm đã nghe danh a.” Đặng Ca ngửa mặt lên trời thở dài.

” Khai giảng không đến một tháng, cậu nghe được tin gà tin vịt đó ở đâu?” Tô Thố giật mình hỏi, Đặng Ca chưa kịp trả lời, con dế bỗng nhiên vang lên, quả thực muốn đâm lủng màng nhĩ, như kiểu muốn báo thù việc Tô Thố nhốt nó mấy tiếng đồng hồ. Sau khi ấn nút nghe, thanh âm tức giận của Tô Trí ở bên trong truyền tới:” Tô Thố, mau lăn ra đây ngay!”

” Quá đáng, quen biết với mấy vị soái ca như thế mà không thèm giời thiệu cho chúng tớ.” Dương Tuyết tức giận bất bình nhìn Tô Thố đang nắm di động trong tay xông ra ngoài, quyệt miệng,” Lúc về phải bắt cậu ta mời cả nhóm đi ăn!”

Tô Thố lao ra ngoài phòng ngủ, nhìn thấy Tô Trí có vẻ không kiên nhẫn đi qua đi lại, Trần Tử Gia thì lại có bộ dáng thong dong bình tĩnh, hơi mỉm cười; Tô Thố mặc một bộ quần áo thể thao, mà Trần Tử Gia thì mặc quần đen áo sơ mi trắng—đến ngay cả cô cũng phải thừa nhận—quả thật rất bắt mắt.


Sự xuất hiện của bọn họ không thể nghi ngờ đó là đã giáng xuống khu kí túc xá nữ một quả bom nguyên tử, người qua lại cứ ba bước là quay đầu lại nhìn, cũng có người đặc biệt từ trong phòng chạy ra vây xem soái ca.

Tô Thố nhắm mắt làm ngơ Tô Trí, dịch chuyển bước chân, trên mặt gắn theo nụ cười đi về phái Trần Tử Gia.

” Rất, rất xin lỗi…… Em ngủ quên……” Tô Thố cúi đầu như con gà mổ thóc,” Thực ra là em quên mất.”

Bàn tay Tô Trí vung lên, tựa như lão ưng xách con gà con rời khởi khu kí túc xá của Tô Thố. Tuy nói Tô Thố căn bản không quá thấp, Tô Trí chỉ cao hơn cô nửa cái đầu nhưng chủ nhân của móng vuốt chim ưng có cái loại khí thế giống như chân lí và chính nghĩa tràn đầy sức lực. Làm cho Tô Thố đành phải ngoan ngoãn nghe lời, không hề có sức lực chống cự.

Bắt đầu chất vấn.” Tại sao không mở máy?”

” Tỉnh ngủ mới phát hiện ra hết pin.”

” Em……” Tô Trí trợn trừng mắt lên.

” Được rồi được rồi.” Tô Thố trừng mắt lạnh lùng với Tô Trí nguýt một cái sắc lẻm,” Em sai rồi, được chưa.”

Trần Tử Gia đi qua dàn xếp:” Đừng trách cô ấy, chúng ta cũng không phải đợi lâu.”

Tô Thố khoái trá nhìn vào mắt Tô Trí, tiến đến bên người Trần Tử Gia, tóm lấy hai tay của hắn nắm chặt, ngữ khí bao hàm sự nhiệt tình:” Vẫn là Trần Tử Gia tốt. Tô Trí anh với Trần Tử Gia là bạn học quen nhau cũng lâu như vậy, người ta có nhiều ưu điểm thế còn anh sao không học được cái nào vậy? Thật đáng đời không tìm được bạn gái a.”

Tô Trí nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng. Cuộc đấu khẩu như vậy sớm đã quen thuộc, Trần Tử Gia lắc đầu cười, dư quang khóe mắt lướt đến đôi bàn tay của Tô Thố đang từ trên cánh tay mình rút ra. Xương ngón tay của Tô Thố nhỏ mảnh, làn da bóng loáng, lòng bàn tay đầu ngón tay lạnh giống cục đá. Cái loại xúc cảm lạnh này đọng lại khá lâu trên cánh tay của Trần Tử Gia.

” Hôm nay trường học chiêu nạp tân sinh viên, em tham gia câu lạc bộ xã đoàn nào?” sau khi gọi xong món Tô Trí hỏi, ngữ khí thực ôn nhu, giống hết như kiểu bậc trưởng bối sau khi giáo huấn tiểu bối sau đó phát giác chính mình hơi quá đáng mà trong lòng áy náy.

” Hội nghiên cứu triết học.” Tô Thố nói.

Miệng Tô Trí đang ngâm một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra ngoài.” Cái gì? Cái xã đoàn có ít dân số nhất đấy á?”

” Hội trưởng là Hứa Nhất Hạo?” Trần Tử Gia trầm ngâm nói.

” Thì ra mối quan hệ trong trường của hai anh rộng đến vậy, ngay cả một hội trưởng của một xã đoàn nhỏ như thế trong trường em cũng biết tới.” Tô Thố hứng thú dạt dào nói,” Một người rất thú vị, còn kêu em nộp một luận văn triết học 5000 từ kìa.”


” Em thực cảm thấy người ta rất thú vị mới muốn nhập hội hay là bởi vì người ta có bộ dạng đẹp trai mới sáp tới làm quen hả?” Tô Trí tựa tiếu phi tiếu nhìn xéo Tô Thố một cái, hỏi,” Luận văn triết học 5000 chữ em biết viết không hả? Trước kia viết một bài văn còn thấy khó, còn bắt anh viết thay.”

Tô Thố giơ lên ngón tay cái, kèm theo khuôn mặt tươi cười:” Binggo. ‘Quả nhiên hiểu ta chỉ có Tô Trí ngươi’. Vì muốn tiếp cận anh ta, 5000 chữ có là gì, năm vạn hay mười vạn cũng không vấn đề.”

Trần Tử Gia cười theo anh em họ, khuôn mặt cũng cử động theo, cả khuôn mặt sinh động ở dưới ánh sáng trong quán ăn lộ ra vẻ cực kì hòa nhã điềm đạm, khiến cho các cô gái mấy bàn xung quanh nhìn đến mê đắm. Hắn mở miệng nói:” Anh quen Hứa Nhất Hạo, nếu em thật muốn gia nhập xã đoàn đó, anh sẽ nói cùng cậu ta một tiếng.”

” Cám ơn anh, không cần đâu, em đã gia nhập rồi.” Tô Thố hơi cười nói,” Quy luật bất thành văn của trường bắt buộc sinh viên phải gia nhập một xã đoàn, nghe nói cuối cùng cũng tính vào điểm học phần.”

” Các xã đoàn khác em có suy nghĩ tới không?” Tô Trí hỏi thật lòng,” Hiệp hội quy mô lớn, giống như kiểu hội sinh viên của trường. Nơi này quả thực là nơi rèn luyện năng lực con người .”

” Không biết, đến lúc đó mới tính tiếp,” Tô Thố đề ra nghi vấn:” Nhưng em thấy kì lạ, nếu người ít như vậy, không phù hợp với điều kiện tối thiểu của một xã đoàn, trường học tại sao không cấm chỉ?”

Trần Tử Gia Tô Trí hai người nhìn nhau.

” Sao thế?”

” Biết hiệu trưởng của trường em họ gì không?” Tô Trí hỏi rất có thâm ý.

” Hứa hiệu trưởng.”

” Hứa Nhất Hạo chính là con của hiệu trưởng.”

Tô Thố chớp chớp mắt, kinh ngạc nói:” Thật sự là có chút ngoài ý muốn. Nhưng khó trách anh ta đẹp trai như thế, thì ra là kế thừa loại gen ưu tú của cha a.”

” Nhưng chuyện này về cơ bản không ai biết, chính ngay cả đa số các thầy cô giảng viên trong trường em cũng không rõ sự tình,” Tô Trí nói,” Em hẳn là cũng có thể cảm giác được, Hứa Nhất Hạo tuyệt đối không thích nói toạc ra.”

” Đúng,” Tô Thố đồng ý,” Vậy anh sao lại biết được?”

Ánh mắt Tô Trí hướng về người im lặng nãy giờ không hé miệng Trần Tử Gia, sau đó mới quay về nhìn cô em gái:” Em không phải mới nói mối quan hệ trong trường học rộng rãi sao?”

Đáng tiếc Tô Thố đã không lưu tâm những lời này, cô một lòng một dạ nhìn vào những món ăn rốt cuộc cũng đã được đưa lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.