Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 1


Đọc truyện Nơi Cuối Đường… Anh Chờ Em – Chương 1

Khi quen biết Trần Tử Gia, Tô Thố mới biết được trên thế giới này đích xác là có người sinh ra đã có dung mạo xứng đáng được gọi là khôi ngô tuấn tú đến kinh diễm. Tô Thố bị nụ cười mỉm chi của Trần Tử Gia đóng đinh tại chỗ sau một phút, lập tức chạy vội về phía trước, gắt gao nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh ấy, nịnh nọt kêu một tiếng ” Anh Tử Gia mới tới ạ”, thanh âm giống như được trộn mật.

Cách gọi ngọt ngào đến phát ngấy đó đã khiến cho Tô Trí đứng bên cạnh bị kích thích, đang hậm hực, anh ta cố ý đằng hắng vài tiếng, lườm cô em gái một cái, nhắc nhở rằng mình còn đang sống sờ sờ ở đây, đừng có mà ‘trọng sắc khinh huynh’. Tô Thố đâu thèm quan tâm đến ông anh trai, lộ ra nét mặt rạng rỡ tươi cười với Trần Tử Gia: “ Cảm ơn anh đến đón em.”

Trần Tử Gia mỉm cười, ôn hòa nói:” Đừng khách khí.”

Tô Trí không phục bắt đầu gào lên:” Trần Tử Gia, cậu có biết không hả? Tô Thố em quá khinh người đi! Từ nhỏ đến lớn em gọi anh được mấy tiếng ‘ Anh’ hả? Hiện tại gọi cậu bằng ‘Anh’ thân thiết như kia.”

Không nhắc đến thì thôi, nhắc tới Tô Thố tức dễ sợ luôn, phóng ánh mắt phẫn giận bay vụt vụt qua hướng Tô Trí:” Em còn chưa nói anh đâu, sao lâu như vậy mới đến hả? Em đứng dưới nắng chờ anh suốt cả một tiếng đồng hồ.”

” Xin lỗi,” Trần Tử Gia nhìn thấy bộ dáng nghèo nàn từ vựng của Tô Trí đang ăn năn hối lỗi, bèn giải thích với Tô Thố:” Trên đường đi kẹt xe rất nhiều, hơn nữa di động của Tô Trí hết pin, di động của anh cũng bị hỏng đột ngột, nhất thời không có cách nào khác báo cho em, để em đợi lâu, thật sự là rất xin lỗi.”

Ở trước mặt một cực phẩm soái ca, Tô Thố cũng bận tâm đến hình tượng, tính khí tốt rất ít khi được thể hiện kia, bình tĩnh chấp nhận cách giải thích đó, đứng cạnh Trần Tử Gia quăng cho ông anh trai một sự ánh mắt thương xót của kẻ bề trên ” Em người lớn không chấp nhặt, lần này sẽ không so đo với anh ”

Trong lòng Tô Trí âm thầm cười trộm: May mắn kêu Trần Tử Gia đi cùng mình đón cô em gái bảo bối, bằng không dựa vào tính cách của Tô Thố mà đoán, hắn đến trễ một tiếng đồng hồ, cái tội danh này sẽ bị con bé nhốt vào địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Kì nghỉ này Tô Trí này có việc không về nhà, tính ra, cũng hơn nửa năm rồi không được gặp cô em gái này đây. Hắn đánh giá Tô Thố từ đầu đến cuối, bắt đầu cảm khái thương xót:” A Thố, em sao lại gầy như cọng giá đỗ vậy hả? Mặt quắt lại. Anh biết học cấp ba vất vả, nhưng cũng đâu cần gầy thành như vậy a. Vả lại kỳ thi cũng chấm dứt được hai ba tháng rồi còn gì, em còn gầy dữ vậy, đến nỗi gió có thể thổi bay. Em rốt cuộc là tự hành hạ mình thế nào hả, chẳng lẽ cha mẹ không cho ăn cơm?”

Tô Thố ngẩn ra, biểu tình không không hiểu ra sao hết, quay đầu cười. Đúng lúc nhìn thấy Trần Tử Gia vừa vẫy tay đón được chiếc xe taxi, kêu hai anh em qua, may mắn thở hắt ra: “ Taxi tới rồi kìa anh, chúng ta lên xe thôi, nóng chết em rồi.”

Ba người xách hành lý dưới cái oi nóng, Tô Trí bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn Tô Thố đang đem hành lý từng cái từng cái một xếp vào cốp xe taxi, hỏi:” A Thố, bộ cờ vây của em có mang theo không?”

” Cờ vây?” Tô Thố ngây ngốc.

Tô Trí kêu lên một cách khó có thể tin được:” Tô Thố! Em lại có thể quên đem theo cờ vây ?”

Tô Thố không cam lòng yếu thế, cũng không thèm để ý đến những cặp mặt xung quanh nhà ga đang nhìn ngó vào mình, kêu càng lớn giọng:” Em quên đó, thì thế nào hả?”

” Không thế nào,” Tô Trí trợn tròn mắt nói,” Anh khó có thể tin được, em có thể bỏ quên cờ vây. Cho dù cấp ba em không có chạm qua quân cờ, nhưng hiện tại cũng đã là đại học rồi a.”


” Chỉ là một bộ cờ vây thôi mà, anh cần gì phải chuyện bé xe ra to thế hả?” Nói xong Tô Thố đem bọc đồ cuối cùng xếp lên sau cốp xe.

” Nhưng……” Tô Trí giương lông mày lên, sau đó ý cười trên gương mặt dần dần tan đi. Anh định muốn nói điều gì đó, lại bị cái vỗ vai không nặng không nhẹ của Trần Tử Gia ngăn lại.

Trần Tử Gia luôn hiểu rõ Tô Trí, thậm chí biết rõ tình trạng này của Tố Trí không phải chỉ đang tranh luận, mà là thật sự tức giận. Hắn lôi kéo Tô Trí một phen, vỗ vai rồi nói:” Hai anh em cậu ở cùng một thành phố, thuận tiện giúp đỡ nhau, rất hiếm thấy a. Nhưng sao cứ mỗi lần gặp mặt liền tranh luận?”Câu nói này thành công làm cho những câu nói chưa kịp nói ra của Tô Trí bị nghẹn cứng trong cổ họng.

Nghe được câu nói đó, Tô Thố chậm rãi đứng thẳng người lên, quay đầu nhẹ nhàng lắc đầu với Trần Tử Gia, lời nói đầu không khớp với lời nói cuối:” Không phải đâu. Em thi vào ĐH Hoa Đại không liên quan gì đến anh Tô Trí. Cũng không bởi vì có anh ấy ở thành phố này nên em mới tới.”

Lúc cô nói chuyện tốc độ rất chậm, lại cười tít mắt, Trần Tử Gia lẳng lặng nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu nhìn Tô Trí, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng; Tô Trí lại cười, gật đầu đồng ý:” Đúng vậy. A Thố hồi học cấp ba trước học kì cuối, thành tích vẫn không tốt lắm, vào được tuyến trọng điểm cũng khó; ai cũng không dự đoán được cô nhóc đó chỉ cần dùng cỏn con có mấy tháng trời, thành tích đột nhiên tăng vùn vụt, kết quả thi vào trường đại học cao đẳng là đứng nhất toàn trường, bằng không thì làm sao dám thi vào Hoa Đại chứ.”

Trần Tử Gia kinh ngạc, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Tô Thố sau một lúc lâu mới cất lên lời:” Tô Thố em thật sự rất thông minh.”

Tô Thố trừng mắt liếc anh trai một cái, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên, tươi cười với Trần Tử Gia, bộ dáng cực kì hưởng thụ. Ánh mắt của cô như một dòng nước sâu được phản chiếu ánh dương quang phát ra lấp ánh, gợn sóng lăn tắn, linh khí dịu dàng từ trong cặp mắt tỏa ra. Nhìn thấy Trần Tử Gia sửng sốt, sau một lúc lâu sau mới kịp thời phản ứng lại, cười theo.

Ngồi ở trong xe, Tô Thố đánh giá cảnh sắc ngoài của sổ xe, thần thái phấn khởi hỏi:” Tô Trí, cuộc sống đại hạo thú vị chứ?”

” Phải xem em sống ra sao. Nhưng người bình thường đều cảm thấy ok, trường của bọn anh thú vị hơn trường của em.”

Tô Trí đang theo học ở Tây Đại, Tô Thố thi đậu vào trường Hoa Đại, đều là những trường danh tiếng nhất nhì trong nước. Trường học giáp nhau, ngay cả bức tường ngăn cách cũng không có, hơn nữa giảng đường cũng dùng chung, chương trình học tự chọn, không ít thầy cô giáo cùng lên lớp cho cả hai trường luôn, nguồn tài liệu thư viện là cùng dùng, hai trường ĐH thực chất cũng chỉ như một. Nhưng sinh viên trong trường lại âm thầm không phục, luôn muốn lôi hai ngôi trường này ra thi đấu một trận so tài cao thấp– nhưng mà, trải qua trăm năm rồi, cũng không có kết luận.

Bởi vì giống hàng loạt các trường đại học trong các thành phố lớn, mỗi một ngôi trường đều có chú trọng đào tạo riêng: Tây Đại chú trọng khoa văn, Hoa Đại nghiên về vật lý. Căn bản là không có gì để so sánh.

Tô Thố bĩu môi nhẹ một cái, dùng ánh mắt giao đấu với Tô Trí. Nếu là bình thường, cô khẳng định sẽ cùng Tô Trí tranh luận bằng được mới thôi nói trường chúng tôi chú trọng đào tạo khoa học vật lý đương nhiên không thèm so sánh với ngôi trường chú trọng khoa văn của các anh…vv, nhưng hiện tại có Trần Tử Gia ở đây, cô đã dằn lòng rất nhiều. Chế giễu Tô Trí không quan trọng, nhưng đem Trần Tử Gia một người như ánh mặt trời tháng sáu, khôi ngô tuấn tú ra cười nhạo, cô thà chết chứ không làm.

Tháng chín khai giảng, đó cũng là ngày đầu tiên Tô Thố đến báo danh ở ĐH Hoa Đại.

Còn có một ngày nữa mới đúng ngày phải báo danh ở Hoa Đại, Tô Thố đi theo Tô Trí cùng Trần Tử Gia trải qua một vài ngày nghỉ rất thoải mái, lần lượt thăm thú hết những nơi danh lam thắng cảnh ở trong ngoài thành phố, còn đi tham quan một lượt hết những nhà ăn xung quanh hai ngôi trường này. Trần Tử Gia là người bản địa, rất quen thuộc thành phố nơi đây, lại chu đáo, kiên nhẫn, đi đến mỗi chỗ, đều kể cho Tô Thố nghe những câu truyện lịch sử của nơi đó; nhiệt độ tháng chín rất cao, cũng không phải là mùa lý tưởng cho du lịch, mỗi ngày lúc trở về trường học ba người đều đổ mồ hôi đầm đìa, những Trần Tử Gia không hề lộ ra một chút sắc mặt khó chịu, luôn là nụ cười yếu ớt, cái loại bộ dáng này, thật sự khiến cho Tô Thố khó có thể quên.


Tô Thố lặng lẽ nói cùng Tô Trí:” Anh thật sự kết giao với một người bạn tốt a, đối với em gái của bạn cũng tốt như vậy,” vừa nói vừa hướng về phía đó say mê,” Em ở đại học mà cũng quen được một người bạn như vậy thì tốt quá.”

Tô Trí đắc ý:” Đương nhiên, em nghĩ anh của em là ai hả?”

Vừa đắc ý được một cái đã nhận ngay ánh mắt lườm nguýt của cô em gái

Mấy ngày qua từ miệng Tô Trí và đám bạn cùng phòng cô thu nhập được khá nhiều tin tức của Trần Tử Gia, ví dụ như hắn có thể văn võ song toàn, vừa có tài lại có sắc, thân giữ nhiều trọng trách, còn giữ cả chức hội trưởng hội sinh viên, hay hội trưởng của mấy hiệp hội khác nữa, tên của những hội đó khá rườm rà, Tô Thố không thể hoàn toàn nhớ rõ. Nhưng ít nhất cô có thể nhỡ rõ một điểm, Trần Tử Gia là người được nhiều người tôn trọng quý mến nhất ở trong trường, cũng là người mà có số lượng fan nhiều nhất ở cả hai Tây-Hoa Đại.

Tóm lại một câu, nhân trung long phượng.

Lúc ở chung với bọn họ, Tô Thố cảm thấy rõ ràng được bản thân bị mọi người chú ý nhiều hơn là lúc một mình. Đặc biệt là ở bên trong nhà ăn ở Tây Đại, những ánh mắt xẹt xẹt kia quả thực như là những con dao sắc bén phóng tới, mọi nhất cử nhất động của cô sẽ trở thành tiêu điểm cho bọn họ chú ý, bới vì trung tâm tiêu điểm là Trần Tử Gia. Dễ nhận thấy Tô Thố không phải kẻ ngốc, cô biết rất rõ những làn đao sắc bén đó từ đâu bay tới.

Sau vài ngày quen thuộc tình hình, cô không còn gọi Trần Tử Gia ngọt ngào như cái cách cô đã kêu anh như lúc gặp ở bên tàu “ Anh Tử Gia”, liền giống hệt như cách cô gọi ông anh trai mình kêu đại danh của anh ta, không giới hạn thời gian địa điểm, một chữ cũng không thiếu. Giọng nói sang sảng lanh lảnh của cô vang lên, đủ để hấp dẫn tất cả những ánh mắt liếc xéo, lườm nguýt qua, cho dù là nơi nhà ăn đông đúc.

Những sự liếc mắt đó nguyên nhân đương nhiên không chỉ bởi vì cô giọng nói của cô vang lên em tai dễ nghe, mà là bởi vì đối tượng được gọi tên là Trần Tử Gia, là Trần Tử Gia danh tiếng lẫy lừng của hai trường.

Cách gọi đó khiến Tô Trí biến sắc, hắn nhìn ngó nghiêng chung quanh, nhìn thấy Trần Tử Gia đang ở một của sổ xếp hàng lấy cơm, mới đè thấp giọng mở miệng:” A Thố, em cũng biết, Trần Tử Gia ở trường học có bao nhiêu người ủng hộ? Em không gọi Anh Tử Gia giống như trước kia là tốt rồi, nhưng hiện tại em gọi to tên cậu ta, sợ người khác nghe không thấy sao. Dù nói thế nào, em kêu một tiếng ‘ sư huynh’ không sai vào đâu được. Không phân biệt lớn nhỏ như thế, cẩn thận kẻo người ta ghen tị.”

Tô Thố nâng khay ăn, bật cười ” khì khí”:” Tên được đặt là để người ta kêu. Em gọi anh ấy như thế, anh ấy cũng không có nói là không được gọi, suy nghĩ của người khác em cũng không quản được. Có phải không?”

Nhưng cũng kỳ quái a, rõ ràng là có nhiều nữ sinh đều ở chú ý Trần Tử Gia như thế, lại hình như không có ai thổ lộ với anh ta. Lúc ăn cơm, vị trí bốn phía xung quanh bọn họ hầu như là bỏ trống, nhóm nữ sinh thật cẩn thận vòng qua bên người họ đi, để lại ánh mắt sâu xa đi đến chỗ khác.

Tô Thố thấy kỳ quái mất vài ngày, rốt cục nhịn không được trong lúc ăn cơm liền hỏi:” Tô Trí, chẳng lẽ bên cạnh chúng ta có quỷ?”

Trần Tử Gia ngẩn người, Tô Trí nghiêm mặt lại:” Em nói gì hả?”


” Tại sao lại không có ai ngồi gần chúng ta? Nhà ăn ở đại học là thế ư?”

Tô Trí ở dưới gầm bàn giẫm một cái vào chân Tô Thố.

Tô Thố cắn răng một cái. Trần Tử Gia buông đũa, hỏi:” Làm sao vậy?”

” Không cẩn thận bị chuột rút.” Tô Thố vội vàng nói.

” Chuột rút?”

” Ân, cái loại bất thình lình bị chuột rút ấy.”

” Hẳn là bị thiếu canxi.” Trần Tử Gia nói,” Hơn nữa còn thiếu rèn luyện sức khỏe.”

” Có lẽ thế.” Tô Thố dằn xuống che dấu biểu tình, cô gắng làm cho mình khỏi bật cười. Cô chuyển đề tài, vẻ mặt mong mỏi:” Ngày mai Hóa Đại bắt đầu báo danh, hẳn là rất náo nhiệt.”

Ba người nói rất vui vẻ, nhất thời quen mất những nhân vật xung quanh, thẳng đến khi có người bắt chuyện với bọn họ.” Này, Trần Tử Gia Tô Trí, mấy ngày nay đều không thấy các cậu, nhiệm vụ chất như núi, bận chết tớ. Chỗ này có người không?”

” Không có. Sư huynh mời ngồi.”

Tô Thố biết khẳng định mình không quen người này, tiếp tục vùi đầu chuyên tâm ăn cơm, thậm chí đang nghe đến Tô Trí giới thiệu nói đây là chủ tịch hội sinh viên tiếng tăm lừng lẫy của Tây Đại cũng không ngẩng mặt lên, thẳng đến lúc nghe được Tô Trí giới thiệu chính mình mới ngẩng đầu lên ngắm một cái. Vừa nhìn lên lại có chút bất ngờ lớn, cô không đoán được người ngồi bên cạnh mình cư nhiên là một thanh niên trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, ngũ quan không thể nào xoi mói, hàng chân mày dày đậm, như kiểu bị tô mực lên vậy.

Âm thanh hỗn loạn trong nhà ăn với tiếng người ầm ĩ, Vương Trầm hoàn toàn không ngờ được chính mình cư nhiên sẽ ở trong loại hoàn cảnh này bắt gặp được một ánh mắt chan chứa linh khí như thế, giống như trên thế gian chỉ có ánh mắt này là chân thực. Không kiềm lòng nhìn cô lâu hơn vài cái. Tô Thố cúi đầu cười rộ lên, mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía cô, cô đành làm ra vẻ hồn nhiên không để ý tới. Tô Trí trừng mắt với Tô Thố, sau đó giới thiệu:”Sư huynh, đây là em gái của tớ, Tô Thố.”

Vương Trầm đặt xuống khay ăn, gật đầu mỉm cười chào Tô Thố,” Sinh viên mới của trường chúng ta?” Hắn học năm ba, lớn nhất trong bọn họ, cũng là người uy tín nhất. Như là vì phối hợp thân phận của anh ta, giọng nói của anh ta cũng có hơi chút trầm thấp.

” Không phải,” Tô Thố trả lời:” Em học bên Hoa Đại.”

” Chuyên nghành gì?”

” Vật lí công trình.”

Mấy người này ở hội sinh viên trường Tây Đại cũng khá thân thiết, Vương Trầm ngạc nhiên cực kỳ, dùng ánh mắt điều tra hỏi hai người còn lại, đợi đến sau khi hai người gật đầu tỏ ý đúng, Vương Trầm mới hỏi:” Em cư nhiên học vật lí công trình?”


Tô Thố không nhớ được đã bị bao nhiêu người hỏi qua vấn đề này, có chút mất kiên nhẫn, bèn nói một mạch:” Đúng vậy. Không cần lại hỏi, em không chọn sai nghành, em đã sớm tìm hiểu kĩ vào nghành này sẽ phải học những môn học gì. Em thi vào Hoa Đại cũng là bởi vì ngôi trường này có chuyên nghành vật lí công trình đứng đầu cả nước, chính là như vậy, không có gì phải cảm thấy kì lạ đâu.”

Lời nói này đã phát huy tác dụng lớn lao, người xung quanh ít nhiều cũng bị chút giật mình; đến ngay cả Tô Trí cũng là lần đầu tiên nghe được cô em gái mình than thở lý do thi vào Hoa Đại, lại càng không cần nói đến hai người còn lại làm gì. Sau một lúc lâu không ai mở miệng nói chuyện, chỉ là trao đổi ánh mắt cho nhau.

Tô Trí lắc lắc chiếc muỗng cười,” Uy, a Thố, em từ khi nào thì muốn làm nhà vật lí học hả? Anh nhớ rõ lúc nhỏ, chí nguyện của em là trở thành kì thủ cấp 9, sao lại thay đổi?”

” Em thay đổi? Không thay đổi a,” Tô Thố thờ ơ hỏi ngược lại,” Em lúc nào thì muốn trở thành kì thủ? Nếu có sao một chút em lại không nhớ rõ vậy ta.”

Vương Trầm lại ngẩn ra; mấy ngày nay Trần Tử Gia đã nghe được đây là lần thứ hai nhắc đến cờ vây, nghiêng đầu đánh giá Tô Thố người ngồi bên cạnh sắc mặt thản nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó hỏi:” Tô Thố, em chơi cờ rất giỏi sao?”

” Em không biết chơi cờ.” ánh mắt Tô Thố từ trái qua phải nhẹ nhàng xẹt qua ba anh chàng đẹp trai ngồi cùng bàn ăn kia, lần đầu không thấy họ chói mắt, mà thay vào đó là loại yên lặng hiếm có. Ánh mắt của cô y nhiên trong suốt, cũng không nhìn thấy đáy, khiến cho ba người họ không hẹn mà cùng nghĩ đến loại yên bình nằm dưới đáy biển sâu vạn thước.

Lông mày và con mắt của Tô Trí sắp trộn lẫn với nhau một chỗ rồi, ngổn ngang trăm mối nói:” Lúc còn ở sơ trung em đã là cấp 7, hiện tại lại nói, không biết chơi?”

Cảm xúc biến hóa của hai anh em nhà họ không sót chút nào đều rơi vào tầm mắt của Trần Tử Gia. Hắn nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, lắc đầu vài cái với Tô Trí. Dư quang ở khóe mắt Tô Trí liếc Trần Tử Gia thấy được tín hiệu, cố nén nuốt xuống bụng những câu nói dở dang kia, nhìn chằm chằm Tô Thố, vẻ mặt không cam tâm.

” Không biết thì là không biết.” Tô Thố lấy đũa gắp thức ăn từ khay của Tô Trí, cười híp mắt nói:” Phát hiện anh lấy thức ăn ngon hơn của em, người lấy thức ăn cho anh có quen anh đúng không.”

Đề tài như vậy liền nhẹ nhàng đánh trống lảng đi đề tài cũ. Ba nam sinh đó đều là người của hội học sinh, bình thường cũng thân nhau, rất nhanh liền thảo luận đến chuyện đại hội tiếp đón tân sinh viên.

Tô Thố ngắm nhìn bốn phía, phát giác chính mình đã sa vào cảnh bị người trong nhà ăn nhìn chăm chú nhất, cho dù cách rất xa, những ánh mắt lời thì thầm to nhỏ cô nghe không thấy, nhưng thần sắc tầm mắt hay động tác chỉ chỉ chỏ chỏ của các bạn học, cô lại nhìn thấy rõ như lòng bàn tay. Tô Thố không mang theo cảm xúc thu hồi lại ánh mắt, cẩn thận đánh giá chi tiết lại ba vị nam sinh bao gồm cả ông anh trai mình trong đó, không hề nghi vấn bọn họ đều là mẫu người khiến người ta dễ qúy mến nhất, tài mạo song toàn.

Đáy lòng cô mơ hồ có loại dự cảm, âm thầm hối hận, con mắt giật giật.

” Em ăn no rồi, về trường học trước nhé.” Tô Thố bưng khay ăn đứng lên, nhìn thấy Tô Trí cũng muốn đứng dậy, cô lập tức lắc đầu,” Cũng đã mấy ngày rồi còn gì, em biết đường về phòng. Các anh không phải nói là sắp mở cuộc họp sao. Không cần đưa em về đâu.”

Tô Trí không khăng khăng đòi tiễn, nói:” Được. Có việc cứ alo cho anh nhé.”

Nhìn thấy bóng dáng của Tô Thố dần dần mất hẳn giữa đám đông, trên mặt Vương Trầm hiện ra một biểu tình sâu xa, sau một lúc lâu sau quay đầu nói với Tô Trí:” Không nghĩ tới, cậu thường xuyên nhắc tới cô em gái kia lại khác hoàn toàn với cậu.”

Trần Tử Gia ánh mắt giật một cái, đem ánh mắt chuyển tới đám người trước cửa lầu 1 tại nhà ăn; Tô Trí cười khổ một tiếng, nặng trĩu nói:” A Thố kỳ thật không phải em gái ruột của tớ, mà là em họ.” Dứt lời cũng truy theo ánh mắt của Trần Tử Gia chuyển hướng nhìn xuống đám người bên dưới lầu, lui tới không ít đều những tân sinh viên có chí tiến thủ vinh quang phơi phới đi cùng với bậc phụ huynh, tầm mắt của hắn dạo một vòng xung quanh, rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng thon dài Tô Thố ở nơi cửa. Làn váy xanh của cô chợt lóa rồi mất trong đám đông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.