Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 19Tiểu Thịt Tươi Và Thịt Đông Lạnh 1
Editor: Cà Pháo
Beta: Mạc Y Phi
“Nhận định của tổ trưởng Nhiếp về tên tội phạm là rối loạn nhân cách chống đối xã hội (1). Động cơ của việc dùng axit sunfuric hắt vào hoa hậu giảng đường không phải do tỏ tình bị từ chối mà đơn giản là cảm thấy vui sướng nếu gây tổn thương cho người khác, đây là một loại tâm lý trả thù xã hội. Bởi vậy, tích cực xin lỗi, bồi thường và chứng trầm cảm gì đó tất cả là mây bay. Vào lần thẩm vấn đầu tiên, tòa án chấp nhận chứng cứ bổ sung mà chúng tôi đã gửi cho viện kiểm sát, lấy việc “dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn gây chấn thương nghiêm trọng tạo thành thương tật nặng cho người khác, xử phạt ngồi tù có thời hạn mười năm trở lên, tù chung thân hoặc tử hình” làm căn cứ phán quyết mười lăm năm, tội phạm không phục rồi kháng án, cuối cùng vẫn giữ phán quyết ban đầu.”
(1) Rối loạn nhân cách chống đối xã hội: (Antisocial personality disorder-ASPD) là một trạng thái không bình thường của nhân cách, biểu hiện chủ yếu bằng sự khó khăn hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật, đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách.
Trần Dục nhìn Nhiếp Vũ Tranh bằng ánh mắt sùng bái: “Nếu không phải tổ trưởng Nhiếp đề nghị để tội phạm tích cực bồi thường như vậy, cộng thêm “quan hệ xã hội” của người nhà hắn cũng chỉ có thể ngồi tù 3 – 5 năm. Cho nên, cô nói xem “quá trình” có quan trọng không?”
“Nếu không đi biếu quà thì sau khi đánh giá có thể sẽ không bị phán nặng như vậy.” Chúc Cẩn Niên nói thầm nhưng cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng: “Ý trời đó…”
“Nói đến việc này, cô không biết gia đình nhà kia nham hiểm thế nào đâu!!” Lòng Lâm Duệ đầy căm phẫn nói: “Bọn họ đến nhà tổ trưởng Nhiếp còn lén lút ghi âm! Cố ý cắt đoạn cuối cùng tổ trưởng Nhiếp từ chối nhận quà biếu kia! Lúc tòa án thẩm vẫn bỗng nhiên lấy ra, cắt câu lấy nghĩa nói tổ trưởng Nhiếp chê quà ít, lợi dụng việc công trả thù cá nhân! Quấy nhiễu việc điều tra vụ án! Nói chúng tôi thông đồng làm bậy, xử oan hắn!”
“Sau đó thì sao?” Chúc Cẩn Niên truy hỏi.
Lâm Duệ cười: “Bọn họ không ngờ tổ trưởng Nhiếp đã để lại một tay (2), khi đó cũng ghi âm, còn là bản đầy đủ cơ.”
(2) Để lại một tay: chỉ việc giấu đi một vài bản lĩnh, thủ đoạn, từ này chỉ những người thâm tàng bất lộ, khôn ngoan, không bao giờ thể hiện hết sức mạnh và người khác không thể đoán trước.
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, sau đó cô bật cười: “Tôi đã bảo rồi mà, nếu nói về nham hiểm thì anh ta sẽ không thua.”
Lúc này, Thẩm Tử Bình vỗ tay, cắt ngang tiếng thì thầm của nhóm cảnh sát: “Ok, chuyện của Lư Thù Chí coi như đã xác định, tan họp nào.” Dứt lời, anh ta lặng lẽ vỗ bả vai của Nhiếp Vũ Tranh tỏ ý cảm ơn, lại nhìn về phía Chúc Cẩn Niên: “Lúc vụ án mở phiên tòa, hoan nghênh Tiểu Chúc đến dự thính.”
“Được, tôi sẽ tiếp tục chú ý.” Chúc Cẩn Niên đứng dậy nói.
Mọi người đều đứng lên thu dọn tài liệu và đồ dùng văn phòng trên bàn. Điện thoại của Nhiếp Vũ Tranh rung lên, anh liếc nhìn màn hình, không nghe máy ngay. Điện thoại vẫn rung liên tục, anh đến một góc phòng yên tĩnh, ngón cái quẹt một phát trên màn hình.
“Alo.”
“Chồng à! Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi chồng ơi!” Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của một cô gái.
Nhiếp Vũ Tranh nhíu mày, im lặng vài giây, rõ ràng đang điều chỉnh cảm xúc: “Có việc gì sao?”
“Gần đây anh bận lắm à, em không biết nên luôn làm phiền anh, nhưng mà… Lâu như vậy anh…”
“Tôi đang họp.” Giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh bỗng nhiên trở nên rất lạnh lùng, trên mặt dường như xuất hiện lớp băng sương: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
“Đợi chút chồng ơi! Vậy… tối nay anh có về ăn cơm không? Mẹ em có mua cá mú nghệ anh thích ăn này, anh muốn nấu canh hay hấp?”
Nhiếp Vũ Tranh im lặng vài giây mới bình tĩnh trả lời: “Không về.”
Cô gái trong điện thoại rất thất vọng rồi đành im lặng.
Bỗng nhiên có tiếng ầm ĩ vang lên, điện thoại bị ngắt. Nhiếp Vũ Tranh đợi tại chỗ một lát, điện thoại rung lên lần nữa, vẫn là dãy số vừa rồi, anh nghe máy, nghe một hồi mới lên tiếng đáp “Ừ” rồi cúp điện thoại, bỏ vào trong túi.
Vừa xoay người, chỉ thấy Chúc Cẩn Niên đã thu dọn đồ đạc xong, cô cầm túi xách đi về phía cửa phòng họp.
“Chúc Cẩn Niên.” Anh lên tiếng gọi cô lại.
“Hả?” Chúc Cẩn Niên rất thức thời, cô tuyệt đối không cho rằng đại thần Nhiếp Vũ Tranh sẽ làm tài xế miễn phí đưa cô về văn phòng lần nữa. Cô nghĩ, sẽ không phải nhắc đến chuyện cá trích đóng hộp Thụy Điển chứ?
Sau lưng chợt lạnh toát, cô không nhịn được mà cắn môi một cái.
Anh nhìn lướt qua túi của cô: “Tôi có thể xem laptop của cô không?”
Thì ra là thế. Cô thở phào nhẹ nhõm, mím môi, cúi đầu tìm rồi đưa cho anh.
Giống như cô nghĩ, anh mở ra và tập trung xem cách giải thích của cô trong mấy ngày nay về bức tranh kia. Chúc Cẩn Niên yên lặng đứng một bên, ôm hai tay chờ anh. Chỉ thấy lông mi của Nhiếp Vũ Tranh rủ xuống, sống mũi có vẻ lập thể hơn, giống như kiệt tác tâm đắc nhất của các nhà điêu khắc ở thời kì văn hóa Phục Hưng. Chúc Cẩn Niên không chú ý mà nhìn anh nhiều hơn một chút, sau khi phát hiện ra thì nhanh chóng rời mắt đi, thầm nghĩ, sao mình lại giống với những kẻ háo sắc thế này?
Một lát sau, anh khép laptop lại: “Có phiền nếu tôi sao chép một bản từ mấy tờ này không?”
“Anh cứ tự nhiên.” Chúc Cẩn Niên không phải người hẹp hòi, anh muốn sao chép đã chứng minh bản ghi chép của cô có giá trị, đối với cô đây là sự thừa nhận.
Nhiếp Vũ Tranh chỉ vào cầu thang một cái ý bảo cô đi cùng.
Chúc Cẩn Niên thoáng do dự rồi mới bước đi, cùng anh một trước một sau đi đến văn phòng tổng hợp ở tầng năm.
Cô gái trẻ tuổi ngồi trước máy tính trong phòng in, mắt thấy có người tiến vào lập tức đứng lên, ánh mắt dừng trên người Nhiếp Vũ Tranh, bỗng cô ta ngây người, khuôn mặt đỏ lên: “Tổ… tổ trưởng Nhiếp, anh muốn photo sao?”
“Phiền cô photo hai bản giúp tôi.” Vẻ mặt Nhiếp Vũ Tranh vẫn như thường, mở laptop ra, nói cho cô ta phạm vi của số trang cần photo.
“Được ạ.” Cô gái trẻ nhanh chóng nhận lấy và đi đến trước máy photo làm việc, có khi còn ngước mắt lên nhìn lén anh một cái, rõ ràng là vẻ mặt say mê. Dường như Nhiếp Vũ Tranh không để ý đến ánh mắt này lắm, tùy tiện cầm một tờ giấy thông báo về vụ án ở bên cạnh lên xem.
Chúc Cẩn Niên đang dựa vào cửa nhìn thấy rõ ràng, nhớ đến chuyện vừa nãy mình mới ngây người và kiểu xưng hô “Đàn anh tiểu thịt tươi” năm ấy của đàn chị nào đó về anh thì cảm thấy khá buồn cười.
Đâu phải tiểu thịt tươi, rõ ràng là miếng thịt đông lạnh.
“Tổ trưởng Nhiếp, đã xong rồi ạ.” Cô gái sắp xếp xong bản photo rồi đưa cho anh.
Anh để tờ thông báo xuống, giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lúc Nhiếp Vũ Tranh trả lại laptop cho Chúc Cẩn Niên, cô còn tranh cãi với anh một chút: “Nếu về sau phần này được trích dẫn vào luận văn hoặc tài liệu giảng dạy nào đó của anh thì tôi có được nhận tiền nhuận bút không?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, tạm thời không trả lời, giống như đang tính toán cái gì đó, trong mắt ẩn chứa chút vui vẻ xen lẫn nguy hiểm, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sẽ không bạc đãi cô.”
Chúc Cẩn Niên khó hiểu, tuy vẫn cảm thấy anh có ý tưởng nham hiểm gì đó nhưng tạm thời không đoán ra. Một khi đã như vậy, cô không ngại mặt dày tiếp: “Tiền nhuận bút tính thế nào?”
“Nửa hộp cá trích đóng hộp Thụy Điển.”
Chúc Cẩn Niên nháy mắt mấy cái: “Cái gì… Ý anh là sao?”
“Vì cô thua nên vốn phải ăn một hộp. Xét thấy những ghi chép này, tôi quyết định miễn cho cô một nửa.” Anh làm ra vẻ ban ơn.
“Tôi thua đâu mà thua?” Chúc Cẩn Niên lập tức cãi lại: “Hội chứng hoang tưởng Fregoli của Tiểu Chí có tồn tại yếu tố vọng tưởng bị hại, đó là phiên bản plus của chứng vọng tưởng bị hại! Anh không thể “Bạch mã phi mã” (3) được. Tôi không thua, anh cũng không được coi là thắng, dựa vào tiền đặt cược 2:1 của chúng ta, tôi ăn một nửa thì anh ăn một hộp.”
(3) Bạch mã phi mã (白马非马) (ngựa trắng không phải là ngựa) là mệnh đề triết học nổi tiếng của Công Tôn Long, một trong những nhà biện luận xuất sắc ở thời nhà Triệu.
“Bạch mã phi mã?” Anh nhíu mày, chuẩn bị vài giây rồi hỏi cô: “Giả sử đây là một đề thi, đáp án chính xác là hội chứng hoang tưởng Fregoli, mà đáp án của cô là chứng vọng tưởng bị hại, cô cho rằng tôi có thể cho cô mấy điểm?”
Chúc Cẩn Niên nói không chút suy nghĩ: “Tôi trả lời một nửa, ít nhất cũng 50 điểm.”
Nhiếp Vũ Tranh rất vừa lòng với kiểu đáp án mua dây buộc mình này của cô, nhắc nhở: “50 điểm chính là thất bại.”
“Chỉ cần không phải 0 điểm đã được coi là không tệ rồi.” Cô cố chấp nói.
“Tôi sẽ cho cô 0 điểm.”
Cô bất mãn nhíu mày: “Anh cho điểm hà khắc quá rồi, rốt cuộc thì trên tay anh không còn ai có thể đạt yêu cầu sao?”
Anh không tranh cãi với cô mà hỏi ngược lại: “Tôi hỏi cô, cô là gì?”
“Cái gì?” Cô cảm thấy đây là một cái bẫy, tạm thời không trả lời, hỏi lại anh: “Anh nói xem tôi là gì?”
“Là người.”
Dường như Chúc Cẩn Niên thấy một con quạ đen kêu quác quác bay qua đỉnh đầu, cô liếc mắt xem thường, thấp giọng nói: “Vô vị.”
Anh nhìn cô: “Nếu dựa vào kiểu tư duy và logic của cô, trả lời là nước cũng có thể được 70 điểm.”
“… Hả?” Vẻ mặt Chúc Cẩn Niên đầy khó hiểu.
“Bởi vì cơ thể con người 70% là nước.”
“Sao có thể vậy…” Ý thức được bản thân sắp tự bê đá đập lên chân mình, Chúc Cẩn Niên lập tức câm miệng.
“Đúng, sao có thể vậy?” Nhiếp Vũ Tranh đến gần để nhìn cô: “Người là người, nước là nước, không thể vì cơ thể người chứa nước mà nói nước là 70% của người. Cũng như không thể vì trong hội chứng hoang tưởng Fregoli tồn tại chứng vọng tưởng bị hại mà cho rằng chứng bị hại vọng tưởng là 50% đáp án chính xác.”
Chúc Cẩn Niên nghe mà đau đầu, cô im lặng một lát, đảo mắt rồi lấy điện thoại ra đăng nhập Taobao, sau khi tìm tòi một hồi thì nói: “Mua một hộp cá trích đóng hộp Thụy Điển mất khoảng 200 tệ, anh bảo tôi ăn một nửa, vậy là ăn hết 100 tệ, nửa hộp 100 tệ còn lại anh chắc chắn sẽ không ăn, đổ đi cũng lãng phí. Dù sao cũng giữa trưa rồi, không bằng thế này nhé, tôi mời anh ăn cơm, đến một nơi có trung bình 100 tệ/người, chúng ta cứ chọn đồ khoảng 200 tệ ăn cho xong chuyện, về phần cái hộp kia… Nếu không thì anh trả lại hàng đi. Đều tốn 200 tệ thì không cần cố chấp là ăn đồ hộp hay cái khác, anh nghĩ sao?”
Nhiếp Vũ Tranh vốn không có hứng thú cá cược với người khác, cũng không ép cô phải ăn hộp cá trích đóng hộp Thụy Điển trong truyền thuyết, cô ăn nói khéo léo như vậy, chơi xấu một cách hợp tình hợp lý khiến anh nghĩ đến câu nói kia của Vương Khiêm: “Dù cô ấy cố tình gây sự với cậu, dùng giọng nói nũng nịu mà bình thường cậu thấy hết sức ghê tởm để chơi xấu, cậu chẳng những không bài xích mà còn cảm thấy cực kỳ ấm áp.”
Trái lại ấm áp không thấy đâu nhưng cô nói muốn mời ăn cơm thì anh không bài xích.
“Cô quyết định đi.”
Thấy Nhiếp Vũ Tranh mãi không trả lời, Chúc Cẩn Niên vốn đang vắt hết óc nghĩ mình nên ứng phó như thế nào nếu anh kiên trì muốn cô xử lý nửa hộp cá trích, nghe thấy anh đột nhiên thốt ra bốn chữ này, phút chốc cô có phần mở cờ trong bụng, gần như đã quên lần trước bản thân từng cảm thấy ngồi ăn chung bàn với anh cũng là một loại giày vò.
Vui sướng qua đi, sau khi lấy lại tinh thần, Chúc Cẩn Niên khá lúng túng.
Thành phố Bằng to như vậy, nhà hàng có trung bình 100 tệ/người nói tốt không tốt, nói xấu cũng không xấu, quan trọng là cô và Nhiếp Vũ Tranh đi ăn trưa, nếu không muốn quá xấu hổ khi ăn, vậy thì không thể đến những chỗ quá tình cảm, giống như đi hẹn hò vậy. Tốt nhất là một nơi tràn ngập hương vị phố phường, dù hai người có ngồi chung bàn cũng sẽ không bị người ta hiểu lầm là người yêu.
Dù sao cũng là mình tốn kém, cô sẽ không để Nhiếp Vũ Tranh ăn thoải mái và suôn sẻ đâu. Nghĩ như vậy, trong đầu Chúc Cẩn Niên chợt nảy ra một kế hoạch.
Nhiếp Vũ Tranh cài dây an toàn xong, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô vẫn là con mèo, chẳng qua là đổi sang con khác. Xem ra cô rất thích mèo. Hình như anh không nhìn thấy trên đầu cô tỏa ra một ngọn lửa nham hiểm nhỏ, chỉ hỏi: “Đi đâu?”
“Ặc…” Chúc Cẩn Niên ngừng suy tính trong lòng, cô hắng giọng rồi mới trả lời: “Đường Bát Quái, khu Nam Sơn.”
Khi cười, bên môi anh để lộ nếp nhăn: “Về trường cũ ôm ấp tình cảm à?”
Khu Nam Sơn đúng là chỗ thị trấn đại học (4), đường Bát Quái cách Đại học Chính Pháp Đông Nam rất gần, vô cùng sầm uất, nhà hàng, cửa hàng bách hóa, quán karaoke, tiệm net đều có đủ hết, là chỗ tốt cho các sinh viên dạo phố cuối tuần, giải trí hoặc liên hoan.
(4) University Town đề cập đến một mô hình thị trấn, dân cư được hình thành bởi giáo dục đại học. Trong quá trình phát triển, quy mô của trường đại học đã dần dần mở rộng, một số trường đại học tập hợp lại, làm cho các khu vực xung quanh của trường đại học hoặc chính trường đại học đó trở thành một thị trấn có quy mô nhất định.
“Xem như vậy đi.” Chúc Cẩn Niên cũng cười.
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Bật mí chút cho chị em đỡ hoang mang, nam chính sạch lắm nhé, sạch bong luôn, chả có vợ con gì cả, người yêu còn chẳng có ý chứ. Còn vì sao có người gọi anh ấy là chồng thì chị em cứ đọc tiếp sẽ hiểu.