Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương:8Nghìn Lời Vạn Chữ Không Bằng Một Bức Tranh 8


Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 18Nghìn Lời Vạn Chữ Không Bằng Một Bức Tranh 8

Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Trong đoạn ghi âm, quản ngục bỗng nhiên cắt ngang lời nói vô nghĩa của Tiểu Chí, cố ý hỏi cậu ấy: “Bây giờ bố cậu đang ở đâu?”

“Ông ấy ở nhà.” Tiểu Chí nói: “Ngồi trong phòng khách.”

“Đều ở đó suốt sao?”

“Đương nhiên. Mỗi ngày ông ấy đều ngồi ở đó nhìn tôi, ông ấy rời mắt mình ra ngoài, không tự mình nhìn thấy thì không thể đi. Con mắt của ông ấy ở bên ngoài, biết chưa? Sẽ biến hóa và nấp xung quanh tôi. Thật ra tôi rất tự giác, tôi muốn học đại học, muốn rời khỏi nhà, bố tôi không thể phân tán liên tục, một ngày nào đó ông ấy cũng không tìm lại cơ thể của mình được. Tôi tìm bố suốt, muốn cố định ông ấy lại, tôi muốn biết rốt cuộc ông ấy phân tán ra thành bao nhiêu mảnh, biến thành bao nhiêu thứ. Lúc nghỉ hè, tôi nhìn thấy rất nhiều mảnh bố ở nhà đi qua đi lại, một đống lớn luôn, rất nhiều, nhiều lắm. Tôi muốn ghép bố tôi và cố định lại, tôi cảm thấy ông ấy rất mệt, tôi cũng mệt.”

Người quản ngục kia khinh thường nói: “Cậu còn muốn ghép ông ta lại ư? Ha ha.”

“Đúng, rất khó.” Tiểu Chí trả lời một cách khó khăn: “Bố tôi cứ chuyển động mãi, đi lại không ngừng, đổi qua đổi lại, chỉ khi ngủ mới khá cố định.”

Nghe xong lời này, Chúc Cẩn Niên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, cô tự hỏi vì sao Tiểu Chí có ảo giác như vậy.

Đúng rồi… Lúc nghỉ hè, thân là một giáo viên dạy toán, có phải Lư Luật Minh sẽ gọi một vài học sinh đến nhà học thêm không? Mà Tiểu Chí lại ảo giác toàn bộ học sinh là Lư Luật Minh?


Điều này có thể giải thích vì sao chỉ trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi chữ “Chính” Tiểu Chí viết lại đột nhiên tăng lên, trước đây, cậu ấy vẫn luôn ảo giác vài người nào đó là Lư Luật Minh, mà trong lúc nghỉ hè, vì gần lên lớp 12, Lư Luật Minh nghiêm khắc với cậu ấy hơn, theo dõi cũng nhiều hơn khiến bệnh tình của cậu ấy thêm nghiêm trọng, ảo giác một đám người đều là Lư Luật Minh!

Cái này… không phải chứng vọng tưởng bị hại! Mà là…

Danh từ nọ bỗng nhiên hiện rõ trong đầu Chúc Cẩn Niên.

“Cậu ta điên rồi!” Lâm Duệ buồn bực lẩm bẩm.

“Hội chứng hoang tưởng nhận thức.” Nhiếp Vũ Tranh điều chỉnh cách dùng từ của mình: “Cụ thể mà nói là…”

Chúc Cẩn Niên trở nên nghiêm túc, vội vàng nhìn anh, chờ anh nói ra phán đoán cuối cùng.

“Hội chứng hoang tưởng Fregoli.” (1)

(1) Hội chứng Fregoli rất hiếm và thường được coi là một biến thể của hội chứng Capgras. Hội chứng Capgras hay hoang tưởng Capgras là một chứng bệnh lạ gây rối loạn nhận diện. Người mắc phải bệnh này có ảo tưởng sai lầm về những vấn đề, con người, sự vật xung quanh họ.

Danh từ này khiến nhóm cảnh sát khó hiểu, đồng loạt nhìn nhau. Trong lòng Chúc Cẩn Niên hơi hồi hộp, danh từ này đập mạnh vào não cô, sinh ra cảm giác đồng cảm và tán thành mạnh mẽ. Không sai, vừa nãy đúng là danh từ này hiện lên trong đầu cô.

Hội chứng hoang tưởng Fregoli còn được gọi là hội chứng thế thân, người bệnh thường cho rằng những người bên cạnh họ do cùng một người ngụy trang hoặc biến thân, kiểu rối loạn nhận dạng này rất hiếm thấy, hiện nay đã được xem là người mắc bệnh tâm thần sinh ra ảo giác.


Những người mắc hội chứng hoang tưởng Fregoli cũng tồn tại đồng thời chứng vọng tưởng bị hại, bất luận là mặt mũi hay giới tính của người khác, ở trong mắt người bệnh thì chính là hóa thân của người nào đó mà họ cho rằng sẽ hãm hại mình, nhưng bệnh tình của người bệnh vượt quá mức bình thường, một khi vọng tưởng hoàn toàn mở rộng thì rất dễ nảy sinh hành vi tấn công mang tính bạo lực.

Nhiếp Vũ Tranh giải thích cái gì gọi là hội chứng hoang tưởng Fregoli cho mọi người, sau đó nói: “Lư Thù Chí là người hướng nội, chịu đựng sự kìm hãm và ảnh hưởng của Lư Luật Minh nên kỹ năng giao tiếp cá nhân rất kém, tồn tại chướng ngại xã giao nhất định. Trong cuộc sống, bất kể mọi thứ đều bị bố mình theo dõi, dần dần hình ảnh cụ thể của người khác bị xóa bỏ, trong thế giới của cậu ta chỉ còn lại bản thân và Lư Luật Minh.”

Chúc Cẩn Niên âm thầm thở dài: “Cách Lư Luật Minh giáo dục Tiểu Chí rất bạo lực, nghe nói trước đây còn đánh cậu ấy đến mức đầu rơi máu chảy. Có lẽ loại chấn thương này đã ảnh hưởng đến đại não, khiến hướng phát triển của cậu ấy trở nên tệ hơn, ngay từ đầu, cậu ấy cho rằng mình gặp người nào đó thì tất cả bọn họ đều do Lư Luật Minh biến thành. Tiểu Chí giống như một quả bóng, Lư Luật Minh liên tục thổi khí vào bên trong, quả bóng càng lúc càng lớn, cuối cùng… nổ tung.”

“Cậu ta muốn thoát khỏi sự trói buộc của Lư Luật Minh, muốn giết ông ta?” Lâm Duệ hỏi, điều này có thể có liên quan đến động cơ gây án.

“Đây không phải động cơ của cậu ta.” Đúng lúc này Nhiếp Vũ Tranh phản đối.

Mọi người đều dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía anh.

“Khi trò chuyện với quản ngục, Lư Thù Chí nói rất rõ ràng, cậu ta muốn “cố định” lại Lư Luật Minh.” Nhiếp Vũ Tranh điều chỉnh tiến độ của đoạn ghi âm rồi phát lại mấy đoạn đối thoại cuối cùng: “Cậu ta cho rằng chỉ khi Lư Luật Minh ngủ thì mới “cố định”, thời gian còn lại đều biến thành những người khác. Chúng ta có thể hiểu thế này: Khi Lư Luật Minh nằm bất động, Lư Thù Chí mới cho rằng ông ta là một con người ba chiều, còn những lúc khác, trong mắt Lư Thù Chí, ông ta giống như đám nhân vật hai chiều trong truyện tranh hay mảnh giấy phủ trên người những người khác… Đây là kết quả của chứng vọng tưởng được mở rộng đến trạng thái hoàn toàn của Lư Thù Chí.”

Lâm Duệ nói một cách khó mà tin nổi: “Cậu ta muốn bố mình không nhúc nhích nữa để đạt được hiệu quả của việc “cố định”?”

“Không sai.” Nhiếp Vũ Tranh nói: “Cuối cùng, chứng vọng tưởng thế thân đã khiến Lư Thù Chí rơi vào trạng thái không lý trí, cậu ta muốn thông qua việc “cố định” Lư Luật Minh để đạt được mục đích: thoát khỏi sự theo dõi. Khi làm việc này, cậu ta đã ở giai đoạn vọng tưởng hoàn toàn, không thể phân biệt hành vi của mình có thể gây ra hậu quả.”


Thẩm Tử Bình tiêu hóa lời của anh trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu: “Vì không muốn bị bố mình theo dõi nữa nên cậu ta chọn cách cố định ông ta thật chặt chẽ, suýt nữa đã chết rồi, động cơ này đúng là…”

Vẻ mặt Lâm Duệ như phát hiện ra lục địa mới: “Điên rồ…”

“Trạng thái không lý trí…” Thẩm Tử Bình nắm được điểm quan trọng: “Nói như vậy, nhất định phải đánh giá tinh thần tư pháp à?”

Nhiếp Vũ Tranh gật đầu: “Tôi sẽ viết một bản báo cáo dựa theo tài liệu về quá trình phát triển tâm lý và trạng thái tinh thần trong giai đoạn gần đây của Lư Thù Chí, khi mọi người mời bộ phận thẩm định đến làm đánh giá tinh thần cho cậu ta, việc quét não và nhập viện quan sát cũng không thể thiếu.”

“Làm phiền anh rồi.” Thẩm Tử Bình cười.

Chúc Cẩn Niên quay đầu, khẽ hỏi Lâm Duệ: “Có phải bây giờ tất cả nghi phạm thường thích xin đánh giá tinh thần tư pháp không?”

“Một lần đánh giá là 5000 vạn đấy, chúng tôi đâu có nhiều kinh phí phá án như vậy để cho bọn họ làm đánh giá? Muốn giả bệnh tâm thần, không có cửa đâu!” Lâm Duệ lắc đầu, hất cằm về phía Nhiếp Vũ Tranh: “Loại người giống như Lư Thù Chí này… Hành vi rõ ràng rất kỳ lạ nên tổ trưởng Nhiếp mới tham gia, bị anh ấy nhận định có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng hoặc là tinh thần có vấn đề thì chúng tôi chắc chắn sẽ đồng ý với việc xin đánh giá.”

Trần Dục ngồi bên cạnh nghe được bọn họ nói chuyện thì lại gần tiếp lời: “Lúc đánh giá, việc tham khảo báo cáo của tổ trưởng Nhiếp rất quan trọng. Đánh giá tinh thần là đuổi theo kết luận, ví dụ, rốt cuộc cô có hành vi năng lực hay không, gây án trong trạng thái nào, mà báo cáo của tổ trưởng Nhiếp lại thiên về quá trình tâm lý sinh ra sự khác thường của nghi phạm hơn, cung cấp chứng cứ mang tính mấu chốt cho việc suy luận và kết luận.”

Chúc Cẩn Niên không hiểu, hỏi: “Quá trình thật sự quan trọng như vậy sao?”

Trần Dục cười khà khà hai tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Đương nhiên quan trọng rồi…”

Lâm Duệ đưa ra một ví dụ: “Còn nhớ vụ án hoa hậu giảng đường bị tạt axit sunfuric đến nỗi hỏng mặt siêu thê thảm năm trước không? Sau khi tên tội phạm bị bắt đã nói rằng lúc mình tỏ tình bị từ chối, nhất thời xúc động mới làm vậy. Có lẽ do nhà hắn cũng có chút “quan hệ” nên đã mời một vị luật sư… Đúng rồi, chính là gã Chương Tĩnh Minh ý, chúng ta đã từng gặp rồi đấy.”

Chương Tĩnh Minh? Luật sư Chương? Chúc Cẩn Niên nghĩ ra rồi, có lẽ là người lần trước Nhiếp Vũ Tranh và Thẩm Tử Bình đều không thích cho lắm kia.


Lâm Duệ nói tiếp: “Tội phạm tích cực bồi thường còn hơn mấy kiểu dập đầu nhận sai gì đó, trông có vẻ thành tâm hối lỗi. Vài phóng viên đưa đủ loại tin về tên tội phạm này, nào là từ nhỏ đạo đức và học vấn tốt, nào là hiếu thuận ông bà…”

“Tôi còn nhớ.” Chúc Cẩn Niên gật đầu, khi đó chuyện này là tiêu đề của thành phố Bằng, lúc đó cô cảm thấy có “thành tâm hối lỗi” như thế nào cũng không bồi thường được vẻ ngoài như hoa của con gái nhà người ta, nếu chuyện này xảy ra trên người cô, không chừng cô sẽ bất chấp mọi thứ mà thủ tiêu tên đàn ông kia trước. Nhớ lại một lát, cô nói: “Nhưng phán quyết cuối cùng cho tên tội phạm cũng không nhẹ mà.”

“Phán mười lăm năm tù!” Lâm Duệ vô cùng hả giận mà trả lời.

Trần Dục nói: “Hắn giở trò khôn vặt, dùng mọi mánh khóe chính vì muốn giảm nhẹ mức án. Không biết ông bố của hắn tìm đâu ra địa chỉ của tổ trưởng Nhiếp, mang không ít “đồ tốt” tới cửa, có ý định nhờ tổ trưởng Nhiếp làm đánh giá, nói con của ông ta thật sự mắc chứng trầm cảm gì đó.”

Nói về chuyện này, Lâm Duệ khá hào hứng: “Ha ha ha! Vậy mà hắn lại đi tìm tổ trưởng Nhiếp! Đúng là ngu thì chết! Mối quan hệ nhân quả và nghi phạm của vụ án này rất rõ ràng, ban đầu tổ trưởng Nhiếp vốn không bị yêu cầu tham gia, bởi vậy, khi Nhiếp tổ trưởng nói muốn “xem” một số tài liệu điều tra, tôi cũng thuận tiện photo một số bài báo cho anh ấy.”

Trần Dục nói: “Sau khi tổ trưởng xem xong thì gọi điện thoại cho đội phó Thẩm, đề nghị bổ sung thêm ba điểm nữa vào quá trình điều tra. Một là hồ sơ trên mạng của tội phạm, hai là kiểm tra lại camera giám sát ở những vị trí hoạt động ra vào của hoa hậu giảng đường trong vòng một tuần trước khi gặp chuyện không may, còn hỏi thăm chợ thú cưng, hoa điểu (2) và nhân viên vệ sinh gần chỗ ở của tội phạm.”

(2) Hoa điểu: là một loại chim quý hiếm ở Châu Phi, có kích thước nhỏ và màu sắc tươi sáng

Nói đến chuyện này, ký ức của Lâm Duệ còn khá mới mẻ: “Chúng tôi điều tra thêm một thời gian thì phát hiện trong hồ sơ một tháng trước, tên tội phạm liên tục tìm hiểu về mức án phạt của việc tạt axit sunfuric gây bỏng da, trong biên bản giao dịch của Taobao vào nửa năm trước khi xảy ra vụ án cho thấy hắn mua hai mươi đôi găng tay cường lực chống axit và kiềm; một vài con buôn ở chợ hoa điểu nhớ lại và nói rằng, trong nửa năm này, tên tội phạm đã liên tục mua chim nhỏ, mèo nhỏ và chó nhỏ ít nhất năm lần; nhân viên vệ sinh thì nói có lần không đeo găng tay dọn dẹp thùng rác, kết quả ngón tay bị bỏng bởi cái gì đó, trong đống rác nhiều lần xuất hiện xác chó và mèo chết, đều vô cùng thê thảm; mặt khác, một tuần trước khi hoa hậu giảng đường gặp chuyện không may, tên tội phạm đã bắt đầu theo dõi cô ấy, hơn nữa còn liên tục ngẩng đầu tìm vị trí của camera.”

Chúc Cẩn Niên bừng tỉnh: “Đã lập kế hoạch từ trước ư?”

Lâm Duệ gật đầu: “Ít nhất nửa năm trước, hắn đã bắt đầu lợi dụng chức vụ để mua axit sunfuric, sau đó luyện tập thử trên người động vật nhỏ, cuối cùng nhắm vào vẻ bắt mắt của hoa hậu giảng đường, cố ý tỏ tình, sau đó thừa dịp cô ấy không chú ý liền hắt axit sunfuric lên mặt. Khoảng thời gian trước chúng tôi nghe nói hoa hậu giảng đường kia mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, nhiều lần tự tử không thành. Ôi…”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.