Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 23
Tại một viện dưỡng não nằm ở ngoại thành, không khí trong lành bao chùm lên vạn vật. Bà nội Trần vốn thích những nơi đông người nên bà đã chọn dưỡng già tại đây. Tuy đã bước sang tuổi 85 nhưng trí nhớ bà thật tự rất minh mẫn, sức khỏe vẫn vô cùng tốt, bà còn có thể tập những bài dưỡng sinh nhẹ tăng cường sức dẻo dai.
– Bà nội! – Hiếu Thiên tiến đến ôm lấy bà.
– Hiếu Thiên ! Con đến rồi! – Bà nội Trần vui vẻ tróng thấy. – Nào ngồi cuống đây!
– Bà lão Trần ! Cháu nội bà thật đẹp trai nha!
– Nó có hiếu quá!
……………..
Mấy ông bà lão ngồi cùng chỗ không khỏi tán dương anh. Quả thật họ đã già rồi nhưng vẫn khẳng định con mắt nhìn của mình vẫn còn rất tốt.
– Cháu tôi mà lại!- Bà nội Trần bắt đầu tự hào.
Một lát sau, mất vị điều dưỡng đến dẫn họ đi kiểm tra định kì hết nên chỉ còn lại hai bà cháu anh ngồi đây.
– Bà nội! Sắp tới con sẽ không đến thăm bà được,……
Anh thể hiện mình là đứa cháu hiếu thảo, tay nhẹ nhàng xoa bóp vai và lưng cho bà nội.
– Đi đâu? – Bà nội Trần biết anh rất bận nên cũng không trách mà chỉ hỏi thăm.
– Dạ! Con đi Việt Nam! Công ty bên đó Cần được điều chỉnh , mất thời gian bà ạ ! – Anh mỉm cười với bà nội.
– Nhớ tự chăm sóc mình biết không ! – bà vỗ vào bả vai anh dặn dò.
Ở trước mặt bà nội anh chẳng khác đứa trẻ mới lớn là mấy. Nhưng khi ra ngoài thì bẳn chất đó lại được anh che đậy hoàn toàn bằng lớp vỏ lạnh lùng , tàn khốc.
________@____@_______
Máy bay vừa hạ cánh , anh đã về thẳng công ty để kịp cuộc họp hội đồng quản trị.
– Kính chào chủ tịch!
Hai hàng nhân viên có chức quyền trong công ty đều được huy động nghênh đón chủ tịch.
Anh bước vào, cả người một thân tây trang tuấn tú, vóc dáng so với siêu mẫu còn có chút hơn, cả người tỏa ra tầng hào quang, khuôn mặt đẹp tựa thần apolo toát lên một tầng lạnh lùng. Đi phía sau còn có trợ lí Của anh- Jack, cũng một thân tây trang đen.
Mọi người có mặt ở đây không khỏi xì xào, ngưỡng mộ vẻ đẹp của anh.
– Chào chủ tịch! Mừng ngài đến thăm tập đoàn của ta,….- Tổng giám đốc tiến lên bắt tay anh theo phép lịch sư sau đó dang cdnha tay mời.
– Mời! – Anh cũng mời theo phép lịch sự.
Băng Đồng là thư kí của tổng giám đốc nên công việc chuẩn bị tài liệu báo cáo cho cuộc họp hội đồng quản trị không thể không có cô. Vì còn một số tài liệu chưa photo nên cô đang hoàn thành nốt. Lẽ ra cô phải theo tổng giám đốc ra nghênh đón chủ tịch nhưng được miễn.
Trong phòng họp rộng lớn , đã có mặt đông đủ mọi người. Thấy anh bước vào tất cả đứng lên chào.
– Chủ tịch!
Cuộc họp sắp bắt đầu , Băng Đồng mang tài liệu báo cáo đến phòng họp. Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cô cúi chào tất cả mọi người rồi nhanh chóng mang tài liệu đặt lên trai lức mặt mọi người.
Hiếu Thiên đột nhiên nhìn thấy cô, có chút ngỡ ngàng, sau đó là sững sờ, kích động muốn chạy đến bắt lấy cô.
– Chủ tịch! – Jack cũng nhận ra , cậu biết anh sẽ kích động , như vậy sẽ không tốt nên nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Hiếu Thiên?”
Băng Đồng lúc này cũng nhận ra sự có mặt của anh. Trong lòng không khỏi hỗn loạn, rối răm. Tại sao lại là anh? Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt cô trong hoàn cảnh này ? Cô đang mơ sao? Giọt nước mắt trực trào nơi khoé mi nhưng lại được cô tre dấu một cách khéo léo. Cô quay sang nói với tổng giám đốc sau đó rời khỏi phòng họp. Cô không muốn ở nơi đây thêm nữa, vì nếu ở thêm một lát thôi sẽ khiến cô nhớ anh không kiềm được mà chạy lại ôm anh mất.
Còn về phía anh khi thấy cô chạy thật nhanh rời khỏi phòng họp, tâm trạng thực rối loạn muốn đuổi theo nhưng lại bị Jack ngăn cản, buổi họp đã bắt đầu.
-” Được ! Tha cho em lần này! Và cũng là lần cuối cùng! Anh sẽ không cho em như hôm nay nữa!”
Băng Đồng chạy thật nhanh ra khỏi công ty, cô thực sự cần chút thời gian để đối mặt với mọi chuyện. Sao lại là anh? Đúng! Anh đang đứng trước mặt cô nhưng khoảng cách giữa cả hai tưởng trừng là quá xa. Nước mắt không thể kiềm hãm được nữa từng giọt từng giọt làm ướt khoé mi, nhạt nhoà. Cô cứ đi như vậy cho đến khi dừng lại ở một quán bar….. Đứng suy nghĩ giây lát, rồi bước chân cô dứt khoát bước vào trong. Cô muốn uống , uống thật say rồi khi tỉnh lại tất cả vẫn chỉ là mơ thôi….. Cô vẫn vui vẻ , còn anh thì vẫn như chưa hề xuất hiện trước mặt cô.
Từng ly rượu cứ thế vơi rồi lại đầy, cô càng uống rồi lại cành tỉnh , cành tỉnh cô càng thấy thống khổ trong lòng…..
– Phục vụ!……hức……cho tôi…….hức……ly…..nữa!
Cô bắt đầu say rồi! Giọng nói cũng không còn mạch lạc nữa.
– Cô à! Cô say rồi! Có cần tôi gọi người đến đón không?
Phục vụ là một chàng trai ít tuổi, thấy cô như vậy bèn tỏ vẻ quan tâm.
– Tôi không có say,……mà! – Cô khua khoắng chân tay, gật gù, giọng lè nhè.
– Cô say rồi! – Phục vụ lắc đầu thở dài trước cô gái cố chấp như cô.
– Được! Anh không rót rượu đúng không? Hức! Tôi ….hức ….đi chỗ khác…..hức! – Cô mở túi lấy thẻ đưa cho phục vụ Thành toán.
Lúc này cô loạng choạng đi trên đường , vừa đi vừa hát cười khiến cho người đi đường không khỏi chỉ chỉ , chỏ chỏ , chú ý tất cả đều lắc đầu bỏ đi……
Cô dự định tìm nơi khác uống tiếp , cô uống còn chưa đủ nhưng mà đi thế nào lại về nhà.
“Kính……koong……kính…..koong”
Dõ là có chìa khoá cổng nhưng cô lại không mở, đi bấm chuông cửa kêu inh ỏi như thể không phải nhà mình. May là hàng xóm tầm giờ chưa đi làm về không thì bị tiếng chuông của cô làm phát điên là cái chắc.
Tiểu Phong vừa về nhà, mới cất cặp vào phòng chưa kịp làm gì thêm thì nghe thấy chuông cửa kêu một hồi dài. Vội chạy xuống mở cổng. Cánh cổng kín vừa mở ra đã thấy nóng dáng cô liêu xiêu đứng ở cổng, người nồng nặc mùi rượu.
– Mami! Mẹ sao lại như vậy? – Hiếu Phong vội vàng đỡ lấy cô, thân hình người lớn dựa vào làm thằng nhỏ mệt muốn chết.
– Ô…..hức…..là con sao? Tiểu Phong! – Cô đột nhiên cười nói bắt lấy thằng bé làm nó sợ.
– Mami! Vào nhà thôi!
Hiếu Phong chưa bao giờ thấy tình trạng hiện giờ của cô. Nên thằng bé không biết làm sao nữa chỉ có thể đỡ cô lên phòng, rồi chạy đi lấy nước chanh cho cô uống.
___________@____@___________
Băng Đồng ra sức nói linh tinh , tay chân văng loạn xạ, cười như bệnh ý.
– Ô! Hiếu Thiên ? Là anh hả? Sao anh lại cười nhìn em thế ? – Băng Đồng kéo ngăn tủ lấy ra một tấm hình của anh.
– Em đau lắm ! …… Chỗ này đau lắm! – Cô dùng bàn tay vỗ vào ngực nơi có trái tim đập loạn vì anh. – Mói cho em biết ….hức….làm sao để hết yêu anh? Hức….
Hức……hức……nước mắt cô lại không kiềm hãm được , cô lại khóc. Cô không ngờ có một ngày lại được gặp anh thế này, nhưng cô rất nhớ anh, cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Giờ gặp rồi thì sao? Cô thực sự không biết nên làn gì nữa. Cô không biết……
– Mami! Đừng khóc nữa mà!- Thằng nhỏ ôm lấy cô.
Hiếu Phong vừa bê nước ấm đến cửa phòng đã chứng kiến một màn làm loạn này của cô. Thằng nhỏ không khỏi đau lòng khi thấy cô đau khổ khóc lóc như vậy. Tuy rằng còn nhỏ nhưng thằng nhỉ đã tự thề với bản thân nhất định sẽ bảo vệ cô, không để cô chịu uất ức thêm nữa.
– Hức ……hức……mami phải làm sao ? Hức hức.
Cô ôm thằng nhỏ vào lòng rồi khóc lớn , như muốn tuôn hết ra nỗi lòng, khóc để rồi mai mọi thứ lại trở lại như cũ.
– Mami ngoan! Không khóc…..khóc nhè sẽ là bé hư! – Thằng nhỏ bắt trước cách dỗ dành của giáo viên nhà trẻ, cư nhiên áp dụng nên người cô.
Cô làm loạn , khóc lóc hột hồi cuối cùng cũng chịu đi ngủ. Hiếu Phong mệt mỏi thở dài một cái kéo chăn cho cô, nó thật sự không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó đoán có liên quan tới người đàn ông trong hình này. Nó cầm tấm hình, nhìn thật kĩ và nó nhận ra ngay người đàn ông này thường xuất hiện vào chương trình phỏng vấn tivi vẫn đưa. Đúng! Không sai được!
– Mình sẽ giúp mami hỏi tội ông ta! Dám làm mami của mình khóc ra cái dạng này!
Thằng bé nghiến răng , nghiến lợi lầm bầm quyết tâm hành động kế hoạch của mình.
(Lonely: Haha! Trẻ con bây giờ thật quá sức thông minh! Đừng coi thường tiểu Phong nhà ta!)
_________@___@________
Băng Đồng nhủ say như không biết trời đất là gì, hôm qua cô uống say nên ngủ liền tới bây giờ. Hiếu Phong dậy từ sớm , biết cô chưa dậy nên đã ra ngoài trước. Để lại cho cô một mẩu giấy rồi đi.
“Mami! Con đi học nghen! Yêu mami nhiều!”
Trên mẩu giấy còn vẽ thêm mấy cái mặt ngộ nghĩnh. Thằng bé đã bắt đầu triển khai kế hoạch của mình. Đầu tiên phải đi điều tra thông tin đã…… Vừa đi vừa suy nghĩ cách xem làm sao lấy được thông tin…..
– Áaaa!
Thằng bé không chú ý đến đường nên bị đụng phải người ta. Tiếng la thất Thành không chỉ của mình nó mà có cả tiếng của người đâm phải. Cả hai bật ra sau.
– Không có mắt hả ? – Hiếu Phong vội đứng dậy, phủi quần áo mình , quay sang mắng người trước mặt, nhưng…… Còn chưa kịp mắng câu thứ hai…….
– Oaaaa! Huhu…..- Thì ra là một bé gái , bị tiếng la của Hiếu Phong làm cho hoảng sợ khóc oà.
– Ơ…..- Hiếu Phong còn chưa kịp mắng tiếp thì đã thấy đứa nhỏ trước mặt mình khóc oà, nước mắt nước mũi giàn dụa, tèm lem, hai má sữa phúng phính đỏ gay vì khóc, miệng nhỏ xinh không ngừng oa oa khóc ăn vạ, Hiếu Phong nhìn từ trên cuống dưới cô bé này, khá là xinh xắn , nhìn cách ăn mặc thì biết rất đáng yêu, thấp hơn thằng bé một cái đầu.
– Oaaa….hức…..hức…..- Đứa hỉ kia vẫn không chịu nín, càng ngày càng vào lớn.
– A…..cho anh xin lỗi! Đừng khóc nữa bé ngoan!
Hiếu Phong thật hết cách với đứa nhỏ ngốc này, trong đầu thằng nhỉ không ngừng rủa! “xấu xí ” “Xấu xí….xấu xí….”. Hôm nay chắc ra đường bước chân trái nên mí xui thế này đây.
– Nhóc kia! Mày dám bắt nạt em tao hả?
Đột nhiên một tiếng gầm đầy giận dữ bướng về phía Hiếu Phong mà hỏi tội.
Hiếu Phong quay lại nhìn đã bị đẩy ngã do không phòng bị. Dáng cao gầy kia mạnh mẽ kéo đứa nhỏ kia đến sau lưng, như kiểu gà mẹ bảo vệ gà con.
– Anh hai! Hắn bắt nạt tiểu Du! Hức ! – Đứa nhỏ kia núp sau lưng anh trai lắp ló kể tội, làm ra vẻ mình bị chịu uỷ khuất.
– Mày dám!…..- Cậu nhóc lớn kia giận dữ định dơ nắm đấm tiến đánh Hiếu Phong.
Nhưng nắm đấm còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt kia đã phải dừng lại.
– Anh hai ! Đừng nghe theo con nhóc này làn loạn nữa , về thôi ! Ba mẹ đang tìm ….- Một giọng nói trong trẻo vang lên tựa tiếng chim sơn ca , dịu dàng , nhưng rất Ấn áp. Theo đó là một cô bé lớn hơn tí so với đứa nhỏ kia xuất hiện, một cô bé giản dị, nhỏ bé, mặc một bộ váy màu trắng, buộc dây thắt nơ phía sau lưng, khuôn mặt trắng nõn nà xinh đẹp tựa thiên sứ.
Làm Hiếu Phong nhìn mãi không chớp mắt…….
– Tha ày lần này! Nhớ đó! – Nói rồi cậu nhóc kia dắt tay em nhỏ của mình bước đi.
Cô bé kia cũng quay lưng đi theo luôn……
– Khoan đã ! – Hiếu Phong vội lên tiếng cản đường.
Cô bé kia không có quay mặt lại chỉ là hơi dừng lại giây lát…….
– Bạn …..bạn có thể ình biết tên bạn không? – Hiếu Phong nhất định sẽ bảo vệ ân nhân của mình.
-………Đường Nhu! – Nói xong không chờ cho Hiếu Phong phản ứng gì đã bỏ đi luôn.
Lúc này , Hiếu Phong chỉ đứng nhìn cô bé kia rời đi, đôi môi bất giác mỉm cười “Đường Nhu”
________@____@_____@_______
______@____@______
______@______