Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương Phần 3: Nói Cho Em Biết …..làm Sao Để Hết Yêu Anh????- Hạnh Phúc! – Chương 22:
Năm năm sau,….
– Mami! Mami,….
Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên thật thuần khiết và dễ nghe…. Một dáng người nhanh nhẹ vụt qua khoảng sân trước nhà lao vào trong, ngó quanh tìm kiếm.
– Tiểu Phong! Mẹ ở đây….- Giọng nói vang ra từ trong bếp.
– Mami! Chào mami! – Thằng nhỉ chạy nhanh vào ném cái cặp nhỏ lên bàn ăn rồi ôm lấy chân cô.
– Chào con! – Băng Đồng vẫn ra sức xào nấu món ăn trong chảo.
– Thơm quá! Mami cho von ăn món gì vậy? – Thằng nhỏ giả bộ hít hương thơm từ thức ăn lan tỏa trong không khí. – Con đói quá!
– Xong rồi đây! Mau cất cặp rửa tay lại ăn cơm thôi…..- Cô cúi xuống xoa đầu thằng bé , mỉm cười dịu dàng.
– Dạ!….- Thằng nhỏ le te chạy thật nhanh lên phòng mình.
Băng Đồng nhìn theo cái dáng nhỏ , bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Bao năm qua nhờ có Hiếu Phong mà cô mới tìm lại được cuộc sống vui vẻ. Nhờ Hiếu Phong cô mới vơi đi nỗi nhớ anh da diết, thằng nhỏ rất giống Hiếu Thiên , nó như một mô hình thu nhỏ của anh vậy, càng lớn càng đẹp trai. Chắc bây giờ anh cũng đang hạnh phúc bên gia đình riêng của mình rồi! Năm đó cô đã chọn cách ra đi và kí sẵn vào tờ đơn ly hôn để lại cho anh. Cho đến giờ cô vẫn không hối hận với quyết định của mình. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Hiếu Phong vì cô đã không cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Vì vậy cô sẽ cố gắng yêu thương nó nhiều hơn để bù đắp cho nó.
– Mami! Mami đang nghĩ gì a? – Thằng nhỏ đột nhiên xuất hiện kéo cô về thực tại.
– Không có gì! – Cô vội cúi xuống ôm thằng nhỏ vào lòng.
– Mami! Mami đừng buồn a? Tiểu Phong yêu mami….- Thằng nhỏ bắt chiếc làm bộ người lớn an ủi cô.
– Ưm…. Mami không buồn ! Mami có tiểu Phong rồi sao buồn nữa! – Băng Đồng mỉm cười nhìn thằng nhỏ này. – ăn cơm thui!
– Dạ! – Thằng nhỏ nhanh nhảu dọn đồ ra bàn phụ cô , từ bé nó đã rất tự lập , rất thích làm giúp cô những việc vặt.
Hai mẹ con với nhưngx món ăn rất bình dị nhưng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Tiểu Phong thể hiện mình là năm nhi đại triệu phu , không cần ai đút cơm , khi ăn cũng không để vãi hạt cơm nào, còn biết gắp thức ăn ami.
– Tiểu Phong ! Ăn thêm món sườn dán này …- Băng Đồng mỉm cười hạnh phúc gắp cho thằng nhỏ.
– Con sẽ ăn thật nhiều! Lớn cỡ này nè ! Con sẽ bảo vệ mami…..- Thằng nhỏ thichs chí, khua tay miêu tả , kiêm nịnh hót.
– Rồi …..rồi! Nhưng trước tiên phải ăn đã ….- Cô không nhịn được phì cười vì tính cụ non của thằng nhỏ này.
__________@___@__________
” kính koong….kính……..koong….”
Hai mẹ con đang ăn trưa rất vui vẻ thì chuông của vang lên, ai lại đến tầm này nhỉ?
– Mami để con! – Thằng nhỏ nhảy chân sáo ta mở cửa.
Băng Đồng chỉ biết nhìn theo rồi lắc đầu cười khổ vì thằng nhỉ này , lúc nào cũng tranh làm vơi cô.
– A ! Chú Khắc Nam ! Dì Kim Nhã!….- Tiếng tiểu Phong reo lên ở ngoài cửa khiến cả cô đứng dậy ra xem.
– Để dì bế tiểu Phong cái nào! – Kim Nhã cúi xuống muốn ôm thằng bé.
– Thôi dì! Con lớn rồi phải con mít đáu mà bồng!
Tiểu Phong vội lùi lại cười hihi.
– Cha bố anh! – Kim Nhã vội dí chán tiểu Phong mắng yêu. – Như ông cụ non!
Băng Đồng vừa đi ra thấy một màn này không nhịn được bật cười, tiểu Phong luôn không thích bị coi là trẻ con mà.
– Hai người về bao giờ, sao không báo cho em một tiếng!- Băng Đồng nhìn Khắc Nam cười sau đó quay sang ôm Kim Nhã.
– Cậu đó! Vì nhớ cậu mí tiểu Phong mà mình vội về đây!- Kim Nhã cũng vòng tay ôm cô.
– Anh thì không cần thiết…- Khắc Nam nháy mắt với tiểu Phong.
– Vào nhà thôi!
Khắc Nam và Kim Nhã cũng chưa dùng bữa nên cùng ăn với hai mẹ con cô luôn. Bốn người kể hết chuyện này đến chuyện kia, vui vẻ…
Khắc Nam hiện tại đang làm giám đốc một công ty lớn về giải trí nên rất bận rộn, anh thường xuyên phải đi công tác ở nước ngoài. Kim Nhã thì là một nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng, cô cũng bận rộn đi diễn ở khắp nơi, làm từ thiện, cứu giúp trẻ em mồ côi, tàn tật. Đa phần số tiền cô kiếm được trong các show diễn đều được chuyển vào quỹ từ thiện. Kim Nhã và Khắc Nam đều là trẻ mồ côi từ cô nhi viện nên hai người rất thân. Còn cô và Kim Nhã gặp nhau lần đầu chính là năm trước, khi còn ở Trung Quốc. Kim Nhã là cô gái đã hát bên bờ hồ… ( ai không nhớ xem lại phần 2). Sau này duyên số đã cho họ gặp lại lần nữa, do rất hợp nhau nên họ chở thành bạn thân của nhau. Nhiều năm qua Băng Đồng đã được hai người giúp đỡ rất nhiều.
❤. ………………………….❤
Tp. Hồ Chí Minh
Không khí buổi sáng trong lành khiến tinh thần người ta có chút thoải mái. Băng Đồng dậy rất sớm tưới khóm hoa hồng trước sân và mấy hàng hoa mai từ cổng dẫn vào cửa nhà. Xong xuôi còn nấu bữa sáng cho tiểu Phong.
– Mami ! Buổi sáng tốt lành!- thằng nhóc nói tiếng Trung rất chuẩn với cái giọng non nớt.
– Mau lại đây ăn sáng rồi đi học!- cô quay sang thúc dục rồi đặt đĩa bánh mì và thịt rán, sà lách xuống bàn ăn, không quên pha hai ly sữa nóng.
Tiểu Phong đã quen với bữa sáng đơn giản này rồi nên không cần chờ lâu, tự mình giải quyết hết đống đồ ăn kia.
– Trưa nay mami không về được, con tự mình nấu ăn nha ! Mami đã nấu sẵn đồ ăn để trong tủ lạnh chỉ cần hâm lại cho nóng thôi!- cô cũng không quên rặn dò.
– Dạ mami!- thằng bé cười tít mắt.
Băng Đồng thật sự rất hạnh phúc khi có đứa con hiểu chuyện như vậy. Cô không thể ngờ nó mới bốn tuổi hơn mà việc gì cũng biết làm, nhiều khi cô còn không bằng .
– Chào mami! Con đi học ạ! A..mami trưa nay con cũng không được về! Hẹn gặp mẹ bữa tối!- thằng bé nhớ ra điều gì đó vội quay lại nói rồi chạy đi .
– Tạm biệt con yêu!
Cô đứng ở cửa vãy tay chào, vì nhà trẻ cách nhà không xa nên Hiếu Phong nhất quyết không cần cô dẫn đi.
❤ …………………………….❤
Băng Đồng làm thư kí tổng giám đốc công ty Hùng Kì, một công ty lớn liên doanh với nước ngoài, chuyên kinh doanh các sản phẩm thời trang, đá quý.
– Hi! Băng Đồng cô đi làm sớm vậy?- thấy cô đi vào, đồng nghiệp nên tiếng chào hỏi.
– Tôi có chút việc gấp! Hẹn gặp lại bữa trưa!- cô mỉm cười với đồng nghiệp kia rồi bước nhanh vào thang máy lên thẳng phòng làm việc của mình ở cạnh phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tòa nhà.
– Băng Đồng! Giúp tôi mang bản kế hoạch mới đến các phòng ban…- vừa đặt người ngồi xuống đã có điện thoại nội bộ của Tổng giám đốc giao việc.
– Dạ! Thưa Tổng giám đốc!- cô vội vàng đứng dậy đi vào phòng Tổng giám đốc lấy tài liệu rồi đi photo ỗi bộ phận một bản.
Tổng giám đốc là một người đàn ông đã có tuổi tầm 50 gì đó, rất nghiêm khắc và công tư phân minh, ông có khí chất khiến người khác phải nể, khâm phục. Ông rất thích cách làm việc nhanh nhẹn và dứt khoát của cô nên cũng có chút ưu ái về lương bổng.
❤ …………………………❤
Băng Đồng vừa mang tài liệu xuống phòng kế hoạch đã nghe được những tiếng xì xào bàn tán của mấy cô nhân viên văn phòng.
– Các cô biết gì chưa?- nv1 lên tiếng.
– Sao. .sao?- tiếp đó là những tiếng phản ứng.
– Này… Nghe nói sắp tới công ty mình có xếp mới!- cô nhân viên kia lại cất giọng oanh vàng khơi lên sự tò mò trong lòng những người còn lại.
– Sao chị biết?- cô nhân viên bên cạnh lên tiếng thắc mắc.
– À! Anh trai tôi là trưởng phòng kinh doanh nên cũng được thông báo chút ít.- cô nhân viên kia mỉm cười tự hào.
– Giờ em mới biết đấy!
– Ừm!
Cô cũng không muốn nghe cái chủ đề nhàm chán này nữa. Dù sao cô cũng đã làm mẹ rồi, cũng chẳng quan tâm mấy thể loại chuyện phiếm của mấy cô gái chưa chồng này. Đang định đi qua thì cô nghe thấy một câu…
– Nghe đâu tổng giám đốc mới rất đẹp trai nha, lịch lãm, còn chưa vợ…
– Ôi! Em mong được gặp xếp mới quá!
-Anh ấy tên gì hả chị?
– À…. Tên rất hay nhé! Hiếu Thiên.
– oa …
Mấy cô gái nghe thấy hai từ trai đẹp thì mắt bắt đầu sáng rỡ, miệng trầm trồ cảm thán.
– Hiếu Thiên?- cô cảm giác như có dòng điện chạy qua người, sững sờ, tim đau nhói khi nghe thấy cái tên này, nhưng sau đó cô lại phủ định. Làm sao có thể là anh? Anh sao có thể xuất hiện ở đây? Nếu là anh thì phải có vợ rồi chứ? Sao mấy cô gái kia lại nói là chưa. Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi! Đúng! Trùng hợp thôi!
Băng Đồng lắc đầu, ổn định lại tinh thần, tiếp tục công việc của mình.
❤ ………………………..❤
Bầu trời đêm có chút lạnh, đúng với kiểu khí hậu cận nhiệt xích đạo của miền nam. Băng Đồng tan ca nhanh chóng về nhà. Chạy xe trên con đường từ công ty về đến nhà , gió lạnh từng đợt lướt qua má cô. Đường phố về đêm quả thật nhộn nhịp hơn ban ngày rất nhiều. Cuộc sống về đêm với những con người tấp lập kiếm sống khiến cho thành phố ồn ào, náo nhiệt. Phí trước là khu đô thị mới, căn nhà hai mẹ con cô đang ở là công sức của cô trong mấy năm qua. Tuy không lớn lắm nhưng tràn ngập vui vẻ, hạnh phúc ấm áp của hai mẹ con.
” Cạch”
Cô đưa chìa khóa mở cổng, dắt xe vào trong sân, tháo mũ bảo hiểm giải thót ái tóc vo tròn trong mũ . Cô xách túi mở cửa vào nhà… Mùi ăn từ thức ăn lan tỏa khắp không khí thơm lừng khiến cái bụng cô bất giác sôi lên ùng ục…
– Băng Đồng! Về rồi hả?- giọng nói vọng ra từ trong bếp- Mau thay đồ xuống ăn tối nào!
– Bác đến chơi sao không gọi điện cho cháu về sớm ạ! Ngại quá! Lại để bác nấu cho bữa tối …- cô mau chóng đặt túi xách xuống sofa rồi nhanh nhẹn vén tay áo vào bếp phụ giúp.
– Đâu có gì!
– Hiếu Phong đâu rồi ạ!?- Băng Đồng tay bưng đồ đã nấu xong sắp ra bàn, mắt nhìn quanh.
– Thằng bé đi học về lăn ra ngủ rồi! Để bác lên kêu nó xuống ăn cơm luôn!- người phụ nữ tháo tạp dề xuống.
– Thôi bác ! Chút cháu lên đánh thức nó dậy cũng được! Thằng bé này hư lắm…- cô vội cản miệng cười tươi.
– Ừ! Mà dạo này công việc của con thế nào?- bà ngồi xuống ghế nhìn cô tất bật có chút quan tâm.
– Dạ! Công việc của cháu vẫn tốt ạ!
– Vất vả cho cháu quá!- bà lắc đầu thở dài thay cô. Bà đã nhiều lần muốn cô về làm cho công ty mình nhưng cô luôn lắc đầu từ chối, nói :” Cháu không muốn phiền bác đâu! Cháu muốn tự lực hơn…” Bà đành bó tay với tính cố chấp của cô .
– Cháu không thấy vất vả chút nào đâu ạ!- cô biết bà có ý tốt muốn giúp đỡ mình. Nhưng thật sự cô không thể nhận thêm của ai cái gì nữa, nó khiến cô có cảm giác nợ nần.
– Haizzz! – Bà không khỏi thở dài.
Cô đã nhận sự giúp đỡ của bà quá nhiều rồi. Từ khi qua đây sống cô đã được bà và Khắc Nam , Kim Nhã giúp đỡ quá nhiều. Bà chính là mẹ nuôi của Khắc Nam và Kim Nhã, nghe nói hồi trẻ bà là một người mẫu nổi tiếng, sau này bà đã lập nên công ty giải trí của riêng mình. Lúc về già mới giao cho Khắc Nam và Kim Nhã quản lí. Một mình đi khắp nơi làm từ thiện.
❤ ………………………❤
– Mami! Mẹ về khi nào a?- tiểu Phong ngái ngủ từ cầu thang đi xuống thấy cô đang ngồi nói chuyện với bà Kiều Oanh.
– Mẹ mới đi làm về rất mệt a!- cô mỉm cười sau đó vờ xoa vai. Vì ở nhà nên hai mẹ con toàn nói bằng tiếng Trung. Cô không muốn Hiếu Phong sau này không biết về nguồn gốc của mình.
– Con xoa bóp ami nha!-thằng bé le te chạy lại ra sức lập công.
– Thui nào! Ăn cơm đã… Thức ăn nguội hết rồi!- bà ngồi nhìn hai mẹ con vui đùa, chính mình cũng vui lây. Thằng bé thật sự rất giống Hiếu Thiên, nhìn nó bà lại nhớ hình ảnh của Hiếu Thiên lúc nhỏ. Thực sự bà đã biết thằng nhỏ đích thị là con của Hiếu Thiên, cháu nội của bà nhưng bà không có cách nào giải thích cho Băng Đồng hiểu được mối quan hệ phức tạp này nên chọn cách âm thầm chăm sóc thằng nhỏ và cô.
❤ ……… ……………….❤
Tại biệt thự họ Trần…
– Anh sắp đi công tác sao?- Thái Na giống như một người em quan tâm hỏi.
– ừm…- Hiếu Thiên đang thao tác gì đó rất chăm chú trên máy tính.
– Anh đi bao lâu? Em theo chơi được không?- cô ngồi ở sofa uống trà.
” Cạch”
Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy bước vào, chưa thấy người đã thấy tiếng.
– Em đi đâu?
– Ơ! Sao anh ở đây? Làm ơn tha cho tôi đi… Đừng bám theo tôi nữa….- Thái Na nheo nheo mắt, định thoát thân, cô thật sự không muốn gặp cái người mặt dày không chút tự trọng này.
– Đấy đấy… Em đã bảo cậu ấy đưa đi đi!- Hiếu Thiên đã bắt đầu trêu chọc.
– Anh…anh! Hai anh…!- Thái Na tức không nói nổi đứng dậy xách túi chạy thoát thân.
– Thái Na ! Chờ anh…- Lý Quốc Kiệt cũng không quay lại nhìn Hiếu Thiên lấy một cái mà chạy theo Thái Na luôn. Hiếu Thiên chỉ biết lắc đầu cười khổ với hai người họ. Anh lại nghĩ đến cô rồi. Quay sang nhìn tấm hình khổ lớn treo trên tường nhà, đó là hình chụp hai người trong ngày cưới. Không biết giờ cô đang nơi đâu, có sống tốt không!? Anh rất nhớ cô! Năm đó khi cô bỏ đi, để lại đơn ly hôn anh đã rất tức giận, xé nát tờ đơn. Sau đó điên cuồng tìm cô khắp nơi trong vô vọng. Cuối cùng anh đã nảy ra một lý tưởng mở rộng làm ăn ra toàn thế giới để tìm cô. Đến nay tập đoàn Trần thị đã được anh mở rộng trên mọi lĩnh vực, phương diện, ra toàn thế giới. Đi đến đâu cũng nghe thấy tin tức, tiếng tăm của tập đoàn này . Nhưng thực sự cô chốn rất kỹ, cho đến nay mọi tin tức về cô vẫn là vô vọng. Rốt cuộc cô đang ở đâu?
[ Cô bé lì lợm! Anh cho em hai sự lựa chọn, một là yêu anh , hai là bên anh chọn đời! Cho dù em có chạy đến chân trời góc bể anh cũng tìm ra em]
Anh đã nói câu này nhiều năm về trước và giờ anh vẫn thề với lòng mình.
❤ …………………❤ ……… …………….❤