Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?

Chương 14


Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 14

Hiện tại cô không nhớ anh là ai , nhưng nghe anh nói ” anh là chồng cô!” thì cô cũng chỉ biết làm theo thôi.anh chăm sóc cô rất tốt , cô cũng chỉ quấn lấy anh….
– Em muốn tìm Băng Di ! – Cô kéo kéo cánh tay anh làm nũng. Cô vẫn nhớ chuyện của Băng Di mà sao lại quên chuyện của anh chứ?
– Vợ ngốc ! Em còn bệnh mà ! Ngoan! Ngủ đi cho khỏe , chuyện đó tính sau !- Anh lấy tay xoa đầu cô , mỉm cười kéo chăn cho cô.
– Ưm….-Cô gật đầu rồi nhắm mắt đi ngủ.
Anh bên cạnh nhìn cô ngủ , trong lòng lo lắng , cô liên tục đòi tìm Băng Di , nhưng chẳng có một chút manh mối nào thì bảo anh làm sao đi tìm , chả khác nào mò kim đáy bể.
~~@@
~~ Hiện tại đã là 3h chiều,…
“Cộc….cộc….cộc…”
– Mời vào! – Anh lên tiếng nhẹ chách để cô thức giấc.
” Cạch” Cánh cửa mở ra, là ba anh!
– Ba! Ba ngồi đi ! – Anh dứng dậy kéo ghế mời ông ngồi.
– Thiếu gia ! – Đi đằng sau là thư kí Jack , cung kinh cúi đầu chào anh.
– Băng Đồng sao rồi ? – Ông Trần nhìn cô ôn tồn hỏi han, dù sao cũng là đứa con dâu ông chọn.
– Cô ấy bị mất phần chí nhớ ! Có thể sẽ không nhớ một số chuyện trước kia ! – Anh ngồi xuống lấy bàn tay cô.
– Nghe tin các con về bà nội rất muốn gặp các con đấy ! – Ông Trần nhẹ nhàng nhắc nhở.
– Ba! Sức khỏe của bà không tốt ! Va đừng nói cho bà nội biết chuyện của Băng Đồng nhé ! – Anh chau mày suy nghĩ rồi nhanh chóng nhắc ba anh.
– Ưm….. Mà thôi ! Ba còn phải ra sân bay, chiu rù nay ba có buổi kí kết hợp đồng ở Pari.
– Chào thiếu gia !
Vậy là căn phòng chỉ còn lại anh và cô , không gian im lặng lại bao chùm căn phòng.
“Reng….reng…,”
Đột nhiên điện thoại anh reo vang , anh lướt qua số trên màn hình , là Thái Lăng ?
– Alo? – Anh bấm máy trả lời , giọng điểm tĩnh.
– ” Hiếu Thiên ! Công ty có việc Cần giải quyết gấp , mình không đi đón tiểu Dạ được , nhờ cậu đi đón hộ được chứ , chiều tối xong việc tôi qua!” – Giọng Thái Lăng vang lên bên tai phone.

– Ừ! – Anh cúp máy luôn , không để cho Thái Lăng nói thêm gì nữa.
Anh nhìn đồng hồ đã hơn 4h sắp đến giờ tiểu Dạ tan học , tranh thủ lúc cô ngủ say , anh phải đi đón nó mới được , anh hiểu thời gian này Thái Lăng rất bận , Cẩm Tú vừa sinh , anh thì bận chăm sóc cho Băng Đồng nên , Thái Lăng vừa phải chăm sóc vợ vừa lo giải quyết việc ở công ty dùm anh.
________________@@@________________
Đứng trước cổng trường mầm non của tiểu Dạ , anh lại nhớ lại kí ức tuổi thơ của mình.
[…. Lúc ấy anh còn là một đứa trẻ lên ba!
Anh như thường lệ đứng đợi ba đến đón , nhưng nay ba anh quá trễ.
– Tiểu Thiên ! – Một người phụ nữ trẻ tuổi tự dưng chạy đến ôm chầm lấy anh.
– Cô là ai? Sao lại biết bên con?- Anh tròn mắt hỏi rất hồn nhiên.
– Mẹ là mẹ của con! Mẹ xin lỗi!- Người phụ nữ ôm lấy người anh , xiết xao.
– Đau ! Cô là mami của cháu? – Anh tròn mắt hỏi lại.
– Ưm…mẹ là mẹ của con ! Mẹ nhớ con quá! – Người phụ nữ đưa tay vuốt má anh , dịu dàng xoa đầu anh.
Từ xa một chiếc ô tô màu đen sang trọng đang tới gần , người ngồi trong xe chính là ba anh. Thấy vậy người phụ nữ kia liền bỏ đi thật nhanh vào trong ngõ nhỏ. Anh đuổi theo mếu máo , khóc oà gọi mami….
-Mami….huhu….mami….huhu!!!!Aaa!!! -Anh ngã xoài ra đất.
Người phụ nữ kia đã mất tích trong ngõ nhỏ , anh vẫn khóc oà miệng không ngừng kêu” mami”. Tuy đây là lần đầu anh gặp mẹ nhưng một đứa trẻ ba tuổi như anh lại rất cần có mẹ , tại sao bà lại bỏ đi?
– Tiểu Thiên ? Con sao lại nằm đây khóc? -Đúng lúc ấy thì ba anh đi đến nhanh chóng đỡ anh dậy , phủi cát trên quần áo anh rồi ân cần hỏi.
-Baaa! Mami….huhu…con muốn mami…- Anh khóc lớn hơn , nhào vào lòng ba làm nũng.
– Tiểu Thiên ngoan ! Nếu con ngoan … con sẽ được gặp mami ! Ngoan…nén vào….]
Đang chìm vào dòng kí ức thì anh bị kéo về thực tại bởi tiếng gọi của tiểu Dạ.
– Chú Thiên ! Chú Thiên ! Á….con nhớ chú Thiên quá !
Thằng nhóc chạy lại ôm lấy anh miệng không ngừng gọi bằng cái giọng trong trẻo.
– Tiểu Dạ ! Con đi học ngoan không ? Để chú Thiên bế con cái nào ! – Anh cúi xuống nhấc thằng nhóc lên cao.
– Chào anh ! Anh là chú của tiểu Dạ ạ ! – Thấy anh cô giáo của tiểu Dạ liền cúi chào.

– Chào cô ! Tôi đón bé Dạ ! – Anh cũng gật đầu chào theo phép lịch sự.
– Tiểu Dạ , về nghe con ! – Cô giáo vẫy tay chào khi anh bế thằng nhóc lại phía chiếc xe đậu bên đường.
– Con….chào….cô ! – Thằng nhóc cười toe vẫy tay chào lại.
Anh cho thằng nhóc đi ăn kem sau đó mua luôn đồ ăn cho Băng Đồng , anh đoán chắc cô sắp ngủ dậy , cho xe chạy nhanh về bệnh viện.
__________@@@__________
Vừa đẩy cửa bước vào , anh liếc mắt đã thấy cô tỉnh rồi , đang ngồi nhìn gì đó ngoài van công , vì đáu là phòng víp nên rất giống một căn nhà thu nhỏ , đầy đủ tiện nghi.
– Chồng ơi….chồng ơi ! Anh đi đâu thế ? Làm em sợ quá ? – Cô đang định chạy ra ôm anh thì ngay lập tức bị tiểu Dạ chạy lại ôm lấy.
– Dì Băng Đồng ! Con nhớ dì quá ! Dì có nhớ con không ? – Thằng nhóc nói liển hồi.
Băng Đồng thực sự không biết thằng nhóc này là ai , cô đưa mắt nhìn anh cầu cứu.
– Nó là tiểu Dạ ! Con của Cẩm Tú ! Em chơi với nó nhé! – Anh mỉm cười giải thích.
– Ưm….- Cô gật đầu ngoan ngoãn với anh rồi quay sang ôm lấy thằng nhóc.
Hai người một lớn một nhỏ cùng chơi tự dưng anh lại thấy thích có một đứa nhỏ để cùng yêu thương. Chắc hẳn lúc đó sẽ rất hạnh phúc , chỉ nghĩ thôi anh đã thấy thú vị rồi.
– Chú Thiên làn ngựa cho con cưỡi nhé !? Đi chú ! Chú chơi với con đi !? – Tiểu Dạ Cần tay anh làm nũng nài nỉ , ánh mắt hồn nhiên , thánh thiện , long lanh nhìn anh khiến anh không thể từ chối.
-Được rồi ! Chú chơi với con nhưng….- Anh kéo tiểu Dạ lại gần và thì thầm gì đó , nở nụ cười gian nhìn cô , không biết anh nói gì với thằng bé mà nó cứ cười toe không ngừng.
– Được rồi ! Chờ con….- Thằng nhóc cười rồi nháy mắt tinh nghịch , lém lỉnh với anh , nói nhỏ vào tai anh.
Băng Đồng ngồi dựa vào thành giường nhìn anh và thằng nhóc , khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
– Dì Băng Đồng ! Dì sinh em bé đi dì ? – Thằng nhóc nhẩy lên giường bệnh ôm lấy cổ cô , khuôn mặt vẫn tươi cười rất đáng yêu.
-Dì….dì…- Cô đỏ mặt nhìn sang anh , còn anh thì ung dung xem báo trên ghế sofa.
– Con muốn dì sinh một bé gái dễ thương cho con chơi cùng nhé ? – Tiểu Dạ chu cái miệng dễ thương lên làm nũng.
– Hìhi….. Dì chưa lấy chồng mà ! – Cô cười xoà.
– Có chú Thiên mà ….con thích em gái giống dì.

Tiểu Dạ nhìn anh nháy mắt , rùi lại ôm cô nũng nịu.
– Nghe dì….dì….
– Ui thằng nhóc này!….- Cô nhìn anh mặt đỏ bừng vì ngượng.
Tiểu Dạ cứ chơi mãi cho đến khi mệt thì lăn ra ngủ luôn. Anh nhìn cô lắc đầu khẽ đặt thằng bé nằm cạnh cô ngủ. Cô vẫn đỏ mặt nhìn anh , khi bị anh nhìn thấy thì lại quay đi….
– Băng Đồng! – Anh kéo cô vào lòng , vuốt nhẹ tóc cô rồi thì thầm vào tai cô.- Mình làm đám cưới nhé?
Cô chủ ” ưm” một tiếng rồi lặng im nhẹ nhàng tay ôm lại anh , cảm nhận ấm áp khi trong lòng anh.
Hạnh phúc liệu đã đến với họ thật sự ?
Có một người đã nghe lén được những lời nói này , ánh mắt sắc lém , những ngón tay nắm chặt như muốn phá hủy vật gì đó.
____________@@@___________
“Cộc….cộc….cộc”
– Vào đi! – Anh buông cô ra, giọng nói nhẹ nhàng thông báo.
Cánh cửa vị đẩy ra , bước vào là Thái Lăng , tay còn cầm theo giỏ hoa quả.
-Mình đến đón tiểu Dạ ! Băng Đồng em đỡ rồi chứ ? – Thái Lăng đặt giỏ trái cây lên bàn , quay lạo nhìn cô mỉm cười hỏi thăm.
– Ai vậy chồng ? – Cô co ro nhìn Thái Lăng như nhìn sinh vật lạ rồi ra sức rúc vào lòng anh sợ hãi.
-Đừng sợ … cậu ấy là Thái Lăng , chồng chị Cẩm Tú mà ! – Anh giải thích , chấn an.
– Nhóc con ! Em thực sự đã quên anh ! Thất vọng quá ! – Thái Lăng làn mặt giận.
-Tôi….tôi…tôi không ý mà ! – Cô hơi lúng túng , vẫn giữ thái độ sợ sệt.
– Thôi mình đón tiểu Dạ về đây ! Cẩn Tú lại mong ! Nghỉ sớm đi !- Thái Lăng cúi xuống bế thằng nhóc lên rồi đi ra khỏi phòng.
Chờ cho Thái Lăng đi rồi anh mới quay sang cô mỉm cười , xoa đầu cô.
– Chồng ! Em muốn về nhà ! – Cô lấy hết sức cán đảm lên tiếng hỏi anh như sợ sẽ bị anh mắng.
Anh nhíu mày nhìn cô , sau vài phút cũng giãn ra.
– Ưm… Được thôi! Nhưng em chờ tháo băng đã !
Anh gật đầu làm cho cô hớn hở , vui mừng ra mặt nhưng câu nói sau của anh lại khiến khuôn mặt của cô bỗng chốc xám xịt.
– Ngoan đi ! Hôm nay ngủ sớm đi ! Anh phải về nhà giải quyết một chút việc của công ty , mai anh sẽ vào với em !
– Chồng ! Đừng mà ! – Cô giãy nảy khi nghe anh nói , cô phải ở đây một mình sao ? Không thể được.
– Ngoan! Nếu như em hư anh bỏ em luôn nhé! – Anh nhíu mày có chút đe dọa.

– Thui , vợ ngoan…,…vợ sẽ ngoan mà…. chồng đừng bỏ vợ ….hix…- Mặt cô méo xệch , cầm tay anh lay lay.
Anh giúp cô nằm xuống , kéo chăn đắp cho coi rồi cúi xuống hôn lên mái tóc và trán cô.
– Ngủ ngon vợ ngốc.
_____________@@@_____________
Anh đang mệt mỏi ngửa cổ nhìn đồng hồ đeo tay ” 12h” người dựa hẳn lên ghế xoay , nhắm mắt thư thái. Một bàn tay ôm lấy cổ anh , nhẹ nhàng quấn lấy. Mùi hương nước hoa lạ, khiến cho anh không quen mà mở mắt trừng người đứng sau lưng.
Không nhanh không chậm hất cánh tay Thái Na ra.
– Anh…
– Đi ra ngoài ! – Không để Thái Na nói hết câu anh liền cất giọng trầm khàn mà uy lực nói cô ta.
– Em…
– Không ra phải không ? Vậy để tôi đi! – Anh đứng dậy toan bỏ đi thì lại bị xô vòng tay ôm eo anh thật chặt , giữ lại.
– Đừng đối xử với em như vậy? Mình trở về như trước kia nhé anh? – Cô xụt cùi, nỉ non.
– Buông tay !- Anh lạnh giọng gằn từng từ , cố kìm nén tức giận với Thái Na.
– Không ! Em sẽ không buông ! – Thái Na càng ôm chặt hơn.
– Chúng ta chưa có bắt đầu thì làm sao có kết thúc ! Tôi và em không có tình cảm vượt quá trình thân đâu! – Anh giữ từng ngón tay cô ra khỏi bụng mình , lạnh lùng buông cô ra và bỏ đi.
Thái Na đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt sắc lẻm ánh lên tia toan tính hiểm độc.
“Băng Đồng ! Tôi nhất định không thua cô , tôi đã không có được thì cô cũng đừng mơ có được”.
_____@_____@_____
” Có một tình bạn ….
….đã từng là tình yêu !
Có một tình yêu đã từng là hạnh phúc….
Có một hạnh phúc ….
….bây giờ là nỗi đau….
Có một nỗi đau…bây giờ là kỉ niệm
……Kỉ niệm nhói lòng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.