Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 13
Người giúp Thái Na chuẩn bị phòng và sắp xếp đồ đạc đâu vào đó , phòng của Thái Na là ở tầng ba , dù không muốn cô cũng phải đụng mặt mỗi ngày.
Cô đứng trong phòng mình bộ dạng trầm tính , u buồn khoanh tay nhìn ra phía vườn sau. Cô cản thấy mình gần giống một người thừa , dần bị lãng quên….
Một vòng tay ấm áp ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, mùi bạc hà và mùi hương nước hoa nam tính khiến cho cô có phần dễ chịu , không Cần quay lại cô cũng nhận ra là ai , nhắm mắt hưởng thụ mùi hương quên thuộc.
Anh tì cằm lên vai cô, má hơi cọ vào má cô,…
– Em ổn chứ ? – Anh ghé tai cô nói nhỏ.
– Ưm…
– Không ghen ? – Anh lại cố tình hỏi.
– Ưm… sao em phải ghen ? – Cô hỏi lại.
– Thật???- Anh tỏ thái độ ngạc nhiên nhìn cô dò xét, rồi hỏi tiếp. – Tại sao ?
– Vì mình vẫn là anh em ! – Lần này cô thoát ra khỏi vòng tay của anh , ngoảnh mặt mỉm cười thật tươi với anh. – Em đi tắm chút !
Anh lắc đầu khoanh tay nhìn theo cô lấp vào phòng tắm. Cứ mỗi khi anh nghiêm túc là cô lại bông đùa. Nhưng anh chót hứa với cô rồi, khi nào chưa chính thức kết hôn anh vẫn có vai trò là anh của cô.
________^_^________
Lúc đó ở ngoài khuôn viên,…
– Tiểu thư Thái Na trà của cô! – người giúp việc đặt tách trà xuống trước mặt cô.
Thái Na đưa lên lịch lãm , tao nhã đúng chất một tiểu thư dùng trà….
– Áa….á….á…
Cả một chén trà tạt thẳng vào mặt người giúp việc…
Thái Na trợn mắt gắt lên đầy chanh chua:
– Trà này pha kiểu gì vậy ?
– Tiểu thư tha lỗi…tôi…..tôi….- Người giúp việc tay bị bỏng nhưng vẫn hốt hoảng quỳ xuống xin tha.
– Rõ ràng cói tình không coi tôi ra gì mà ! – Thái Na đứng lẻn đạp vào người hầu một cái lăn ra nền.
– Tiểu thư…tha tội…
– Có chuyện gì vậy ? – Là tiếng của quản gia Ngô.
– Ông xem cách đối đãi của người giúp việc đi ! – Thái Na chỉ vào cô ta tức giận.
– Còn không mau xin lỗi ! – Quản gia Ngô nhìn qua là biết sự tình phải trái, ông không lạ gì cô ta.
– Xin lỗi ….tiểu thư …xin lỗi…xin lỗi…- Người díp việc liên tục dập đầu xin tha tội….
– Thật tức chết mà! – Thái Na bỏ vào trong.
Lúc này quản gia Ngô mới quay lại nhìn người giúp việc, thông cảm , nhắc nhở.
– Lần sau chú ý … đi lĩnh thuốc than.
Người giúp việc lổm cổm bò dạy và cúi đầu chào ánh mắt sợ sệt tránh đi.
@@………….@@
Trong bữa chiều,…
– Ăn nhiều chút ! – Anh lấy đĩa gắp thêm thức ăn cho cô.
Thái Na ngồi ở phía đối diện cũng không khỏi ghen tức….anh trước kia chưa từng quan tâm có như vậy , giờ đây lại hết sức dịu dàng với Băng Đồng , thật khiến cô tức chết. Cô vô tình như bị xem là người thừa …
– Anh Thiên ….- Giọng Thái Na có chút hỏng dỗi , đôi mắt long lanh giả lai.
Lúc này ánh mắt anh mới quay sang để ý Thái Na , cả Băng Đồng cũng quay sang nhì , có chút ái ngại.
– Ô…. Sao em không ăn ? – Anh nhìn cô không hiểu ý cô muốn là gì.
– Em muốn ăn tôm chiên nhưng xa quá , anh giúp em được không ? – Thái Na giả vờ sụ mặt cuống như trẻ con muốn được quan tâm.
– Tiểu Lam ! – Anh lẻn tiếng gọi.
– Dạ ! – Cô giúp việc tiểu Lam hiểu ý thiếu gia muốn cô làm gì , cô nhanh chóng chuyển đĩa tôm chiên đến trước mặt Thái Na.
– Em ăn nhiều chút , đừng ngại ! – Anh mỉm cười tiếp tục nữa ăn của mình , thỉnh thoảng lại ghé tai Băng Đồng thì thầm cái gì đó khiên cô cười không ngớt. Thái Na hậm hực , bực tức đặt bát đũa xuống cạch va vào bàn ăn bằng kính. Đẩy ghế đứng dậy và buông lại một câu bỏ lên phòng.
– Em no rồi ! – Trước khi đi còn liếc xéo Băng Đồng một cái, ý nói ” hãy đợi đấy , xem tôi xử cô thế nào. “
Băng Đồng nhận ra ánh nhìn không mấy thiện cản của Thái Na dành cho cô , cô hơi nhưng cười suy nghĩ vài giây.
– Sao em không ăn tiếp đi ? – Anh nhìn cô khi thấy cô thẫn thờ gì đó.
– Tất nhiên …em no rồi ! Chiều em muốn đi mua chút đồ ! – Cô tươi cười nhu ban đầu.
– Được …chiều anh đi cùng em ! Tối nay chúng ta mời vợ chồng Thái Lăng lại nhà ăn cơm nhé ! – Anh đưa tay vuốt tóc cô.
– Ưm… Chiều nay em sẽ tự tay vào bếp! – Cô cười tinh nghịch có chút gian gian.
– Thôi…thôi…em đừng vào bếp, trong ấu nóng lắm , em không nên vào…- Anh vẫn sợ khi cô khởi xướng ý định tự vào bếp của mình , anh vẫn sợ cái dư vị thưcs ăn do cô nấu lần đầu.
– Anh chê em nấu dở thì có ! – Cô Phụng phịu có chút giận dỗi , nhìn cô giận đáng yêu vô cùng.
– Em nấu là ngon nhất ! – Anh đành phải dỗ dành cái tính trẻ con của cô.
– Thật!??? – Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ , dò xét.
– Ưm….- Anh cười tươi gật đầu cái rụp.
– Haha…. Vậy chiều nay em sẽ vào bếp ! Thế nhé ! – Cô cười toe toét tuyên bố.
Anh chỉ dám nước bọt đánh ực một cái , mặt nhăn nhó nhìn đến tội khi nghĩ cái vị thức ăn cô nấu.
Một ánh nhìn đầy ghen gét đang hướng về phía cô !
@@……………..@@
Mặc dù thời tiết đã sang thu nhưng trời vẫn có chút nóng bức khó chịu.
Anh mở cửa xe ô tô cho cô ngồi vào trong , rồi chạy sang ghế bên lái mở cửa , định ngồi vào xe thì…
– Anh Hiếu Thiên ….chờ em với! – Thái Na chạy từ trong nhà ra, trong bộ đồ quý phái của các tiểu thư đài cát , pha chút tinh nghịch.
– Ủa….Thái Na??? – Anh nheo mắt nhìn Thái Na đang chạy đến.
– Em cũng muốn đi ! Em muốn mua chút đồ….
– Ưm…cùng đi ! – Anh mở cửa vào trong…
Thái Na tưởng anh sẽ chạy đến mở cửa cho cô ngồi vào nhưng anh lại kệ cô tự làm , khiến cô có chút tức giận nhưng cũng đành nhẫn nhịn.
______@______@______
Xe dừng lại trước một siêu thị thời trang lớn , anh giúp cô đẩy cửa bước ra rồi quay lại nói với Thái Na.
– Hai chị em vào trước đi anh đi cất xe rồi vào sau!
-Dạ! -Thái Na cười tươi, tinh nghịch đẩy cửa xuống xe chạy đến bên cô , thâm mật cười nói- Chị Băng Đồng chúng ta vào trước !
Băng Đồng có chút đề phòng trước thái độ này của Thái Na nhưng sau đó cũng theo cô vào trong.
Anh cho xe chạy vào trong gala,….
Vừa thấy anh đi khuất Thái Na liền liếc xéo Băng Đồng một cái , lạnh lùng bỏ vài trước , thái độ thay đổi 180°C. Băng Đồng cũng hơi khó hiểu bỏ vào theo , cô không thèm chấp vặt với Thái Na vì theo tuổi tác Thái Na cũng chỉ đáng tuổi em mình , suy nghĩ có phần ích kỉ , trẻ con.
Thái Na đang chọn đồ thì Hiếu Thiên bước vào và nhanh chóng để ý Băng Đồng đang đứng ở quầy vàng bạc đá quý , nhìn cái gì đó chăm chăm ; đến nỗi anh tiến lại cũng không hay biết , cô nhân viên nhanh Chí gật đầu , mỉm cười chào anh.
– Em thích cái vòng đó à? – Anh khoác vai cô , đưa mắt nhìn theo mắt cô đang nhìn , là một chiếc dây chuyền Bình thường nhưng nhìn kĩ thì rất tinh xảo.
– Không ! – Cô quay lại nhìn anh lắc đầu, chỉ là nó khiến cô nhớ tới Băng Di.
Anh nhìn cô có chút nghi ngờ trước thái độ của cô. Từ lúc Thái Na xuất hiện giường như cô ít cười tự nhiên hơn thì phải , cũng không thấy tính cách trẻ con hàng ngày , thay vào đó có chút chững chạc hơn.
– Đi thôi ! – Cô kéo anh sang hướng khác.
– Em thật sự không thích ? – Anh tò mò nhìn cô hỏi lại lần nữa.
– Em muốn mua đồ ! Nhanh theo em ! – cô kéo anh đi thật nhanh đến khu thời trang.
Cô cứ chạm vào cái gì là Anh liền kêu nhặt vào , kết quả mệt quá cô đành để anh tuỳ ý. Cả hai quên luôn sự có mặt của Thái Na ở đây…
– Áaaa!!!!!!….”bịch”….-Đó là tiếng hét của Băng Đồng và hiện tại cô đang bị ngã bệt xuống nền nhà.
– A ! Em xin lỗi ! Xin lỗi ! Chị không sao chứ? – Thái Na vội vàng cúi xuống , giả vờ vô tội xin lỗi cô rối rút.
– Băng Đồng ! Em sao lại ra vậy ? – Hếu Thiên chạy lại đỡ cô dậy.
– Á….á….- Thật sự chân Băng Đồng đã đau nhức vô cùng không thể đứng lẻn , cô nhăn nhó xoa chân.
– Em không sao chứ? – Anh vội vàng xem xét chân cô.
– Em thực sự không cố ý! – Thái Na sụt sùi vẻ mặt biết hối lỗi.
– Anh đưa em đi viện xem xét ! – Anh bế bổng cô lên mang đi , trước lúc đi còn dặn nhân viên mang đống đồ anh đã chọn thanh toán rồi mang về tận nhà mình.
Thái Na đứng tại chỗ , nhìn theo bóng hai người đi khuất , nở một nụ cười ác quỷ , gian gian suy nghĩ :
” Băng Đồng ! Đó mới chỉ là hình phạt cảnh cáo , nếu cô còn không chịu rời xa anh Hiếu Thiên thì đừng có trách tôi… Anh Hiếu Thiên chỉ là của tôi thôi … những ai cản đường tôi , đều sẽ phải chết!! haha…”
Mọi việc sảy ra là do Thái Na cố tình , đụng ngã Băng Đồng và khiến cô bị té. Anh đương nhiên biết việc này không phải vô tình mà là do Thái Na cố ý , nhưng anh không thể buộc tội cô ta. Cũng may Băng Đồng chỉ bị chật chân nếu cô xảy ra chuyện gì anh sẽ không để yên nữa.
@@………………@@
Chân của Băng Đồng chỉ còn hạn chế đi lại vài hôm là khỏi. Nếu vài hôm đó , cô đương nhiên bị anh bắt ở nhà nghỉ ngơi , không cho đi làm.
Cô thực sự buồn , không có việc gì làm lại không có ai nói chuyện cùng. Ngồi trong phòng đọc báo mãi cũng chán , muốn ra ngoài thư giãn gân cốt chút , giờ là giờ chuẩn bị bữa trưa nên mọi người đều rất bận , cô không muốn làm phiền ai cả. Tự mình tập tễnh xuống nhà…
Mới đặt chân đến cầu thang chính cô đã…
– Á….á…á!!!!- Đó là tiếng la thất thanh của cô và mọi người làn trong nhà đều chạy lên.
Đập vào mắt họ là cảnh tượng Băng Đồng lăn từ trên cầu thang xuống , đập đầu vào sàn nhà bất tỉnh , máu giỏ từng giọt từ chán cô.
– Ôi! Tiểu thư……tiểu thư….đừng làm tôi sợ…người đâu mau gọi cấp cứu ! Nhanh lên ! – Mọi người chạy lại đỡ cô dậy.
– Sao lại thế này ? Mau báo cho thiếu gia! – Quản gia Ngô gắt lên , mắt ông đã nhìn thấy một vùng nước lau sàn trên đỉnh cầu thang.
Cô nhanh chóng được đưa vào bệnh viện , hiện tại đang trong phòng cấp cứu. Không rõ sống chết ra sao ?
Thái Na ngồi ở phòng khách nhìn mọi việc xảy ra đúng như dự tính , mỉm cười nửa miệng.
|||/////////
– Quản gia Ngô ! Băng Đồng …. Đồng….sao rồi ! – Hiếu Thiên hốt hải chạy vào , anh vừa dự xong cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn , nghe được điện thoại báo anh liền chạy ngay vào đây.
– Thiếu gia ! Cậu bình tĩnh đã ! – Quản gia Ngô đỡ anh xuống ghế chờ nghỉ ngơi. – Tiểu thư Băng Đồng vẫn đang trong phòng cấp cứu !
Anh tiến lại cửa phòng cấp cứu , nhìn qua cửa kính nhỏ phía trên các bác sĩ đang vây quanh phẫu thuật , băng bó vết thương cho cô , nhìn cô nằm đó , cô đang quần quoại cái đau làm tim anh đau nhói theo.
– Chuyện gì xảy ra ? – Anh gằn giọng hỏi , ánh mắt ánh lên một tia giận dữ đáng sợ.
– Tiểu thư bị ngã từ trên cầu thang cuống ! …- Quản gia Ngô kể lại hết những gì mình biết và trông thấy.
Nghe xong anh nhíu mày , suy nghĩ , từ trước đến nay sàn nhà được người làn lau rất sạch , sao lại có nước lau sàn ở đó được. Việc này anh phải làm rõ , anh tin sự việc này không hẳn là sơ ý.
Mấy tiếng đồng hồ ngồi đợi , cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Vị bác sĩ bước ra ngồi , gỡ bỏ khẩu trang , lau đi mồ hôi trên chán!
– Bác sĩ! Cô ấy sao rồi!? – Anh chạy lại hỏi.
– Anh là gì của bệnh nhân ? – Bác sĩ thở dài hỏi lại bằng giọng ôn tồn.
– Dạ ! Tôi là chồng chứ cưới của cô ấy! – Anh liền đáp luôn.
– Mời anh theo tôi ! – Bác sĩ bước đi trước.
Anh cũng theo bước ông ; chắc hẳn đã có vấn đề gì đó vói Băng Đồng , nên ông mới nói chuyện riêng với anh.
@@…………….@@
Băng Đồng đã được đua sang phòng hồi sức , anh ngồi ngay bên cạnh , bàn tay anh nắm lấy bàn tay cô , nhìn sắc mặt nhợt nhạt , làn môi tím tái mà không khỏi đau lòng.
Quản gia Ngô đã thay anh giải quyết mọi việc , những người làm công việc lau sàn đều bị đuổi việc ,… đó mới là hình phạt cảnh cáo thôi.
Anh cần phải đẩy nhanh việc kết hôn vói cô, có như vậy cô mới không bị như vậy , anh muốn cho cô một danh phận địa vị trong gia đình.
Bác sĩ nói với anh cô bị chấn thương não nên có thể sẽ nọ mất đi một phần kí ức.
” Cộc…..cộc….cộc”
– Vào đi! – Anh lên tiếng khàn khàn vì mệt mỏi.
Cửa phòng đẩy ra , Thái Na bước vào , trên tay Cần theo giỏ hoa quả.
– Em đến đây làm gì ? – Anh lạnh giọng , mắt vẫn chú ý vào Băng Đồng.
– Em đến đây thăm chị Băng Đồng,….- Cô giả bộ yếu đuối đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn cá nhân cạnh giường bệnh.
– Là em đúng không ? – Anh gằn giọng , cói kìn nén giận dữ với Thái Na ở đây.
– Anh nói gì em không hiểu ? – Cô có chút giật mình , tay nắm chặt kiềm chế run rẩy , cố giữ bình tĩnh.
– Em lên nhớ , tôi là ai!… – Anh nhắm mắt nói một câu khiến cô có chút sợ hãi , mặt tái nhạt. – – Em về đi , sẽ không có lần sau đáu….
– Em …. -Cô đành ngậm ngùi lần chần ra về , cô biết lúc này không nên động vào anh.
Cánh cửa vừa khép lại , anh thở dài gục mặt xuống cạnh cô , lúc không phải lể tình ba mẹ Thái Na là chỗ thân tình thì anh đã cho Thái Na một bài học rồi! Từ nhỏ anh đã quen biết Thái Na , cô là người thế nào anh còn không rõ sao.
Băng Đồng đã nằm đây được ba ngày af mà vẫn chưa tỉnh. Anh cũng ở lại chăm sóc cô không chịu về nghỉ ngơi , quản gia Ngô phải khuyên mãi anh mới chịu về nghỉ chút, để cho chị Hoa giúp việc và Cẩm Tú ở lại chăm sóc cho cô. Và lại công ty cũng Cần người chỉ đạo nên anh không thể ở lại bệnh viện mãi được.
– Cô Cẩm Tú ! Uống chút nước đi! – Chị Hoa đưa cho Cấm Tú ly nước ép hoa quả.
– Cản ơn chị ! – Cẩm Tú đón lấy ly nước và uống một ngụm nhỏ rồi đặt lại bàn.
– Cô sắp sinh rồi mà vẫn phải đến đáy chăm sóc cho tiểu thư Băng Đồng ! – Chị Hoa dùng khăn ấm lau qua mặt cho Băng Đồng. – Tội nghiệp tiểu thư ! Cô ấy tốt như vậy mà cứ gặp tai họa suốt.
– Em tin Băng Đồng sẽ khỏe lại sớm thôi ! Nó kiên cường lắm ! – Cẩm Tú thở dài nhìn Băng Đồng.
– Cầu trời phù hộ!…
Cả hai đang nói chuyện với nhau thì Băng Đồng tỉnh lại. – Nước…nước….khát ….- Tiếng Băng Đồng yếu ớt thều thào , tay khua khoắng linh tinh, mắt vẫn nhắm nghiền.
– Băng Đồng! Băng Đồng! Tỉnh lại đi em ! – Cẩm Tú lay cô dậy , liên tục gọi tên cô.
– Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh lại đi !- Chị Hoa cũng cuống cuồng gọi , tay bấm nút gọi bác sĩ.
– Nước ….nước …tôi muốn uống nước…- Băng Đồng mở bừng mắt , nhìn quanh.
– Nước đây rồi ! Tiểu thư ! – Chị Hoa giúp cô uống từng ngụm nhỏ.
– Đây là đâu! Sao tôi lại ở đây ? Cô là ai ? …..-Băng Đồng cảm thấy sợ hơn bao giờ hết.
– Băng Đồng ! Em sao vậy! Chị là Cẩm Tú đây mà ! – Cẩm Tú như khóc nức lên.
– Chị Cẩm Tú ! Chị …em sợ quá ! Đây là đâu? Em muốn về nhà! Huhu…- Băng Đồng cầm lấy tay Cẩm Tú không ngừng vùng vẫy.
Đúng lúc đấy các bác sĩ đẩy cửa chạy vào ! Cẩm Tú và chị Hoa bị đẩy ra ngoài.
@@_______________________@@
Nghe tin Băng Đồng tỉnh lại , Hiếu Thiên chạy vào bệnh viện ngay. Lúc này anh cũng phải chờ ở ngoài.
– Hiếu Thiên ! Hình như Băng Đồng không nhớ tôi là ai ! – Cẩm Tú lên tiếng.
-Cô ấy bị di chứng ! – Anh chỉ đáp vậy và chống tay vào tường, thở dài.
– “Cạch”, cửa phòng bật mở , bác sĩ bước ra, theo sau là hai y tá.
– Bác sĩ ! Sao rồi!?- Anh chạy lại.
– Cô ấy đang hồi phục khá tốt, nhưng do di chứng nên sẽ mất trí nhớ tạm thời , mọi người hãy giúp cô ấy nhớ lại….- Bác sĩ dặn dò rồi đi luôn – Mọi người có thể vào thăm.
– A…..a…..a!!!! – Cẩm Tú vừa đứng lên thì cơn đau bụng ập đến , mồ hôi đang vã ra trên trán cô.
– Ôi ! Cô Cẩm Tú ! Cô Cẩm Tú sắp không xong……- Chị Hoa đỡ lấy Cẩm Tú.
– A…..bụng tôi ! Bụng …..đau….quá!- Cẩm Tú thều thào.
– Chị Cẩm Tú ! Chị sao rồi!? Bác sĩ …Bác sĩ….
Hiếu Thiên cũng chạy lại đỡ lấy Cẩm Tú….
Một lát sau , Cẩm Tú được các bác sĩ đưa vào khoa phụ sản , hộ sinh. Thái Lăng cũng chạy vào….
Anh phải quay lại chăm sóc cho Băng Đồng nên không ở lại được.
Vừa đẩy cửa bước vào thì…
“Bụp”
Một cái gối bay thẳng vào mặt anh….
– Anh là ai? Sao lại vào đây? Đừng lại đây ? Chị Cẩm Tú ! Cứu em ! Em sợ quá! Huhu – Cô khóc nấc lên , cả người không ngừng run rẩy trong chăn.
– Băng Đồng ! Em làm sao vậy ? – Anh kéo cái chăn ra khỏi người cô , không quên nở một nụ cười chấn an cô.
– Anh là ai ? – Cô hét loáng lên.
– Ngay cả chồng em , mà em cũng không nhận ra à? – Anh lắc đầu nhìn cô , một tay kéo lấy tay cô lại gần.
– Hả ? Anh nói….anh là chồng …ch…ồng…tôi!? Anh không lừa tôi chứ ? – Cô hỏi lại có chút nghi vấn.
– Thật! – Anh gật đầu chắc nịch.
– Anh đúng là chồng em rồi ! Chồng ơi ! Cứu em! Em sợ lũ người kia lắm ! – Cô nhảy lên ôm lấy cổ anh , làm nũng.
– Không sao rồi ! Chồng sẽ ở đây mà ! – Anh ôm lấy cô.
@ @
@