Bạn đang đọc Nơi Ấy Có Anh – Chương 35
Ngân Hằng thấy lòng ngực ngẹn lại, tim đập lien hồi, mặt đỏ bừng trong đêm tối. Gió thổi bên ngoài lạnh thế mà người cô lại thấy ấm một cách kì lạ, là vì chiếc áo khoát của Lâm Phong, hay là vì câu hỏi của cậu cũng như câu hỏi của chàng trai kia. Là lời bày tỏ tình cảm của cậu hay sao?
Ngân Hằng quay đầu nhìn Lâm Phong, bắt gặp ánh mắt sang lấp lánh của cậu trong đêm tối mờ kia, xúc động hỏi.
– Mình có xứng đáng để được yêu không?
– Thật sự mình thích bạn mà không biết tại sao, bằng cách nào và thậm chí từ đâu… Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có người chỉ mới quen qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau. Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời được rằng vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người khác. Những lời giải thích đôi khi lại trở nên thừa thãi vì đơn giản yêu là yêu thế thôi – Lâm Phong trầm giọng nói.
– Vậy tại sao bạn lại tránh mình? – Ngân Hằng đột nhiên hỏi.
– Người ta thường nói : “Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người”. Nhưng người ta cũng thường nói : “Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi” Mình thích bạn, thật sự thích bạn. Cho nên mình không ngại bày tò tình cảm của mình đối với bạn, bởi vì dù bạn có từ chối đi chăng nữa, ít ra mình cũng không có sự hối tiếc. Bạn không dành ình, tình cảm của mình không bao giờ được đáp lại, cho nên mình phải ra đi, không bắt ép bạn phải ở bên cạnh mình. Giống như một cánh cửa vậy, mình dù bước đến đợi bao lâu, câu trả lời là một cánh cửa đóng kín. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều mình cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, và tìm một cánh cửa khác đang mở ra ình. Cho nên mình thử tiếp nhận Hạ Huyền.
Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại nghĩ như thế, có chút đau lòng, sóng mũi cay xóe, đôi mắt đỏ hoe, chỉ chút nữa thôi là những giọt nước mắt của cô rơi ra. Bây giờ thì cô đã hiểu:” không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất là ở gần nhưng chẳng phải của nhau, mà coi nhau như người xa lạ..”
Im lặng…
…Không có nghĩa là từ bỏ.
Hờ hững…
..Không có nghĩa là hết quan tâm
Và đôi lúc xa nhau để biết ta cần nhau nhiều như thế !!!
Khi thấy Lâm Phong đi cùng Hạ Huyền, Ngân hằng mới biết, hóa ra tình cảm của mình đã dành cho Lâm Phong từ bào giờ.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng . . giữ gìn !..
Thì ra chính là như vậy.
Nước mắt đã không còn kiềm nén được, nó vùng quẫy thoát khỏi đôi mắt xinh đẹp của Ngân Hằng, lăn dài lăn dài.
Lâm Phong đưa tay ngăn lại giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, lòng cậu đau đớn xót xa, cuống quýt hỏi:
– Sao vậy.
Ngân Hằng đưa tay quệt nước mắt lắc đầu.
– Khuya rồi, trở về lều thôi – Lâm Phong định đứng dậy thì Ngân hằng đã nắm tay cậu lại nói:
– Đừng đi, mình muốn được ở bên bạn lúc này – Giọng cô thổn thức vô cùng.
Lâm Phong bị câu nói của cô là ngây dại, tư thế nghiêng người đứng lên bỗng khựng lại, cậu cười nhẹ một cái rồi quyết tâm đứng lên:
– Mình nghĩ, người bạn cần lúc này không phải là mình.
Nói xong cậu bình thản bước đi, ánh mắt bỗng tối sầm tuyệt vọng. Từng bước, từng bước chân đầy nhức nhói, lý trí và tình cảm dằn xé tâm can cậu. Trái tim cậu muốn ở lại bên cạnh cô, muốn là người vỗ về cô, nhưng lý trí cậu hiểu rằng không nên ở lại, đây là cách tốt nhất để quên đi nỗi đau này.
Bỗng sau lưng cậu xuất hiện một cảm giác ấm áp vô cùng, vầng trán và chop mũi cô trạm vào lưng áo cậu khi cô tùy người vào lưng cậu, vòng tay nhỏ nhắn vòng quanh eo cậu , giọng nói thổ thức cầu xin:
– Đừng đi, mình xin bạn. Người mình cần là bạn, cũng như người mình thích là bạn.
Lâm Phong gần như hóa đá sau câu nói của Ngân Hằng, tai cậu ù đi như vừa không nghe rõ lời cô nói, những lời này không phải là sự thật.
Cậu nắm tay của Ngân Hằng kéo hai tay cô ra rồi từ từ xoay người lại , đối mặt với Ngân Hằng, miệng cậu lắp bắp hỏi rõ lại:
– Bạn vừa nói gì?
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, đôi mắt đỏ của cô long lanh càng thấy đẹp trong đêm tối, cô nhìn thẳng vào mắt cậu nói rõ từng lời:
– Mình thích bạn.
– Bạn gạt mình, người bạn thích là Minh Nhật, mình đã thấy hai người ôm nhau rất thân mật – Lâm Phong cười đau khổ nói.
Nhưng cậu vừa dứt lời thì Ngân Hằng đã nhón chân đặt môi mình lên môi cậu.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, một cái gì đó như bùng nổ, máu dường như lưu thong nhanh hơn, vô cùng gấp gáp, khiến cho tim Lâm Phong đập mạnh không ngừng. Hai mắt cậu chớp lien tục nhìn vào đôi mắt dịu dảng của Ngân hằng, như muốn chìm vào đó, không muốn rời ra.
Gương mặt Ngân hằng đỏ bừng bừng, cô ngượng ngùng xấu hổ rồi khỏi môi Lâm Phong, khàn giọng nói nhỏ:
– Mình không gạt bạn.
Lâm Phong nhìn hai tay siết lại của Ngân hằng chờ đợi phản ứng của cậu mà bấu chặt lấy nhau đến sâu qua da thì lòng cảm thấy đau, muốn đau thay cô.
– Thật sao?
Ngân Hằng gật gật đầu.
Lòng Lâm Phong như được một cơn gió mát thổi qua, như mùa hoa đang nở rộ, vui sướng và hạnh phúc kéo đến. Cậu kéo Ngân hằng lại sát mình, run run nói:
– Có thể nói lần nữa không?
Ngân Hằng gật đầu rồi nhìn thẳng mắt Lâm Phong nói, cách tốt nhất để người đó tin tưởng mình là nhìn thẳng họ.
– Mình thích bạn.
Nụ hôn của Lâm Phong bèn rơi xuống bờ môi cô, ngọt ngào và êm dịu.
Hai tay của Ngân hằng bám lấy vạt áo trước ngực cậu, giữ cho bản thân trụ vững. Hơi thở hai người nguyện vào nhau.
Đây là một nụ hôn đầu thật sự, một nụ hôn trao và đáp của tình yêu. Cả hai người theo bản năng, hé mở vành môi bắt đầu quyến luyến nhau qua nụ hôn.
– Á …
Ngân hằng khẽ kêu lên một cái rồi rời khỏi môi Lăng Phong. Cả hai nhìn nhau có chút xấu hổ. Nụ hôn đầu còn chưa có kinh nghiệm nên hai người va răng vào nhau.
Lần này Lâm Phong kéo Ngân hằng sát vào cậu rồi khẽ nói:
– Lần này mình sẽ cố gắng.
Ngân Hằng xấu hổ gật đầu, từ từ khép mi mắt lại. Lâm Phong lần nữa phủ xuống môi Ngân hằng, cậu đánh lưởi vào trong vòng miệng của Ngân hằng, say sưa cuồng quét bên trong, quấn lấy nhẹ nhàng chiếc lưỡi ướt át của cô.
Tình yêu bắt đầu.
au một đêm êm ả, Ngân Hằng cũng đã hồi phục lại tinh thần sau một cơn hốt hoảng. Mọi người bu quanh cô rất nhiều, ai cũng hỏi han ân cần, cả thầy cô giáo cũng đến thăm.
Hạ huyền bèn nhân lúc này lên tiếng:
– Ngân Quỳnh, bạn mau nói đi, có phải Ngân Hằng đã đẩy bạn xuống hồ hay không? Bạn cứ việc nói để thầy cô phân xử giúp bạn, đòi lại công bằng.
Mọi người từ hôm qua đến giờ, chưa ai dám động đến sự việc này, bây giờ nghe Hạ Huyền khơi mào thì bắt đầu xôn xao, nhìn trước ngó sau, rồi nhìn Ngân Quỳnh chờ đợi câu trả lời của cô.
– Phải đó, chuyện em ngã xuống sông là thế nào? Em cứ nói ra đi, để thầy cô phân xử cho em . Có phải là Ngân hằng đã đẩy em xuống sông hay không? Mọi người đều nói thấy em ấy đưa hai tay đẩy em xuống – Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngân Quỳnh nhẹ lời hỏi cô.
Ngân Quỳnh trước ánh mắt tò mò của mọi người, lại thêm lời động viên của Hạ Huyền và thầy cô, cô gật đầu ngồi nhỏm dậy, quyết định nói.
Hạ Huyền thấy Ngân Quỳnh gật đầu thì mừng thầm trong bụng. Cô ta khoái chí chờ đợi, cô ta nhất định sẽ khuấy động thật mạnh vào luồn sóng khinh ghét Ngân Hằng, để xem Ngân Hằng sẽ thế nào, còn mặt mũi mà nhìn đời hay không?
Ngân Quỳnh hít sâu một hơi rồi nhìn thấy cô nói:
– Thật ra, vì em có sức khỏe yếu, nhưng lại ham vui theo bạn đi ra ngoài chơi. Chị Ngân Hằng sợ em ham chơi giữa trời đêm dễ mắc bệnh nên mới khuyên em đi về. Chuyện ngã xuống sông chỉ là sự cố thôi, là do em trượt chân vập ngã về phía sau, Ngân Hằng chỉ muốn cứu em thôi, nhưng rất tiếc chị ấy chụp hụt nên em cứ thế ngã xuống sông. Nhưng cũng may là chị ấy chụp hụt chứ nếu nói không chừng chị ấy cũng bị ngã theo thì khổ. Tụi em đều không biết bơi .
– Bạn vừa nói gì vậy – Hạ Huyền trợn mắt nhìn Ngân Quỳnh không tin nổi vào tai mình.
– Tất cả những lời em nói đều là sự thật cả – Ngân Quỳnh nhìn thầy cô khẳng định lại lời nói của mình.
Hạ Huyền nghẹn họng, không nói thêm được lời nào, nhất là trước ánh mắt dè bĩu của mọi người. Từ tối hôm qua cô cứ sang sảng mắng và kể lễ nói xấu Ngân Hằng. Bây giờ không ngờ mọi người nhìn mình bằng cái nhìn dành cho tiểu nhân.
– Em biết mà, em đã nói rồi mà. Ngân Hằng vốn là người hiền lành, chắc chắn không bao giờ làm mấy cải chuyện tiểu nhân bỉ ổi kia đâu – Bảo Trâm cười đắc ý hất mặt kênh kiệu với Hạ Huyền trêu chọc khiến Hạ Huyền tức giận đành hậm hực bỏ đi ra ngoài.
Mọi chuyện tối qua đến giờ coi như khép lại. Thầy cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ khuyên Ngân Quỳnh nghĩ ngơi cho tốt rồi hãy ra tham gia trò chơi với mọi người.
– Dạ – Ngân Quỳnh gật đầu nghe lời, cô ăn phần điểm tâm mà mọi người đem tới.
Mọi người cũng bắt đầu lui ra đi chuẩn bị tham gia trò chơi dân gian của buổi trại.
Hạ Huyền tức giận đi ra ngoài, không ngờ lại chạm mặt ngay hai cái tên khốn kia. Cô vốn dĩ định bỏ đi luôn, không thèm nhìn chúng một cái. Nào ngờ hai tên đó đã chặn đường cô lại nói:
– Bạn nhớ phải đưa cho tụi tôi đó có biết không? Nếu không hậu quả thế nào, bạn tự hiểu.
Lời đe dọa khiến Hạ Huyền hơi sợ, cô vỗi vã gật đầu nói:
– Hiểu rồi, về nhà tôi gửi ấy người. Giờ tránh ra cho tôi đi.
Nói xong cô tạt hai tên này ra không chút e ngại rồi bỏ đi một nước. Vừa bỏ đi, cô cảm thây tức giận và thất vọng vô cùng. Kế hoạch lần này xôi hỏng bỏng không, chẳng những không hại được Ngân Hằng mà còn mất cả chài lẫn trì.
Lúc Ngân hằng nghe được câu chuyện của hai tên này, cô cũng nghe được. Vì trong đêm tối mờ, Ngân Hằng không hề để ý đến cô đang ở phía sau mình. Khi Ngân Hằng núp vào bên trong rồi thảy thùng nước tạo tiếng động cảnh cáo hai tên kia thì cô cũng quay lưng bỏ đi trở lại.
Nhưng cô không ra về, mà chỉ đứng một góc đợi hai tên kia.
– Mình đã nghe hết rồi.
Hai tên này đều quay mặt nhìn nhau, rồi một tên lươn lẹo nói:
– Tụi này đã nói gì nào? Tụi này có nói gì đâu cơ chứ.
– Yên tâm đi, mình không nói với thầy cô đâu. Thậm chí mình sẽ giúp hai bạn tìm một con nai tơ chính hiệu để hai bạn vui vẻ. Sao, thấy thế nào? – Hạ Huyển hất mặt nhìn hai tên này hỏi.
– Điều kiện là gì? – Một tên nghi ngờ nhìn Hạ Huyền hỏi.
– Không có điều kiện gì hết, thậm chí nếu như các bạn bị hụt thú vui, mình sẽ bù đắp lại cho các bạn một số tiền để tìm trò chơi khác – Hạ Huyền cười nham hiểm đáp.
Hai tên này thấy lợi trước mắt, bèn gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Theo kế hoạch, Hạ Huyền đã giới thiệu hai tên này với Ngân Quỳnh đang thất tình vì Minh Nhật và buồn chuyện gia đình, một trong hai tên đã giả vờ bày tỏ tình cảm với Ngân Quỳnh. Ngân Quỳnh nghĩ, có bạn nam khác, cô có thể dễ dàng quên Minh Nhật đi. Cho nên nhận lời đi ra bờ sông chơi mà không có chút nghi ngờ nào cả.
Thế là ba người họ kéo Ngân Quỳnh đi, cô tình đi ngang qua chỗ Ngân hằng ngồi, cố tình nói lớn tiếng cho Ngân hằng nghe thấy và nhận ra giọng nói của mình. Chỉ cần ra bờ sông, hai tên này có thể muốn làm gì thì làm, mà hai tên này không hề biết bản thân cũng đã rơi vào kế hoạch của Hạ Huyền.
Hạ Huyền đúng là không hề có ý hại Ngân Quỳnh, cô chỉ muốn lợi dụng Ngân Quỳnh để hại Ngân hằng, khiến Ngân Hằng trở thành kẻ xấu xa, ấn tượng xấu trong lòng lâm Phong mà thôi.
Lúc dằng co ở bờ sông, thấy mọi người kéo đến đông, cô cố tình kéo Ngân Quỳnh đối lưng với dòng sông, còn bản thân mình sau đó vòng ra sau lưng Ngân Hằng, giả vờ kéo Ngân Hằng ra khỏi Ngân Quỳnh, nhân cơ hội này đẩy Ngân Hằng ngã về phía trước, nhằm mục đích để Ngân Quỳnh bị rơi xuống sông. Và Ngân Hằng đã vô tình rơi đúng vào âm mưu tính toán của cô. Chẳng những vậy, bóng đêm lại chính là bạn đồng hành tốt nhất của cô ta lúc đó. Mọi hành động, âm mưu tính toán của cô đều được bóng đen che giấu rất tốt.
Thậm chí cô còng canh giờ hẹn Lâm Phong đi ra bờ hồ, để Lâm Phong chứng kiến được mặt xấu của Ngân hằng, để hình ảnh tinh khiết của cô biến mất trong mắt của Lâm Phong.
Chỉ tiếc là kế hoạch của cô tưởng chừng hoàn hảo lại bị phá sản tanh bành như thế. Đã không hại được Ngân hằng, mà qua lời kể của Ngân Quỳnh, Ngân hằng vô tình lại được trở thành người tốt, còn cô trở thành kẻ xấu khi cứ mắng **** người tốt như Ngân hằng. Càng đáng giận hơn nữa là khi cô theo mọi người đi một đoạn về trãi thì phát hiện Lâm Phong không hề có mặt ở đây, cho nên cô quyết định quay trở lại nhìn xem phản ứng của Lâm Phong thế nào. Lại thấy cảnh hai người họ hôn nhau.
Lửa giận trong lòng bùng nổ. Hạ Huyền siết chặt tay, càng thấy ghét Ngân Hằng hơn bao giờ hết. Lâm Phong là của cô, cô nhất định giành lấy cậu cho riêng mình.
Ngân hằng lo lắng cho Ngân Quỳnh, sau khi thấy mọi người đi hết, cô chỉ dám thập thò bên ngoài phòng chứ không hề dám bước chân vào bên trong.
– Vào trong đi – Minh Nhật xuất hiện từ bao giờ vỗ vai cô nói khẽ.
Ngân Hằng bặm môi lắc đầu buồn bã, rồi định bỏ đi. Không ngờ Minh Nhật đã đẩy cửa và đẩy mạnh cô vào bên trong.
Tiếng cửa khá mạnh, đánh thức Ngân Quỳnh tỉnh lại. Ngân Hằng còn đang boàng hoàng không biết đối mặt với Ngân Quỳnh ra sao, đang định quay lưng bỏ ra ngoài thì Ngân Quỳnh nhìn thấy cô rồi gọi khẽ:
– Chị .
Ngân hằng ngỡ ngàng, không ngờ Ngân Quỳnh lại chịu nói chuyện, lại còn mở miệng gọi cô là chị. Đôi mắt có chút đỏ, mặt hơi tái, từ từ quay lại nhìn Ngân Quỳnh.
Hai chị em nhìn nhau một hồi, không ai nói với ai lời nào.
– Xin lỗi – Hai người đều đồng thanh nói.
– Em nói trước đi – Ngân hằng bèn nhường nhịn em .
– Không! Chị nói trước đi – Ngân Quỳnh từ chối ngay lặp tức.
– Xin lỗi em, đúng là chị không nên can thiệp vào cuộc sống riêng của em. Nhưng hai bạn đó thật sự là người xấu, họ định giở trò với em, chính tai chị gnhe thấy….còn nữa….chị không hề cố ý đẩy em xuống hồ đâu. Chị nói thật đó.
– Em biết – Ngân Quỳnh khẽ cười đáp.
– Em biết – Ngân Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
– Hôm qua, Minh Nhật đã ở lại bên cạnh em, bạn ấy đã giải thích rõ cho em biết rồi. Bạn ấy cũng nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện đó, chỉ có điều hai người không ngờ người mà hai tên đó nói lại là em. Em cũng tin chị không có cố ý đẩy em xuống hồ – Ngân Quỳnh cười tươi nói.
– Cám ơn em – Nhìn thấy nụ cười của Ngân Quỳnh, Ngân hằng cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Mặc dù cô biết Minh Nhật đã nói dối, cậu không hề nghe thấy, là do cô đã kể cho cậu nghe, nhưng cậu nói vậy là để Ngân Quỳnh không còn hiểu lầm cô nữa, cô có thể hiện ý cậu.
– Sao chị lại cảm ơn em chứ. Là em phải cám ơn chị vì đã cứu em thoát khỏi tay hai bạn kia mới đúng chứ. Cám ơn chị – Ngân QUỳnh lắc đầu nói:
– Vì chúng ta là chị em mà – Ngân Hằng cười nhẹ đáp.
– Chị, em xin lỗi, em biết mẹ em đã đối xử quá đáng với chị. Em hiểu vì sao chị không muốn mẹ ở lại nhà, Minh Nhật cũng đã giúp em hiểu rõ chuyện này. Dù sao em vẫn còn ba còn mẹ, còn chị chỉ có mỗi ba mà thôi. Là em gái, em phải cảm thong cho chị mới đúng.
– Em hiểu được như vậy, chị cảm thấy rất vui – Ngân hằng xúc động nói.
– Thật ra cũng phải cám ơn Minh Nhật nhiều, vì bạn ấy đã làm em nhận ra, bản thân đã ích kỷ quá nhiều mà không hiểu cho nỗi khổ của chị – Sau đó cô ngập ngừng nói – Chị có tình cảm với Minh Nhật đúng không?
Ngân hằng không ngần ngại gật đầu, nét mặt Ngân QUỳnh liền trở nên buồn bã, Ngân Hằng bèn nói tiếp:
– Nhưng chỉ như bạn bè.
– Thật sao – Ngân Quỳnh mừng rỡ hỏi.
– Thật. Người chị thích là Lâm Phong – Ngân hằng gật đầu xác nhận, rồi như sợ Ngân Quỳnh không tin, cô bèn nói thêm.
– Em đã nghĩ, mình chẳng còn cơ hội nào. Em vui lắm, thật sự em đã thích Minh Nhật, bạn ấy luôn đối xử tốt với em. Lần trước em ngất xỉu, cũng là bạn ấy đã cõng em đến phòng cấp cứu
Nói xong, Ngân QUỳnh nắm tay Ngân hằng khẽ lay nói:
– Chị, chị giúp em được không?
Trước ánh mắt cầu xin khẩn thiết của Ngân Quỳnh, trước tình cảm chị em hàn gắn, Ngân hằng bèn gật đầu:
– Được.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 36