Bạn đang đọc Nơi Ấy Có Anh – Chương 34
– Hai chị em cùng cắm trại một chỗ nhớ chăm sóc nhau – Bà Kim Lương nhìn Ngân Quỳnh dặn dò .
Ngân Quỳnh không đáp lời bà, kể từ ngày biết được Ngân hằng gia hạn ẹ mình một năm để rời khỏi nhà, giữa cô và Ngân hằng xuất hiện khoảng cách mà bấy lâu nay cô cố rút ngắn, mà người tạo ra khoảng cách đó chính là cô.
Cô đeo ba lô bước ra khỏi nhà đến trường trước vì không muốn phải đi cùng Ngân Hằng tránh việc không thể mở miệng.
Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh bỏ đi trước thì thở dài, cô không ngờ tình chị em vừa mới thiết lập đã nhanh chóng phai tàn thế này.
– Bé Bảo ở nhà ngoan nha, phải biết nghe lời ba và dì….- Cô xoa đầu căn dặn Gia Bảo mấy câu trước đôi mắt rưng rưng của thằng bé .
– Cho em đi với chị, em muốn đi chơi cùng với chị – Gia Bảo lắc đầu, nắm lấy ba lô trên tay cô nằng nặc đòi đi theo.
– Chị đi tham gia cắm trại của trường chứ không hẳn là đi chơi, Bảo ở nhà ngoan, đởi chị về, chị mua quà cho em – Ngân Hằng cười ngồi xuống đối diện với Gia Bảo khuyên
– Em muốn đi chơi, em muốn đi chơi – Gia Bảo dặm chân nằng nặc đòi đi theo.
– Gia Bảo để cho chị Ngân Hằng đi kẻo trễ, con ở nhà, dì sẽ dẫn con đi chơi được không? – Bà Kim Lương cười khuyên nhủ Gia Bảo.
Gia Bảo nghe bà Kim Lương lên tiếng liền lùi lại im lặng không dám đòi đi nữa, Ngân Hằng quay đầu nhìn đồng hồ rồi đeo ba lô lên vai định rời đi. Bà Kim Lương thấy cô định đi nên lại gần e dè nói:
– Con giúp dì chăm sóc Ngân Quỳnh, con cũng biết, con bé bình thường nhìn vậy thôi chứ rất yếu, rất dễ bị bệnh. Dì không có ở bên cạnh chăm sóc nó, nên nhờ con giúp giùm.
Ngân Hằng nhìn bà, lần trước cô vu oan cho bà, nhưng bà vẫn không nói gì, trong lòng cô cũng có chút áy náy , huống hồ yêu cầu của bà ấy rất chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.
– Dì yên tâm, dù dì không bảo, tôi cũng sẽ để ý chăm lo cho Ngân Quỳnh, dù sao con bé cũng là em gái của tôi.
– Cám ơn con – Bà Kim Lương mĩm cười nhẹ nhàng bảo.
Cô cười nhẹ chào bà Kim Lương rồi bước đi, được mấy bước thì quay đầu lại nhìn bà ta nói:
– Giúp tôi chăm sóc cho Gia Bảo.
– Dì sẽ ráng chăm sóc tốt cho thằng bé – Bà Kim Lương nhẹ nhàng trả lời.
Ngân Hằng yên tâm ra đi.
Hôm nay cả khối 11 của cô được trường tổ chức cho đi cắm trại sinh hoạt lần cuối trước khi bắt đầu vào năm 12 bận rộn. Hội trại lần này gần như là bắt buộc tất cả phải tham gia, vì có tổ chức các cuộc thi và còn chụp hình làm kỷ yếu cho năm học vì vậy Ngân Hằng mới tham gia. Khi cô đến, tất cả mọi người cũng đã tập trung đầy đủ hết.
Thấy Ngân Hằng, Bảo Trâm liền quẩy ta ra hiệu với cô, cô nàng đã giữ cho cô một ghế bên cạnh cửa sổ.
– Các em, chúng ta bắt đầu điểm danh rồi xuất phát – Cô chủ nhiệm đứng lên cầm loa nói.
– Lâm Phong chưa đến cô ơi – Sơn Hải lên tiếng báo cáo.
Nhưng cậu vừa dứt lời đã thấy Lâm Phong xuống xe từ một chiếc xe hơi, theo sau còn có cô bạn Hạ Huyền. Nhìn cảnh cô nàng xách ba lô đuổi theo Lâm Phong, mọi người không thôi bàn tán, nhất là việc hai người cùng đi đến đây bằng một chiếc xe.
– Đến nơi gọi điên ình – Hạ Huyền nhìn Lâm Phong căn dặn.
– Uhm…
– Dựng trại xong thì đến tìm mình – Hạ Huyền tiếp tục căn dặn.
– Biết rồi – Lâm Phong chán nản không nhìn Hạ Huyền đáp.
– Buổi tối sinh hoạt tự do, nhất định tìm mình – Hạ Huyền nhẫn nại nói tiếp.
– Nếu bạn còn nói nữa thì chia tay đi – Lâm Phong bực tức gắt lên.
Nói xong cậu lạnh lùng quay lưng đi lên xe, để lại Hạ Huyền tiêu nghỉu xoay người đi lên xe của lớp mình.
Lớp Ngân Hằng đã đầy đủ , cô giáo bắt đầu cho xe lên đường. Lớp chỉ có hơn 40 người, chiếc xe 50 chỗ, cho nên những chiếc ghế trống được tận dụng triệt để để chất đồ. Bảo Trâm quan sát xung quanh đã kín hết thì mĩm cười gật đầu. Cô bèn ra hiệu cho Bảo Duy.
Bảo Duy lập tức đứng dậy bước đến ghế của họ ngồi nhìn Ngân Hằng nói:
– Ngân Hằng nè, bạn có thể nhường ghế này ình được không, mình muốn ngồi gần Bảo Trâm.
Ngân Hằng ngạc nhiên nhìn Bảo Duy, chớp mắt hỏi:
– Tại sao…
– Uhm…mình với Bảo Duy …. – Bảo Trâm đỏ mặt thẹn thùng trả lời ấp úng.
– Hả, hai người …hai người …bắt đầu từ bao giờ …- Xuân Phương ngồi ghế trên nghe vậy liền ngo1ch đầu quay xuống chất vấn.
Cả lớp cũng nghiêng đầu nhìn về hướng mục tiêu chú ý kia. Bảo Duy gãi gãi đầu xác nhận mối quan hệ giữa cậu và Bảo Trâm. Cả lớp liền ồ lên trêu ghẹo, cô giáo cũng cười trêu theo.
– Vậy phải nhường chỗ cho hai người bọn họ thôi …haha
Vậy là Ngân hằng phải đứng lên nhường chỗ cho hai người bọn họ, trong khi mọi người xúm lại khai thác hai nhân vật chính kia, Ngân Hằng và Lâm Phong chớp mắt nhìn nhau.
Đã lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau, giờ nhìn nhau cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng chỗ trống duy nhất chính là chỗ trống mà Bảo Duy vừa bỏ, chính là ở bên cạnh Lâm Phong. Cô đành phải ngồi xuống bên cạnh, không khí của hai người trở nên ngượng ngập vô cùng. Cô thì quay mặt nhìn khung cảnh xung quanh, Lâm Phong với Sơn hải nói chuyện với nhau. Cả lớp ai cũng có bạn nói chuyện vui vẻ, chỉ có cô ngồi lặng lẽ một mình bên góc cửa sổ, Ngân Hằng đành tựa người vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại . Không biết tự lúc nào cô chìm vào giấc ngủ.
Chiếc xe bỗng nhiên thắng lại khiến thân người Ngân Hằng hơi chao đảo như sắp đổ nhào về phía trước thì một bàn tay cứng rắn và ấm áp ôm lấy cô giữ lại. Trong cơn mơ hồ Ngân Hằng cảm thấy thân người mình hơi nghiêng về một bên, đầu mình tựa lên một vật thể rắn chắc nhưng cũng êm ái.
Cảm giác này rất quen thuộc, nó làm cô nhớ lại cái cảm giác ấm áp khi cô mệt mỏi ngủ quên sau một trận khóc dài trên đường đi đến nghĩa trang thăm mộ mẹ. Cô cũng tựa vào vai một người rồi ngủ, mà người đó không hề khó chịu, cái cảm giác yên ổn khi được dựa vào bờ vai đó cũng giống như lúc này.
Có nhiều lúc, cô muốn đi tìm cảm giác yên ổn này, nhưng lại không biết người đó là ai, cũng không nhớ rõ gương mặt người đó, mãi đi tìm, nhưng hóa ra thứ mình tìm vẫn hiện diện ngay bên cạnh, hóa ra người đó là Lâm Phong. Dù đã tỉnh nhưng Ngân Hằng vẫn không muốn mở mắt, cô muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp này, hít thở mùi hương bạc hà trên người cậu.
Cắm trại là truyền thống hàng năm của trường họ, nhằm mục đích sinh hoạt vui chơi. Những cuộc thi được tổ chức xôn tụ, mọi người sau khi cắm trại dựng liều thì bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc thi.
Không khí ồn ào đến nóng bức, người nào người nấy ra đầy mồ hôi, con trai ai cũng cởi hết áo ra át mẻ khiến đám con gái có chút ngượng ngùng. Con gái vì sợ nắng đen da nên che kín mít đã đành, vậy mà Lâm Phong lại bận áo dài tay cài kín mít.
– Này, nóng quá ông bị chập mạch à, bận thế mà không cảm thấy gì à – Sơn Hải nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới không tin được hỏi.
– Có phải là mẹ ông xếp toàn áo dài tay hay không? Lấy áo mình mặc đi – Bảo Duy bèn tốt bụng kêu.
– Không cần đâu, là mình thích mặc áo dài tay thôi – Lâm Phong lắc đầu từ chối trong khi đang kéo lại cái lều trại.
– Không phải ông sợ đen đó chứ? – Sơn Hải nháy mắt cười trêu chọc.
– Haha, nó cởi trần đá banh hoài, làm sao còn sợ đen nữa. Kiệu này chắc là sợ ung thư da – Bảo Duy liền tiếp lời Sơn hải.
Lâm Phong nghe Bảo Duy nói thì khựng lại, môi mim chặt , mắt tối sầm lại, cậu tức giận ném sợ dây trên tay xuống đất nói:
– Hai người tự làm đi.
Nói xong cậu hậm hực bỏ đi, khiến hai đứa bạn thấy khó hiểu vô cùng, cả hai nhìn nhau nhún vai thông cảm “cái thằng thất tình nên thế.”
Đi ngang qua lều bên cạnh, cậu va sầm vào Ngân hằng đang từ lều chui ra khiến cô ngã nhào xuống đất. Khi quay người lại nhìn, phát hiện người bị mình làm ngã là Ngân Hằng, Lâm Phong vừa muốn chạy đến đỡ cô đứng lên lại vừa bắt bản thân đừng đến gần cô.
Bốn mắt nhìn nhau đầy phức tạp, cuối cùng Lâm Phong lạnh lùng quay người đi, cậu mím môi, tay siết chặt lại, đôi mắt bỗng trở nên đỏ hoe.
Ngay lúc đó Hạ huyền chạy đến ôm choàng lấy Lâm Phong kéo cậu đi nơi khác. Ngân Hằng đứng lên nhìn Lâm Phong bỏ đi, trong lòng đột nhiên thấy buồn vô cùng, tim thấy đau như có ai siết chặt.
– Sao vậy? – Nhật Tân bước đến thấy Ngân Hằng đứng ngay người ra thế bèn đưa tay lay cô hỏi.
Giật mình tỉnh lại, Ngân Hằng cười nhạt đáp lời Nhật Tân:
– Không có gì, làm việc thôi.
Đầu tiên là cuộc thi xây dựng lều trại và trang trí sao cho thật đẹp. Con mắt thẩm mỹ của lớp cô không được bằng con mắt của lớp Ngân Quỳnh, cho nên lớp họ giành được giải nhất, lớp cô ngậm ngùi nhận giải nhì. Nhưng vì thế lại tạo ra một cuộc cạnh tranh ngầm giữa hai lớp, vì cả hai lớp đều có mặt nổi trội hơn lớp khác.
Quyết tâm chiến thắng của mọi người đã được đền bù ở phần thi nấu ăn và thi cắm hoa. Ngân Hằng là người phụ trách nấu ăn, còn cắm hoa do Nhật Tân đảm nhiệm.
Mọi người vui vẻ đến chúc mừng, còn hăm hở ăn cơm nghỉ ngơi lại sức, chuẩn bị cho buổi sinh hoạt tối. Ai cũng khen Ngân Hằng nấu ăn rất ngon. Ngân Hằng cười buồn rồi đi dọn dẹp.
– Thử làm osin cho nhà đó đi thì sẽ nấu ăn ngon thôi – Bảo Trâm trề môi tức giận mắng.
– Thôi đi, hôm nay phải vui chơi hết mình mới được – Hà Nhi vui vẻ đề nghị.
– Phải đó – Tất cả đều đồng loạt hưởng ứng.
Lúc Ngân Hằng và Xuân Phượng đang rửa chén thì Bảo Trâm chợt chạy vào nói:
– Này, hình như Lâm Phong bị bệnh đó.
– Bệnh gì ? – Xuân Phương ngạc nhiên hỏi.
Ngân Hằng cũng chợt dừng tay lại lắng nghe.
– Không biết, nhưng cái con nhỏ Hạ Huyền đó, nó cứ bám theo Lâm Phong, hồi nãy mình còn nghe nó hỏi Lâm Phong đã uống thuốc chưa. Còn nói mẹ Lâm Phong đã nhờ nhỏ theo chăm sóc và nhắc nhở Lâm Phong phải uống thuốc.
– Chẳng phải cậu ấy hôm nay cũng mặc áo dài ay kín mít hay sao? – Nhật Tân cũng bước đến đặt nghi vấn cho đề tài này.
Ngân Hằng cắn khẽ môi, hai tay bỗng siết chặt miếng giẻ lau chén trong tay mình. Lòng đột nhiên như có lửa đốt.
– Có biết là bệnh gì không? – Ngân Hằng hỏi Bảo Trâm, hy vọng với mối quan hệ của Bảo Duy với Bảo Trâm, Bảo Duy sẽ nói, vì Bảo Duy và Lâm Phong thân nhau như vậy mà.
Bảo Trâm lắc đầu, thật ra cô cùng Bảo Duy đang tìm cách để kéo Ngân Hằng và Lâm Phong lại với nhau thì thấy Hạ Huyền bám lấy Lâm Phong thì định phá đám, nào ngờ nghe được sự việc này.
Chính Bảo Duy cũng kinh ngạc vô cùng, cậu không biết Lâm Phong bị bệnh gì.
Rửa chén xong, cô muốn đi tìm Lâm Phong để hỏi xem cậu đang mắc bệnh gì. Mặc kệ thái độ lạnh lùng của cậu với cô. Nhưng khi cô vừa ra ngoài đã đụng phải Minh Nhật.
Đôi mắt Minh Nhật thoáng đỏ kéo màn sương, có lẽ cậu đã cố kìm chế nước mắt của mình. Ngân Hằng chưa bao giờ thấy Minh Nhật như vậy thì có chút hoảng hốt.
– Bạn sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Hai người họ cùng đi ra hướng bờ sông yên tĩnh nói chuyện, Ngân Hằng chờ đợi Minh Nhật nói chuyện.
– Bác sĩ bảo, bà mình sống cùng lắm chỉ được thêm 1 tháng nữa thôi. Bà rất muốn gặp ba mình, nhưng ba mình thì lại …
Ngân Hằng thấy xót xa vô cùng, hai bà cháu Minh Nhật trước giờ đùng bọc dựa vào nhau mà sống, vậy mà….đến ước nguyện cuối cùng của bà là được gặp mặt con trai cũng khó.
– Đừng buồn, đợi buổi trại kết thúc, chúng ta cùng đến tìm nhờ luật sư thương thảo xem có thể cho ba bạn ra tù gặp bà lần cuối hay không – Ngân Hằng bèn an ủi động viên tinh thần Minh Nhật.
– Hy vọng là có thể – Tâm trạng Minh Nhật như là được xoa dịu, cậu khẽ gật đầu nhìn Ngân hằng mĩm cười, sau đó nắm tay Ngân Hằng, nhìn cô nói – Cám ơn bạn đã luôn ở bên mình những lúc mình thấy đau buồn và mệt mỏi.
– Chẳng phải bạn đã nói chúng ta là những người cùng hoàn cảnh hay sao. Bạn cũng đã giúp mình rất nhiều mà – Cô cười nhẹ mĩm cười với Minh Nhật.
Minh Nhật đột nhiên ôm chầm lấy cô:
– Thật sự nếu không có bạn, mình không biết mình có thể trụ nổi đến bây giờ hay không nữa.
Minh Nhật khẽ nhắm mắt lại, vòng tay ôm chặt lấy Ngân hằng, cô bối rối vô cùng, muốn đẩy cậu ra nhưng lại sợ làm tổn thương cậu, nhất là lúc này, chỉ biết đứng bất động để mặc cậu ôm mình.
– Haiz, hai người này, lén đến đây để tình tứ – Giọng Hạ Huyền vang lên châm biếm khi nhìn thấy Minh Nhật và Ngân Hằng ôm nhau.
Mặt Lâm Phong và Ngân Quỳnh lúc nhìn thấy hai người họ ôm lấy nhau đều trở nên tái nhợt.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 35