Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 48: Kiếm thủ bất dung thân
Dốc bầu rượu tu một hơi dài, thanh kiếm với lưỡi kiếm sắc và nhuyễn như lá lúa do chính tay Lâm Bạch Huệ rèn được đặt ngay trước mặt Ứng Hiệp. Tay y đặt vào đốc kiếm, định nhãn nhìn Lâm Bạch Huệ.
Ứng Hiệp từ tốn hỏi:
– Tỷ tỷ có thể nói cho Ứng Hiệp biết, tình yêu là thế nào không?
Nàng nhìn gã. Ðôi mắt thu ướt tình đã pha trộn vẻ sợ hãi, nên mất đi vẻ thơ ngây, vốn có mỗi khi liếc mắt trao tình.
Buông một tiếng thở dài Bạch Huệ nói:
– Tình yêu khiến cho người ta đau khổ nhưng hạnh phúc.
– Vậy đệ có phải là kẻ đang yêu không?
Nàng khẽ lắc đầu:
– Ứng Hiệp chỉ là một nô tình kiếm thủ.
– Nghĩa là sao?
– Tình yêu chân thực là do hai người tự nguyện trao nhau, còn Ứng Hiệp chỉ là kẻ Chạy theo chữ tình!
– Còn Lâm Bạch Huệ chỉ là sự gian trá trong tình yêu, đùa cợt cái chữ tình của Ứng Hiệp!
Y bưng bầu rượu tu nhưng tay vẫn không rời khỏi đốc kiếm, y đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Bạch Huệ hỏi tiếp:
– Bạch Huệ đã yêu lần nào chưa?
Nàng gật đầu.
Ứng Hiệp mỉm cười. Nụ cười của y thật héo hắt vào giả tạo một cách gượng gạo. Y nhỏ giọng hỏi:
– Ai được may mắn vậy?
Bạch Huệ thở dài nhạt nhẽo đáp lời Ứng Hiệp:
– Ðàm Vĩnh Hưng!
– Vì yêu mà tỷ hận Ðàm huynh?
– Ðúng trước đây Bạch Huệ đã yêu Vĩnh Hưng nhưng không được đáp tình. Vĩnh Hưng trao tình cho Ðoan Cơ.
– Ðàm huynh may mắn được tỷ yêu, nhưng có lẽ huynh ấy biết được phía sau nhan sắc siêu phàm thoát tục của tỷ là một trái tim băng giá đầy tham vọng.
– Lúc đó Bạch Huệ chưa hề có tham vọng mà chỉ có ước mơ mình sẽ phục hưng được Tinh Túc giáo của song đường trong một ngày gần đây. Thế rồi Bạch Huệ rơi vào tay âu Thếliệt.
– Từ âu Thế Liệt tỷ trở thành kẻ vô tình?
– CÓ lẽ vậy Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt với vẻ mỹ nam tử đã bắt nữ nhân phải quỳ dưới chân hắn.
Ứng Hiệp chỏi tay đứng lên. Y nghiêm giọng hỏi:
– Bạch Huệ kịp phát hiện ra nhan sắc mình cũng có thể bắt nam nhân quỳ dưới chân tỷ?
Bạch Huệ gật đầu:
– Từ một kẻ bị phụ tình, Bạch Huệ dồn tâm vào sự nghiệp phục hưng Tinh Túc giáo!
Ứng Hiệp bưng bầu rượu tu ừng ực, y đặt bầu rượu cạn xuống bàn, nhìn Bạch Huệ từ tốn hỏi:
– Trong võ lâm không thiếu anh hùng hảo hán, tại sao Bạch Huệ không chọn người nào khác mà lại chọn Ứng Hiệp. Tỷ biến Ứng Hiệp thành Di Họa Ðoạn Hồn Thần, ban phát cho Ứng Hiệp tất cả, thậm chí cho đệ thân xác của tỷ để đệ mộng tưởng trong võng tình giả tạo.
Bạch Huệ phá lên cười, tiếng cười của nàng nghe thật thanh tao thánh thót, nàng đang cười chợt cắt ngang:
– Nếu Ứng Hiệp hỏi câu này để trách Bạch Huệ thì trước cái chết hãy trách Ðàm Vĩnh Hưng!
– Huynh ấy đâu có làm gì để mà trách chứ?
Buông một tiếng thở dài Bạch Huệ nói:
– Vĩnh Hưng vốn là một ÐỖ vương, y có cặp mắt nhìn người. Người nào y chọn để thay thế y tất kẻ đó chẳng phải người tầm thường.
Nàng chống tay tựa cằm nhìn Ứng Hiệp:
– Vĩnh Hưng chọn Ứng Hiệp để trao bí kíp Tu La thân pháp, tất muốn thẩm chứng căn cơ võ học của đệ. Y đã chọn đúng người, chính vì lẽ đó Lâm Bạch Huệ mới chọn Ứng Hiệp để trao bẫy tình.
Nàng khẽ buông tiếng thở dài:
– Thật ra lúc đầu Bạch Huệ chẳng có tình gì với Ứng Hiệp đâu, nhưng về sau thì khác trước nhiều.
– Ứng Hiệp muốn nghe cái khác trước đó.
– Ðôi lúc Bạch Huệ cũng yêu Ứng Hiệp, ta nhìn Ứng Hiệp với nỗi đau của bộ tộc Liêu Ninh mà cầm lòng không đặng.
– ÐỎ CỎ phải là tình yêu không?
Bạch Huệ gật đầu.
Ứng Hiệp lắc đầu nạt ngang:
– ÐÓ không phải là tình yêu đâu!
– Thếđó là gì?
– ÐÓ chỉ là lòng thương hại của kẻ bề trên ban phát cho một gã nô tình ngây ngô tội nghiệp. Bạch Huệ đã biến Ứng Hiệp từ một kẻ có trái tim thành một cái xác biết thở bởi sự lạnh lùng băng giá.
Y nhìn thẳng vào mắt Lâm Bạch Huệ. Chạm vào mắt của Ứng Hiệp, Bạch Huệ phải cúi mặt nhìn xuống. Nàng có cảm nhận mình đang đối mặt với một gã kiếm thủ vô tình vô cảm, hay đúng hơn là đang đối mặt với một thanh kiếm sống chẳng có chút tính người.
Ứng Hiệp từ từ ngồi xuống. Y lơ đễnh hỏi Bạch Huệ:
– Bạch Huệ tỷ tỷ, những kỷ niệm đẹp nhất giữa Ứng Hiệp và tỷ tỷ là gì nhỉ?
Bạch Huệ lúng túng. Nàng ngẩng mặt lên nhìn gã. Nụ cười méo mó lại hiện lên trên hai cánh môi thâm xì của Tôn Ứng Hiệp.
– Bạch Huệ không trả lời Ứng Hiệp được à?
Nàng bối rối nói luôn:
– Bạch Huệ không nghĩ ra. Ta chẳng có gì để lại trong tình yêu của ta và Ứng hiệp cả.
Hắn lắc đầu bâng quơ nói:
– Cuộc đời của vô nghĩa thật!
Cùng với lời nói đó, ánh kiếm chớp động. Khí kiếm vi vu khiến cho toàn thân Bạch Huệ nổi đầy gai ốc, mặc dù những kiếm chiêu kia không hề chạm đến nàng, mà lại chém tất cả những bức họa vẽ chân dung Bạch Huệ do chính tay Ứng Hiệp phác họa.
Chỉ loáng trong chớp mắt, tất cả những bức tranh họa cảnh của Bạch Huệ biến thành những tấm giấy vụn rơi lả tả khắp sàn gạch gian biệt phòng.
Nhìn những mảnh giấy vụn, Ứng Hiệp buột miệng nói:
– Ðẹp quá!
Xương sống Bạch Huệ gai lạnh. Nàng nhìn gã hỏi:
– Ứng Hiệp định xử Bạch Huệ như thế nào?
Ứng Hiệp đứng lên, y nhìn Bạch Huệ:
– Ứng Hiệp và Bạch Huệ đã thề cùng sống cùng chết. Chúng ta sẽ như hình với bóng.
Bạch Huệ lắc đầu:
– Ta không muốn chết.
– Nhưng cuộc sống này đã chối bỏ Lâm Bạch Huệ. Bạch Huệ tự biết sẽ chết dưới tay kiếm của Tôn Ứng Hiệp một khi sự thật được phơi bày.
Nàng gật đầu:
– Ðúng một khi sự thật được phơi bày, thì Bạch Huệ khó mà thoát khỏi tử cảnh bởi kiếm chiêu của Ứng Hiệp!
– Ðiều đó thì tỷ đã nói đúng, tỷ đã tạo ra một lưỡi kiếm sống, và đùa với lưỡi kiếm đó bằng chính nhan sắc của mình. Kẻ đùa kiếm thường bị đứt tay.
Bạch Huệ ngẩng mặt nhìn Ứng Hiệp:
Nàng gật đầu:
– Hãy ra tay sát tử Lâm Bạch Huệ. Bạch Huệ chẳng thể nào chịu đựng nổi sự đối chất tàn nhẫn và lạnh lùng này nữa. Ta muốn ra đi.
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Tỷ vừa nói tỷ chưa mu ồn chết mà.
– Chẳng ai muốn chết cả.
– Chẳng ai muốn chết cả nên phải cố tìm lấy cái chết trong sự sống.
Y đứng lên cầm kiếm, đứng dạng chân như một pho tượng, hướng mũi kiếm chỉ xuống đất. Y trang trọng nói:
– Ứng Hiệp cho Bạch Huệ một cơ hội.
– cơ hội gì để cho Bạch Huệ được sống?
Nàng ngập ngừng nói tiếp.
– Chẳng lẽ lúc này Ứng Hiệp hãy còn muốn chiếm đoạt thể xác của Lâm Bạch Huệ?
– Thể xác của Lâm Bạch Huệ là sự sùng bái, ngưỡng mộ của Ứng Hiệp!
– Bạch Huệ chẳng ngại trao nó cho Ứng Hiệp để được sống đâu.
Nàng vừa nói vừa xé toát xiêm y mình, nhìn Ứng Hiệp, Bạch Huệ nghiêm giọng nói:
– Hãy chiếm hữu nó đi.
Ứng Hiệp buông một câu thật nhạt nhẽo:
– Bạch Huệ đẹp lắm! Mãi mãi Ứng Hiệp vẫn tôn thờ tỷ!
Bạch Huệ gằn giọng nói:
– Mãi mãi tôn thờ nhưng tại sao Ứng Hiệp muốn huỷ hoại nói?
– Ứng Hiệp không muốn hủy hoại nó mà còn muốn giữ nó mãi mãi thuộc về mình.
Nhưng nó sẽ không thuộc về Ứng Hiệp nếu tỷ tỷ dùng Phi Châm Nhất Ðiểm Hồng.
Ðôi mắt sát thần của Ứng Hiệp chợt dịu lại. ánh mắt ngây ngô ngờ nghệch hôm nào thoạt hiện lên mắt y. y chợt tíu tít hẳn lên:
– Lâm tỷ tỷ! Tỷ đẹp quá!
Hắn thốt ra câu nói đó như thể người đang lạc vào cõi mộng không thực.
chớp thấy sự thay đổi quá bất ngờ của Tôn Ứng Hiệp, Bạch Huệ không khỏi sửng sốt Nàng còn chưa định được thái độ ngơ ngẩn kia của Ứng Hiệp thì thanh kiếm tự dưng tuột khỏi tay hắn.
Chớp thấy lưỡi kiếm vừa tuột khỏi tay Ứng Hiệp, Bạch Huệ liền chớp động chiêu công nhanh không tưởng. Mũi phi châm thoát ra khỏi ngọc thủ của nàng hướng thẳng đến tam tinh Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp vẫn mở to hai con mắt ngây ngô nhìn Bạch Huệ mặc nhiên với mũi phi châm tàn nhẫn đó. Mũi châm đâm vào tam tinh gã cùng lúc với chân y đá khẽ vào đốc kiếm.
Mũi châm của Lâm Bạch Huệ xuyên vào tam tinh Ứng Hiệp thì lưỡi kiếm oan nghiệt của gã cũng xuyên qua trái tim nàng.
Bạch Huệ ôm lấy đốc kiếm còn run bần bật, thảng thốt nói:
– Ngươi…
Nàng quy hai chân xuống, Ứng Hiệp lê bước đến bên Bạch Huệ. Y ngồi xuống trước mặt nàng:
– Ứng Hiệp chỉ chờ khoảnh khắc này đến mà thôi!
Tay y đặt lên vai nàng.
Thân pháp Bạch Huệ nhũn ra. Nàng cần một chỗ dựa để có bíu lấy sự sống nhưng lại không muốn dựa vào Ứng Hiệp. Bạch Huệ mím môi nói:
– Tránh xa ta ra!
– Ðệ sẽ tránh xa tỷ!
Y cố chỏi hai tay lết về sau để tránh Bạch Huệ. Lệ Trảo ra khóe mắt Bạch Huệ, nàng dồn hết chân khí ra nói:
– Không, ôm lấy ta!
Ứng Hiệp lại lê đến trước mặt nàng. Y vòng tay ôm lấy bờ vai Bạch Huệ. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, y từ từ gục đầu vào trán Lâm Bạch Huệ thều thào nói:
– Ở cõi hư vô, Ứng Hiệp vẫn là kẻ nô tình cho Lâm Bạch Huệ!
Hắn nói dứt câu từ từ nhắm mắt lại trút hơi thở cuối cùng, trong khi Bạch Huệ kịp nhỏ thêm hai giọt nước mắt để vội vã trốn chạy cõi đời theo chân kẻ nô tình tội nghiệp.