Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 47: Phật môn loạn sóng tình
Kim Ðỉnh tự.
Ngôi cổ tự uy nghi tọa lạc trên Ngũ đài sơn. Khung cảnh Ở đây thật êm đềm. Thỉnh thoảng lại có tiếng chuông ngân vang từ trong gian điện.
Ngồi tịch thân kiết đà trước bồ đoàn Kim thân phật tổ, Thiên Trù đại sư nhịp tay gõ đều vào chiếc mõ. Trông đại sư những tưởng người đang tham thiền nhập định để hướng tâm vào cõi niết bàn hư vô.
Ngồi sau Thiên Trù đại sư một trượng là Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc. Người cũng ngồi trong tư thế kiết đà, chẳng khác gì phật mẫu giáng lâm. Cả hai đều im lặng theo dõi tiếng mõ nhịp đều đặn.
Ứng hiệp bước vào đại điện, y chưa lên tiếng thì Thiên Trù đại sư lên tiếng trước:
– A di đà phật! Thí chủ đến rồi ư?
Ứng hiệp nhìn hai người:
– Vãn bối thừa lệnh Lâm tỷ tỷ đến phó hội với hai vị trưởng tôn!
Thiên Trù đại sư và Chu Tuyết Ngọc từ từ đứng lên quay mặt định nhãn hướng vào mặt Ứng Hiệp:
– A di đà phật. Tôn thí chủ đến thay mặt Bạch Huệ cô nương theo đúng ý của bần tăng!
Tuyết ngọc nói:
– Khi Thiên Trù đại sư và ta hẹn với Lâm Bạch Huệ trên Kim Ðỉnh tự đã biết chắc Bạch Huệ sẽ phái công tử đi phó hội với chúng ta!
Ứng Hiệp đanh giọng nói:
– Việc của tại hạ thì tại hạ phải đến, không can đến Lâm tỷ tỷ!
Y từ từ đặt tay vào đốc kiếm.
Thiên Trù đại sư niệm phật hiệu:
– A di đà phật… Kim đỉnh tự từ trước tới nay chưa từng có máu đổ, mong thí chủ đừng để máu nhuộm tòa cổ tự này. Bần tăng đã trù liệu thí chủ đến đây theo ý của Lâm Bạch Huệ nên đã sắp xếp cho Tôn thí chủ gặp một người!
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Ðại sư khỏi phải tốn công. Ứng Hiệp chẳng muốn gặp người nào cả ngoại trừ công việc là lấy lại mộc bài và trả thù cho Tôn tài trưởng lão!
Ðôi chân mày vòng nguyệt của Tiên Hạch Thần Kim Chu Tuyết Ngọc cau hẳn lại:
– Tôn công tử thốt ra những lời đó hẳn là được Lâm Bạch Huệ truyền ngôn?
Ứng Hiệp nhìn Chu Tuyết Ngọc:
– Truyền ngôn hay không truyền ngôn chẳng liên quan đến bà. Ðiều Ứng Hiệp muốn làm thì phải làm thôi!
– Nhưng trước khi công tử hành sự thì cũng cần phải biết rõ mình đang làm gì chứ?
Tuyết ngọc lại nhìn Thiên Trù đại sư.
Thiên Trù đại sư khẽ niệm phật hiệu:
– Ai di đà phật. Bần tăng mời Tống cô nương!
Nghe Thiên Trù đại sư nói đến tên Tống Bội Linh, mặt Ứng Hiệp nổi đầy sát khí, y nghiến răng nói:
– Bội Linh cũng có Ở đây sao?
Lời nói dứt trên miệng Ứng Hiệp thì Bội Linh đã cần dần lần bước tiến ra. Nàng hướng mặt về phía Ứng Hiệp nói:
– Bội Linh muốn cho đệ biết sự thật chân giả như thế nào!
Ứng Hiệp hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Sự thật Ở ngay đây thôi. Hãy trả mộc bài cho Tôn Ứng Hiệp rồi tự xử để đền tội với Tôn Tài trưởng lão!
Bội Linh lắc đầu:
– Ứng Hiệp có mắt nhưng lại như mù vì đã bị lưới tình che lấp chẳng còn thấy gì là đúng hay sai. Ðược. Nếu đệ nghĩ Bội Linh là kẻ sát nhân thì cứ ra tay lấy mạng Bội Linh, nhưng trước khi lấy mạng Bội Linh thì hãy nhìn lại đệ. Bội Linh sống hay chết không thành vấn đề, nhưng sự u mê của Ứng Hiệp thì chính là nỗi đau dai dẳng trong tâm hồn Bội Linh.
Ứng Hiệp lắc đầu nói:
– Ðừng nói nhiều những lời giả dối đó với Tôn Ứng Hiệp. Tống cô nương càng nói nhiều thì Ứng Hiệp càng căm phẫn cô nương hơn mà thôi.
Lời nói dứt trên miệng Ứng Hiệp thì kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Y định hướng mũi kiếm về phía Tống Bội Linh gằn giọng nói:
– Giữa ta và cô nương không còn tình tỷ đệ. CÓ chăng là nỗi oán hờn căm phẫn mà thôi. Nếu cô nương muốn chết, Ứng Hiệp sẽ cho cô nương được chết. Và cái chết của Tống cô nương cũng là sự bắt buộc đối với những gì cô nương đã làm tại Quỷ Ðầu sơn.
Cùng với lời nói đó, Ứng Hiệp nhích động thân pháp. Lưỡi kiếm của y rung lên chớp đọng chiêu kiếm thẳng tắp hướng về phía Tống Bội Linh.
Thiên Trù đại sư khẽ niệm phật hiệu:
– A di đà phật!
cùng với tiếng phật hiệu đó, Thiên Trù đại sư lách bộ bước ngang che chắn cho Bội Linh đồng thời giũ ống tay áo cà sa phát tác một đạo Giáng Long thập bát chưởng đỡ lấy lưỡi kiếm của Tôn Ứng Hiệp. Lực kình của ngọn Giáng long thập bát chưởng đầy uy lực nhưng chỉ hất được mũi kiếm của Ứng Hiệp chệch không quá nửa gang tay.
Lưỡi kiếm cắt luôn một mảnh vải trên tay áo cà sa của Thiên Trù đại sư.
Tiên Hạch Thần Kim buột miệng nói:
– Người thật hồ đồ!
Tiên Hạch Thần Kim vừa nói vừa xoay thân ảnh, đôi tơ tằm vàng óng cất ra khỏi đôi ngọc thủ của người đâm thẳng vào vùng thượng của Ứng Hiệp.
Vừa công Thiên Trù đại sư, Ứng Hiệp vẫn có thể chuyển động thân pháp siêu tuyệt, đạp chân lên đôi tơ vàng óng binh khí của Tiên Hạch Thần Kim, chuyển hướng kiếm chiêu tập kích về phía Chu Tuyết Ngọc. Kiếm của Ứng Hiệp tựa ánh tinh sa, đâm vào vùng tử huyệt yết hầu của Tiên Hạch Thần Kim Chu Tuyết Ngọc.
Thế kiếm phản hồi của Ứng Hiệp quá ư lợi hại và biến hoá ngoài sự tưởng tượng nên Tiên Hạch Thần Kim Chu Tuyết Ngọc không khỏi lúng túng. Người chỉ kịp thu hồi đôi tơ tằm binh khí lách người sang trái nhưng vẫn bị lưỡi kiếm tàn nhẫn kia cắt mất một lọn tóc.
Bị đứt một lọn tóc khiến cho Chu Tuyết Ngọc phẫn nộ, Tuyết Ngọc gằn giọng nói:
– Tiểu tử, người chẳng còn xem đạo nghĩa tôn ty ra gì nữa thì đừng trách bổn nương!
Tuyết ngọc vừa nói vừa thi triển bộ pháp xem tợ tiên nữ đang rải hoa xuống hạ giới.
Ðôi cước pháp như chim sáo thoăn thoắt bước trên sàn gạch, còn đôi tơ tằm thì tợ như hai con giao long, quất khúc cuốn đến Tôn Ứng Hiệp.
Chẳng một chút e dè né tránh, mặc dù biết Tiên Hạch Thần Kim Chu Tuyết Ngọc đã dụng đến tuyệt công, Ứng Hiệp xoạc chân kiếm hướng lên nóc điện thét lên một tiếng.
Cùng với tiếng thét đó, gã phạt lưỡi kiếm đến trước. Âm thanh vi vu thoát ra nghe rợn cả cột sống. Sàn gạch như thể bị kiếm chẻ đôi kéo dài đến tận Tiên Hạch Thần Kim trong khi đôi tơ tằm binh khí chạm thẳng lấy đạo kiếm khí của Ứng Hiệp.
– âm!
Tiên Hạch Thần Kim rúng động ngọc thể, thoái lui về sau hai trượng. Thiên Trù đại sư vội vã phát tác Kim Cang thần chỉ tiếp ứng. Ðạo Kim Cang thần chỉ của đại sư điểm tới lưỡi kiếm của Ứng Hiệp.
– Chát Ứng Hiệp vừa toan phát động chiêu công để kết thúc tính mạng của Tiên Hạch Thần Kim thì bị đạo Kim Cang thần chỉ đánh bật lưỡi kiếm, buộc gã phải thoái bộ.
Y lại nhìn Thiên Trù đại sư:
– Ðược lắm, cả hai cùng liên thủ đối phó với tại hạ đi!
Y vừa nói dứt lời thì từ ngoài cửa đại điện Mạn Tuyết Kha bước vào, nàng thét lên:
– sư phụ ơi! HỌ đang đến!
Tiên Hạc Thần Kim nhìn Tuyết Kha:
– Kha nhi.,…
Tuyết Kha chạy đến bên Tuyết Ngọc, nàng vừa thở hổn hển vừa nói:
– Sư phụ, Lâm Bạch Huệ và lão pháp vương kia đã gài bẫy rồi. Sư phụ và đại sư không chạy thì sẽ chết bởi tay họ thôi!
Tuyết Ngọc cau mày:
– Tuyết Kha, mau nói rõ cho sư phụ biết!
Tuyết Kha chỉ Ứng Hiệp:
– Trong lưỡi kiếm của Tôn Ứng Hiệp đã được tẩm VÔ ảnh độc. Khi y giao thủ thì tự khắc độc công sẽ phát tác. Tất cả mọi người Ở đây đều đã trúng độc!
Nghe Tuyết Kha nói, Ứng Hiệp rít giọng quát:
– HỒ đồ!
Tuyết Kha lại nhìn y:
– Chính ngươi hồ đồ thì có. Ngươi tưởng người không bị trúng độc à? Ngươi cũng bị trúng độc như sư phụ ta và Thiên Trù đại sư thôi. Nếu ngươi không tỉnh ngộ sớm thì người cũng chết như mọi người thôi. Ðiều này chính tai ta nghe Bạch Huệ và pháp vương khư Ma Lạt Gia bàn với nhau!
Nghe Tuyết Kha nói, Ứng Hiệp bật cười khanh khách, gã vừa cười vừa nói:
– HỒ đồ, Lâm tỷ tỷ mà lại giết Ứng Hiệp ư? Không thể nào tin được!
– Người không tin thì kệ ngươi… Nhưng điều đó chính ta Tuyết Kha nghe Bạch Huệ bàn thảo với pháp vương Khư Ma Lạt Gia khi ta đào thoát khỏi thạch lao Tinh Túc giáo.
Nàng quay lại Tuyết Ngọc:
– Sư phụ, chúng ta mau chạy thôi!
Tuyết ngọc lắc đầu:
– Tuyết Kha, dù bất cứ việc gì xảy ra thì con cũng phải bảo trọng lấy thân mình!
Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc vừa nói vừa thử vận công. Mắt bà biến sắc quay sang Thiên Trù đại sư:
Thiên Trù đại sư niệm phật hiệu:
– A di đà phật!
Nghe Thiên Trù đại sư niệm phật hiệu, Ứng Hiệp ngờ ngợ những lời nói của Tuyết Kha là sự thật, liền ngầm vận công. Y phát hiện nội lực của mình nhanh chóng suy giảm.
Ứng Hiệp cau mày buột miệng nói:
– Không thể như vậy được!
Y vừa thốt dứt câu thì pháp vương Khư Ma Lạt Gia và Lâm Bạch Huệ bước vào.
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp, y nhìn trả lại nàng. Pháp vương khư Ma Lạt Gia cất tiếng eo – Ðã đến thời khắc kết thúc mọi chuyện rồi!
Mặt Ứng Hiệp đanh lại:
– Tỷ tỷ chuyện này như thế nào?
Bạch Huệ nhìn Ú Ứng Hiệp:
– Trước sau gì đệ cũng biết. Do đó ân sư muốn kết thúc chuyện này ngay tại Kim Ðỉnh tự!
– Ứng Hiệp đã ngầm hiểu ra rồi. Tất cả những gì tỷ tỷ đối xử với Ứng Hiệp đều do pháp vương Khư Ma Lạt Gia chỉ huấn?
Pháp vương Khư Ma Lạt Gia cười khảy nói:
– Tiểu tử, bây giờ thì người đã biết rồi đấy. Chính Bạch Huệ đã theo lịnh của bổn pháp vương kết tình với người, biến ngươi thành kẻ nô tình kiếm thủ. thực hiện theo mục đích của pháp vương. Ðúng ra chẳng đợi đến ngày hôm nay bổn pháp vương mới nói, tại vì lão trọc Thiên Trù và Tiên Hạc Thần Kim cô nương đoạt mộc bài nên mới bắt buộc ngươi cùng chết với họ!
Ứng Hiệp nhìn Bạch Huệ:
– Bạch Huệ, phải chăng nàng đã giết Tôn Tài trưởng lão rồi giáng họa cho Tống tỷ tỷ?
– Ðằng nào Ứng Hiệp cũng biết rồi. Tất cả sự thật không thể che dấu được thì đây cũng là lúc phơi bày nó ra. Tất cả những chuyện đó đều do Bạch Huệ làm. Khi úng Hiệp chết rồi, Tinh Túc giáo sẽ lo hậu sự chu toàn cho đệ.
Nghe nàng nói, Ứng Hiệp phá lên cười ngặt nghẽo, y vừa cười vừa nói:
– Lo hậu sự cho Tôn Ứng Hiệp à? Hậu sự cho ta à?
Bạch Huệ buông tiếng thở dài.
Ứng Hiệp định nhãn nhìn nàng. Y bước đến bên Thiên Trù đại sư và Tiên Hạc Thần Kim:
– Ðại sư còn giữ mộc bài chứ?
– A di đà phật, bần tăng đang giữ nó!
Thiên Trù đại sư lấy mộc bài trao qua tay cho Ứng Hiệp. Ðón chiếc mộc bài khắc bí thuật tinh luyện kim ngân, Ứng Hiệp nhìn lại Pháp vương Khư Ma Lạt Gia:
Y trang trọng nói:
– Hẳn Lâm Bạch Huệ đã nói cho pháp vương biết Tôn Ứng Hiệp đích thực là ai rồi?
– Bổn pháp vương biết tiểu tử là hậu duệ của tộc chủ NỘ Khả Gia Dung!
Pháp vương biết Ứng Hiệp là hậu duệ duy nhất của tộc chủ NỘ Khả Gia Dung, vậy đã thừa nhận chủ nhân chiếc mộc bài này chính là Tôn Ứng Hiệp!
– Người là chủ nhân của mộc bài thì sao nào?
– Tại hạ sẽ hủy mộc bài nếu như không có sự công bằng!
Ứng Hiệp vừa nói vừa đưa cao chiếc mộc bài. Mắt y chằm chằm hướng thẳng vào mắt Khư Ma Lạt Gia. Những thớ thịt non choẹt của Pháp vương Khư Ma Lạt Gia giật liên tục. Lão tự khắc nhận ra trong ánh mắt của Tôn Ứng Hiệp sự cương liệt và quyết đoán Chắc chắn y sẽ hủy mộc bài một khi lão hớ lời. Mà điều đó lão pháp vương Liêu quốc chẳng muốn chút nào.
Y mím môi suy nghĩ rồi cất tiếng the thé:
– Tiểu tử muốn thế nào là công bằng? Hẳn người muốn được giải được VÔ ảnh chi độc của bổn pháp vương?
Ứng Hiệp buông một câu lạnh lùng:
– Không cần!
Ðôi mắt của Pháp vương Khư Ma Lạt Gia trợn đứng lên:
– Người muốn gì mới gọi là công bằng?
– Sự tạ tội của Tôn Ứng Hiệp với võ lâm trung nguyên!
– ÐÓ là quyền của người, cần gì phải đem ra đặt điều kiện với bổn pháp vương?
Ứng Hiệp lắc đầu:
– CÓ đấy!
– vậy tiểu tử tạ tội bằng cách nào?
– Mộc bài này sẽ trao đổi với Ðàm Vĩnh Hưng, Thẩm Mộc Phong lão Kim đồng và chắc chắn không thể thiếu một người!
Y nhìn Lâm bạch Huệ!
Chạm vào ánh mắt sát nhân hừng hực của Ứng Hiệp, Lâm Bạch Huệ chợt rùng mình, xương sống của nàng gay buốt từng cơn một.
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp nói:
– Không thể thiếu được Lâm Bạch Huệ!
Pháp vương Khư Ma Lạt Gia nheo mày nhìn Ứng Hiệp:
– Tiểu tử nhất định phải có Lâm Bạch Huệ?
– Ðúng!
Lâm Bạch Huệ nhìn Pháp vương Khư Ma Lạt Gia nàng từ tốn nói:
– ân sư giao Lâm Bạch Huệ cho Ứng Hiệp, chắc chắn hắn sẽ sát tử Bạch Huệ ngay!
Nàng nhìn lại Ứng Hiệp:
– Ứng Hiệp, ba người kia Bạch Huệ sẵn sàng trao cho đệ!
Ứng Hiệp gắt lời cướp giọng bạch Huệ:
– Ðừng nói Tôn Ứng Hiệp là đệ đệ của nàng. Với ta, tất cả đã hết rồi!
sắc diện của Bạch Huệ đỏ bừng khi nghe câu nói này của Ứng Hiệp. Nàng khẽ gật đầu gượng nói:
– Ðược xem như ta và ngươi chẳng còn gì nữa!
Lời nói này của Bạch Huệ đập vào thính nhĩ của Ứng Hiệp, bất giác những hoài kỷ của y và nàng dội vào tâm tưởng khiến mắt y nhòe nhoẹt lệ thương tâm.
Y nghiến răng nói:
– Không còn gì nữa!
Buông tiếng thở dài, Bạch Huệ từ tốn nói:
– Ba người kia Lâm Bạch Huệ sẽ trao cho Ứng Hiệp, nhưng Bạch Huệ sẽ không bao giờ đi cùng với Ứng Hiệp. Giữa Bạch Huệ và Ứng Hiệp chẳng còn gì với nhau nữa, cần gì cứ phải bám với nhau như hình với bóng!
Khư Ma Lạt Gia lên tiếng:
– Tiểu tử nên nhận điều kiện của Bạch Huệ. Mộc bài tinh luyện kim ngân đổi mạng Ðàm Vĩnh Hưng, Thẩm Mộc Phong, bổn pháp vương thấy công bằng lắm rồi!
Ứng Hiệp chớp từ từ hạ mộc bài xuống:
– Ta đồng ý!
Bạch Huệ mỉm cười, nàng vỗ tay ba tiếng.
Nặc Khư Ðà Dựng, chấp pháp Thần Phục bang đưa Vĩnh Hưng và Thẩm Mộc Phong vào đại điện Kim Ðỉnh tự. Hai người đó đều bị xiềng, riêng lão Kim đồng thì không nhưng miệngthìlảinhải:
– Các người bỏ đói lão phu ba ngày rồi, ba ngày rồi!
Ứng Hiệp quan sát Vĩnh Hưng và Mộc Phong. Hai người có thần sắc ngây ngô ngờ nghệch. Riêng Vĩnh Hưng thì hai cánh môi đã lở loét trông thật rùng rợn kinh tởm.
Ứng Hiệp lắc đầu nói:
– Tất cả những người đó đều đã trở thành phế nhân!
Bạch Huệ gật đầu:
– Còn hơn cả phế nhân nữa.
Ứng Hiệp nhìn Thiên Trù đại sư và Tiên Hạc Thần Kim.
– Ðại sư và nương nương hãy tiếp nhận những người đó mà rời khỏi Kim Ðỉnh tự!
Tuyết Kha buột miệng hỏi Ứng Hiệp:
– Còn Tôn huynh?
– Tại hạ Ở đây trao mộc bài cho Pháp vương Khư Ma Lạt Gia!
Y bước đến trước mặt Bội Linh:
– Tống tỷ tỷ hãy tha thứ cho Ứng Hiệp!
Lệ Trảo ra trên khóe mắt vô thần của Bội Linh.
Nàng bật khóc ôm chầm Ứng Hiệp:
– Ứng Hiệp… đệ đệ…
Ứng Hiệp nhỏ giọng nói:
– Tỷ đừng khóc…
Y vừa nói vừa bí mật lấy túi Long diên hương đặt vào tay Bội Linh:
– Long diên hương sẽ khiến cho Ðàm đại ca trở lại bình thường. Ứng Hiệp cầu mong mãi mãi tỷ tỷ và Ðàm huynh luôn Ở bên nhau đến bạc đầu trăm tuổi.
Nghe Ứng Hiệp thốt ra câu đó, Bội Linh càng nghẹn ngào xúc động hơn, nàng cứ ôm chặt lấy hắn không muốn buông ra. Ứng Hiệp phải gỡ tay Bội Linh:
– Tỷ tỷ hãy cùng đi với mọi người đi…
Ứng Hiệp nhìn lại Pháp vương Khư Ma Lạt Gia:
– Hãy đưa mọi người rời khỏi đây!
– Bổn pháp vương đồng ý.
Thiên Trù đại sư chắp tay niệm phật hiệu:
– A di đà phật!
Tiếng niệm phật hiệu của Thiên Trù đại sư vừa dứt thì bên ngoài tiếng chim phượng hoàng rít lên lanh lảnh.
Tuyết Ngọc tiên tử khẽ gật đầu nhìn sang Thiên Trù đại sư:
– Mọi người đã đến rồi.
Cùng với lời nói đó của Chu Tuyết Ngọc Tiên Hạc Thần Kim, thì Bội Linh đã rải phấn Long diên hương. Từ tay Bội Linh, màn phấn Long diên hương trắng xóa tỏa ra như lớp sương mù nhanh chóng lan tỏa khắp gian đại điện Kim Ðỉnh tự.
Lâm Bạch Huệ hét lên:
– ân sư, bọn chúng dùng Long diên hương giải VÔ ảnh chi độc!
Nàng vừa dứt lời thì tiếng la Ó của quần hùng võ lâm rộn lên bên ngoài đại điện.
Chân Tử đạo trưởng cùng bốn vị chưởng lão cái bang đồng loạt xông vào trước.
Sự phấn khích nhanh chóng hiện rõ trên mặt Thiên Trù đại sư và Tiên Hạc Thần Kim.
Thiên Trù đại sư chắp tay niệm phật hiệu:
– A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!
Từ bên ngoài cửa đại điện Kim Ðỉnh tự, Ðại Thiện hoà thượng cùng Pháp Lạc và Pháp Trí xông vào. Ba người này liền tiến thẳng đến trước mặt Thiên Trù đại sư. Ðại thiện hòa thượng nói:
– A di đà phật! Thiên Trù sư huynh, Thiếu Lâm đã phát động ấn soái võ lâm minh Chủ hiệu triệu anh hùng hảo hán đến đây phò trợ.
– A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!
Cục trường nhanh chóng trở lại thế cân bằng, nhưng xem chừng có phần nghiêng về võ lâm Trung nguyên.
Pháp vương khư Ma Lạt Gia nói:
– Ứng Hiệp, người giữ lời hứa với bổn pháp vương chứ?
– Ứng Hiệp luôn giữ lời của mình!
Y thảy miếng mộc bài về phía Pháp vương Khư Ma Lạt Gia. Lão Pháp vương Khư Ma Lạt Gia vừa thấy mộc bài hướng về phía mình liền vươn Trảo chộp lấy.
Bạch Huệ hét lớn:
– ân sư coi chừng!
Như thể hổ đói thấy mồi ngon, Pháp vương Khư Ma Lạt Gia chẳng còn nghe đến lời cảnh cáo của Lâm Bạch Huệ. khi tay lão vừa chạm tới mộc bài thì ảnh kiếm cũng vừa chớp động lướt đến. Kiếm chưa đến mà sát kiếm khiến cho Khư Ma Lạt Gia phải rợn tóc gáy, nổi da gà.
Lão chẳng còn cách nào khác nghiến răng bặm môi, bỏ mộc bài hướng hữu chưởng đón thẳng lưỡi kiếm đầy uy lực sát nhân của Ứng Hiệp.
– chát.
Kiếm và chưởng chạm vào nhau nhưng chưởng hữu thủ của Pháp vương Khư Ma Lạt Gia sẽ bị chẻ đôi, không ngờ nó lại hứng kiếm mà lại không hề hấn gì.
Ðỡ được lưỡi kiếm của Ứng Hiệp, mặc dù không bị thương nhưng Pháp vương Khư Ma Lạt Gia phải thối lui liền hai bộ.
Lão phẫn nộ:
– Người bội ngôn!
– Ứng Hiệp trao mộc bài nhưng lại muốn lão đền mạng cho Mộc Kha Giã Na!
Pháp vương khư Ma Lạt Gia thét lớn:
– Người đã sát tử bao nhiêu người mà đã có ai đòi người đền mạng đâu? Nay người lại đòi bổn pháp vương đền mạng cho lão già mọi rợ đó chứ?
Cùng với lời nói đó, lão Pháp vương Khư Ma Lạt Gia rống lên một tiếng thật lớn. Lão vũ lộng song thủ to bè như chiếc quạt, tạo thành hai luồng xoáy kình nóng như hoả diệm sơn bổ thẳng đến Tôn Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp thi triển Tu La thân pháp lách bộ tránh hai đạo xoáy kình Hoả diệm chưởng. Hai đạo Hỏa diệm chưởng công hụt Ứng Hiệp, bổ luôn vào pho tượng đá Kim thân phật tổ.
– âm!
sau tiếng nổ như sét trời bổ xuống đá, cả pho tượng bốc cháy ngùn ngụt. Ðá còn phải cháy thì hỏi còn thứ võ công nào khả dĩ chống chọi lại Hỏa diệm chưởng của Pháp vương khư Ma Lạt Gia.
Vừa phát động chưởng công Hỏa diệm chưởng công hụt Ứng Hiệp, Pháp vương Khư Ma Lạt Gia lắc vai áp thẳng đến Ứng Hiệp. Song thủ của lão tợ đôi bảo đao bén chém xả vào thân pháp của Ứng Hiệp.
Không thèm né tránh, Ứng Hiệp dụng luôn trường kiếm đón thẳng, đỡ thẳng lấy đôi thủ pháp siêu thần đoạt mạng của Khư Ma Lạt Gia.
Kiếm và chưởng không ngừng chạm vào nhau. Chỉ trong nháy mắt hai người đã trao đổi qua lại mười chiêu. Ứng Hiệp không ngừng bị Pháp vương Khư Ma Lạt Gia dồn về phía tường đại điện.
Mạn Kha Tuyết hét vang:
– Tôn công tử, có Kha Tuyết hỗ trợ đây!
Tuyết Kha vừa nói vừa từ sau lưng Khư Ma Lạt Gia khởi phát Kim Cáng thần chỉ phối hợp với bộ pháp Tu La thần pháp của Thiên Trù đại sư công kích vào hai tử huyệt bách hội và thiên cái của lão.
Ðang công Ứng Hiệp, Khư Ma Lạt Gia buộc phải phân tán nội kình để đối phó với chỉ kình của Mạn Tuyết Kha. Lão xoạc chân, hữu thủ đỡ kiếm của Ứng Hiệp, tả thủ đỡ chỉ kình củ a Tuyết Kha.
– chát! ầm!
Tuyết Kha và Ứng Hiệp đều là hai kỳ tài hậu bối của võ lâm Trung nguyên nên sự phối hợp của họ nhanh chóng nhuần nhuyễn, buộc Khư Ma Lạt Gia phải lúng túng.
Ðỡ được một kiếm và một chỉ của Ứng Hiệp và Tuyết Kha, Pháp vương Khư Ma Lạt Gia lắc vai thi triển bộ pháp mê tông thần kỳ lướt về sau năm trượng.
Lão rút ngay trong ống tay áo ra quả hỏa pháo to đùng đưa đến phía trước, miệng thét lớn:
– Dừng tay!
Tuyết Kha lẫn Ứng Hiệp đều đồng loạt trụ bộ.
Ứng Hiệp nhìn lão bằng cặp mắt hung hãn rùng rợn.
Lão pháp vương nói:
– Nếu các người muốn chết thì bổn pháp vương cho các người chết. Hỏa pháo trong tay bổn pháp vương có thể phá tan cả tòa Kim Ðỉnh tự này. Bổn pháp vương sẽ cùng chết với các người nhưng cái chết của bổn pháp vương hẳn sẽ là nguyên cớ để Liêu quốc xua quân vào trung nguyên.
Thiên Trù đại sư chắp tay niệm phật hiệu:
– A di đà phật! Liêu chúa đã có dự định đó từ lâu rồi, chứ không phải là hôm nay.
Nhưng nếu có thể hóa giải sự can qua giữa người Liêu với người Hán thì bần tăng sẵn sàng làm bất cứ việc gì, kể cả phải giao mạng bần tăng.
Pháp vương Khư Ma Lạt Gia nhìn Thiên Trù đại sư:
– Lão hòa thượng đã nói vậy, bổn pháp vương sẽ quay về Liêu quốc ngăn cản chúa Liêu không xâm phạm trung nguyên, nhưng muốn thế bổn pháp vương phải có mộc bài làm quà cho chúa Liêu.
– A di đà phật! Mộc bài kia là của bộ tộc Liêu Ninh không thuộc quyền của người Hán. Ở đây chỉ có Tôn Ứng Hiệp là người quyết định số phận chiếc mộc bài kia thôi.
Pháp vương Khư Ma Lạt Gia nhìn Ứng Hiệp:
– Nếu như có tấm mộc bài này thì bổn pháp vương sẽ thỉnh cầu với đại vương để cho bộ tộc người được bình yên trong ải Nhạn Môn, người đồng ý chứ?
Ứng Hiệp nhìn Pháp vương Khư Ma Lạt Gia:
– Ứng Hiệp lấy gì để tin lời nói của pháp vương?
– Thân phận của bổn pháp vương có thể bảo chứng cho lời nói của ta. Bổn pháp vương có thể nói với Liêu chúa, ngươi phải tin vào ta.
Ứng Hiệp buông tiếng thở dài:
– Ðược, tại hạ tin vào lời nói của một vị quốc công. Mong rằng lời nói này của pháp vương nặng như núi Thái sơn.
ứng Hiệp bước đến nhặt chiếc mộc bài trao tận tay Pháp vương Khư Ma Lạt Gia:
– Mong rằng pháp vương giữ lời!
Khư Ma Lạt Gia gật đầu, lão cất giọng eo éo:
– Bổn pháp vương sẽ giữ lời cho đến khi nào nhắm mắt xuôi tay thì xem như không còn lời hứa đó nữa.
Ứng Hiệp nhìn thẳng vào mắt lão, từ tốn nói:
– Ða tạ Pháp vương!
Buông một tiếng thở dài, Pháp vương Khư Ma Lạt Gia ôn tồn nói:
– CÓ dịp bổn pháp vương sẽ gặp lại người!
Lão quay lưng bước ra cửa đại điện, Lâm Bạch Huệ vội bước theo lão, nhưng Pháp vương Khư Ma Lạt Gia đã dừng bước, lão quay lại nhìn nàng:
– Ngươi đi theo ta làm gì?
– ân sư, Bạch Huệ không thể Ở lại đây được!
– Ta cũng không thể đưa ngươi đi. Bởi vì ngươi đã hết giá trị lợi dụng trong cuộc phục hưng Liêu quốc rồi. Ngươi là người Hán thì phải Ở lại với người Hán. Ðừng nên theo chân người Liêu ta.
Lão nói xong lắc vai thi triển khinh công siêu tuyệt. Thoắt cái đã ra khỏi ngôi tam quan của Kim Ðỉnh tự. Bạch Huệ còn lại một mình đối diện với bao nhiêu người. Nàng Cảm thấy thật trơ trọi đơn độc, và cái chết sẽ không biết đến vào lúc nào.
Nàng lia mắt nhìn qua mọi người. Chạm vào mắt của từng người Bạch Huệ cảm thấy hồi hộp lẫn ngượng ngùng.
Khi nàng chạm vào mắt Ứng Hiệp thì lệ Trảo ra khóe mắt, Bạch Huệ buột miệng nói:
– NÔ tình kiếm thủ.
Nàng dấn bước đến hai bộ.
– Ứng Hiệp giết Bạch Huệ đi!
– Ứng Hiệp sẽ cùng đi với tỷ!
Bạch Huệ nhường mày thổn thức hỏi:
– Người đưa Bạch Huệ đi đâu?
Ứng Hiệp mỉm cười, nụ cười của gã méo mó đến tội nghiệp, y từ tốn nói:
– Ði đến cõi vô định!