Bạn đang đọc Nợ Tình Của Ảnh Đế FULL – Chương 23
Phòng thay đồ nháy mắt chìm vào im lặng, một lát sau mới có người lên tiếng, “Vào đi.”
Đường Dật đẩy cửa bước vào, vừa nãy ở trong phòng nói chuyện chính là hai người Lý Kiệt cùng Lương Tử Phàm.
Thấy người vào là Đường Dật, cả hai đều quay người, đưa lưng về phía y.
Đường Dật cũng xem như chưa nghe thấy gì, thay xong phục trang liền vội vàng rời đi.
Quay phim mạng so với phim truyền hình chính quy thoải mái hơn rất nhiều, một vài cảnh chưa tốt lắm cũng không cần thiết phải lãng phí cuộn phim mà quay lại một lần, nhân viên trong đoàn dù có mâu thuẫn với nhau cũng không dám thể hiện trước mặt đạo diễn.
Thế nên yêu cầu một ngày phải quay xong nửa tập cũng không vấn đề gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã lại qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này, Diệp Minh Xuyên vận dụng mọi thủ đoạn mua lại bản quyền “Luồng gió ấm”, cũng tìm một biên kịch nổi tiếng trong nước nhờ chuyển thể thành kịch bản phim, từ đầu đến cuối, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là hy vọng biên kịch khi chuyển thể kịch bản cố gắng sát với nguyên tác nhất có thể thôi.
Mà “Gió nam thổi đến phương nào” cũng chuẩn bị phát hành trên một trang web khá nổi tiếng.
Buổi tối trước ngày “Gió nam thổi đến phương nào” phát hành, không biết là ai bỏ tiền ra mua top hot mà đẩy được “Gió nam thổi đến phương nào” lên đến top 30.
Vốn cũng không có gì, mọi người nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ cảm thán “lại là Phùng đạo” linh tinh thôi, kết quả không biết là ai phát hiện trong danh sách diễn viên có tên Đường Dật, quả thực là một hòn đá gợi lên ngàn tầng sóng, nháy mắt đã đẩy “Gió nam thổi đến phương nào” từ top 25 lên thẳng đến top 8.
Người dùng số 23234623: “Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Nam số 3 là Đường Dật diễn? Chính là Đường Dật mà tôi biết ấy hả? Tôi còn tưởng sau chuyện lần trước cậu ta phải bị công ty đóng băng rồi chứ? Nội bộ công ty cũng hủ bại quá rồi đấy, một cái người bắt nạt đồng nghiệp nữ như thế mà vẫn nhận hả? Đúng là cái loại công ty rác rưởi!”
18 năm Nam chinh Bắc chiến: “Lầu trên nghĩ như thế là không đúng rồi, làm sao Đường Dật bị Đình Vũ đóng băng được? Người ta uốn éo mông vài cái không biết có bao nhiêu người chạy theo sau đâu?”
Tiếng gió xẹt qua tai: “Giờ tui cũng chả dám lên tiếng nữa, năm ngoái tui mắng Đường Dật một câu, bị netizen đốp cho không ngẩng mặt lên được.”
Hoa tiền nguyệt hạ người ở nơi đâu: “Tự nhiên chả muốn xem “Gió nam” nữa, dù hồi trước cũng không định xem.”
Một đoàn ông xã: “Ah ah ah ah ah, ông xã Tử Phàm đẹp trai quá đi đẹp trai quá đi!”
Chỉ mong dài lâu: “Tôi chả hiểu sao mọi người lại ghét Đường Dật như vậy, nhưng thấy ai ai cũng ghét cậu ta như thế, tạm thời tôi chuyển từ fan qua đường thành fan của cậu ta đây!”
Từ lúc giao lại weibo cho Chu Dao, Đường Dật cũng không còn quan tâm đến mấy thứ này nữa, thế nên những chuyện phát sinh trên weibo y một chút cũng không biết.
Đến hôm sau tới đoàn làm phim, nghe Lương Tử Phàm và Lý Kiệt bóng gió mấy câu, Đường Dật mới biết còn có chuyện này.
Phùng Chính Luân cũng nghe nói đến chuyện phát sinh trên mạng hôm qua, lúc ấy còn có không ít người ở trên mạng nhắn tin mật cho anh, người thái độ tốt một chút thì khuyên anh đổi Đường Dật đi, người thái độ ác liệt trực tiếp mắng anh và Đường Dật là giao dịch dùng tình để đổi lấy vai diễn.
Bất quá những năm gần đây anh bị fan trên mạng mắng đã thành quen, nên giờ cũng chẳng quá coi trọng chuyện này.
Chỉ là anh khá bất ngờ về Đường Dật, trước anh cũng có xem qua những bộ phim Đường Dật đóng, lúc ấy chỉ cảm thấy người này dù có thiên phú, nhưng trên người vẫn mang theo nét non nớt của thiếu niên, còn cần thời gian rèn luyện thêm.
Nhưng mà giờ, trên người Đường Dật lại mang theo một cỗ điềm tĩnh như đã lắng đọng qua thời gian.
Chỉ là y mới hơn hai mươi tuổi, loại lắng đọng qua thời gian này Phùng Chính Luân nhất thời cũng không nói rõ được là tốt hay xấu.
Tám giờ tối hôm đó, “Gió nam thổi đến phương nào” bắt đầu phát sóng tập đầu tiên trên trang Khốc Khốc (123kuku.com), netizen ngoài miệng thì nói không xem, nhưng thân thể lại rất thành thực, chưa đến nửa giờ, lượt view của “Gió nam” đã vượt năm mươi vạn, mà con số này vẫn không ngừng tăng lên.
Trên weibo cũng nổ ra một tràng bình luận.
Đại vương kêu ta đi tuần núi: “Nữ chính bị thiểu năng à? Học đến đại học rồi mà cả cái hồ ở đâu cũng không tìm được?”
Thương tâm hai đầu nam bắc: “Không còn sức mà phun tào nữa, Phùng ca vui vẻ là được.”
Hic hic hic: “Mọi người không thấy là trong dàn diễn viên, chỉ có mình Đường Dật kỹ thuật diễn là tốt nhất thôi à?”
Sông nam có một con cá: “Phim mạng không phải chỉ xem ngoại hình thôi à? Kỹ thuật diễn là cái quái gì? Who care?”
Cao ngạo: “Đường Dật đây là đang diễn chính mình còn gì.
Không chỉ có mệnh công chúa, còn mang một thân bệnh công chúa nữa!”
Một đoàn ông xã: “Tui không quan tâm! Tử Phàm đẹp zai nhất! Ông xã Tử Phàm đẹp zai nhất thế giới!”
…….
Gần đây “Từ kính” cũng dần bước vào giai đoạn quay chụp cuối cùng, ngày ấy ở H thị, Diệp Minh Xuyên nói với Tiết Phong mình không thể diễn nổi nữa đương nhiên là thật, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng gượng diễn cho hết bộ “Từ kính” này.
Diệp Minh Xuyên cầm di động lướt weibo, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại click vào chủ đề hot thứ 8.
Là về “Gió nam thổi đến phương nào” và Đường Dật.
Kỳ thực netizen mắng đi mắng lại cũng chỉ có vài câu ấy thôi, chẳng có gì đáng để xem cả.
Thế nhưng Diệp Minh Xuyên lại là lần đầu tiên trông thấy những lời mắng chửi như vậy.
Hắn nhân duyên tốt, con đường thành danh thuận lợi, rất ít người lên weibo của hắn làm trò để thu hút sự chú ý, cho dù thi thoảng cũng sẽ có một vài bình luận không hay, nhưng đều lập tức bị fan của hắn đẩy xuống.
Mà hắn lại không quá chú ý tới những ngôi sao khác, thế nên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều fan trên mạng cùng ra sức mắng chửi một người như thế.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Minh Xuyên là tức giận, nhưng sau khi tức giận qua đi, hắn lại cảm thấy thực kỳ quặc, Đường Dật kia với hắn nào có quan hệ gì.
Diệp Minh Xuyên buông điện thoại xuống, ngả người nằm trên sô pha, nhưng không lâu sau lại nhảy xuống, chạy đến bên máy tính mở ra trang web Khốc Khốc, nhập mấy chữ “Gió nam thổi đến phương nào” vào ô tìm kiếm.
Diệp Minh Xuyên chưa từng nghĩ có một ngày mình lại ngồi trước máy tính xem cái thứ nhàm chán như phim mạng, kết quả xem xem một hồi lại cảm thấy thực hay, thế nên mới nói, Phùng đạo có thể có địa vị trong giới đạo diễn Trung Quốc cũng không phải không có đạo lý.
Càng xem, Diệp Minh Xuyên càng cảm thấy tâm tình của mình khó có thể diễn tả bằng lời, trong bộ phim này, nếu nói kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn thì không có đến mấy người, từ lúc tuyển chọn diễn viên, Phùng đạo đã không quá chú trọng kỹ thuật diễn rồi.
Thế nên xem xong hai tập, duy nhất lọt vào mắt Diệp Minh Xuyên chỉ có mình Đào Nhạc Hạ thôi.
Đào Nhạc Hạ người này trẻ tuổi bừa bãi, làm việc không biết nặng nhẹ, nhưng khi thích một người rồi lại mẫn cảm, cẩn thận.
Đường Dật đắp nặn nhân vật này cực kỳ thành công.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Diệp Minh Xuyên lại cảm giác như thấy được trong mắt Đường Dật là vô tận u buồn cùng cô độc.
Hắn đột nhiên nghĩ, nhiều năm sau gặp lại Trịnh Liêm, bộ dạng Dương Cẩn có phải cũng là như vậy hay không?
Diệp Minh Xuyên nhíu mày, sao hắn lại liên hệ Đường Dật với Dương Cẩn cơ chứ? Lúc trước Đường Dật đã biểu hiện rõ ràng là có ý với hắn như thế, nói gì thì nói, hắn cũng không nên có bất cứ liên quan gì với y mới phải.
Diễn viên “Từ kính” đều là do Tiết đạo chọn, hắn không tiện thay đổi, nhưng hắn hy vọng việc lựa chọn diễn viên cho “Luồng gió ấm” mình có thể làm chủ toàn bộ.
Hắn sẽ tìm một người thích hợp nhất đến đóng vai Dương Cẩn trong cảm nhận của mình, người này không thể là chính hắn, càng không thể là Đường Dật.
– —
Bộ phim “Gió nam thổi đến phương nào” đã đến giai đoạn kết thúc quay chụp, tuy lúc trước Phùng Chính Luân nói đây là phim chiếu tuần, nhưng sau khi công chiếu tập đầu tiên, các công việc hậu kỳ, cắt nối, biên tập, phối âm, thậm chỉ cả hai khúc nhạc đầu và cuối phim cũng đều đã làm xong, việc quay phim cũng bắt đầu đi đến hồi kết thúc.
Đào Nhạc Hạ một mình ngồi trong ngục giam hẻo lánh, sắc mặt thập phần tái nhợt, đôi mắt không có lấy một chút thần thái, mới ở trong này hơn nửa tháng, y đã bị tra tấn gầy đi cả một vòng.
“Phạm nhân số 243, có người đến thăm.”
Đào Nhạc Hạ chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, tràn ngập tuyệt vọng.
“Cắt!”
Nghe được tiếng hô của đạo diễn, Đường Dật đứng dậy khỏi mặt đất.
“Diễn tốt lắm.” Phùng Chính Luân gật đầu về phía Đường Dật, sau đó quay sang nói với những diễn viên khác, “Chỉ còn một màn cuối cùng nữa thôi, mọi người cố gắng, tranh thủ quay xong trước khi trời tối nhé.”
Màn diễn cuối cùng, thời gian là mấy năm sau.
Nữ chính Lâm Thiến Thiên cùng nam chính Mạnh Vũ Ngạn rốt cuộc đến được với nhau, Tống Nam thì ra nước ngoài.
Về phần là ai đến thăm Đào Nhạc Hạ, thủy chung không có đáp án.
Đường Dật quay đầu sang bên, thấy trong đống đạo cụ có một khối xốp, phía trên ghi “Đào Nhạc Hạ chi mộ”, chẳng biết là ai lập cho mình.
Đào Nhạc Hạ còn có người lập cho một bia mộ, mà Đường Dật thì đến tro cốt của chính mình cũng không tìm thấy.
Y nhẹ bật cười, khóe mắt đột nhiên lại hơi hơi ẩm ướt..