Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 22


Bạn đang đọc Nợ Tình Của Ảnh Đế FULL – Chương 22


Diệp Minh Xuyên trực tiếp gọi điện cho trợ lý, kêu người tới xử lý chuyện căn nhà.
Trợ lý thở dài trong điện thoại, “Anh Diệp, bệnh của anh còn chưa khỏi đã một mình chạy tới H thị, anh không muốn sống nữa à?”
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, nói, “Tôi không sao, cậu mau tới đây đi.”
Lúc trợ lý tới nơi đã gần giữa trưa, hiệu suất làm việc của hắn rất cao, căn nhà này là Diệp An năm đó mua, bây giờ trở thành vô chủ, vốn nên trả về cho Nhà nước, nhưng mấy người này không biết là dùng cách gì, đều cầm ra được giấy tờ sở hữu, nói đây là nhà của mình.
Trợ lý cũng không muốn dây dưa với đám người này, Diệp Minh Xuyên gọi hắn tới đây cũng là để mau chóng đem chuyện này giải quyết mà.
Đợi định xong hợp đồng, ký tên đầy đủ, trợ lý mới tới hỏi Diệp Minh Xuyên, “Em nói này anh Diệp, anh mua một căn nhà đến người cũng không ở nổi để làm gì vậy?”
Diệp Minh Xuyên đứng bên ngoài sân, ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ cũ nát xiêu vẹo trước mặt, không trả lời câu hỏi của trợ lý, mà hỏi ngược lại, “Cậu cũng cảm thấy căn nhà này đến người cũng không ở nổi à?”
“Hở?” Trợ lý sửng sốt, không biết vì sao Diệp Minh Xuyên đột nhiên hỏi như vậy.
“Thế nhưng người kia đã ở đây suốt một thời gian dài, tuổi còn lớn như vậy, sao không chuyển đến một nơi tốt hơn chứ?”
Trợ lý khó hiểu nói, “Chắc là không có tiền đi.”
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, hắn từng dùng tài khoản độc giả thưởng cho Không về ít nhất năm mươi vạn, nhưng Không về không ký hợp đồng với trang web, nên số tiền này cũng không nhận được.
Trước đây hắn cho rằng Không về không thiếu tiền, thế nên không quá chú ý tới chuyện này, nhưng vì sao thực tế lại như vậy chứ?
Hắn hỏi, “Người kia không có người thân sao?”
“Này….Bọn em chưa tra đến.”
Diệp Minh Xuyên xoay người, đi ra ngoài, “Đi dạo một vòng quanh thôn đi.”
Trợ lý từ phía sau kêu lên, “Nhưng mà anh Diệp, anh đã hạ sốt chưa đấy? Em thấy sắc mặt anh kém lắm, hay là về S thị trước đã, có thời gian lại tới đây xem sau.”

Diệp Minh Xuyên lắc đầu, chỉ nói, “Cậu nói xem, nếu như đợi thêm vài năm nữa, tôi bỏ hết tất cả về đây sống thì thế nào?”
Trên mặt trợ lý là biểu tình như nhìn thấy quỷ, nói, “Anh Diệp, anh đừng đùa nữa đi, dù gì anh cũng là ảnh đế mà, ở đây thì kém cỏi quá.”
Diệp Minh Xuyên không đáp lời, chỉ đi về phía ngã tư đường, sau đó trông thấy mấy ông bà già ngồi ở đầu thôn tâm sự chuyện gia đình.

Hắn đi qua, khom lưng hỏi một người trong số những người đang ngồi trên mặt đất.
“Thưa ông, có thể hỏi ông về một người được không?”
Cụ ông ngẩng đầu, đánh giá Diệp Minh Xuyên, sau đó rít một hơi thuốc lào, phun ra mấy vòng khói trắng, nói, “Hỏi đi nhóc, không nói khoác chứ không có chuyện gì trong tám thôn phạm vi mười dặm quanh đây là lão không biết hết!”
“Ông có biết cái người ở trong cùng phía tây thôn, trong nhà còn người thân nào khác không?”
“Chuyện này thì lão không biết.” Vừa nghe Diệp Minh Xuyên nói xong, ông lão đã lập tức thay đổi sắc mặt, xua xua tay về phía hắn, “Cậu tìm người khác mà hỏi.”
Diệp Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn những người còn lại, thấy những người này đều hoặc lắc đầu, hoặc cúi đầu vờ như không nghe thấy.

Có thể nhìn ra được những người này dường như đều không muốn nhắc đến Diệp An.
“Vậy cảm ơn ông.” Diệp Minh Xuyên thẳng người dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng hắn, mấy ông bà lão châu đầu nhỏ giọng nghị luận với nhau.
Khúc ngoặt phía trước có một gốc hòe cao lớn, Diệp Minh Xuyên đi đến dưới tàng cây, dựa người vào thân cây, nhắm mắt, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nếu như sau khi Diệp An chết, chương cuối cùng của “Luồng gió ấm” không được đăng lên, thì phải chăng hắn sẽ vĩnh viễn không đi tìm người nọ.
Mà người kia cũng sẽ vô thanh vô thức bị lãng quên trong dòng thời gian, không được ai nhắc đến nữa.

Hắn có lẽ cũng sẽ mãi mãi không biết đến Diệp An.
Bất quá may mà hắn đã đến đây, còn có thể vĩnh viễn nhớ kỹ người nọ.
“Anh Diệp, chúng ta trở về thôi.” Trợ lý ở bên cạnh lên tiếng.
Diệp Minh Xuyên mở mắt ra, gật gật đầu.

Lúc rời đi, hắn mang theo cả quyển bút ký bìa màu xanh lam kia.

Ngồi trên ghế lái, hắn không lập tức khởi động xe, mà trước tiên gọi một cuộc điện thoại cho Tiết Phong.
Điện thoại vừa kết nối, Diệp Minh Xuyên đã vào thẳng vấn đề, nói, “Tiết đạo, tôi muốn quay “Luồng gió ấm”.”
Trình độ của Tiết Phong trong giới phim nghệ thuật trong nước tuyệt đối có thể xếp vào hàng số một số hai, hơn nữa trước đây hắn cũng đã từng hợp tác với Tiết Phong qua một vài bộ phim, chứ nếu không, Diệp Minh Xuyên cũng không tùy tiện mở miệng nói như vậy.
Người quen biết Diệp Minh Xuyên đều biết tác phẩm “Luồng gió ấm” này quan trọng với hắn thế nào, Tiết Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ, ông chỉ cảm thấy lạ là còn chưa quay xong “Từ kính”, sao hắn đã bắt đầu đánh chủ ý sang “Luồng gió ấm” rồi?
” “Luồng gió ấm”? Cậu tìm được tác giả của tác phẩm này rồi à?”
“Uhm.” Diệp Minh Xuyên đầu kia điện thoại đáp.
Tiết Phong lại hỏi, “Vấn đề bản quyền cậu đã đàm phán ổn thỏa chưa?”
“Người kia đã không còn.” Giọng của Diệp Minh Xuyên nghe ra có vài phần suy sụp.
“Gì cơ?”

“Không về đã không còn.” Hắn lặp lại lần nữa.
Tiết Phong là một đạo diễn, vấn đề suy xét đến đương nhiên không giống với Diệp Minh Xuyên, khi biết Không về đã không còn, điều đầu tiên ông nghĩ đến là, “Người kia không có người thừa kế nào sao?”
Bởi vì Tiết Phong chỉ coi Không về như một tác giả bình thường như mọi tác giả khác, còn Diệp Minh Xuyên, chỉ sợ chính bản thân hắn cũng không biết ở trong lòng mình Không về có ý nghĩa như thế nào.
Diệp Minh Xuyên lắc đầu, thanh âm trầm trầm, “Không có.”
Tiết Phong thở dài vào điện thoại, “Vậy thì việc xử lý vấn đề bản quyền sợ là còn phải mất một thời gian nữa đấy.”
“Tôi biết.”
“Thế thì cậu cứ quay cho xong “Từ kính” trước đi đã rồi nói sau.”
Một hồi lâu sau, Tiết Phong mới nghe được tiếng Diệp Minh Xuyên truyền đến từ đầu kia điện thoại, hắn nói, “Tiết đạo, tôi cảm thấy có lẽ mình không thể diễn nổi “Từ kính” nữa.”
Tiết Phong nghe xong thực có xúc động muốn ném phăng cái điện thoại trong tay đi, nhưng nghĩ đến cái điện thoại này giá cũng tới mấy ngàn, lập tức buông tha ý tưởng ấy, ông nói với Diệp Minh Xuyên, “Cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày đi đã, đợi bình ổn lại tâm tình rồi hẵng tới đây bàn chuyện “Từ kính” với tôi.”
“Được, cảm ơn Tiết đạo.”
– —-
“Thầy Tống, đề này em không hiểu lắm, thầy có thể giảng cho em một chút được không?” Một thanh niên khoảng 18-19 tuổi tựa vào bàn giáo viên, trên mặt là nụ cười xấc xược, hỏi.
Đào Nhạc Hạ từ lúc nhập học tới giờ đều là hình tượng công tử nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ bỗng nhiên sửa tính đến hỏi bài giáo viên, quả thực khiến người phải lắp bắp kinh hãi.
Nhưng thân là một nhà giáo nhân dân, Tống Nam đương nhiên phải đối xử bình đẳng với mỗi một học sinh.

Hắn xem nhẹ nghi vấn trong lòng, rút từ túi áo ra một cái bút mực, vẽ một đường lên hình vẽ trước mặt, nói với Đào Nhạc Hạ, “Bài này kì thực rất đơn giản, chỉ cần nối hai điểm này với nhau sẽ được hai hình tam giác bằng nhau, sau đó áp dụng công thức bên trên….”
Đang giảng bài, di động của Tống Nam đột nhiên đổ chuông, hắn mở màn hình, thấy hiển thị tên người gọi là Lâm Thiến Thiến, cũng không biết đầu kia điện thoại nói gì mà vừa cúp máy, Tống Nam đã gọi cán sự phụ trách môn toán lên.
“Vương Dương, thầy có việc phải đi trước, em qua đây giảng bài này cho bạn ấy giúp thầy nhé.” Nói xong xách cặp công văn vội vã rời đi.
Vương Dương kéo sách của Đào Nhạc Hạ lại gần, sau khi nhìn lướt qua đề bài, liền cười ha hả nói, “Bài này à, qua đây, Đào thiếu, để tôi giảng cho cậu.”

Lại không ngờ Đào Nhạc Hạ đột nhiên bước lên, vung một tay hất quyển sách xuống đất, rống một tiếng, “Cút!”
– —
“Cắt!”
Nghe được tiếng hô của đạo diễn, Đường Dật cúi người nhặt sách trên đất lên, vỗ vỗ bụi dính bên trên, sao đó thả lại bàn giáo viên.
Đạo diễn ngồi phía sau máy quay phim gật gật đầu, nói, “Diễn không tồi, chỉ là Lý Kiệt, động tác của cậu đừng cứng như thế, cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút, tuy đây chỉ là một bộ phim mạng chuyển thể từ tiểu thuyết nhưng cũng không thể làm quá qua loa được.”
Diễn viên vừa rồi diễn Tống Nam có chút xấu hổ đáp một tiếng.
“Được rồi, hôm nay quay tới đây thôi, mọi người đều về đi.”
Đường Dật đang định đi, lại bị đạo diễn gọi lại.

Phùng Chính Luân đối với người này cảm thấy thật đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất của Đường Dật bị dùng vào một bộ phim mạng như này quả thực là phí phạm.
Phùng Chính Luân muốn mời Đường Dật tham gia phim truyền hình tiếp theo của mình, nhưng Đường Dật lại từ chối, nói, “Sau khi đóng xong bộ phim này tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, không muốn đóng thêm phim nào nữa.”
Phùng Chính Luân cũng không miễn cưỡng, “Thế thôi, cậu về đi.”
Đường Dật định thay xong phục trang sẽ rời đi.

Y đi đến phòng thay đồ, thấy cửa phòng khép hờ, đang muốn gõ cửa bước vào, lại nghe được bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai người.
“Anh Lý, hôm nay anh làm sao thế? Bình thường không phải diễn tốt lắm à?”
“Bị một thằng đồng tính dựa vào gần như thế, cả người tôi đều nổi hết cả da gà lên rồi, còn diễn làm sao nổi nữa!”
Đường Dật hạ mi mắt, vẫn đưa tay gõ hai tiếng lên cánh cửa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.