Bạn đang đọc Nở Rộ – Chương 23
Chu Yến Hồi ngã về phía sau: “Được rồi! Được rồi! Nhãn đúng không? Tôi đi! Tôi đi! Cô đúng là máu độc! Kiếp trước chắc chắn tôi đã giết cả nhà cô!” Anh ta lẩm bẩm chửi rồi đi ra ngoài, đúng là rất hối hận, tại sao lại rước về một con yêu tinh như thế này! Từ khi ở đây cho đến giờ liên tục gây sự, chốc đòi cái này, lát đòi cái kia. Gần đây lại càng quá đáng, cắt hết toàn bộ dây mạng và dây điện trong nhà, muốn sưởi ấm thì phải đốt lò sưởi, muốn thư giãn thì xem sách, muốn chiếu sáng phải dùng nến… Theo cách mà cô ta nói, thì điện sinh ra từ trường, tạo ra phóng xạ, không tốt cho sức khỏe.
Chu Yến Hồi rất muốn tống cô đi. Hôm đó, khi cô vừa mất tích, người của Lương Phi Phàm như rải thảm, tìm kiếm cô khắp thành phố. Mấy hôm nay, anh ta không nhịn được nữa, cứ hoài nghi rằng mình đã bị nhắm rồi.
Nhưng ai bảo anh ta là bạn của Tang Tang, nên anh ta đành phải nhượng bộ, đích thân hầu hạ, cô muốn gì được nấy, một người nhạt nhẽo như anh ta vẫn phải chủ động đến để cho người ta tiêu khiển.
Thực ra, hôm đó tin nhắn của Tang Tang chỉ có ba chữ: “Hãy giúp em!”
Anh ta không nghĩ ngợi gì, chỉ trả lời một chữ: “Ừ!”
Không ngờ Tang Tang lại muốn giúp cô ấy đưa Cố Yên ra khỏi nhà Lương Phi Phàm. Nhiệm vụ này khó thì khó thật, nhưng một nửa số người đi tuần bên ngoài nhà Lương Phi Phàm là do anh ta mượn, vấn đề là, đối đầu với Lương Phi Phàm là một chuyện đáng sợ biết bao!
Nhưng Chu Yến Hồi vẫn lặng lẽ đón Cố Yên từ nhà họ Lương đến căn nhà ở ngoại ô này. Mới đó mà đã hơn một tháng, mùa xuân ấm áp sắp đến, Lương Phi Phàm và Phương Diệc Thành cũng không đấu nhau nữa, bốn bề yên ổn, mọi thứ đều rất phù hợp để hai nhân vật chính gặp lại nhau sau kiếp nạn, gương vỡ lại lành, đáng tiếc là nhân vật nữ lại không muốn rời đi.
Nghe tiếng bước chân của Chu Yến Hồi nhỏ dần, rồi không nghe thấy nữa, Cố Yên mới chu môi lên.
Mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu vào qua ô cửa sổ, chùm tia sáng nhẹ nhàng phủ lên người cô. Bốn bề tĩnh mịch, căn nhà này do Chu Yến Hồi mua mấy năm trước, thiết kế sân vườn theo kiểu cổ điển của phương Đông, có cây cầu nhỏ với nước chảy, có đình và lầu gác, có hành lang cong cong uốn lượn, mười hai phòng ngủ sử dụng mười hai gam màu khác nhau, nghe nói đó là ý kiến của một người phụ nữ đa tình, nói là một năm có mười hai tháng, mỗi tháng ở một phòng.
Nghe nói, khi xưa Chu Yến Hồi mua lại căn nhà này vì muốn sống suốt đời với người phụ nữ đó. Nghe nói, Chu Yến Hồi và người phụ nữ đa tình đó có thể nói là yêu nhau. Nhưng cũng nghe nói, cuối cùng Chu Yến Hồi vẫn phải ở đây một mình, nhìn cảnh phồn hoa xung quanh mà trong lòng buồn bã.
Tình yêu đúng là có muôn hình vạn trạng. Dù là người xấu xa như Chu Yến Hồi cũng vẫn bị tình yêu đùa giỡn.
Cố Yên xoa xoa bụng, trong lòng cảm thấy ấm áp khác thường. Cô thấy cay cay mũi. Gần đây, cô rất dễ khóc.
Cô không còn là một đứa trẻ con nữa, mấy ngày nay tâm trạng thất thường, thói quen ăn uống bị đảo lộn, sự thay đổi trong cơ thể… Cô đoán rằng, có lẽ cô đã có một tấm thẻ vàng miễn tử. Lương Phi Phàm có tức giận, có hận cô đến thế nào cũng không thể phạt cô.
Có lẽ, đã đến lúc quay về rồi.
Chương 49
Hôm đó là ngày Cố Bác Vân sang châu u làm phẫu thuật.
Tại sân bay ồn ào, phía sau Cố Bác Vân có một nhóm đông các bác sĩ, y tá đi theo, tinh thần và sắc mặt của ông rất tốt. Sắp đến giờ đăng ký, Cố Minh Châu cứ lưu luyến mãi, ánh mắt nhìn xung quanh. Cô nhẹ nhàng an ủi ông: “Em ấy từ nhỏ đã rất thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu cha. Nơi mà Tang Tang bố trí cho em ấy ở rất an toàn, cha cứ yên tâm. Đến khi cha trở về, con nhất định sẽ bảo em đến đón cha, được không cha?”
Cố Bác Vân không muốn nói những lời khiến người khác thất vọng kiểu như có đi mà không có về, nên chỉ cười mà không gì. Ông quay người định đi thì ở phía sau bỗng có một giọng nói quen thuộc và trong trẻo cất lên: “Cha ơi!”
Cố Minh Châu và Cố Bác Vân cùng ngạc nhiên quay người lại.
Đúng là Cố Yên rồi.
“Con ngủ quên mất, ha ha!” Cố Yên luống cuống đi đến, bỏ găng tay ra, nắm lấy tay của Cố Bác Vân: “Cha ơi! Cha đi bình an nhé! Con ở đây chờ cha trở về.”
“Con bé này…” Cố Bác Vân hơi nghẹn lời. Lâu lắm rồi ông không gặp cô con gái bé bỏng này. Nếu ông không bước xuống khỏi bàn mổ, thì đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai cha con.
Cố Minh Châu nhẹ nhàng an ủi cha không nên xúc động. Cố Yên vội cùng chị mỗi người một câu khuyên cha. Môi Cố Bác Vân run run, vỗ vỗ vai cô. Cố Yên đột nhiên cười và bước lên ôm lấy cha, cô nói gì đó vào tai ông. Mắt của Cố Bác Vân sáng lên, đẩy cô ra rồi vội vàng đoán, trông ông có vẻ rất vui.
Cố Minh Châu cũng nghe thấy thì cũng người, cô vỗ vỗ đầu Cố Yên: “Cố Yên à, em trở nên thông minh rồi. Lấy danh nghĩa thiên tử ra lệnh cho cha thiên tử, tuyệt vời. Ván này em toàn thắng rồi.”
Cố Yên cười vui vẻ, kéo tay chị và cha, vẻ mặt rất vui. Cố Minh Châu trong lúc đưa mắt đã nhìn thấy gì đó, cô đột nhiên hơi lùi lại một bước, ôm lấy vai, sờ cằm, nhìn em gái không chớp mắt: “Ồ! Em đã mặc áo chống đạn bên trong chưa?”
Cố Yên xoa xoa đầu, cười ngượng nghịu, gần đây cô hay cười như vậy: “Hả? Em béo lên nhiều à?”
“Không phải đâu.” Cố Minh Châu nhìn về phía sau cô, ánh mắt hiện niềm vui. “Chị chỉ sợ em còn chưa kịp nói rõ với người ta thì đã bị người ta “xử lý” rồi.” Cố Minh Châu ra dấu tay như khẩu súng, khi co tay lại còn thổi phù phù. Một vẻ nghịch ngợm hiếm có, Cố Bác Vân và Cố Yên đều cười.
Cố Yên nhìn theo ánh mắt chị, quay người lại nhìn, cách đó khoảng mười bước, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng đó, dáng vẻ đờ đẫn. Anh gầy đi rất nhiều, hai bên má hơi hõm xuống. Trong mắt chợt lấp lánh ánh sáng, rồi lại chợt tối, nhìn chằm chằm vào Cố Yên, dường như muốn nuốt sống cô vậy.
Người mất tích bấy lâu nay mặc một chiếc áo nhung màu hồng sẫm, đội mũ và quấn khăn khắp người giống như một quả bóng, dáng vẻ quay người ấy giống hệt một chú chim cánh cụt. Nhìn thấy anh, người đó không những không chạy mà còn không hề hoảng sợ, thậm chí còn cười vui sướng nữa.
Lương Phi Phàm ấp úng, mím môi, rảo bước đi đến. Cố Yên bất giác rụt cổ lại, nhưng anh lại đi ngang qua cô, không thèm nhìn cô, mà gật gật đầu với Cố Bác Vân: “Chú Cố, cháu chúc chu may mắn, bình an! Cháu đã liên hệ với cha cháu, ông sẽ ra sân bay đón chú.”
Cố Bác Vân gật gật đầu, quay sang nhìn cô con gái bé bỏng đang cười, bên cạnh là Lương Phi Phàm với sắc mặt tái xanh, ông như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, cuối cùng xua xua tay: “Các con đã lớn rồi, việc của mình do mình tự quyết định.” Ông cười rồi quay người đi vào trong.
Bóng cha dần dần đi xa. Cố Minh Châu quay lại, thở dài một tiếng: “Thôi, chị cũng coi như công đức vẹn toàn rồi, hai người có ân báo ân, có oán báo oán. Có điều, Lương Phi Phàm à, tôi khuyên anh hãy nhẹ nhàng một chút, cẩn thận kẻo làm ảnh hưởng đến người vô tôi, lúc đó thì có hối hận cũng không kịp đâu.” Cô vòng qua Lương Phi Phàm đang đứng trơ như cột đá, nhẹ nhàng bước đi.
Cố Yên vẫy vẫy tay với chị, quay người lại, nghiêng đầu lặng nhìn Lương Phi Phàm. Ánh mắt anh đang nhìn về một điểm ở nơi xa vời, không biết là đang nhìn cái gì. Cô cười và giật giật tay áo anh, thấy anh không có phản ứng gì, lại giật thêm cái nữa.
Lương Phi Phàm lạnh lùng liếc nhìn cô, giơ tay gạt cô ra. Cố Yên loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững. Anh lại quay người bỏ đi.
“Lương Phi Phàm!” Cố Yên luống cuống, vội vàng gọi tên anh. Bước chân anh bất giác chậm lại. Cố Yên vội đuổi theo, hai tay nắm lấy cánh tay anh mà đu lên. Người Lương Phi Phàm hơi run lên, đôi mắt nhìn cô hơi đỏ. Cố Yên mềm lòng, cái đầu đang đội mũ ghé sát, dụi vào cánh tay anh.
“Lương Phi Phàm…”
“Cô… ôm tôi làm gì?” Lời anh nói rất khó nghe, run run, khàn khàn, bức bối.
Cố Yên làm ra vẻ đáng yêu, chu môi rồi đạp vào anh. Lương Phi Phàm càng thấy nóng mắt, nghĩ mình bị giày vò trong thời gian vừa qua, anh lại hận người phụ nữ hiếm có lúc làm ra vẻ đáng yêu để lấy lòng anh thế này. Anh nhẹ nhàng gạt cô ra, cô lại ôm chặt hơn, dù thế nào cũng không buông tay.
Những người đi qua đi lại ở sân bay nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác hồng đang quấn lấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, trông cứ như một chàng hoàng tử và một nàng công chúa, đều vui vẻ tản ra.
Ở nơi mà hằng ngày phải liên tục chứng kiến cảnh ly biệt và trùng phùng này, thì đây là những chuyện bình thường.
Tình yêu, đúng là muôn hình vạn trạng.
“Buông ra!”
“Em không buông! Không buông đấy! Nếu anh có bản lĩnh thì hãy ném em xuống đất đi!”
“Hừm!”
“Lương Phi Phàm…”
“Gì vậy?”
“Bây giờ chúng mình đi đâu?”
“Về nhà, xử lý em.”
“Chúng mình… đi đăng ký trước, được không anh?”
“Không được. Anh không muốn lấy em!”
“Nhưng em có con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em chứ! Lương Phi Phàm! Anh bỏ em xuống! Lương Phi Phàm!”
“Đi đâu vậy, Lương Phi Phàm? Anh chạy gì chứ? Làm em chóng hết cả mặt rồi.”
“Đi đăng ký.”
“Không đi! Em không muốn lấy anh nữa.”
“Ồ!” Cố Yên đột nhiên bị anh thả xuống, véo một cái. Lương Phi Phàm ôm chặt lấy cô, ấn cô vào lòng và hôn mạnh. Anh cắn môi cô, lúc thì mạnh mẽ như dã thú, lúc lại dịu dàng như gió xuân.
“Hãy nói yêu anh đi.”
“Em… Anh nói trước đi.”
Ánh mắt Cố Yên sáng lấp lánh như sao, sắc mặt đỏ hồng, không giấu nổi niềm hạnh phúc của một người sắp được làm mẹ. Cô nhìn vào mắt của Lương Phi Phàm, cảm thấy như gió xuân đã đến chỉ qua một đêm.
“Anh yêu em.” Anh ghì vào trán cô, sát cô hơn, lông mày của hai người như muốn đan vào nhau. “Cố Yên, anh yêu em! Anh rất yêu em!”
Cố Yên cười khiến anh thấy vui: “Em nói nhanh lên!” Anh ôm cô thật chặt. cắn vào chiếc khuyên tai hơi lạnh của cô. “Nếu không anh sẽ cắn em vào chỗ này này.”
“Anh dám không?” Cố Yên đấm anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn bị anh túm lấy, cho vào miệng khẽ cắn.
“Em cứ thử xem, xem anh có dám không?”
Cố Yên càng nhìn vẻ anh cau mày để cố tỏ ra nghiêm túc thì lại càng thấy buồn cười. Cô không nhịn được, liền kiễng chân hôn lên môi anh: “Ngốc thật!”
“Ôi! Chờ chút!” Cố Yên trốn đôi môi anh. “Lương Phi Phàm!”
“Lương Phi Phàm, em yêu anh, rất yêu!”