Nở Rộ

Chương 22


Bạn đang đọc Nở Rộ – Chương 22

Cô uống một ngụm nước hoa quả để nuốt miếng cá kia, “Rất ngon đấy chứ! Nhưng hôm nay em không thích ăn cá, cho anh ăn hết đấy.” Cô cười hì hì, đẩy cá đến trước mặt anh. Lương Phi Phàm lắc đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nhưng thấy cô hơi nhướn lông mày, nụ cười nhạt dần, anh lại nghĩ thôi vậy, rồi cau mày giơ đũa ra, tanh thì tanh, dù phải ăn cá sống cũng được.
Ăn xong, hai người họ ngồi ôm nhau trên sofa xem ti vi. Lương Phi Phàm nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang vui vẻ của cô, một cảm giác sợ hãi không nói rõ được lại trào dâng. Anh đưa bàn tay chải mái tóc dài của cô, thì thầm: “Yên à, dù em có đang mưu tính chuyện gì thì cũng đừng làm những chuyện ngốc nghếch, biết không?”
Cố Yên “dạ” một tiếng, cô đang tập trung xem ti vi.
Nhưng anh vẫn không yên tâm, giữ lấy cằm cô xoay mặt cô lại: “Cố Yên, nếu em có chuyện gì, anh sẽ chôn em với tất cả những người mà em quan tâm.” Vẻ mặt của anh rất thật, anh nhìn sâu vào trong mắt cô.
“Có anh không?”
“Có.”
Cố Yên gỡ tay anh ra, “xí” một tiếng rồi nằm xuống, gối đầu lên đùi anh, nghiêng người sang một bên rồi tiếp tục mê mẩn với những tình tiết trong phim: “Thế còn gì để đáng phải chết nữa, chẳng phải là chết sạch rồi hay sao?”
Anh giật mình, cúi xuống cắn vào tai cô: “Em chê anh chán ngắt chứ gì?”
Cố Yên xua tay đuổi anh: “Ôi dào! Lương Phi Phàm, anh đúng là một cậu bé kém thông minh.”
Anh cự cãi một hồi, hai người họ cãi cọ nhau trên sofa, “Huỵch!” Họ cùng rơi xuống, Lương Phi Phàm nhanh tay kéo lấy cô, còn anh bị ngã xuống dưới, biến thành tấm đệm thịt.
Cố Yên ngã lên người anh, còn cố ý nhấn thêm hai cái, nhưng anh không cười hùa theo cô, mà cứ im lặng. Cô vờ như bị ngã thật, vội đứng dậy nhìn, liền bị anh kéo xuống, giữ trong vòng tay, giọng nhỏ nhẹ: “Chúng mình cứ như thế này đi, Yên Nhi, chúng mình cứ thế này đi, được không?”
Cố Yên cảm thấy gần đây mình đã vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng sao cứ nghe thấy vô vàn nỗi ấm ức trong giọng nói của anh vậy?
Cô đạp anh rồi dựa hẳn vào người anh: “Vâng, cứ như thế này mãi. Em và anh.”
Cái ôm của anh lại càng siết chặt hơn.
“Phi Phàm à, vậy thì anh đừng so đo, tính toán với nhà họ Phương, được không?” Giọng cô dịu dàng, đã chờ lâu như vậy rồi, cô cho rằng đây chính là thời cơ tốt nhất, nhưng không ngờ, anh nghe xong thì người bỗng cứng đơ lại.
Mãi lâu sau, Lương Phi Phàm mới ôm cô đứng dậy, đi lên gác với tâm trạng buồn bã. Cố Yên biết anh lại tự ái rồi nên không nói nữa để khỏi kích động anh. Hai người họ tắm ở hai phòng tắm riêng biệt, rồi lặng lẽ lên giường, mỗi người ngủ một phía.
Chỉ vì chút cự cãi trước khi ăn cơm mà Cố Yên không sao chợp mắt được, cứ trằn trọc mãi, thấy anh chảng nói năng gì, không có chút động tĩnh, dường như đã ngủ say. Cô nhẹ nhàng dựa vào anh, ghé sát vào tấm lưng rộng của anh, một tay ôm ngang hông anh. Trong bóng tối, Lương Phi Phàm thở dài một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Cố Minh Châu dạy em đúng không?”
Thì ra anh ấy vẫn chưa ngủ say.
Thì ra anh ấy vẫn nghi ngờ cô đang cố ý tỏ ra ngoan ngoãn.
“Không phải đâu. Chẳng ai dạy em cả.” Cố Yên yên lặng tựa vào lưng anh, tay đặt vào vị trí trái tim anh, cảm nhận tiếng đạp qua lồng ngực. Miệng hơi nhếch lên, ừm, đây là người đàn ông của cô, cô ở bên cạnh anh, học cách trưởng thành, học cách yêu. Không cần người khác phải dạy mới biết làm thế nào tốt nhất với anh ấy.
“Nhiều nhất là một tháng, trong cuộc sống của anh và em sẽ không còn có Phương Diệc Thành nữa. Anh hy vọng đến lúc đó, em vẫn là người hiểu chuyện như bây giờ.”
Cố Yên trầm tư hồi lâu, mãi đến khi trên lưng của Lương Phi Phàm lấm tấm mồ hôi, cô mới khẽ cười, giơ tay vỗ nhẹ vào ngực anh: “Thôi, anh ngủ đi!”
Xem ra, anh vẫn không hiểu.
Lương Phi Phàm quay người lại, ôm cô vào lòng, thực ra họ đều giống nhau, đã quen với tư thế ôm nhau ngủ như vậy.
“Lương Phi Phàm!”

“Hả?”
“Anh đúng là một đứa trẻ con!”
“…”
“Hả! Sao vậy?”
“Hãy làm một việc để chứng minh với em anh không phải là một đứa trẻ con.”
Chương 46
Hai ngày sau, Cố Yên mất tích.
Lương Phi Phàm đang bàn bạc một vấn đề cấp bách với Trần Ngộ Bạch, C đi nhanh đến và ghé vào tai anh, giọng run run: “Chị Yên mất tích rồi.”
Sắc mặt Lương Phi Phàm đột ngột thay đổi, đứng bật dậy, đá chiếc ghế ra xa rồi xông ra ngoài. Trần Ngộ Bạch hơi mấp máy môi, định nói điều gì đó mà nói không ra lời, chạy theo anh về nhà.
Đám người làm xếp hàng ở phòng khách, người nào người nấy im phăng phắc. Họ đều là những người lớn tuổi, nhưng đến lão quản gia hơn sáu mươi tuổi cũng chưa từng thấy ông chủ điên cuồng như vậy bao giờ.
Lương Phi Phàm chạy liên tục từ tầng trên xuống tầng dưới, mở từng cửa phòng, tim kiếm mọi ngõ ngách, dường như anh vẫn hy vọng đây chỉ là một trò đùa. Dường như Cố Yên của anh sẽ ló ra từ đâu đó, hay sẽ đột ngột xuất hiện ở một căn phòng nào đó, cười hớn hở chỉ vào mũi anh: “Lương Phi Phàm, anh bị em làm cho giật mình rồi phải không?”
Em ra đây đi, được không?
Lương Phi Phàm dừng lại thở hổn hển, anh tuyệt vọng ngồi phịch xuống sofa. Mỗi một mét trong nhà đều có người canh gác, ngoài ra, cứ hai tiếng lại có người đi tuần liên tục, ở vị trí tương ứng phía dưới cửa sổ tầng một và cửa sổ tầng hai, tầng ba đều có người canh gác. Để tránh Phương Diệc Thành chó cùng dứt dậu đến cướp người, anh đã sớm có sự chuẩn bị, sao Cố Yên lại mất tích được chứ?
Trần Ngộ Bạch đi theo Lương Phi Phàm, cũng điên lên cùng anh, cũng xả giận cùng anh. Màn đêm dần buông, ánh nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn chiếu rọi vào thư phòng. Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của Lương Phi Phàm in bóng lên tường, trong căn phòng tràn ngập bầu không khí u buồn.
Trần Ngộ Bạch bình tĩnh lại, nói: “Anh à!” Cậu ta vẫn chưa nói hết thì một người làm trong nhà đi vào thư phòng.
“Thưa ông chủ, cô Cố đến rồi.”
Lương Phi Phàm bật dậy khỏi sofa khiến người làm sợ hãi lùi hẳn ra sau. Trần Ngộ Bạch cũng sợ hãi, cứ đứng đờ người ở đó. Cố Yên… lẽ nào đã quay trở lại?
“… Là tiểu thư Cố Minh Châu ạ. Cô ấy đi về phía phòng của Yên tiểu thư.”
Lương Phi Phàm nhắm mắt lại đầy vẻ nguy hiểm: “Có người nói với cô ta là tôi ở nhà sao?”
“Không ạ. Bác Trần mở cửa, Cố tiểu thư đi vào rất nhanh và đi thẳng vào phòng của Yên tiểu thư. Chúng tôi chẳng ai nói với cô ấy là ông chủ ở nhà cả.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng, bước những bước dài. Trần Ngộ Bạch đi theo sau, thầm nhủ là hỏng chuyện rồi. Lương Phi Phàm hỏi như vậy là vì hôm nay, công ty của Dung Lỗi đột nhiên có biến động, hướng lưu chuyển vốn đột nhiên có mắc mớ gì đó với Hồng Cơ của Phương Phi Trì. Cậu ta và Lương Phi Phàm đang họp khẩn cấp để phân tích vấn đề này. Bây giờ xem ra, không phải là vấn đề luồng vốn không bình thường, mà là có người muốn điệu hổ ly sơn.
Cánh cửa phòng ngủ bị đạp mạnh bật ra, Cố Minh Châu ngạc nhiên đứng tại chỗ, Lương Phi Phàm nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.
“Cố Yên đâu?” Cố Minh Châu nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô cố gắng áp chế người khác bằng vẻ ngoài bình tĩnh.
Lương Phi Phàm nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng: “Cô ấy mất tích rồi.”
Cố Minh Châu đúng là giật mình vì tin này.

Cố Yên… mất tích rồi?
Thời gian họ hẹn nhau còn chưa đến, sao em ấy lại mất tích được? Ngoài cô ra, còn ai có thể giúp Cố Yên trốn thoát chứ?
“Lương Phi Phàm, không phải tôi đưa em ấy đi đâu!” Cố Minh Châu lập tức biện minh cho mình. Cô xuất hiện vào thời điểm này, Lương Phi Phàm nhất định sẽ nghi ngờ hành động của Dung Lỗi là giúp cô câu giờ để đưa Cố Yên đi.
“Có bà cô tổ tôi mới tin.” Lương Phi Phàm có thể đoán được Cố Yên không phải là do cô mang đi. “Nhưng Cố Minh Châu à, nếu để tôi phát hiện ra là cô có chút liên quan với việc này, tôi sẽ không đụng đến cô, mà tôi sẽ… diệt Dung Lỗi.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng, lúc này anh như ác quỷ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
“Trần Ngộ Bạch, cậu ra ngoài một lát.” Cố Minh Châu nghĩ một lát, nói với Trần Ngộ Bạch đang đứng sau Lương Phi Phàm. Trần Ngộ Bạch gật đầu, quay người đóng cửa và đi ra ngoài.
Lương Phi Phàm ngồi lên chiếc tủ đầu giướng, hai chân gác lên nhau một cách thoải mái, nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng dường như có thể làm đông cứng ánh mắt của Cố Minh Châu. Cố Minh Châu hít một hơi thật sâu để kìm nén nỗi bất an và sự sợ hãi trong lòng, rồi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ.
“Tôi nghĩ là… Cố Yên cố ý muốn trốn anh.”
“Chị nói nhảm!”
“Cả trong và ngoài phòng có rất nhiều người canh gác, nếu không phải vì Cố Yên tự nguyện thì không ai có thể đưa em ấy đi được.”
“Vậy chị có thể nói cho tôi biết, tại sao cô ấy muốn bỏ đi không?” Lương Phi Phàm đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Minh Châu, ánh mắt như dao sắc cứa lên mặt cô, từng chiếc lông tơ trên lưng Cố Minh Châu như muốn dựng cả lên, thì ra trên đời này đúng là có sát khí. “Tôi cũng rất muốn biết tại sao Cố Yên lại muốn bỏ đi?” Trong chuyện này, chắc có công lao lớn của cô – Cố Minh Châu?
“Đừng đổ tội cho tôi. Trong lòng anh rõ hơn ai hết vì sao Cố Yên bỏ đi. Lương Phi Phàm, trên đời này, anh và tôi là người hiểu rõ Cố Yên nhất. Anh có dám tự hỏi lòng mình mà không hổ thẹn rằng, Cố Yên không phải do anh ép phải bỏ đi không? Từ sau khi cha tôi ốm, từng ngày, từng giờ tôi thấy Cố Yên thay đổi. Tuy em ấy vẫn bướng bỉnh và ngạo mạn, có lúc không biết lý lẽ, nhưng em ấy không còn là một đứa trẻ không biết suy nghĩ như trước đây nữa. Em ấy đã học được cách quan tâm đến những người xung quanh như thế nào? Em ấy đã trưởng thành rồi.”
“Tôi không phủ nhận.” Lương Phi Phàm lạnh lùng khẳng định lời Cố Minh Châu. Tâm trạng anh cũng dần bình tĩnh lại. Sự thay đổi của Cố Yên trong thời gian vừa qua, anh cũng cảm nhận được rất sâu sắc.
Cố Minh Châu càng bình tĩnh hơn: “Sự việc đã đến nước này, nói thẳng ra thì là do Lương Phi Phàm anh nhát gan. Anh sợ Cố Yên không yêu anh, nên anh tìm mọi cách để Phương Diệc Thành phải biến mất, không cho họ gặp nhau.Nhưng liệu anh có hiểu chuyện này không, nếu như Phương Diệc Thành tồn tại trong lòng Cố Yên, thì dù anh có mài xương anh ta ra thành bột thì anh ta vẫn ở vị trí đó. Còn điều này nữa, tôi đã từng nói với Cố Yên, và tôi cũng đã muốn nói với anh, nhưng đáng tiếc là không kịp… Đừng chiều chuộng Cố Yên quá mức như vậy. Lương Phi Phàm, có những việc ngay cả bản thân em ấy còn không tự tha thứ cho mình được, nhưng riêng với anh thì… em ấy lại bao dung đến vậy. Dù anh có cố tình hay vô ý làm em ấy đau lòng, thì em ấy vẫn tha thứ cho anh.”
Chương 47
Trời dần tối, những cơn gió lạnh trong đêm đông đập vào cửa sổ. Thần sắc của Lương Phi Phàm thay đổi liên tục. Cho dù Cố Minh Châu cố tỏ ra cứng rắn, nhưng sau lưng vẫn toát mồ hôi đầm đìa. Đột nhiên cô thấy khâm phục em gái mình, bởi đối diện với Lương Phi Phàm cả ngày là một chuyện đáng sợ làm sao!
“Thời gian và sự chia ly là phương thuốc hữu hiệu để anh bình tĩnh lại. Tôi hiểu ý nghĩa của việc Cố Yên bỏ đi là như vậy. Tôi không biết anh có cùng suy nghĩ với tôi hay không. Tôi về đây, anh cứ suy nghĩ kỹ đi.” Nhìn thấy Lương Phi Phàm trầm tư, Cố Minh Châu quyết định rút lui, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lát sau Trần Ngộ Bạch gõ cửa vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm, lặng lẽ nhìn người đàn ông mà cậu ta tín phục nhất trên đời.
Không khí trong phòng nặng trĩu, Trần Ngộ Bạch bình thường nổi tiếng là người biết kiềm chế, nhưng giờ đây ngay lập tức có thể nổi nóng, tung hê mọi thứ. Anh ta không xác định được anh cả sẽ làm gì tiếp theo. Việc không xác định được này khiến anh ta càng như ngồi trên đống lửa. Nhưng anh ta là một thuộc những người trong ban giám đốc của Lương thị, là anh em cùng vào sinh ra tử của Lương Phi Phàm, lúc này đây, anh phải làm cái gì đó.
“Chú ba!” Lương Phi Phàm sốt ruột châm một điếu thuốc, hít một hơi, rồi dụi tắt.
“Dạ?”
“Lại ép giá của Hồng Cơ xuống hai mươi phần trăm nữa, dùng vốn dự phòng của Lương thị. Ngày mai, trước khi trời tối, anh phải ngồi trong phòng giám đốc của Hồng Cơ.”
“Vâng!”

“Nói với Lý Vi Nhiên và Tần Tống thả hết toàn bộ số người bị chặn trên biển. Tăng gấp đôi số người của Yến Hồi.”
“Vâng!”
“Tạm thời như vậy đã.” Lương Phi Phàm phẩy tay, anh muốn ngồi lại một mình.
“Thế thôi ạ?” Trần Ngộ Bạch vẫn chưa đi mà tiến gần thêm một bước. “Hết rồi ạ? Anh à, anh không sai người đi xử lý Phương Diệc Thành nữa sao? Không biết chừng Cố Yên khi nghe tin này lại quay trở về? Hoặc là, nghe thấy tin này lại muốn hủy hoại mạng sống? Cũng tốt thôi, sống không thấy người, chết sẽ thấy thây.”
Đôi mắt Lương Phi Phàm đột nhiên sắc lạnh, ngẩng đầu nhìn Trần Ngộ Bạch với vẻ lạnh lùng. Trần Ngộ Bạch không tỏ chút sợ hãi, ngồi xuống bằng với Lương Phi Phàm: “Cố Yên có thể mất tích, thì có thể sẽ không về nữa… Sáu anh em chúng ta đã trải qua biết bao nguy hiểm, nhưng không có lần nào giống lần này, khiến chân tay em luống cuống. Bây giờ, chắc anh cũng biết là… Lương Phi Phàm anh không phải là vạn năng… Anh à, anh nghĩ là cả đời này sẽ mất Cố Yên sao?”
Sự tức giận trong mắt Lương Phi Phàm như muốn đè lên Trần Ngộ Bạch. Anh gồng mình, nắm lấy vai Trần Ngộ Bạch. Do ấn mạnh nên các khớp tay trắng bệch cả lên. Rõ ràng Lương Phi Phàm đang cố gắng kìm nén mình.
Ánh mắt anh sắc lạnh, hung tợn. Trần Ngộ Bạch bướng bỉnh nhìn thẳng vào anh, trên lưng là từng lớp, từng lớp mồ hôi lạnh, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẽ hứng chịu họng súng chĩa vào ngực, nhưng dù sao anh ta cũng phải đánh cược một ván.
Có lúc, ranh giới giữa thiện và ác, thành và bại chỉ mong manh như một sợi chỉ nhỏ, nếu cậu ta không nhìn lầm thì trong đáy mắt của Lương Phi Phàm, ngoài sự đau khổ và tức giận, còn có chút do dự.
“Cậu về trước đi!”
Lúc này, sát khí xung quanh Lương Phi Phàm cũng dần dần tan biến. Anh đứng dậy, đến bên chiếc giường Cố Yên thường ngủ rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, nói nhỏ với Trần Ngộ Bạch.
Trần Ngộ Bạch “vâng” một tiếng rồi nhấc bàn chân thực ra đã mềm nhũn của anh ta về.
“Chuyện lúc nãy anh dặn em, hãy tạm gác sang một bên. Anh phải nghĩ kỹ đã.” Sau lưng anh ta vọng đến mệnh lệnh nặng nề của Lương Phi Phàm. Lúc này Trần Ngộ Bạch mới thực sự thở phào.
Lương Phi Phàm xoay người, vùi đầu vào gối của cô, mũi ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô còn lưu lại khiến trái tim anh thổn thức. Trong đêm đen như thế, một mình anh sao có thể ngủ được?
Trận quyết đấu giữa hai cao thủ ngang tài ngang sức từng được mọi người trong thành phố C rỉ tai truyền tụng nhau, giờ đây không còn căng thẳng như lúc đầu nữa. Cổ phiếu của Hồng Cơ dần dần ổn định, Lương thị thì lặng lẽ bán ra số cổ phiếu mà trước đây đã mua với giá cao. Hồng Nghiệp được Hồng Cơ rót vốn, tổ chức lại bộ máy và lại lên sàn.
Quyết định bổ nhiệm của Phương Diệc Thành cuối cùng bị chặn lại, đổi thành một tờ quyết định thuyên chuyển. Anh được tổ chức hợp tác hữu nghị giữa FBI của Mỹ và quân đội Trung Quốc mời làm huấn luyện viên. Hai tuần sau, vào một buổi sáng đẹp trời, anh dẫn theo Tiểu Ma sang Mỹ.
Người của Kiệt Thâm mượn đường qua thành phố C lần cuối. Lương Phi Phàm tiễn ông ta đi, đồng thời, anh cũng đóng lại cánh cửa lớn của thành phố C. Do lần này kiếm được một khoản không nhỏ, Kiệt Thâm cũng tạm hài lòng, nên đã tạm biệt ở đây.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, thành phố C lại sóng yên biển lặng.
Dung Nham ngồi trong văn phòng của Lương Phi Phàm, độc chiếm vị trí tổng giám đốc của anh, khí thế ngất trời. Lý Vi Nhiên và Tần Tống oẳn tù tì trên sofa, sau đó Tần Tống đứng dậy đi về phía Dung Nham, lao đến túm lấy thắt lưng của anh ta kéo xuống.
“Ối Tiểu Lục, em lại muốn gây sự à? Buông tay ra, nghe thấy chưa?” Dung Nham giãy giụa vài cái, bị Tần Tống kéo hai chân ngã xuống. Bị trượt từ trên ghế xuống, Lý Vi Nhiên nhân cơ hội chồm lên, túm chắc nửa người phía trên của anh ta, hai người một, hai, ba giống như chiếc đu, ném Dung Nham lên trên sofa.
Lương Phi Phàm đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, quay đầu lại thấy có chỗ trống liền đi đến và ngồi xuống. Dung Nham nhếch nhác đứng dậy, quát tháo Trần Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên: “Đã nói rồi, ai tìm được chị Yên thì người đó làm tổng giám đốc! Các em có chút uy tín nào không đấy?”
Trần Ngộ Bạch cười khì khì, đi đến bên sofa, đặt phịch mông xuống cổ Dung Nham. Dung Nham kêu oai oái, đầu và chân bị Lý Vi Nhiên và Tần Tống đè, người thì bị Trần Ngộ Bạch ngồi lên, không thở nổi.
Kỷ Nam đến muộn, lúc bước vào thấy đầy bóng người trên sofa, anh hai lại bị ba người kia liên kết điều trị rồi. Cô vội hét lên rồi rảo bước tới, quét chân đánh bại Lý Vi Nhiên và Tần Tống, rồi xoay người xông đến chỗ Trần Ngộ Bạch. Trần Ngộ Bạch vội vàng đứng dậy tránh cú móc trái của Kỷ Nam, họ bắt đầu chuyển chủ đề: “Anh hai nhà chúng ta lập công lớn, bọn anh đến chúc mừng anh ấy.”
Tần Tống lồm cồm bò dậy, cười khì khì: “Đúng đấy, anh hai nhà ta đã tìm được cô dâu chạy trốn.”
Kỷ Nam lúc này mới bị kích động, túm lấy Dung Nham còn đang thở hổn hển mà lắc mạnh: “Thật vậy không?”
Dung Nham bị làm cho không kịp thở, cúi đầu, xua xua tay: “Bây giờ anh vẫn mong là anh không tìm thấy… Ba đứa bọn em là gian tặc đánh công thần, lại còn cả anh cả… bạo quân không giữ lời hứa nữa.”
Trần Ngộ Bạch, Lý Vi Nhiên và Tần Tống cười vang.
Kỷ Nam rất vui. Thời gian vừa rồi, mấy người bọn họ đã dùng mọi mối quan hệ để tìm Cố Yên, cuối cùng cũng tìm được. Nhưng thấy Lương Phi Phàm vẫn ngồi đó trầm tư, sao anh không vui nhỉ? Cô bất giác thấy là lạ. Chẳng phải vì mỹ nhân, đến cả giang sơn anh cũng không cần sao? Chẳng phải vì muốn cô ấy trở về mà nhà họ Phương đã rơi vào tay cũng thả ra sao? Sao lúc này tìm được rồi mà lại sóng yên biển lặng vậy?
“Anh à, anh không đến đưa chị ấy về à?” Kỷ Nam nhún người ngồi lên bàn làm việc.
Lương Phi Phàm cười, tay cầm tài liệu đọc: “Nếu cô ấy không muốn về, anh có đón về thì cô ấy cũng sẽ chạy đi thôi.” Một tháng nay, cô ấy kkhông ở bên anh, một mình anh đêm ngày trằn trọc, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện. Lý Vi Nhiên nói anh chín chắn hơn xưa, còn Trần Ngộ Bạch thì nói anh trầm hơn trước.

Còn bản thân anh, anh biết rằng anh đã hiểu chuyện. Nhớ nhung, sẽ làm thay đổi tâm tính con người.
“Thế để cho chị ấy tự lựa chọn à?”
“Cô ấy sẽ quay về.” Lương Phi Phàm bình tĩnh nói, anh cúi đầu chăm chú xem tài liệu. “Anh chờ cô ấy tự quay về.”
“Bây giờ Cố Yên đang ở đâu vậy?” Kỷ Nam hỏi những người kia. Lạ thật, thành phố C là giang sơn của họ, ai dám che giấu một người đến nỗi họ không tìm được vậy?
Dung Nham liếc nhìn Lý Vi Nhiên đang giật mình thon thót mà dương dương tự đắc, anh tốn rất nhiều công sức mới tìm được đấy: “Trong nhà riêng ở ngoại ô của Chu Yến Hồi.”
Nhắc đến chuyện này, Tần Tống thấy vô cùng cảm khái, chọc chọc Lý Vi Nhiên: “Lần này e rằng Yến Hồi công không chuộc được tội rồi, đúng không anh năm? Cứ coi như là người nhà thì cái tội lớn này vẫn phải phạt, đúng không? Đúng không?”
Cố Yên không phải vô duyên vô cớ trốn đến chỗ của Chu Yến Hồi, cô ấy vốn không quen biết Chu Yến Hồi. Yến Hồi là người thông minh, máu lạnh, nếu như trên đời này, muốn xúi giục Chu Yến Hồi và Lương Phi Phàm đối đầu nhau, e rằng chẳng có mấy người. Chỉ cần nghĩ cũng biết là người ở nhà anh năm chắc chắn có liên quan.
Lý Vi Nhiên bỗng giơ nắm đấm, vỗ vỗ vào phía sau đầu Tần Tống. Tần Tống bị đánh đau, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, hai người họ lại mỗi người một chân một tay.
Lương Phi Phàm dường như luôn ở ngoài thế giới của họ, anh đang chăm chú làm việc. Kỷ Nam gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng giải thích cho người bạn thân: “Thực ra lần này Cố Yên không có lỗi lớn, anh à, anh đừng trách cô ấy.”
Lương Phi Phàm “ừ” một tiếng, rồi bất giác cau mày: “Trong lòng anh biết rõ. Các em đừng làm ầm ĩ nữa, ai phải làm gì thi đi làm đi. Anh đang bận.”
Trần Ngộ Bạch và Dung Nham dạ vâng rồi mỗi người kéo một người đưa Lý Vi Nhiên và Tần Tống ra ngoài. Kỷ Nam thì huýt sáo, hai tay đút túi quần, nhàn nhã đi theo sau bọn họ. Lúc đóng cửa, cô nghịch ngợm ngó đầu vào: “Này, anh ơi, anh cầm ngược tài liệu rồi.”
Cửa đóng lại, Lương Phi Phàm nhìn trân trân tập tài liệu đang cầm ngược rồi cười phá lên.
Thời gian và sự chia ly là liều thuốc hữu hiệu để anh bình tĩnh lại. Trong một tháng qua, khi thu gom những chuyện trước đây, anh dần dần phát hiện ra rằng, mình lúc đó chẳng có chút lý trí nào. Chả trách mà cô gái đó nói rằng, họ đã bỏ qua thời khắc mà cả hai đều hiểu chuyện. Đúng vậy, anh thừa nhận rằng, đó là do anh không hiểu chuyện.
Yên Nhi à, giờ đây anh đã hiểu chuyện rồi.
Còn em thì sao?
Chương 48
Một biểu chiều chớm xuân, gió vẫn lạnh thấu xương.
Trong căn phòng được bài trí theo kiểu truyền thống phương Đông cổ điển mà lịch sự, mùi dầu thơm thoang thoảng, trên tường có một chiếc lò sưởi kiểu phương Tây đang cháy bập bùng. Người sống trong căn phòng ấm ấp đó đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Chu Yến Hồi ngồi trước bàn, uống hết cốc trà nọ đến cốc trà kia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế bành trước lò sưởi. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào lại ăn được, ngủ được như vậy, hơn mười giờ mới dậy, ăn hai bát cơm to rồi lại nói muốn ngủ trưa.
Cố Yên dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, đột nhiên bỏ quyển sách trên mặt xuống: “Chu Yến Hồi!”
“Có tôi.”
“Nói nhỏ thôi! Ui chao! Tôi thèm ăn nhãn.”
Chu Yến Hồi “ồ” lên một tiếng: “Cô nghĩ mình là Dương Quý Phi chắc? Mùa này làm gì có nhãn? Ngày nào mà cô không gây phiền phức cho tôi thì cô không thấy dễ chịu sao?”
Cố Yên bực bội ném tất cả mấy quyển sách đang úp trên mặt về phía anh ta. Chu Yến Hồi ôm đầu, lâu dần cũng thành quen, anh ta nhanh chân rút ra ngoài. Cố Yên quát lanh lảnh: “Anh không được chạy! Đứng yên đó!”
Chu Yến Hồi đành bỏ tay xuống, nuốt giận vào trong, mặt mày nhăn nhó: “Tôi nói là sao cô không quay về đi? Ở chỗ của Lương Phi Phàm, cô muốn ăn thịt người, xiên bánh nướng, anh ta đều có thể làm cho cô ăn!”
Cố Yên trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại dương dương tự đắc: “Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó! Tôi cứ ở lì ở đây đấy! Tôi không về! Tôi không về!” Nói đến đó, cô đột nhiên nghĩ đến bánh nướng nhân thịt người thì thấy buồn nôn.
Chu Yến Hồi đứng ở chỗ xa tít, thấy Cố Yên đột nhiên không nói nữa, anh ta đi từ phía cửa lại gần để nhìn, sắc mặt cô sao lại trắng đến vậy? Anh ta vội vàng bước đến, nhặt mấy quyển sách trên đất, dìu cô nằm xuống: “Cố Yên? Cố Yên?” Anh ta luống cuống vỗ vỗ mặt cô. “Đừng dọa tôi! Cô sao vậy?”
“Tôi đói rồi.” Cố Yên bịt mũi, giọng đáng thương, đột nhiên trở mặt, đạp mạnh anh ta một cái. “Nếu anh không nghe lời tôi, tôi sẽ nói với Lương Phi Phàm là anh bắt cóc tôi, anh muốn nuột gọn Lương thi! Tôi còn nói với Lý Vi Nhiên rằng anh vẫn còn yêu Tang Tang, anh cố ý giúp cô ấy, anh muốn lấy lòng cô ấy… Động cơ của anh không đơn giản chút nào!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.