Nợ Hồng Nhan

Chương 59


Đọc truyện Nợ Hồng Nhan – Chương 59


Giang Thanh Lưu lập tức phát ra Minh chủ lệnh, cho mời chưởng môn của Tứ đại môn phái còn lại, năm người ngồi xuống một bàn.

Trừ Bách Lý Thiên Hùng lườm hắn bằng ánh mắt thù hận, xem ra nỗi đau tang con vẫn chưa nguôi ngoai, ba chưởng môn phái còn lại lúc này đều không nói một lời.

Bạc Dã Cảnh Hành vào thẳng vấn đề: “Thả tất cả môn nhân Hàn Âm cốc các ngươi giam giữ ra.”
Bách Lý Thiên Hùng hừ lạnh: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Danh môn chính phái từ khi nào phải nghe ngươi sai sử?”
Bạc Dã Cảnh Hành chậm rãi đáp: “Thả một người, lão phu sẽ cho một tân đệ tử của môn phái các ngươi được giao thủ với lão phu.

Lão phu đã nói sẽ giữ lời, thua cũng không giết.”
Mọi người đều ngơ ngẩn.
Những đệ tử mới xuất đạo, dù có xuất thân danh môn, được mọi người gọi một tiếng thiếu hiệp, cũng đa phần chỉ có danh mà không có thực.

Dù được đối đãi khách khí, nhưng cũng không phải thật lòng tôn kính.

Một thiếu hiệp hữu danh vô thực, phải làm thế nào mới có thể trở thành đại hiệp danh xứng với thực? Xưng bá một phương, chưởng quản môn phái, thống lĩnh đồng môn sao?
Bọn họ sẽ phải vục mạng lao đầu vào lập công danh, để người đời lấy làm khen ngợi.

Mà lúc này đây, cơ hội đang ở ngay trước mắt.
Giao thủ cùng Bạc Dã Cảnh Hành!
Hơn ba mươi năm trước, trận quyết chiến trên núi Nhạn Đãng đã làm tử thương vô số anh hào võ lâm.

Chỉ để bắt được nàng! Mà trước mắt, có một cơ hội giao đấu cùng nàng, hơn nữa dù thua cũng không bị giết chết.
Bách Lý Thiên Hùng có chút động tâm _ từ sau khi Bách Lý Từ Sở chết, Thất Túc kiếm phái không người nối nghiệp, mà những tân đệ tử ông ta trăm cay ngàn khổ bồi dưỡng vẫn chưa thể an tâm.
Một hồi im lặng, Bạc Dã Cảnh Hành đứng dậy: “Thua cũng không giết, đồng thời để bọn chúng thua trận một cách không quá khó coi.

Đổi lại, những chuyện liên quan đến Hàn Âm cốc sẽ không bao giờ được nhắc đến nữa.”
Trừ Giang Thanh Lưu, bốn vị chưởng môn còn lại đều cụp mắt, cuối cùng vẫn là hỏi một câu: “Thời gian quyết định khi nào?”
Ngày mùng 6 tháng 6, tân đệ tử của Ngũ đại môn phái sẽ giao chiến với Bạc Dã Cảnh Hành.
Vì thể lực nàng không tốt, Ngũ đại môn phái muốn đạt công bằng nên ước định mỗi ngày đấu hai trận, tổng cộng có mười tên đệ tử tham đấu.

Trước đó, dĩ nhiên Bạc Dã Cảnh Hành yêu cầu được gặp mặt những môn nhân Hàn Âm cốc bị giam giữ.

Hàn Âm công tử giờ đã hơn tám chục tuổi, tuy đầu tóc rối mù, nhưng thần trí vẫn còn đó.

Nhìn thấy Bạc Dã Cảnh Hành, ông ta còn nhoẻn miệng cười: “Ngươi vẫn còn sống này.”
Bạc Dã Cảnh Hành có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông ta, nhưng ông ta chỉ khoát tay, Phạm Tố Tố chen lên nhào vào ngực ông ta: “Ai, các ngươi cũng đã hơn sáu chục tuổi rồi, thời gian đúng là chẳng lưu tình gì cả.”
Mười tám đệ tử Hàn Âm cốc bị giam giữ, giờ chỉ còn lại mười người.

Hàn Âm công tử khi xưa phong hoa tuyệt đại, cũng đã dần dần già đi.
Ngũ đại môn phái chỉ để Bạc Dã Cảnh Hành kiểm chứng thân phận, sẽ không để mọi người được gặp nhau lâu.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng không nói nhiều lời.
Ngày mùng 6 tháng sáu, trời quang mây tạnh.
Nghe nói Ngũ đại môn phái giao chiến Bạc Dã Cảnh Hành, nhân sĩ giang hồ ồ ạt kéo đến, bên ngoài đấu trường náo nhiệt chẳng khác nào đại hội võ lâm.

Bạc Dã Cảnh Hành mặc một bộ trường bào màu đỏ thêu vân vàng, có mấy phần giống như đang trong ngày hỉ thọ.

Đệ tử đầu tiên nghênh chiến là Điển Dương của Tùng Hạc phái.
Vì trận giao chiến này, Ngũ đại môn phái đã phải xây một đài cao quan sát.

Trưởng lão của Ngũ đại môn phái ngồi ba hàng trước, phía sau là các võ lâm nhân sĩ đến xem.

Tin tức truyền đi khắp nơi nên người đến xem vô cùng đông đảo.

Ngũ đại môn phái có cảnh giác trước, vậy nên người đầu tiên xuất trận là đệ tử của môn phái yếu nhất – Tùng Hạc phái.

Môn phái này chú trọng luyện đan, Vệ Kiêu luyện chế tiên đan hòng trường sinh bất lão, nên y phân môn nhân của Hàn Âm cốc cho bọn họ cũng không có gì lạ.
Có điều, đệ tử của môn phái này lại có võ công kém nhất.
Trong lòng những chưởng môn phái khác cũng thấp thỏm không yên, nếu đệ tử của Tùng Hạc phái thua quá khó coi, bọn họ cũng không muốn tự rước lấy nhục.
Bất an nhất không ai ngoài Điển Dương, lúc này đứng trên đài, hắn vô cùng căng thẳng.

Bạc Dã Cảnh Hành rời khỏi chỗ ngồi, nhảy xuống đài đấu.

Điển Dương vô thức lùi lại một bước, Bạc Dã Cảnh Hành xuất chiêu, một chiêu này mở màn là để thăm dò thực lực.

Điển Dương có chút do dự, Bạc Dã Cảnh Hành cười: “Tiểu oa nhi ngươi sợ gì?”
Điển Dương lập tức nổi nóng: “Ai sợ chứ?”
Bạc Dã Cảnh Hành có lòng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, Thái sư phụ ngươi còn bại dưới tay lão quy, quỳ gối cầu xin lão phu tha mạng đó thôi.

Ngươi có thua cũng không nhục nhã lắm đâu.

Chỉ chứng tỏ Tùng Hạc phái các ngươi vẫn giữ nguyên phong độ khi xưa thôi, nghe cũng đáng mừng đó chứ.”
Điển Dương kính trọng nhất là Thái sư phụ của hắn ta, nghe nàng nói, lửa giận trong hắn bốc lên, nháy mắt bạo khởi, xuất chiêu lao tới.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng tăng tốc độ công kích, trên đài chỉ thấy hai bóng người một đỏ một xanh va chạm rồi bắn xa, ban đầu Điển Dương ra chiêu vì giận dữ, nhưng càng lúc hắn càng cảm thấy mình như một vũ giả.
Đúng vậy, như một vũ giả được vũ sư thượng thừa nhất dẫn dắt từng bậc tiết tấu, hắn men theo bước chân thoăn thoắt của người trước mặt, chiêu thức dần dần trở nên lưu loát.

Người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy chiêu thức của hai người tất cả đều mềm mại lạ thường, mà Điển Dương không chịu nổi một đòn trong ấn tượng của họ, lại có thể tiến lui có độ, vừa công vừa thủ.
Bạc Dã Cảnh Hành tận lực để hắn được phát huy ưu điểm của mình, chiêu thức của hắn vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng tốc độ lại khó mà bắt kịp.

Vì vậy nàng thả chậm tốc độ, lấy kỹ xảo để ứng đối.

Nếu dùng tốc độ thực sự của nàng, chỉ sợ Ngũ đại môn phái sẽ lập tức quay lưng chào tạm biệt.
Điển Dương không nhận ra điều đó, quần chúng cũng không nhận ra.

Trận luận võ này kéo dài ước chừng một canh giờ, cuối cùng tất nhiên là Điển Dương thua trận.

Nhưng thua một cách thuyết phục, bại nhưng vinh, không phải kết cục thảm thương như trong đầu khán giả tưởng tượng.
Tùng Hạc phái chỉ là một môn phái chuyên luyện đan, từ khi nào có được một thiếu niên cao thủ như vậy?
Đám đông trên đài nghị luận xôn xao, lúc này chưởng môn Tùng Hạc phái – Vân Phách bỗng đứng dậy, bước tới dưới đài chắp tay: “Đệ tử đời thứ tám Điển Dương của Tùng Hạc phái học nghệ không tinh, tài hèn nhận bại, khiến các vị chê cười rồi.”
Mọi người đâu dám thất lễ, lập tức một tràng pháo tay.

Vì vậy Điển Dương cứ thế đem được tiếng thơm cho Tùng Hạc phái.
Ba chưởng môn phái khác cuối cùng cũng thoáng an tâm, nhưng trong lòng ai cũng không khỏi thầm lấy làm khiếp sợ đối với võ pháp của Bạc Dã Cảnh Hành.

Ba mươi mấy năm trôi qua, nhưng mỗi chiêu thức của nàng, vẫn mang uy lực kình phong chẳng kém năm xưa.
Trận chiến đầu tiên kết thúc, Bạc Dã Cảnh Hành trở về nghỉ ngơi, Tùng Hạc phái đưa tới một đệ tử của Hàn Âm cốc bị bắt giam _ Mộ Sư Vũ.


Ông ta là sư đệ của Bạc Dã Cảnh Hành, nhưng hơn ba mươi năm chịu cảnh giam tù, khuôn mặt đã trở nên già nua khắc khổ.

Giang Thanh Lưu sai người đưa ông ta đi thay rửa, Bạc Dã Cảnh Hành quay lại Trầm Bích sơn trang, hai người sư huynh sư đệ gặp lại từ đường sinh cửa tử, nắm tay nhau ôn chuyện hơn nửa ngày không thấy đủ.
Giang Thanh Lưu đương nhiên không làm phiền hai người, hắn đi sang tiểu viện của Chu thị.

Chu thị nhiễm bệnh nặng, nằm liệt giường.

Giang Thanh Lưu quỳ trước giường bà, ánh mắt bà chưa từng liếc sang, chỉ hỏi một câu: “Bạc Dã Cảnh Hành còn sống?”
Giang Thanh Lưu cúi đầu: “Vâng.”
Bà gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Giang Thanh Lưu vẫn đợi cho đến khi bà ngủ, hắn mới rời đi, đi xem Giang Mai Hồn.

Giang Mai Hồn đã được một tuổi hai tháng, bắt đầu bập bẹ học nói.

Nó sẽ gọi cha cha, gọi lão tổ tông, nhưng nói không rõ, toàn gọi thành lão đổ đông.
Lúc Chu thị nhìn thấy nó, trên mặt bà mới thoáng có nét cười.

Giang Thanh Lưu ôm nó đi phơi nắng, nó sẽ không chịu mà đòi tự bò đi, bò tới bò lui một vòng.

Đám thị nữ dùng đệm bông lót một khoảng sân nho nhỏ, cho nó tự chơi trong đó.

Bạc Dã Cảnh Hành ôn chuyện cùng sư đệ xong, bước ra khỏi cửa đã thấy nó đang bò bò giữa sân.

Giang Thanh Lưu đứng một bên, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, đều khẽ mỉm cười.
Gió lay cành trúc, khiến người ta có cảm giác năm tháng thật an yên.
Buổi chiều đánh một trận, giao chiến với Phương Giác thiền sư của Thiếu Lâm.

Cũng là một người nổi bật trong đám tân đệ tử.

Thiếu Lâm sở trường là công phu quyền cước, chiêu thức chủ yếu là bá đạo, cương mãnh.

Nàng lấy cứng đối cứng, mỗi lần giao thủ đều ác liệt vô cùng, khiến quần chúng vây xem vô cùng mãn nhãn.
Nhưng đánh đấu như vậy rất tiêu hao thể lực, Giang Thanh Lưu ngồi ở Minh chủ vị trên cao, ánh mắt trầm tĩnh, con ngươi lại u ám.

Còn Bạc Dã Cảnh Hành tuy áo trong ướt đẫm nhưng vẫn còn đủ kiên trì.

Chiêu cuối cùng tuy quật ngã Phương Giác trên mặt đất, nàng cũng phải lùi lại hai bước mới giữ vững được thăng bằng.
Dưới đài vang lên một tràng vỗ tay khen ngợi, Giang Thanh Lưu đứng dậy, ánh tịch dương hắt lên bóng lưng lẫm liệt của người đứng trên võ đài.

Cả người nàng như nhòa đi trong tia sáng.
Đêm đó, Thủy Quỷ Tiêu đi sang xoa bóp lưu thông máu huyết cho Bạc Dã Cảnh Hành.

Nàng ngả người trên tháp quý phi, chưa ngáp đã chìm vào giấc ngủ.

Giang Thanh Lưu có tới một lần, Thiếu Lâm như hẹn giao tới một đệ tử khác của Hàn Âm cốc.

Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành đã không còn sức gặp.

Triền đấu như vậy, so với giết chết một người còn tốn sức hơn gấp bội.
Tổng cộng mười trận giao chiến, những đệ tử của Hàn Âm cốc lần lượt được trả về.

Những ngày này, Bạc Dã Cảnh Hành ngay cả Phạm Tố Tố cũng không gặp, chỉ có Khổ Liên Tử và Thủy Quỷ Tiêu hàng ngày túc trực bên người nàng, sắc thuốc, tỉ mỉ hầu hạ.
Khâu Cố Tân, Diệp Đinh Lan, những cố nhân khác cũng đã quay lại.Gặp lại được nhau, người rơi lệ khóc, người thở dài cảm thán.

Biết Bạc Dã Cảnh Hành mấy ngày này phải tập trung tinh thần ứng chiến đệ tử của Ngũ đại môn phái nên họ cũng không tới làm phiền.

Mà nàng cũng như kỳ vọng của bọn họ, từng trận từng trận đánh bại những tân đệ tử kia.
Không chỉ đánh bại, mà còn để mỗi đối thủ phát huy hết thảy sở trường, nhận thua một cách thích đáng.

Đệ tử của Thất Túc kiếm phái – Bách Lý Lưu Hương sau khi cùng Bạc Dã Cảnh Hành giao chiến một hồi, không khỏi lấy làm cảm khái: “Khi trước cậy tài nên kiêu ngạo, giao chiến một trận xong mới hiểu được thế nào là ếch ngồi đáy giếng.”
Trận chiến cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Bạc Dã Cảnh Hành thành công đón về Hàn Âm công tử – Bạc Dã Phi Phàm.

Mấy ngày mệt đến mức không đi gặp ai, nhưng nàng vẫn tự mình giúp Bạc Dã Phi Phàm rửa mặt chải đầu, một mái tóc đã từng đen như mực, giờ đã hoa râm, khô xác, chẳng thể vào nếp.
Bạc Dã Phi Phàm ngồi chỉnh tề trước gương, trên người đã đổi lại áo bào mới.

Khuôn mặt tuy hằn nhiều nếp nhăn nhưng lại có vẻ phá lệ hiền từ: “Không nghĩ tới còn có ngày được gặp lại.”
Mười người đệ tử phía sau Bạc Dã Cảnh Hành đồng loạt quỳ xuống.

Ông ta lắc đầu: “Ngươi đã cứu hết mọi người ra rồi, sau đó còn tính toán gì không?”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Ta sẽ để người đưa ngài đi tái ngoại, Tân Nguyệt Ca đã an bài một nơi, có hắn lo liệu, không phải đáng ngại.”
Bạc Dã Phi Phàm gật đầu, Phạm Tố Tố rốt cuộc mở miệng: “Đại sư huynh, huynh thì sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành xoa đầu nàng ta: “Sư huynh còn một chuyện chưa làm xong, mọi người đi trước, ta sẽ đến sau.”
Đợi mọi người đều lui xuống, Bạc Dã Cảnh Hành đỡ Bạc Dã Phi Phàm xuống giường: “Sư phụ, đệ tử bây giờ cũng không còn trẻ nữa, ngài cũng nên nói cho ta biết một số chuyện.

Tại sao ta không già đi, tại sao tự dưng lại biến thành một thân nữ nhi?”
Bạc Dã Phi Phàm vỗ vỗ tay nàng, nhắm mắt im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng: “Sư phụ nói, ngươi đừng thất vọng.

Hàn Âm cốc năm đó kỳ thực là dưới trướng Tự Tại thượng sư.

Ngũ Diệu tâm kinh cũng là nội công tâm pháp xuất phát từ Ngũ đại môn phái, vi sư đã thay đổi nó để tương ứng với Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ.

Nhưng mỗi bộ tâm kinh vẫn sinh ra tương khắc với nhau, không thể đồng thời tồn tại trong cơ thể con người được.

Tự Tại thượng sư luôn muốn luyện chế tiên đan để trường sinh bất lão, năm đó ta phục tùng hắn, nên cũng ra sức tìm tòi.

Sau, vi sư lại gặp được người, căn cốt thanh kỳ, là một kỳ tài luyện võ.”
Nhắc tới những chuyện cũ, ông ta như nhớ lại đứa bé ê a học nói năm ấy: “Vi sư đưa ngươi về Hàn Âm cốc, để ngươi tu luyện Thần Tinh tâm kinh.

Không ngờ công pháp của Thần Tinh tâm kinh quá mãnh liệt, làm mất đi bản thể nữ nhi của ngươi, khiến ngươi càng lúc càng trông giống một nam nhân.

Ban đầu ta nghĩ nam nhân cũng không tệ, nên không nói sự thật cho ngươi biết.

Nhưng sau, các sư thúc sư bá của ngươi vì nóng lòng đạt thành , lại phát hiện ra nếu ăn được quả tim của người tu luyện tâm kinh sẽ tu thành được cả năm bộ tâm kinh mà không bị tẩu hỏa nhập ma.

Biết được chân tướng đó, đương nhiên ta cực lực phản đối, nhưng bọn họ lại lén lút moi tim đồng môn, dưới cơn thịnh nộ, ta trục xuất tất cả bọn họ khỏi sư môn.


Không ngờ bọn họ lại mật báo chuyện đó với Tự Tại thượng sư.

Thực ra, khi đó sư phụ cũng đã tìm được một vài manh mối về phương pháp dung hợp Ngũ bộ tâm kinh.

Trong một lần đi Tây Vực, ta phát hiện thấy một viên kỳ châu, có thể tổng hợp được âm khí và dương khí trong cơ thể.”
Những chuyện năm xưa trong lời kể vẫn rõ mồn một, hệt như mới chỉ hôm qua: “Tiếc rằng thứ kỳ châu đó rất khan hiếm, sư phụ đã tính, những đệ tử trong cốc tuy tư chất không tệ nhưng vẫn chưa phải xuất chúng, không bằng đem ngươi ra thử nghiệm trước.”
Bạc Dã Cảnh Hành nhất thời tối sầm mặt: “Ngài đúng là ân sư của ta.”
Bạc Dã Phi Phàm phẩy tay: “Bỏ qua mấy tiểu tiết đó đã.

Chung là, sau khi cho ngươi nuốt hạt châu đó, Tự Tại thượng sư bắt đầu có hành động.

Ta biết tình hình không ổn, vốn muốn trục xuất ngươi khỏi sư môn, để ngươi mang Tố Tố rời đi.

Không ngờ khi đó ngươi đã chấp chưởng Hàn Âm cốc quá lâu, ta …!đuổi không nổi ngươi.”
Bạc Dã Cảnh Hành dìu ông ta xuống giường, bỗng nói một câu: “Thực ra khi đó, nếu ngài giao ta cho Vệ Kiêu để bảo vệ mình cũng không quá đáng trách.”
Bạc Dã Phi Phàm lắc đầu: “Nhưng nếu giao ngươi ra, với tính cách của Tự Tại, chắc chắn hắn sẽ moi tim ngươi để lấy Ngũ Diệu thần châu.

Dù sao …!ngươi cũng là hài tử của ta.”
Bạc Dã Cảnh Hành không nói gì thêm, chỉ thay ông ta dém lại góc chăn.

Ông ta đã già thật rồi, người ấy đã chôn giữ bí mật của Ngũ Diệu thần châu ba mươi mấy năm, không hé miệng nửa chữ.

Chỉ bởi vì một câu nói vu vơ, nhẹ bẫng ấy.
Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu chính thức tuyên chiến cùng Bạc Dã Cảnh Hành, khác với trận chiến cùng mười thế gia đệ tử khi trước, đây là trận quyết chiến sinh tử.
Tất cả nhân sĩ giang hồ đều không rời đi, chính vì chờ đợi trận quyết chiến có một không hai này.

Bạc Dã Cảnh Hành giương cao hai ngón tay, bên dưới đài mọi người xôn xao bàn tán, nàng chỉ cười cười, rời khỏi trường đấu.

Đêm đến, Giang Thanh Lưu một mình đến tìm nàng: “Có ý gì?”
Lúc này Bạc Dã Cảnh Hành mới chầm chậm nhả từng chữ: “Muốn giao chiến với lão phu, có hai điều kiện.

Thứ nhất, ngươi phải phái người đưa sư phụ ta và các môn nhân của Hàn Âm cốc đến Kinh Vân sơn, giao cho Tân Nguyệt Ca thoả đáng.

Thứ hai, ở đụa điểm Hàn Âm cốc khi trước có một bia công danh Giang Thiếu Tang từng dựng, bên dưới mai táng di cốt đồng môn Hàn Âm cốc của ta.

Ngươi để ta dời di cốt của họ đi chôn cất nơi khác, lão phu sẽ nhận lời ứng chiến, cho ngươi cơ hội báo thù.”
Giang Thanh Lưu trầm ngâm: “Nhóm người sư phụ ngươi ta có thể phái người đưa đi.

Nhưng bia công danh là do các đồng đạo võ lâm tự tay dựng lên, sao có thể tùy ý dỡ bỏ được?”
Bạc Dã Cảnh Hành nhún vai: “Vậy ngươi cũng đừng mơ đến chuyện báo thù.

Để Chu thị đang sống tức phát chết đi.”
“Ngươi …” Giang Thanh Lưu hít sâu: “Ta có thể đưa ngươi đến Hàn Âm cốc, tự ngươi di dời di cốt của đồng môn.

Nếu có người gây khó dễ, đó là chuyện của ngươi.”
Bạc Dã Cảnh Hành lập tức đáp: “Một lời đã định!”
Hôm sau, Bạc Dã Cảnh Hành đi đến địa điểm Hàn Âm cốc khi trước, đám người Bạc Dã Phi Phàm cũng đồng loạt đi theo.

Bạc Dã Cảnh Hành đem theo vài nam đinh, cũng không lật đổ bia công danh ở Hàn Âm cốc mà chỉ sai người đào lên những hài cốt bị chôn bên dưới.

Gió hạ thổi qua sơn cốc, hoa trên núi đang vào vụ nở.

Mùi nhang phảng phất như vong linh đang hiện diện.
Lớp đất cứng bên trên bị đào ra, Bạc Dã Cảnh Hành để những tên nam đinh lui xuống, tự mình tiến đến, dùng tay nhẹ nhàng phủi lớp đất đá.

Giang Thanh Lưu đi tới: “Làm gì vậy?”
Bạc Dã Cảnh Hành chuyên chú đem những di cốt bên trong lấy ra: “Cuốc xẻng sắc nhọn, không nỡ để xây xát di hài người đã khuất, tự ta làm là được.” Những người Diệp Đinh Lan, Khâu Cố Tân bên cạnh cũng lục tục tiến đến giúp, bên dưới bia công danh này là hơn ba trăm nhân khẩu của Hàn Âm cốc.

Ba trăm cỗ di hài, mọi người đào tìm mất tổng cộng ba ngày.
Ba ngày sau, Bạc Dã Cảnh Hành dùng lửa thiêu rụi toàn bộ di cốt, rải xuống sông.
Một trận giao chiến giữa Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu khiến cả võ lâm rúng động.

Người đến xem chiến nhiều không kể xiết, từ khắp các môn phái ập đến.

Địa điểm là Hàn Âm cốc khi trước, Giang Thanh Lưu chọn nơi này, vốn là vì không muốn quá đông người tới xem.

Nhưng dù xa xôi hẻo lánh, chúng nhân sĩ vẫn không quản ngại trèo đèo lội núi quây đến.
Hôm đó, khi hai người đồng loạt bước ra khỏi Trầm Bích sơn trang, Bạc Dã Cảnh Hành hồng y như lửa, Giang Thanh Lưu một thân tuyết y trắng muốt.

Tề Đại đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, chỉ đợi đám người Bạc Dã Phi Phàm đi ra là xuất phát.
Giang Thanh Lưu biết Bạc Dã Cảnh Hành lo ngại những môn phái khác sẽ lật mặt, trong lúc hắn và nàng quyết chiến, những đệ tử Hàn Âm cốc sẽ được đưa đi.

Để bốn môn phái khác kịp nhận ra cũng không có cách nào truy đuổi nữa.

Hắn cũng không có gì phản đối, dù sao những đệ tử Hàn Âm cốc đó có bị giam giữ nữa hay không cũng chẳng thể tạo được uy hiếp đối với Giang gia.
Những người đang đưa tiễn, kỳ thực mới là những người phải rời đi.

Bạc Dã Cảnh Hành ngoảnh đầu nhìn Bạc Dã Phi Phàm đang tiễn mình ra cửa: “Bọn trẻ cũng sẽ đi cùng ngài, chiếu cố chúng một chút.”
Bạc Dã Phi Phàm gật đầu, cuộc tụ hợp ngắn ngủi, giây lát đã phải chia ly.

Phạm Tố Tố đứng một bên, từ chuyện lần đó nàng ta không mở miệng câu nào cùng Bạc Dã Cảnh Hành, nhưng lúc này hai mắt cũng đã đỏ ửng: “Huynh đi sớm về sớm.”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, nước mắt nàng ta không nén nổi trào trên khóe mi: “Ở ngoài biên tái, Tố Tố sẽ hâm rượu chờ.”
Bạc Dã Cảnh Hành xoa xoa đầu nàng: “Đi đi, biên tái lạnh giá, nhớ chăm sóc tốt cho sư phụ.”
Mọi người dần dần xa khỏi Trầm Bích sơn trang, Giang Thanh Lưu vẫn đứng ở cửa, đến khi bóng dáng nàng dừng lại trước mắt, mới nói: “Đi thôi.”
Bỗng hắn mở miệng hỏi: “Có muốn qua nhìn Mai Hồn một chút không?”
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu, bước nhanh về phía trước, qua khỏi cổng lớn, vén vạt áo leo lên xe ngựa.

Giang Thanh Lưu đã lâu không phải cưỡi ngựa có chút không quen.

Bạc Dã Cảnh Hành vén rèm xe quay sang hắn: “Nếu ngươi sợ giao chiến, chỉ cần quỳ xuống dập đầu với lão phu ba cái, trận này coi như bỏ qua.”
Giang Thanh Lưu: “…”
Tại Hàn Âm cốc khi trước, sớm đã người người tấp nập.

Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu vừa đến, đám đông cũng tự động lui bước nhường đường.

Bạc Dã Cảnh Hành nhún người nhảy lên, đạp trên tấm bia công danh: “Tiểu oa nhi Giang gia, cho ta nhìn thử Giang gia các ngươi có tài cán gì.”
Giang Thanh Lưu không muốn nói chuyện, đã vô số lần hắn nghĩ tới thời khắc này, nhưng khi nó thực sự đến, hắn lại bình tĩnh đến lạ.

Hắn là tôn tử của Giang gia, một trận chiến này bất luận thế nào cũng không thể để thua! Hắn đứng trước bia công danh, kiếm trong tay dần tỏa ra hàn khí thấu xương.
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Thú vị đấy.”
Đấu trường là tại điện quang hỏa thạch, tơ đao đỏ rực sẽ đối đầu với tuyệt thế thần binh Trảm Nghiệp kiếm.

Không ai rõ hơn Giang Thanh Lưu, yếu điểm của Bạc Dã Cảnh Hành là thể lực của nàng.

Hắn không ngừng thay đổi góc độ tấn công, buộc nàng phải di chuyển.

Bạc Dã Cảnh Hành đối mặt với những đòn công kích mãnh liệt của hắn, như con thuyền đơn độc gặp phải vũ bão.
Nhưng dù chỉ là một con thuyền đơn độc, cũng là một con thuyền gan góc và dai dẳng.

Nàng thong thả ứng đối từng đòn công kích của Giang Thanh Lưu, tơ đao trong tay vững vàng kiềm chế Trảm Nghiệp kiếm của hắn.

Dù là góc tấn công nào, nàng cũng có thể dễ dàng ứng phó.

Giang Thanh Lưu đề khí tung người, một kiếm vung ra, chém về phía bia công danh.
Va chạm khiến tia lửa bắn ra tứ phía.

Bạc Dã Cảnh Hành đáp người xuống, Giang Thanh Lưu từ trên cao tấn công về phía nàng.

Bạc Dã Cảnh Hành khẽ nhíu mi, thứ nàng khó đối phó nhất là những đòn tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt như vậy.
Nàng chỉ có thể gồng mình đáp lấy từng chiêu, kiên nhẫn đợi chờ thời cơ.

Nhưng tốc độ của Giang Thanh Lưu càng lúc càng nhanh, Bạc Dã Cảnh Hành cũng đẩy nhanh tốc độ theo hắn.

Mọi người đứng nhìn thấy hoa cả mắt.

Mai Ứng Tuyết đứng cạnh Nguyên Lượng đại sư không nhịn được quay sang hỏi: “Đại sư, ngài nghĩ thắng bại sẽ thuộc về ai?”
Nguyên Lượng đại sư lắc đầu, tuy trước mắt nhìn như Giang Thanh Lưu đang chiếm thế thượng phong, nhưng Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đang thủ nhiều công ít.

Đây chính là một con xà độc đang ẩn núp, chỉ cần hở ra một cơ hội, sẽ chuyển bại thành thắng, kết thúc cuộc chiến.

Trận này so với những trận đấu khi trước càng hoa lệ, hung hiểm hơn gấp bội lần.
Những người có kinh nghiệm đều nhìn ra hai người đang dồn toàn lực để ứng chiến.

Điều đó cũng là dĩ nhiên, vì đây là trận chiến sinh tử, hai người họ đã định không chết không dừng.

Tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành rốt cuộc phóng vụt lên, trên khán đài mọi người hít sâu nhìn không chớp mắt, tơ đao kia xoắn lấy Trảm Nghiệp, phần đuôi lại quét về phía cổ Giang Thanh Lưu, Giang Thanh Lưu cố gắng ngửa người về sau nhưng không tránh khỏi bị nó quệt rách một vết ngay giữa yết hầu.

Nếu không phải do nó quấn lấy Trảm Nghiệp nên chiều dài bị thiếu, thì một đòn này đã đủ lấy mạng hắn.
Mà cũng bởi vậy, tơ đao đã lưu lại trên cổ hắn một vệt máu dài.
Bạc Dã Cảnh Hành trong lúc hắn đang cả kinh, lập tức tấn công.

Giang Thanh Lưu ở giữa vòng xoáy chỉ cảm thấy khắp nơi là những đạo hồng quang, không thể phân rõ đâu là thực đâu là ảo.

Huyết dịch trong cơ thể như trực trào, hắn dồn toàn bộ tốc độ và sức lực vào tay cầm Trảm Nghiệp, dần dần bắt kịp được quỹ tích của thứ binh khí hủy diệt này.
Thân ảnh hai người nhanh đến chóng mặt khiến người xem phải ngừng cả hô hấp.

Chỉ cần một chỗ sơ hở coi như kết cục đã định.

Mai Ứng Tuyết đứng cạnh Cung tự Tại, hai người đều căng thẳng vô cùng.

Nguyên Lượng đại sư bênh cạnh khẽ nói: “Nàng ta sắp xuất chiêu tiếp.”
Mai Ứng Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã thấy tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành đang quay cuồng như vũ bão bỗng ngừng lại tại một điểm, nhưng Giang Thanh Lưu vẫn không ngừng lại _ vừa trải qua một hồi quay cuồng phòng ngự, kiếm trên tay hắn đang quen với tốc độ của tơ đao nên nhất thời phản ứng không kịp.

Chiêu thức đã thoát khỏi khống chế của não bộ, hắn còn chưa kịp nghĩ tới đòn đánh kế tiếp, kiếm đã tự động vung ra.
Đúng tại lúc đó, tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành đang ngừng lại đột ngột phóng ra, vụt về phía hai vai Giang Thanh Lưu.

Trong lòng Giang Thanh Lưu cả kinh, lúc này mới nhận ra mình trúng kế, rút kiếm trở về không còn kịp, hắn lao người xuống bên dưới, hai chân tiếp đất.

Trong lòng thầm cảm thấy may mắn mình đã không cố rút kiếm lại, nếu không bằng tốc độ và sự sắc bén của tơ đao, có lẽ đã chém đứt một cánh tay của hắn.
Mọi người xung quanh đều thở phào, trên trán Bạc Dã Cảnh Hành đã thấm mồ hôi, Giang Thanh Lưu còn dưới mặt đất, nàng nhắm mắt, không nhúc nhích.

Giang Thanh Lưu cũng không manh động di chuyển, Hắn biết Bạc Dã Cảnh Hành chỉ cần nghe âm thanh cũng biết được vị trí của hắn, vậy nên lúc này chỉ cần hơi chút bất cẩn là đủ cả đời ân hận.
Một hồi im lặng khiến khán đài căng thẳng vô cùng, một khắc sau, hắn tung người nhảy lên, chiêu cuối cùng trong Cửu phân kiếm pháp – Hợp kiếm thức!
Bạc Dã Cảnh Hành lập tức lấy tơ đao ngăn lại, khoảng khắc áp sát, tay phải Giang Thanh Lưu bất chợt tung ra, một nắm cát bay tới trước mắt! Khoảng cách quá gần, Bạc Dã Cảnh Hành gần như không thể né tránh.

Nàng vô thức nghiêng đầu, nhưng vẫn không quên ngăn lại một chiêu Hợp kiếm thức, đúng là một đòn đánh tính toán vào đâu ra đấy, Giang Thanh Lưu thừa lúc nàng nhắm hai mắt, lập tức thu kiếm, một kích đạp vào giữa ngực nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành lùi liên tiếp về sau mấy bước mới đứng vững được cơ thể.

Ngực truyền đền cảm giác đau nhức vô cùng, sắc mặt nàng trắng bệch.
Giang Thanh Lưu lập tức áp tới, Hợp kiếm thức mang một tư thái như sét đánh, sát khí toàn thân tỏa ra khắp nơi.
“Bạc Dã Cảnh Hành.” Hắn nghe thấy giọng mình, trong nắng mai còn thoảng mùi hoa cỏ.
“Ừ?” Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ giọng đáp lại, tơ đao trong tay cũng theo đó vụt ra, một kích này là để phá vỡ chiêu thức của hắn.

Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, tơ đao quẹt qua gò má hắn, nhưng có vẻ như Bạc Dã Cảnh Hành đã tính lệch, chiều dài kém một tấc chỉ đủ lại lại một vệt trầy da.
Giang Thanh Lưu không do dự nữa, Hợp kiếm thức vẫn chưa phải hết, lập tức hắn đổi tay _ là chiêu thức thứ mười của Cửu phân kiếm pháp.

Bạc Dã Cảnh Hành chưa kịp phản ứng, mắt nàng vẫn còn vương bụi cát, một chiêu như sấm sét xé gió mà tới, nàng bất đắc dĩ phải lấy tay không đỡ kiếm.

Nhìn trường kiếm trong tay Giang Thanh Lưu càng lúc tới gần, bỗng Trảm Nghiệp kiếm cạch một tiếng, lưỡi kiếm bắn ra! Lưỡi kiếm bỗng tách ra bắn tới làm Bạc Dã Cảnh Hành không thể né tránh, chỉ thấy kiếm như bạch quang, đâm phập vào ngực nàng, nháy mắt xuyên tim.
Nàng hít sâu một hơi, xung quanh tất cả đều im lặng.
“Kiếm pháp tốt, nội lực cũng tốt.” Nàng nhẹ giọng, “Chiêu thức cuối cùng này, tên gọi là gì?”
Giang Thanh Lưu nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm Trảm Nghiệp vẫn đang cắm chặt trên lồng ngực nàng: “Cố kiếm tình thâm.”
Một chiêu kiếm pháp quỷ dị vô tình, biến hóa thất thường, vậy mà lại có tên gọi cố kiếm tình thâm.

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Ngươi thắng.”
Xung quanh như chết lặng, chỉ có thái dương đang từ từ ló dạng.

Áng mây đỏ màu máu, đất trời nhuốm một sự ảm đạm.
Giang Thanh Lưu quỵ người, sắc mặt Bạc Dã Cảnh Hành đã trở nên trắng bệch, hắn buông chuôi Trảm Nghiệp trong tay, nắm lấy tay nàng.

Đao tơ cũng tuột xuống một bên, chỉ còn mười đầu ngón tay đan chặt, Giang Thanh Lưu cố gắng không để cho thanh âm mình lạc giọng: “Có lời gì muốn ta nói lại cho Mai Hồn không?”
Bạc Dã Cảnh Hành mở mắt, những tia sáng lấp lánh như hút lấy ánh nhìn.

Nàng với tay, muốn chạm tới ánh dương quang, nhưng tia sáng lại vụt mất, hóa thành những chấm nhỏ li ti.

Nàng chầm chậm nghiêng đầu, cổ tay bất chợt rũ xuống, đặt gọn trên đầu gối hắn.
Thời gian, lúc ngươi chẳng màng đến, ngươi thỏa sức phung phí nó, nhưng lúc ngươi muốn trân trọng, muốn níu kéo nó, nó đã chẳng còn dư lại.
“Trang chủ …” bên cạnh có người mở miệng, Giang Thanh Lưu từ từ đứng dậy, cởi tấm áo ngoài bọc lấy thi thể của nàng.

Tơ đao lẻ loi, đơn độc nằm một bên, Giang Thanh Lưu nhặt nó lên, đặt vào tay nàng.

Sau đó hắn nhận ra, độ dài của tơ đao có điểm khác thường.

Hắn đã định quyết chiến cùng nàng, dĩ nhiên cũng tìm hiểu rất nhiều về thứ vũ khí đó, nhưng lúc này …
Phía đuôi của tơ đao, vết cắt vẫn như mới.

Ra là vậy, thì ra là vậy.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao hai lần rơi vào thế hiểm, thứ thần binh diệu khí này chỉ lưu lại trên người hắn hai vết cắt nhàn nhạt.

Trước lúc lâm trận, nàng cắt đứt một tấc tơ đao.
Xung quanh mọi người nhỏ giọng nghị luận, công lao trừ tặc lần này cuối cùng vẫn thuộc về Giang gia.
Hai ngày sau, Giang Thanh Lưu đem người đến Hàn Âm cốc lập lại bia công danh, hắn cầm Trảm Nghiệp kiếm đã gãy tự tay khắc _ võ lâm chính đạo tại đây diệt trừ dư nghiệp Hàn Âm cốc Bạc Dã Cảnh Hành.
Phía dưới là một dòng chữ nhỏ: Minh chủ Giang Thanh Lưu, ngày x tháng x năm x.
Trở lại Trầm Bích sơn trang, Giang Thanh Lưu trước tiên đến gặp Chu thị.

Chu thị vẫn nhắm hai mắt, mắt thấy đã sức tàn lực kiệt.

Giang Thanh Lưu đứng bên giường bà, một hồi lâu mới nói: “Tôn nhi …!đã tru diệt Bạc Dã Cảnh Hành.”
Chu thị mở mắt, nhích tay bảo hắn lại gần.

Giang Thanh Lưu đi tới, Chu thị với tay sờ lên mặt hắn: “Vong phu đã bị xóa tên khỏi gia phả, ta cũng không tính là người của Giang gia nữa.

Sau khi ta chết, đừng chôn ở tổ lăng Giang gia.”
Giang Thanh Lưu gật đầu, Chu thị thở dài: “Ta mệt rồi, rời đi.”
Hắn vừa bước khỏi tiểu viện của Chu thị, phía sau đã có thị nữ hớt hải chạy đến: “Tộc trưởng, Thái phu nhân …!đi rồi.”
Ba ngày sau, Giang Thanh Lưu phát tang cho Chu thị, tuân theo di mệnh, không chôn cất trong tổ lăng Giang gia.

Giang Thanh Lưu chọn một ngày lành hạ huyệt, nơi chôn cất rất gần với nơi chôn di cốt của Giang Ẩn Thiên.

Có điều nơi hoang vu hẻo lánh, cỏ dại đã mọc thành rừng.

Xương khô cho chó gặm, cố nhân sao cảm được cố âm.
Thân thể Giang Thanh Lưu càng ngày càng sa sút, những năm này tuy có nhiều nữ nhi lọt mắt xanh, nhưng hắn không tái hôn.

Năm Giang Mai Hồn được năm tuổi, thiên phú tập võ đã triển lộ kinh người.

Dù là chiêu thức gì, chỉ cần thấy qua đã nhớ rõ.

Tiếc rằng phương diện đọc sách quả thực vô cùng be bét.
Sáu tuổi đã phải đổi qua rất nhiều giáo tập tiên sinh, nhưng vẫn chữ đực chữ cái.

Một hôm Giang Thanh Lưu dạy nó viết chữ “sách” tốn hơn canh giờ, tức quá quăng bút bỏ đi.

Giang Mai Hồn sợ hãi đuổi theo: “Cha ..”
Giang Thanh Lưu bực quát: “Đừng có gọi ta là cha!”
Giang Mai Hồn cúi đầu đứng một bên, lắp bắp gọi: “Đại chất tử …”
Giang Thanh Lưu: “…”
Lúc Giang Mai Hồn lên bảy, từ biên tái truyền đến một tin đồn, có thiếu niên hành tẩu ở biên tái gặp được một kỳ nhân, hỏi xin danh tính, đáp rằng: Bạc Dã Cảnh Hành.

Nghe tin, thân thể Giang Thanh Lưu mới thoáng chuyển biến tốt hơn, vài lần muốn đi ra biên tái, nhưng Giang Mai Hồn còn chưa an tâm, Giang gia sự vụ lại chồng chất, hắn không cách nào bứt ra được.
Giang Mai Hồn mười tuổi, lập hôn ước cùng nữ nhi của Mai Ứng Tuyết – Mai Thiên Thiên.

Mai Thiên Thiên rất hay qua lại Trầm Bích sơn trang, nữ hài tính liệt như lửa, khiến cho trên dưới Trầm Bích sơn trang thêm phần náo nhiệt.
Giang Mai Hồn mười lăm tuổi, một thân võ nghệ đã đủ kinh hãi giang hồ.

Nhưng phương diện văn vở quá thực không lời diễn tả, một bài thơ hai năm vẫn đọc chẳng ra hồn.
Giang Mai Hồn mười bảy tuổi, chính thức cưới Mai Thiên Thiên làm thê tử.

Mai Thiên Thiên tài hoa xuất chúng, xuất khẩu thành thơ.

Hai người cả ngày xiên xẹo nói móc, gà bay chó sủa.
Giang Mai Hồn mười chín tuổi, đứa con đầu tiên được sinh ra, là một nam hài.

Giang Thanh Lưu đặt tên Giang Lộ Bạch.

Đường đã dọn, liệu có đợi thấy người về?
Giang Mai Hồn hai mươi tuổi, Giang Thanh Lưu muốn giao lại sự vụ Giang gia, nhưng thằng nhãi này ngu dốt bất kham, không có một thân võ nghệ thì chẳng còn gì cứu vớt.
Giang Mai Hồn hai lăm tuổi, Giang Thanh Lưu muốn đi ra biên tái, nhưng Giang Mai Hồn phân phối lương thưởng không thích đáng, khiến một chi tộc tức giận đòi bứt ra, Giang Thanh Lưu lại phải ở lại trấn an.
Năm hai tám tuổi, đứa con thứ hai sinh ra, Giang Mai Hồn tự tác đặt tên là Giang Lộ Dũng.

Mai Thiên Thiên nổi trận lôi đình, phu thê cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng Giang Thanh Lưu phải sửa lại thành Giang Lộ Hàm.
Giang Mai Hồn hai chín tuổi, Giang Thanh Lưu bệnh tật qua đời tại Trầm Bích sơn trang.
Cả đời bận lòng tái ngoại, cả đời chẳng thể một lần đến nơi.
Giang Mai Hồn hai mươi chín tuổi, giống như trưởng thành trong một đêm.

Theo nguyện vọng của phụ thân, tự mình tìm đến Kinh Vân sơn.

Sợ người ở Kinh Vân sơn biết mình là hậu nhân Trầm Bích sơn trang, còn cải trang danh tính.

Nhưng lúc đến nơi, chỉ thấy trên núi một mảng hoa cỏ rực rỡ, hai đứa đồng tử một bên đang đùa nghịch.
Một lão phụ nhân tuổi tầm ngũ tuần thấy có người đến, bước ra nghênh đón.

Giang Mai Hồn hỏi: “Nơi này, có phải có một vị Bạc Dã Cảnh Hành …!tiền bối?”
Phụ nhân quan sát hắn, hắn cũng tự hiểu ý khai danh: “Tại hạ là Trầm Bích sơn trang Giang Mai Hồn.”
Phụ nhân cười ôn hòa: “Lệnh tôn khỏe chứ?”
Giang Mai Hồn thành thực đáp: “Gia phụ đầu năm đã rời dương thế.”
Nét cười trên mặt phụ nhân ngưng lại, bà nhẹ giọng: “Người ngươi muốn tìm, chưa từng đến tái ngoại.

Lúc sắp ly biệt, nàng dặn phu quân ta lấy danh nghĩa của nàng hành tẩu, đừng để cố nhân đau buồn.”
Giang Mai Hồn nghĩ nghĩ, cuối cùng hỏi: “Bà là ai vậy?”
Phụ nhân gọi hai đồng tử quay lại, cười nhẹ: “Ta sao, ta khuê danh Vãn Thiền.”
— —— —— —— —— —— —— ——–
Trong địa lao sâu thẳm ánh sáng mờ mờ, không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, ẩm ướt.

Một nam hài đuổi theo thỏ hoang, giương cung ngắm bắn vài lần đều bị trượt, không rõ thế nào mà đuổi theo vào tận sâu trong địa đạo.

Cậu mới chỉ sáu, bảy tuổi nhưng người trông gác địa lao lại hết sức cung kính: “Thiếu chủ, nơi này không phải chỗ ngài nên vào, xin ngài hãy quay về đi.”
Tiểu nam hài có chút bất mãn: “To gan! Nơi này là Trầm Bích sơn trang, Thái gia gia nói về sau toàn bộ sơn trang đều là của ta, có chỗ nào ta không được vào chứ?”
Tuy cậu ít tuổi nhưng bộ dáng đã có mấy phần uy phong, khiến người trông gác có chút khó xử.

Bỗng trong màn tối tờ mờ sâu trong địa lao, có một giọng nói truyền đến: “Tiểu oa nhi, lại đây đi.”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng bình thản, giống như mang theo một sức hút thần bí.

Tiểu nam hài đẩy tên thủ vệ, ngó nghiêng xung quanh rồi đi vào, chỉ thấy nơi phòng giam ở trong cùng, có một người tóc rối bù, chân tay đều bị khóa chặt bằng sắt nặng.

Mà con thỏ của cậu đang nằm gọn trong tay cái người kỳ quái kia.
Cậu nghiêng đầu, lần đầu tiên gặp thấy con người quái dị như vậy, nhưng ánh mắt lại không hề sợ hãi, mà ngập vẻ tò mò: “Ngươi là ai? Sao lại ở trong sơn trang của ta?”
Người đó nở nụ cười quái dị: “Lão phu là giang hồ đệ nhất cao thủ của cao thủ của cao thủ, Bạc Dã Cảnh Hành.”
Tiểu nam hài hừ lạnh, ra dáng ông cụ non: “Ta đọc sách ít nên ngươi định lừa ta chắc? Đâu có cao thủ nào lại tự mở miệng xưng mình là cao thủ? Mà, ở đâu lại có cao thủ xấu như ngươi? Thái gia gia Giang Ẩn Thiên của ta mới là giang hồ đệ nhất cao thủ!”
Người đó nghe vậy, nhổ toẹt khinh bỉ: “Giang Ẩn Thiên là thá gì.

Ngươi chạy đi bảo ông ta, Bạc Dã Cảnh Hành trong địa lao trốn thoát rồi, xem ông ta có sợ tiểu ra quần không?”
Tiểu nam hài chẳng quan tâm tới thỏ hoang nữa, hì hục bốc hai nắm đất ném vào người bị giam: “Ngươi tự đi mà khoác lác!”
Người đó cũng không giận: “Ngươi cứ thử mà xem.”
Tiểu nam hài nhìn con thỏ trong tay nàng, ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt: “Ngươi đưa con thỏ cho ta trước, ta sẽ tin lời ngươi, mang cho ngươi đồ ăn ngon, phụng dưỡng ngươi tuổi già.”
Lời đã nói, nhưng chẳng làm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.