Đọc truyện Nợ Hồng Nhan – Chương 58
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng ngày càng gần lại, cuối cùng phe Giang Thanh Lưu cũng đuổi được lên thuyền.
Mục tiêu quan trọng nhất của họ tất nhiên là giải cứu Tô Hạnh Nhi.
Có người đi về phía khoang hàng, phát ra một loạt tiếng động.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Bạc Dã Cảnh Hành lập tức nằm thụp người xuống, quệt máu chảy trên sàn thuyền của Lan San Khách lên cổ mình.
Quả nhiên những tên tiến vào đều là người Hồ, nghe giọng nói có vẻ tầm mười sáu, mười bảy tên.
Chúng nhìn thấy ba thi thể nằm trong phòng, sững người sửng sốt.
Tiếng chân bước dần trở nên hỗn loạn, Bạc Dã Cảnh Hành thừa dịp bọn chúng mất cảnh giác, đảo mắt liếc qua.
Tổng cộng mười bảy tên người Hồ đang áp giải một cô nương bị trói chặt tay chân – Tô Hạnh Nhi?
Nàng ta xuất hiện ở đây giữa lúc này, là chuyện nàng không hề ngờ tới.
Đằng sau bỗng có người cao giọng, không ai khác ngoài Giang Thanh Lưu: “Buông nàng ta ra.”
Lúc này trong đám người Hồ có một tên nhận ra thân phận tên người Hồ khi nãy, tên đó hô to: “Ô Linh Mộc tướng quân !”
Bạc Dã Cảnh Hành giờ mới biết danh tính của tên vừa nãy, hóa ra gã còn là một tướng quân.
Xung quanh là hơn chục tên địch, nàng lại không có vũ khí trong tay.
Vết thương trên ngực đang rỉ máu, phải kết liễu bọn chúng một cách nhanh gọn, nhưng nàng không thể nắm chắc khả năng.
Một khi để lọt sơ hở, chúng sẽ giết chết Tô Hạnh Nhi.
Nàng không thể đánh cuộc, bởi một khi Tô Hạnh Nhi chết, chiến cục sẽ không thể nào cứu vãn.
Đó cũng là lý do tại sao Giang Thanh Lưu không dám manh động.
Lúc này Giang Thanh Lưu cũng liếc thấy ba thi thể trên đất, hắn thậm chí không dám mở to mắt nhìn Bạc Dã Cảnh Hành.
Bởi hắn biết không thể để những chuyện bên ngoài ảnh hưởng, hắn tự nhủ phải tỉnh táo.
Mục tiêu vẫn còn tại trước mắt, những việc khác phải tạm gác sang bên.
Nhưng cánh tay cầm kiếm của hắn lại run rẩy, hắn cố giữ chặt chuôi kiếm, không để kẻ địch nhìn thấy sơ hở.
Bọn người Hồ kề đao trên cổ Tô Hạnh Nhi, dùng tiếng Hán cứng ngắc nói: “Để chúng ta đi, bằng không công chúa phải chết!”
Giang Thanh Lưu vừa lùi lại từng bước, vừa ngầm ra hiệu với đám Mai Ứng Tuyết và Tạ Khinh Y lặn xuống nước – một khi cần thiết, đục ván dìm thuyền!
Nếu thuyền đã đắm, người Hồ sẽ không thể đem Tô Hạnh Nhi đào thoát.
Hai bên đều nhất mực quan sát từng động tĩnh của đối phương, bỗng dưng Bạc Dã Cảnh Hành nhích nhích ngón tay, ra hiệu cho Giang Thanh Lưu.
Giang Thanh Lưu tuy vẫn đang cố không chú ý tới nàng nằm trên đất, nhưng có vẻ rõ ràng, điều đó là vô khả năng.
Nàng vừa ra động tác nhỏ xíu, hắn đã chú ý tới.
Bạc Dã Cảnh Hành chỉ chỉ sang Tô Hạnh Nhi, rồi quay sang phía hắn đếm, ba ngón, hai ngón, một ngón ….!Nàng vụt người, lấy tốc độ nhanh như chớp, tay cong lại thành trảo, vung về đỉnh đầu tên người Hồ đứng cạnh Tô Hạnh Nhi!
Chỉ trong một chiêu, tên Hồ đã mất mạng.
Sau đó ngay lập tức, đẩy cơ thể hắn ta chắn trước người Tô Hạnh Nhi, còn mình thì kéo Tô Hạnh Nhi ngã về phía sau.
Tô Hạnh Nhi hốt hoảng thét lên, có một người đang ôm sát nàng ta.
Mà phía trên hai người còn bị một cái xác đè lên!
Những tên người Hồ khác sôi máu, lập tức rút đao ra chém tới, cái xác đỡ được vài mũi, Bạc Dã Cảnh Hành tay không cản đao, rách một vệt lớn.
Giang Thanh Lưu và Mai Ứng Tuyết, Cung Tự Tại cũng lập tức xông đến.
Giang Thanh Lưu vừa xuất chiêu đã đẩy lui toàn bộ địch, sau đó hắn vung tay quăng tới một vật.
Đỏ tươi lấp lánh, còn gì khác ngoài tơ đao của nàng?
Bạc Dã Cảnh Hành có thần khí trong tay, nhưng không vội đại sát tứ phương.
Nàng đẩy đẩy Tô Hạnh nhi: ” Tô gia oa nhi, ngươi không đứng dậy là đè chết lão phu đó.”
Tô Hạnh Nhi lập tức ngồi dậy, lúc này nàng ta mới nhận ra người bên dưới là nam tử, lập tức vừa thẹn vừa giận, vung tay sang tát! Bạc Dã Cảnh Hành giữ chặt tay nàng ta, không thèm so đo: “Con bé này đúng là không biết phải trái!”
Tô Hạnh Nhi mới kịp nhìn kỹ, thấy nàng tuy mặc áo giáp, nhưng mặt mũi tinh xảo, khóe miệng khẽ nhếch mang vẻ lả lướt.
Vừa giống một mỹ nam ẻo lả, lại vừa giống nữ nhân.
Nàng ta rút lại cổ tay bị Bạc Dã Cảnh Hành giữ: “Ngươi là nam hay nữ?”
Bạc Dã Cảnh Hành tất nhiên chẳng thèm để tâm nàng ta: “Dìu ta đứng dậy.”
Tô Hạnh Nhi lập tức phát hỏa: “Dám sai bản công chúa dìu ngươi sao? Ngươi biết bản công chúa là ai không? Ta bảo cha ta chém đầu ngươi!”
Bạc Dã Cảnh Hành dở khóc dở cười: “Dìu ta dậy, lão phu không đứng nổi.”
Lúc này Tô Hạnh Nhi mới thấy ngực nàng đang rỉ máu, có lẽ ban nãy khi ngã xuống, nàng lấy tay chống đất nên vết thương lại càng rách toạc.
Nàng ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nghĩ đến chuyện đó vẫn còn biết áy náy, vội lại gần dìu Bạc Dã Cảnh Hành đứng dậy.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không động thủ tấn công, chỉ nắm chặt tơ đao, để Tô Hạnh Nhi dìu đi.
Thương vong bên phe Giang Thanh Lưu không ít, hơn ba trăm người giờ chỉ còn sáu, bảy chục, nhưng cũng đủ dư dả để đối phó với đám người Hồ.
Những tên người Hồ này hung hãn vô cùng, chúng liều mạng, võ lâm cũng phải cật lực.
Tô Hạnh Nhi ghé sang phía Bạc Dã Cảnh Hành, yên lặng nhìn bên ngoài.
Chỉ thấy đám người Hồ đã tan đàn rã đám, nàng ta tò mò hỏi: “Các người là ai vậy?
Bạc Dã Cảnh Hành đáp bừa: “Người của triều đình, dẫn ngươi đi tìm cha ngươi đó.”
Tô Hạnh Nhi không tin: “Binh sĩ của triều đình sao có thể lợi hại như vậy? Ngự Lâm quân còn đánh không lại các người nữa ý.
Các người là đại hiệp đúng không?”
Ánh mắt nàng ta lấp lánh như sao trời, Bạc Dã Cảnh Hành nghĩ nghĩ: “Cũng coi như vậy đi.”
Đang nói chuyện, đã có kẻ xông tới.
Hắn ta còn chưa đến gần, tia đao đã bắn lên chém ngang mặt.
Tô Hạnh Nhi quay sang Bạc Dã Cảnh Hành, chỉ thấy sau lưng nàng là những tia hồng quang vun vút, người đó còn chưa động, tên người Hồ đã ngã nhào xuống đất, cổ họng phát ra những thanh âm rên rỉ.
Tô Hạnh Nhi lập tức tỏ ra chân chó: “Ngươi lợi hại quá a! Ta bái ngươi làm thầy nha?!”
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Không nhận.”
Tô Hạnh Nhi trợn mắt: “Ngươi dám không nhận? Ta bảo cha ta chém đầu ngươi!”
Bạc Dã Cảnh Hành vươn tay xoa xoa đầu nàng ta, lại có kẻ khác xông tới, nàng để Tô Hạnh Nhi lui ra sau người, tơ đao phóng tới, tất cả đều là sát chiêu.
Tô Hạnh Nhi tuổi nhỏ nhưng không hề sợ hãi: “Ngươi nhận ta làm đồ đệ đi ! Ta cho ngươi nhiều tiền! Để cha ta kiếm cho ngươi một chức quan cũng được!”
Một lát sau, toàn bộ đám người Hồ đã bỏ mạng.
Mọi người đều thở phào nhẹ gan, Tô Hạnh Nhi đứng giữa đám máu thịt be bét cao giọng: “Các ngươi ai võ công cao nhất, ta bái người đó làm thầy!”
Tạ Khinh Y cười nhẹ: “Sao cô lại muốn bái sư chứ?”
Tô Hạnh Nhi cao giọng đáp: “Cha ta từng nói, kẻ nào xâm phạm non sông xã tắc, tất phải giết! Hồ tộc, Khương tộc, Tiên Ti tộc, bao nhiêu thế lực, ông ấy sao mà giải quyết hết được? Ta phải học được tuyệt thế thần công, giúp ông ý bảo vệ lãnh thổ.”
Mấy người đều cười, Giang Thanh Lưu bước tới bên Bạc Dã Cảnh Hành, thấy ngực nàng đã thấm đãm máu, mi hắn nhíu lại.
Đảo mắt lại thấy thi thể Lan San Khách trên đất, cuối cùng quyết định không hỏi: “Ta có đem thuốc.”
Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên không khách khí với hắn: “Đưa ta một ít, loại tốt vào, nếu không chỉ sợ không cầm nổi máu.”
Thuyền không có người lái, may là bên bờ sông đã có môn phái võ lâm phái người viện trợ.
Buổi tối, mọi người đều được đưa về Bá Đao môn trong Hắc Thủy thành.
Tiếp đãi vô cùng tử tế, nhưng tất nhiên Bạc Dã Cảnh Hành không muốn phung phí thời gian ở nơi này.
Giang Thanh Lưu cũng biết thế, nhưng hai người đều không phản đối.
Bạc Dã Cảnh Hành không phản đối, vì nàng biết mình không đi nổi nữa.
Giang Thanh Lưu không phản đối, vì hắn biết nàng đã mệt quá rồi.
Đêm tối nghỉ lại Bá Đao môn, đương nhiên Giang Thanh Lưu và Bạc Dã Cảnh Hành không xếp chung một phòng.
Dù nếu không phải nể mặt hắn, Bá Đao môn cũng không đời nào tiếp đãi Bạc Dã Cảnh Hành.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không để tâm chuyện đó, lúc nha hoàn dẫn về phòng, nàng còn bận hỏi tình hình ở kinh đô.
Tiếc là Hắc Thủy thành cách Kinh đô xa vạn dặm, ở đây chỉ nghe được vài ba tin đồn đãi, sao có thể cập nhật tình hình chi tiết?
Đèn vừa thắp, Giang Thanh Lưu đã mang thuốc trị thương thượng hạng qua, phòng của Bạc Dã Cảnh Hành không có ai hầu hạ.
Hắn dứt khoát vận công đun nước, lau người cho nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không khách khí, y phục cứ thế từng lớp từng lớp cởi ra, hắn nhìn không chớp mắt, lực đạo trên tay cũng không hề ngừng lại.
Liên tục nửa tháng rong ruổi, ngay cả tắm cũng chẳng mấy khi tử tế.
Một đường gió bụi máu huyết, có thể tắm nước ấm một phen như vậy, chẳng khác nào thiên đường.
Bạc Dã Cảnh Hành nhắm mắt, thi thoảng nghe Giang Thanh Lưu nhẹ giọng: “Nhấc tay, nhấc chân …”
Hắn tỉ mỉ lau rửa cho Bạc Dã Cảnh Hành, rồi đút nàng uống Yên Chi lộ.
Bạc Dã Cảnh Hành ở trên ngựa nửa tháng, giờ mới được nằm xuống giường, chớp mắt đã ngái ngủ.
Giang Thanh Lưu ngồi bên cạnh, nhìn nàng không chút phòng bị chìm vào giấc ngủ say.
Đoàn người ở lại Bá Đao môn ba ngày, ba ngày nghỉ ngơi hồi sức, những khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi của các vị đại huyệt cũng dần lấy lại vẻ nho nhã, phong lưu.
Sau đó không để kéo dài, mọi người nhất tề hộ tống Tô Hạnh Nhi đi Tây Bắc, giao tận tay đại tướng quân Tô Ngư Tiều.
Dọc đường Tô Hạnh Nhi hứa hẹn phong quan cho rất nhiều người, còn thưởng vàng bạc, khiến ai ai cũng vui vẻ.
Lúc đưa nàng ta đến cổng quân doanh, Giang Thanh Lưu tự mình tiễn nàng ta xuống ngựa, Tô Hạnh Nhi vẫn còn chút thất vọng: “Các ngươi không muốn thứ gì thật sao?”
Giang Thanh Lưu chỉnh lại vạt váy giúp nàng ta, nhẹ giọng đáp: “Cô biết vì sao chúng ta cứu cô không?”
Tô Hạnh Nhi gật đầu: “Bởi vì cha ta là đại tướng quân Tô Ngư Tiều quyền cao chức trọng.”
Giang Thanh Lưu gật đầu: “Bỏ bốn chữ quyền cao chức trọng đi là được rồi.”
Tô Ngư Tiều lão tướng quân nhận được tin từ binh sĩ báo lại, lúc ra đến cổng nghênh đón, mọi người đã đi hết.
Chỉ có ái nữ đang đứng một mình.
Không một chút trầy thương.
Quay lại Kinh đô, hành trình rõ ràng thong thả không ít.
Tuy vẫn còn nuối tiếc chuyện Âm Dương đạo, nhưng truy đuổi người Hồ nửa tháng, tiễn Tô Hạnh Nhi đi Tây Bắc một tháng, lại trở về Kinh đô, Vệ Kiêu đã sớm cao chạy xa bay, có vội cũng chẳng ích gì.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi trên xe ngựa, xe tất nhiên của của Giang gia.
Nàng rất chú ý điều dưỡng thân thể mình, đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Tề Đại tự mình đánh xe cho nàng, không phải vì Giang Thanh Lưu đặc biệt săn sóc, mà là vì những người khác không ai chịu nhận.
Đi qua Thất Túc trấn, Giang Thanh Lưu bỗng nói: “Ta có việc muốn gặp Thái nãi nãi, dừng xe lại đây đi.”
Tề Đại dừng xe bên đường lớn, ngay cạnh chính là Trầm Bích sơn trang.
Bạc Dã Cảnh Hành dựa vào thành xe, không biết bao lâu, bên ngoài vọng lên tiếng cười đùa.
Nàng vén rèm xe, chỉ thấy bên ngoài thị nữ đang ôm một đứa bé mập mạp, đi thẳng về phía Giang Thanh Lưu.
Đứa bé ê a vung tay, nghịch tóc của thị nữ, lại nghịch con sư tử đá bên cổng.
Bên ngoài trời đang lạnh, Giang Thanh Lưu phất tay với thị nữ, thị nữ liền ôm đứa bé quay lại vào trong.
GIang Thanh Lưu bước lên xe ngựa, Tề Đại vung roi, sơn trang dần bỏ lại phía sau.
Bạc Dã Cảnh Hành hạ rèm xe, hiểu tại sao Giang Thanh Lưu muốn dừng xe lại.
Khóe môi nàng khẽ nhếch: “Đã lớn như vậy rồi.”
Giang Thanh Lưu đương nhiên biết điều nàng đang nói: “Trẻ con đều lớn rất nhanh.Thoáng chốc đã bắt đầu biết đi, biết nói.”
Bạc Dã Cảnh Hành lại ngả người dựa vách xe: “Giờ nghĩ lại …!khi trước không ăn nó, cũng tốt.”
Giang Thanh Lưu nhẹ nhàng cầm tay nàng, bốn mắt nhìn nhau, lại là một màn im lặng.
Hắn chầm chậm kề sát, khe khẽ đặt môi lên cánh môi nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành không cự tuyệt, môi chạm môi, hơi thở hắn sạch sẽ mang theo hơi lành lạnh.
Hai người cứ thế lặng lẽ hôn, không một cử chỉ nào khác.
Nếu chân tình chỉ như tòa lầu giữa không trung chới với, xin cho ta mộng tưởng thân này tại tiên cung, dù chỉ là trong giây khắc.
Ngày đến Kinh đô, đã là rằm tháng hai.
Đào hoa mơn mởn, gió lay.
Người của Mai gia ở Bất Lão thành vẫn đang vây gác Phù Vân đài, Thánh thượng vài lần muốn chen tay, nhưng không rõ vì sao, vẫn không tỏ rõ thái độ.
Đám người Giang Thanh Lưu trong lòng đều hiểu rõ _ các phe phái trong triều đình, hẳn có không ít người bất mãn với Tự Tại yêu đạo, lúc này nhân cơ bỏ đá xuống giếng.
Tin đồn bên ngoài càng ngày càng ác liệt, khiến Thánh thượng chần chừ ra tay.
Cùng Bạc Dã Cảnh Hành quay lại Phù Vân đài, Vệ Kiêu đã sớm không rõ tung tích.
Nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều vật chứng buộc tội Âm Dương đạo.
Còn có một người vẫn luôn vì Âm Dương đạo bào chế đan dược …!Phạm Tố Tố.
Lúc Bạc Dã Cảnh Hành bước vào Lâm Tiên các, bên người nàng ta có ba nam thiếu niên trẻ tuổi.
Nàng ta đeo mạng, vẫn không chịu để lộ dung nhan.
Bạc Dã Cảnh Hành tiến tới, nàng ta vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đại sư huynh.”
Bạc Dã Cảnh Hành giống như chưa hề có màn phản bội khi trước, nàng ta vẫn là nàng ta của ba mươi ba năm trước, Phạm Tố Tố vô ưu vô lo của Hàn Âm cốc.
Nàng hướng nàng ta giang tay: “Tố Tố, lại đây.”
Phạm Tố Tố run rẩy cất bước, nhào vào ngực nàng, bật khóc: “Sư huynh …!ta một mực đợi huynh, đợi rất lâu rất lâu, nhưng huynh không đến, huynh chẳng bao giờ đến!” Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ lưng nàng ta: “Ta biết.”
Phạm Tố Tố khóc không thành tiếng: “Nơi đó vừa tối đen vừa dơ bẩn, ta sợ hãi vô cùng …”
Bạc Dã Cảnh Hành vuốt ve tóc nàng ta: “Không sao cả rồi.”
Phạm Tố Tố lại khóc một hồi, rồi vẫy tay bảo ba thiếu niên đi tới trước mặt Bạc Dã Cảnh Hành: “Sư huynh, bọn chúng …” Giọng nàng ta dần nhỏ xuống, Bạc Dã Cảnh Nhìn nhìn kỹ ba nam tử trẻ tuổi.
Một hồi, Phạm Tố Tố mới đè giọng mở miệng: “Đại sư huynh …!ta không muốn bán đứng huynh.
Nhưng ta biết, huynh sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”
Bạc Dã Cảnh Hành liền hiểu: “Chúng là con của muội sao?”
Phạm Tố Tố một tay kéo vạt áo nàng, giọng cầu xin: “Đại sư huynh, đời này ta cầu huynh vô số lần, mỗi lần huynh đều đáp ứng.
Lúc này, ta chỉ cầu xin huynh một lần cuối, buông tha cho bọn chúng, đại sư huynh.
Chuyện năm đó, bọn chúng không biết gì cả.”
Bạc dã Cảnh Hành buông tay, gió thổi vạt áo nàng phần phật.
Nước mắt Phạm Tố Tố đã ướt đẫm mạng che: “Đại sư huynh, ta cầu xin huynh.”
Bạc Dã Cảnh Hành khom người dìu nàng ta dậy: “Đừng khóc.”
Phạm Tốt Tố nắm chặt tay nàng: “Đáp ứng ta!”
Ruốt cuộc nàng mở miệng: “Các ngươi đi thôi.”
Ba nam thiếu niên trẻ tuổi, hai người độ hai mấy tuổi, một người trông chỉ chừng mười bảy, mười tám.
Lúc này cả ba đều nhìn sang Phạm Tố Tố, có chút lưỡng lự.
Phạm Tố Tố gật đầu, ba người do dự bước khỏi Lâm Tiên các.
Mang theo Phạm Tố Tố rời khỏi Phù Vân đài, Giang Thanh Lưu vẫn đang chờ một bên, Bạc Dã Cảnh Hành bước đến chỗ hắn: “Sai người đưa Tố Tố đưa về chỗ ta ở.”
Giang Thanh Lưu liền để Tề Đại đi, đợi người đi khuất, hắn mới mở miệng: “Để ta nói một câu với đám Ứng Tuyết, ba nhi tử của Vệ Kiêu …”
Bạc Dã Cảnh Hành xoay người bước đi, chỉ để lại một chữ hời hợt: “Giết.”
Người của Giang Thanh Lưu và Mai Ứng Tuyết tìm ra được vô số bằng chứng phạm tội ở Phù Vân các, khiến Thánh thượng cũng phải long nhan đại nộ.
Tội chứng chất cao như núi, vị Thánh thượng đêm ngày tơ tưởng đắc đạo thành tiên, bất tử bất lão kia cuối cùng cũng phải hạ chỉ, đầu tiên tước đoạt danh hào Tự Tại thượng sư, phế truất chức vị Quốc sư, dán bảng truy nã.
Nhưng mấy tháng thời gian đã đủ dể Vệ Kiêu biến mất không còn tung tích.
Biết đi đâu mà tìm?!
Bạc Dã Cảnh Hành lại giống như không hề thất vọng, Giang Thanh Lưu có chút hiểu nàng: “Ngươi đoán ra được hành tung của Vệ Kiêu rồi sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành không đợi hắn đã tìm tòi hết mấy lượt địa cung Âm Dương đạo.
Giang Thanh Lưu biết nàng muốn tìm manh mối sư môn nên cũng phái người trợ giúp.
Lật tung cả tòa địa cung vẫn không kiếm được tăm tích một ai.
Cuối tháng ba, Giang Thanh Lưu chuẩn bị trở về Trầm Bích sơn trang.
Trước khi đi, hắn hỏi Bạc Dã Cảnh Hành: “Mọi chuyện đã xong xuôi, mối thù của Thái gia gia ta cũng nên đến hồi kết thúc.”
Bạc Dã Cảnh Hành trái lại không hề mảy may: “Ta chưa tìm được người muốn tìm, chuyện sao đã xong được? Cứ đợi đã.”
Cho đến một đêm đầu tháng tư, Bạc Dã Cảnh Hành đang yên ngủ, đột nhiên có người tiến đến.
Nàng chống người dậy, thình lình một mũi kiếm từ ngoài lớp màn lụa phóng tới.
Bạc Dã Cảnh Hành chưa kịp nhìn kĩ, hai ngón tay giữ thân kiếm, ngăn nó lại: “Đã trễ thế này, không ngủ đi lại muốn làm gì?”
Bên ngoài màn lụa vang tới giọng của Phạm Tố Tố mang đầy phẫn nộ, thù hận: “Ngươi giết chết bọn chúng! Ngươi đã đáp ứng ta rồi mà!” Bạc Dã Cảnh Hành cũng không quá bất ngờ: “Tố Tố, dù ta có đáp ứng, vong linh các đồng môn của Hàn Âm cốc chúng ta có thể đáp ứng hay không?”
Cách màn lụa, Phạm Tố Tố khóc tức tưởi: “Nhưng chúng đều là con của ta! Ta sinh ra chúng, nuôi dưỡng chúng hai mươi mấy năm!”
Bạc Dã Cảnh Hành vừa định đáp lại, thình lình phía sau Phạm Tố Tố có một người nhảy ra, chĩa mũi kiếm đâm đến.
Một kiếm này hệt như xà độc, vừa nhanh vừa hiểm.
Bạc Dã Cảnh Hành đang ngồi trên giường, rất khó tránh thoát.
Lúc này nàng có một lựa chọn _ nắm lấy mũi kiếm của Phạm Tố Tố, chỉ cần kéo nhẹ, Phạm Tố Tố sẽ chắn trước người nàng, nàng hoàn toàn có thể tránh được mũi kiếm.
Nhưng tại giây khắc đó, Bạc Dã Cảnh Hành lại với một tay giữ đầu Phạm Tố Tố, đoạt kiếm của nàng ta đỡ chiêu.
Nhưng vẫn chậm một bước, mũi kiếm của dối phương đã cứa một đường trên cổ nàng.
May là nàng đã kịp trở tay dùng màn lụa xoắn lấy thân kiếm của đối phương, khiến tốc độ của y chậm lại, rồi vung kiếm xuất chiêu, khiến y đành phải lùi bước.
Vết thương ở cổ tuy chảy nhiều máu, nhưng không phải chỗ hiểm.
Người bên ngoài màn đương nhiên sẽ không bỏ cuộc, kiếm trong tay bị kẹt, y bèn vận công xuất chưởng.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng đáp lại bằng chưởng pháp, hai chưởng va chạm làm cả hai người đều thoáng kinh ngạc.
Quả nhiên nội lực của đối phương vô cùng thâm hậu, nhưng cũng là nằm trong dự liệu.
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Là ngươi sao Vệ Kiêu?”
Cách màn lụa, khuôn mặt của Vệ Kiêu chỉ nhìn thấy loáng thoáng.
Hai đòn tập kích của y đã thất bại, y búng đầu ngón tay, một vật màu đỏ tím bắn tới.
Bạc Dã Cảnh Hành dùng Phù Hoa chưởng đỡ lại, chưởng pháp đánh tới khiến vật đỏ tím bắn ngược về phía y.
Vệ Kiêu đành lùi lại hai bước, Bạc Dã Cảnh Hành một tay cầm kiếm, tay còn lại để trên đầu Phạm Tố Tố nhẹ nhàng xoa.
Hai người cứ đối mắt như vậy, một hồi, Vệ Kiêu mở miệng: “Ngươi thực sự là Bạc Dã Cảnh Hành? Quả nhiên ngươi đã trở thành trường sinh bất lão.”
Bạc Dã Cảnh Hành cười gằn: “Đúng vậy, trước đây ta vẫn luôn không hiểu vì sao, giờ xem ra, có vẻ phải cảm ơn ngươi.”
Ánh mắt Vệ Kiêu ánh lên vẻ tham vọng: “Không cần, đợi đến lúc ta ăn quả tim của ngươi, ta mới là người phải cảm tạ.”
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Ngươi nghĩ ngươi còn cơ hội sao?”
Vệ Kiêu ngẩn ra, bất ngờ cửa phòng phía sau bị đá văng, rất nhiều người đứng bên ngoài cửa, đứng phía trước không ai khác ngoài Giang Thanh Lưu.
Vệ Kiêu có phần bất ngờ: “Ngươi đã chờ nhiều năm như vậy để báo thù cho Hàn Âm cốc, cuối cùng lại không định giao thủ với ta sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ nhẹ vai Phạm Tố Tố: “Không giao thủ nữa, ngươi bây giờ cũng là nhân vật có tăm có tiếng, mấy chuyện dễ kiếm công danh như vậy để bọn trẻ làm đi! Chúng ta chiếm hết phong quang như vậy, để thế hệ sau của giang hồ mai một thì không có tốt.”
Vệ Kiêu còn muốn nói, Giang Thanh Lưu đã áp tới, muốn ra chiêu tấn công y.
Bạc Dã Cảnh Hành lại phẩy tay, nhẹ giọng nói: “Tố Tố, vén màn lụa lên đi.”
Phạm Tố Tố vẫn đang nức nở khóc, lúc này đứng dậy, ngoan ngoãn đem màn lụa vén lên.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi dậy, y sam đỏ chói khiến sắc mặt nàng nhìn không tệ: “Cung gia oa nhi, ngươi lên trước đi.”
Cung Tự Tại đứng một bên ngẩn người, nhưng lập tức lấy lại thần hồn, tuốt kiếm: “Vệ Kiêu, Cung mỗ thay mặt những kiếm khách quá cố bị Âm Dương đạo sát hại thỉnh giáo ngươi!”
Vệ Kiêu nhếch miệng cười, người của Giang gia và Mai gia đã vây xung quanh y, y không hề vội vã, xoay người đoạt lấy thanh kiếm của người phía sau: “Bằng ngươi cũng dám xin thỉnh giáo ta sao?”
Một kiếm của y vung ra, Cung Tự Tại đã cảm nhận được sự chênh lệch, kiếm pháp đó vô cùng bình thường, không lấy gì đặc biệt nhưng góc độ và lực đạo đó khiến cho hắn phải chật vật tránh né.
Không nghi ngờ gì, giao thủ cùng cao thủ như vậy có thể rút ra được vô số kinh nghiệm thực chiến.
Còn Vệ Kiêu cũng có điểm e ngại _ tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành, lời đồn rằng nó có thể lấy mạng người ta trong vô hình.
Y quả thực không dám buông lỏng.
Cung Tự Tại đối kiếm với y được ba chục chiêu liền lộ ra dấu hiệu thất bại.
Bạc Dã Cảnh Hành đúng lúc này nhón chân nhảy lên, chặn giữa đường mũi kiếm của Vệ Kiêu, xong xuôi lại lùi lại, rồi quay sang Mai Ứng Tuyết một bên: “Mai gia oa nhi lên đi.”
Mai Ứng Tuyết đã sớm khó mà kìm nổi hứng phấn, vừa nghe vậy liền vung kiếm chĩa đến.
Bạc Dã Cảnh Hành quay lại trên giường, đắp chăn nằm xem.
Mai Ứng Tuyết và Cung Tự Tại cũng gần tương đương nhau, nhưng Cung Tự Tại hành tẩu giang hồ nhiều năm hơn, nếu bàn về kinh nghiệm ứng chiến vẫn mạnh hơn mấy phần.
Mai Ứng Tuyết khi nãy đã được quan sát một trận giao thủ, cũng có một chút hiểu được đường kiếm của Vệ Kiêu, vậy nên miễn cưỡng đỡ thêm được mấy chiêu.
Hắn gục ngã ở chiêu thứ ba mươi hai, lưỡi kiếm đã sắp quẹt đứt cổ hắn, ngay lúc này tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành vụt ra, Vệ Kiêu đành thu kiếm về đỡ, buông tha Mai Ứng Tuyết.
Một chiêu của Bạc Dã Cảnh Hành quả nhiên vẫn không hề mai một, nàng thu lại tơ đao: “Thanh Lưu, ngươi lên.”
Hai chữ “Thanh Lưu” nàng trịnh trọng nói khiến Giang Thanh Lưu có một cảm giác đặc biệt, giống như tuyệt đối không thể để mọi người thất vọng.
Hắn nâng kiếm tiến lên, Vệ Kiêu giao thủ vài đường với hắn liền buông một câu: “Ngươi mạnh hơn hai bọn chúng một chút.”
Giang Thanh Lưu cũng không đáp lại, kiếm pháp hư thực biến ảo thi triển trong tay hắn, sinh động lưu loát hệt như nước chảy mây trôi.
Bạc Dã Cảnh Hành đôi lúc sẽ chỉ điểm: “Ảo có thể là thực, thực có thể là ảo, nếu đã nắm rõ kiếm pháp thì đừng để ý đếm kiếm chiêu.”
Kiếm của đối phương, chiêu nào là thực, chiêu nào là ảo? Chiêu nào là để ép hắn tiến vào góc, chiêu nào là để lợi dụng không gian trong phòng chật hẹp, nàng không nói rõ, nhưng từng chiêu từng chiêu đều phân tích.
Giang Thanh Lưu và Vệ Kiêu giao chiến hơn sáu mươi chiêu, rốt cuộc cũng rơi vào thế hiểm.
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn xuất tơ đao, kịp thời tương trợ hắn.
Rồi lại lui đao, nhường chỗ cho Giang Thanh Lưu tiếp tục.
Vệ Kiêu nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không cách nào không đề phòng nàng.
Giang Thanh Lưu cứ như vậy, sau nhiều lần lâm vào thế yếu, dần dần cũng theo kịp được tiết tấu của Vệ Kiêu.
Hắn cũng bắt đầu dự đoán được đường kiếm thực ảo của Vệ Kiêu.
Hắn giao thủ với Vệ Kiêu càng lúc càng lâu, đến chiêu thứ 120, suýt một chút nữa đã chém rách được tay phải của y.
Trên trán Vệ Kiêu dần thấm mồ hôi, Bạc Dã Cảnh Hành cười ha hả: “Vệ Kiêu à, bộ xương già này của ngươi sắp để lót chuồng cho bọn trẻ rồi.”
Vệ Kiêu cắn răng, thình lình y áp sát tung một chưởng liều mạng tới Giang Thanh Lưu! Giang Thanh Lưu biết nội lực mình không bằng y, đành giương kiếm đỡ chưởng, người bị văng ra hơn trượng.
Vệ Kiêu không muốn đánh lâu, xoay người định rời đi.
Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành đã bao giờ có phong độ quân tử: “Cung gia oa nhi, Mai gia oa nhi, xem nãy giờ có rút được gì chưa?”
Mai Ứng Tuyết và Cung Tự Tại cũng đã sớm ngứa ngáy, lúc này đồng loạt vung kiếm tung đến.
Giang Thanh Lưu phía sau cũng trở kiếm xông tới, Vệ Kiêu nhất thời ba mặt thụ địch _ còn thêm Bạc Dã Cảnh Hành đang nhìn chằm chằm như hổ rình.
Nhưng có vẻ Bạc Dã Cảnh Hành không mấy để tâm y, nàng cúi đầu nhìn Phạm Tố Tố đang tựa trong ngực mình: “Không phải muội vẫn luôn muốn đi tái ngoại sao? Tìm lại các đồng môn rồi đi đi.”
Khuôn mặt Phạm Tố Tố ẩn dưới lớp mạng che: “Sư huynh …”
Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ giọng thở dài: “Sư huynh sẽ không trách muội, muội cũng đừng tốn công oán hận sư huynh.
Lấy ơn báo oán, vậy lấy gì báo ơn? Y tạo nghiệp, nên phải nhận lấy quả thôi.”
Ba người Giang Thanh Lưu vây chiến Vệ Kiêu, đương nhiên dần chiếm được lợi thế.
Lúc này Vệ Kiêu có muốn thoát ra chạy trốn cũng khó mà được.
Phần thắng ngày càng nhỏ, bỗng hai mắt Vệ Kiêu đỏ hằn lên, y thét một tiếng lớn, xương khớp toàn thân lạch cạch xoay chuyển.
Ầm một tiếng, cơ thể y hóa thành làn khói đen bốc lên, giữa không trung chỉ còn lại kiện áo bào, lãng đãng rơi xuống đất.
Bao nhiêu người như vậy nhưng không một ai hiểu rõ, một người đang sống sờ sờ như vật sao có thể đột ngột biến mất, trên đát chỉ còn lớp y phục.
Đám người Giang Thanh Lưu lập tức quay sang Bạc Dã Cảnh Hành đang nằm trên giường, nàng cũng không mấy ngạc nhiên: “Đừng nhìn lão phu, lão phu đâu phải thần thánh mà biết y dùng thứ tà ma đạo pháp gì?”
Giang Thanh Lưu quay sang sai người truy đuổi, còn lo rằng Vệ Kiêu đang núp lùm quanh đây, sai một nhóm người ở lại.
Đúng lúc này, bên ngoài vang tới một giọng cười, Giang Thanh Lưu vừa nghe đã đoán ra_ Khổ Liên Tử.
Mọi người chạy ra, chỉ thấy Khổ Liên Tử đứng ngay cổng viện, một người dưới đất chỉ lộ ra phần đầu, nhưng mặt y đen thủi.
Y vươn trảo hướng tới Khổ Liên Tử, con ngươi lộ ra tơ máu hằn đỏ.
Người phía trước hoàn toàn không biết lấy một chiêu võ công, y chỉ cần nhấc tay cũng đủ giết lão cả ngàn lần.
Nhưng tay y chỉ kịp chạm đến được vạt áo của lão.
Khổ Liên Tử quá rõ ràng với độc tính của dược vật, lão cười ha hả: “Cốc chủ nhà ta đã sớm đoán ra ngươi muốn chạy, đất trong viện đã rải sẵn kịch độc rồi.
Một khi chạm phải, độc dược sẽ thâm nhập tim phổi.
Ngươi sắp thành tiên thật rồi Vệ Kiêu ạ.”
Hai bên trái phải lão lại xuất hiện hai bóng người, là Thủy Quỷ Tiêu và Xuyên Hoa Điệp.
“Cốc chủ quả nhiên dự liệu như thần, ta và Thủy Quỷ Tiêu trà trộn vào cạnh tên yêu đạo này, tiết lộ chuyện Cốc chủ có Ngũ Diệu thần châu giúp trường sinh bất lão cho y biết, y đã không kiềm chế được, chui đầu vào rọ!” Xuyên Hoa Điệp hào hứng chạy vào phòng ngủ, đang định khoe công, nhìn một vòng xung quanh mới thấy một người bị thiếu: “Cốc chủ, sư phụ ta đâu?”
Bạc Dã Cảnh Hành vẫy tay, ý bảo hắn lại gần.
Hắn đi tới, nàng nhè nhẹ sờ đầu hắn.
Xuyên Hoa Điệp đột ngột im bặt, kỳ thực kẻ sống trên đầu mũi đao, đã sớm phải quen với sinh tử thất thường của chốn giang hồ này.
Thậm chí, chưa chắc đã để lại được một thứ di ngôn, di vật cho người còn sống tưởng niệm tới.
Cứ tưởng mình đã nghĩ thông, nhưng lúc đến lượt người thân thiết nhất bên cạnh mình, ai có thể giữ được bình tĩnh?
Khổ Liên Tử kéo Vệ Kiêu từ dưới đất lên, độc tính quá mạnh, lão còn phải mang hai cái bao tay mới dám đụng vào Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu không thể mở mồm được nổi, Giang Thanh Lưu nhìn sang Bạc Dã Cảnh Hành: “Xử trí thế nào?”
Bạc Dã Cảnh Hành bước tới gần y, lấy ra hai viên Trường Sinh hoàn, để Khổ Liên Y ép y nuốt.
Khổ Liên Tử bóp miệng y, nhét Trường Sinh hoàn, lại thêm một bầu rượu.
Men rượu khiến tác dụng phát huy rất nhanh.
Vệ Kiêu thân trúng kịch độc, lúc này đã không thể động đậy.
Bạc Dã Cảnh Hành lấy một miếng vải lót tay, truyền vào người y một đạo nội lực, dược liệu hoàn toàn ngấm: “Những người trong Hàn Âm cốc năm đó, còn ai sống?”
“Hàn Âm cốc …” Ánh mắt Vệ Kiêu dần dần mê muội, mất đi tiêu cự, “Hàn Âm công tử, Diệp Đinh Lan, Khưu Cố Tân …” y chầm chậm nói ra những cái tên quen thuộc.
Hai mắt Khổ Liên Tử lóe lên, Khâu Cố Tân chính là sư phụ của lão, dược sư của Hàn Âm cốc năm xưa.
Chưa đợi Vệ Kiêu nói hết, lão đã hỏi: “Bây giờ bọn họ ở đâu?”
Vệ Kiêu máy móc lặp lại câu hỏi của lão, sau đó mở miệng: “Bọn họ …!bị giam tại …!Ngũ đại môn phái.
Bạc Dã Cảnh Hành giam tại Trầm Bích sơn trang, Hàn Âm công tử giam tại Thất Túc kiếm phái …!Diệp Đinh Lan, Khâu Cố Tân ở Thiếu Lâm …”
Những cái tên bị nhắc đến khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây là ..
chuyện gì đang xảy ra?!
Vệ Kiêu lại chầm chậm nói: “Để phá giải bí mật của Ngũ Diệu tâm kinh, Ngũ đại môn phái mỗi bên sẽ tập trung nghiên cứu một bộ tâm pháp.”
Vì vậy mọi người đều hiểu.
Tại sao Thất Túc kiếm phái lại muốn tiêu diệt Kinh Phong ổ? Dĩ nhiên là bởi Kinh Phong ổ đã nhận ủy thác điều tra Âm Dương đạo, vậy họ điều tra thứ gì? Thứ đó hẳn phải có quan hệ rất lớn tới Thất Túc kiếm phái, mới khiến Bách Lý Từ Sở tự thân xuất mã, tàn sát toàn bộ người trong môn phái.
Sau đó một chữ cũng không khai, chỉ có thể tự sát để bảo toàn bí mật.
Tại sao Giang Ẩn Thiên nhất định phải bắt Giang Thanh Lưu phân rõ giới hạn cùng Bạc Dã Cảnh Hành? Nguyên nhân không hoàn toàn chỉ bởi lòng thù hận.
Mà vì ông ta biết, huyết thù của Bạc Dã Cảnh Hành không thể tách khỏi dính líu với Giang gia, vậy nên ông ta không tiếc cả tính mạng ép buộc Giang Thanh Lưu, để hai người chĩa mũi kiếm về nhau.
Một khi sự thật Ngũ đại môn phái cấu kết cùng Âm Dương đạo bị truyền đi, tất cả danh dự sẽ trở thành con số không.
Bạc Dã Cảnh Hành ngước đầu nhìn Giang Thanh Lưu, Giang Thanh Lưu cảm thấy có phần bất an: “Ngươi sẽ không định tìm đến báo thù cả Ngũ đại môn phái đâu chứ?”
Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay: “Gọi chủ sự của Ngũ đại môn phái họp lại, lão phu có chuyện thương lượng.”.