Bạn đang đọc Nợ Em Một Hạnh Phúc – Chương 3
Nếu không thực sự cần
thiết thì cô tuyệt đối không dễ dàng mở miệng nói chuyện với anh ta. Khác với
sự im lặng khi phối hợp với tính cách thích yên tĩnh của anh lúc trước, giống
như là đang giận dỗi … một người đần độn hơn nữa cũng có thể nhận ra điều này.
Đã được một tuần rồi phải
không nhỉ? Ngày hôm qua đi khám lại, bác sĩ nói tình trạng phục hồi của anh rất
tốt, cơ bản có thể tự làm mọi việc, tuy nhiên cần lưu ý không mang vật nặng,
tránh cho tay trái chịu áp lực lớn.
Đương nhiên cũng không
quên khen cô mấy câu, nói là cô biết cách chăm sóc. Một cô gái đức hạnh như
thế, nếu không lấy về làm vợ quả thật là uổng phí …
Mỗi lần nghe thấy những
câu nói như vậy, mặc cô dù đã mệt đến tê người, vẫn có thể thoải mái hùa theo:
“Vâng vâng vâng, nếu ngày nào đó tảng đá có hình người này thông suốt, nhất
định sẽ mời bác uống rượu mừng.”
“Thật sao? Vậy bác đây
nên mừng bao nhiêu tiền?”
“Nói đến tiền mừng thì
làm tổn thương tình cảm quá, cháu còn phải trả lễ làm bà mối cho bác đây!”
“Vậy bác chữa lại lời nói
lúc đầu, cậu nhóc này bị thương rất nghiêm trọng, nặng đến nỗi phải có người
chăm sóc 24/24, chưa nảy sinh tình cảm thì vết thương chưa lành được.”
“… Quá muộn rồi, bác vừa
nói là một tuần, cháu đã nghe rõ!”
“Vậy cháu nên hỏi cậu
nhóc họ Quan này xem cậu ta có muốn cưới cháu hay không?”
“Hừ hừ, dội nước lạnh lâu
quá sẽ bị cảm, cháu đâu phải không thức thời như thế.”
Đằng trước nói đủ thứ
chuyện, cái tên đang ngồi cho y tá bôi thuốc vẫn duy trì một nét mặt không thay
đổi, chỉ khi nghe đến ba chữ “dội nước lạnh” thì lông mày thoáng giật nhẹ, liếc
cô một cái.
“Mỹ nhân xinh đẹp như
cháu cặp với cậu ta mà cậu ta còn không vừa lòng, không lẽ muốn tiên nữ trên
trời sao?”, bác sĩ thấy lạ liền bất bình thay cô, “Đừng lo Tiểu Lăng, phòng
khám của chúng tôi có mấy thanh niên tài năng tuấn tú, tiền đồ rộng mở, để bác
giới thiệu cho cháu, cho thằng nhóc kia phải hối tiếc mà đi treo cổ.”
Thực không hiểu nổi ai
mới là bệnh nhân, cô còn quen với bác sĩ hơn anh. Vừa mới đây đã tiến triển đến
giai đoạn “bác thế này”, “Tiểu Lăng thế kia”. Ngược lại, anh dường như thất bại
khủng khiếp.
Vẫn như lúc trước, anh
trầm mặc không nói, tùy bọn họ không coi ai ra gì mà “nói chuyện”, thật ra là
đang… nói xấu anh.
Như thường lệ, sau khi đi
khám với anh, về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Tắm rửa xong, cô mở ngăn
kéo bàn theo thói quen, tìm bản ghi chép đã ngả màu.
Nó đã trở thành một phần
trong cuộc sống của cô, ngày nào mà không đọc một đoạn là cảm thấy thiếu thiếu,
không thể ngủ được, cho dù một tháng nay, cô đã thuộc làu làu nội dung.
Không thể giải thích được
nguyên nhân, cô đọc văn bản, đến đọc tâm tình, thậm chí sâu hơn, có thể cảm
nhận được cảm xúc sâu sắc nhất của một chàng trai. Từng chút một, chút một,
ngày qua ngày, càng bị hấp dẫn.
Mới đầu là bị tình cảm
sâu đậm của anh ta làm cho cảm động, rồi sau đó, những bi thương trong tình cảm
ấy đã tác động đến cảm xúc của cô, cuối cùng là tự nhiên đau lòng, thấy không
đáng cho anh ta, tức giận vì sao cô gái kia lại không nhận ra tấm chân tình của
anh.
Cô từ tò mò đến khát
vọng, hy vọng đến một ngày có thể gặp được người con trai này.
Cô rất muốn nói với anh,
cô gái kia không biết mình may mắn thế nào, có thể được anh yêu thương là điều
hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì cô hiểu, anh đã dùng tất cả bản thân mình
để yêu trọn vẹn một người.
Lục cả ngăn kéo, không
thấy bản ghi chép quen thuộc kia, cô tự hỏi phải chăng đã cất ở chỗ khác, nhưng
tìm hết trong phòng đều không có, cô bắt đầu nóng nảy.
Phòng ngủ, phòng làm
việc, phòng khách, khắp các tầng lầu đều đã tìm qua hết, thậm chí còn kinh động
đến quản gia đang ngủ.
“Bản ghi chép như thế
nào? Rất quan trọng sao?”, thấy cô sốt ruột như vậy, quản gia cũng biết đây
không phải là chuyện nhỏ.
Rất quan trọng sao? Cô
ngẩn ra.
Quan trọng ở chỗ nào? Cô
nói không nên lời. Nếu không quan trọng, cô cần gì phải vội vàng như vậy, tìm
khắp mỗi ngóc ngách trong nhà cũng phải tìm được?
Khi cô nghe nói hôm nay
không biết em trai cô đang xé cái gì gấp máy bay thì cô nhanh chóng chạy vào
phòng Lạc Diệc Khải, nhìn thấy bản ghi chép ngả màu đã không còn nguyên vẹn,
cơn tức giận không hiểu từ đâu bộc phát.
Trước đây chưa từng nổi
nóng với em trai, kể cả khi nó nghịch ngợm làm hỏng máy tính của cô, làm hỏng
báo cáo cô đã mất công chuẩn bị suốt 2 tuần, bất kể nó phá phách thế nào đi chăng
nữa, thật sự chưa bao giờ khiến cô giận, nhưng lúc này đây cô thật sự đã phát
hỏa!
“Không phải chị đã bảo em
là không được động vào nó sao? Tại sao em không nghe lời? Em có thể một ngày
không gây chuyện được không?”
Đứa em trai đang lơ mơ
ngủ bị cô quát đến giật mình tỉnh giấc, sợ hãi nhìn cô.
Trên thực tế, cô cũng bị
chính mình dọa đến.
Bình tĩnh lại, ngay cả cô
cũng không thể tin vào phản ứng dữ dội vừa rồi của mình, cô thậm chí không biết
bản thân lại để ý đến vậy.
Tâm trạng không tốt này
vẫn duy trì đến ngày hôm sau, ngay cả cái người được mệnh danh là pho tượng có
hình người không có cảm xúc kia cũng nhận ra áp lực từ cô.
“Dường như tâm trạng của
Tiểu Lăng rất tệ, tốt nhất hôm nay anh đừng trêu vào cô ấy”, cô gái ở cửa hàng
cảnh báo anh.
Quan Nghị lấy làm lạ mà
ngước mắt lên, anh thường chọc tức cô sao? Rõ ràng… anh đâu có làm gì đâu! Tại
sao tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy như vậy?
“Cô ấy… làm sao vậy?”,
chưa kịp suy nghĩ, câu hỏi đã bật ra khỏi miệng.
“Anh cũng quan tâm đến cô
ấy? Tôi cứ nghĩ rằng anh là một người không có lương tâm chứ!”
Tự chuốc lấy nhục. Phát
hiện ra điều ấy, anh lại giữ im lặng.
Chị Vương nửa đùa nửa
thật nói: “Chắc là “cái kia” đến rồi. Cậu biết không, trung bình mỗi tháng phụ
nữ sẽ có một lần cảm xúc không ổn định”.
Kì sinh lý? Ý là cái này
sao?
Đi vào phòng bảo trì,
thấy cô ôm bụng ngồi trong góc, trông cô thực sự không có tinh thần.
Trước kia, cô giống như
ánh mặt trời nhiệt tình chiếu rọi, làm cho mọi thứ xung quanh dường như ấm áp
hơn. Cho dù cách thức ở chung của họ luôn là im lặng nhưng anh cũng không thể
xem nhẹ cảm giác hiện diện mạnh mẽ của cô. Hiện tại trông cô như vậy, thực sự
thấy không phù hợp chút nào.
Cô biết anh đứng đấy,
liếc nhìn anh một cách vô cảm: “Làm gì?”
Đứng ở cửa không vào, ánh
mắt như là chưa từng quen biết cô vậy… À không, cô đính chính, cô nghi ngờ rằng
đến tận bây giờ, anh ta vẫn coi cô là người xa lạ.
“Chị Vương hỏi cô có muốn
ăn bánh kẹp không?”, ngừng một lát, nhân từ nói thêm với cô hai câu: “Mua ở con
phố đằng trước, nghe nói ăn rất ngon.”
“Không, tôi ăn không
vào”. Không chịu dụ dỗ, tiếp tục yếu ớt.
Anh định mở miệng, nhưng
lại thôi, xoay người đi làm công việc của mình.
Mười phút sau, anh vô
tình ngẩng đầu, vẫn nhìn thấy một dáng người cuộn mình ngồi trong góc.
“Cô…”
Nghĩ đến anh có chuyện
muốn nói, ngẩng đầu lên phát hiện anh đã đi ra ngoài.
Cô không để ý đến, lại
rầu rĩ nằm úp sấp trên bàn.
Sau vài phút, một thanh
chocolate Kim Toa xuất hiện trước mặt cô.
“Anh làm gì vậy?”, cô
không nghĩ rằng ngày hôm nay pho tượng này bỗng bị sét đánh, đột nhiên phải
lòng cô, đưa sôcôla để thổ lộ.
“Tôi nghe nói… “cái kia”
đến, ăn một ít sôcôla sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Cái gì?” Đầu cô thấy lơ
mơ, còn chưa hiểu gì cả.
“Kì sinh lý.”
“Sinh…”, cô bị sặc, “Anh,
anh, anh…”, trợn mắt nhìn anh ba giây, rồi lại nhìn thanh sôcôla. Anh nghĩ cô
đau bụng do kì sinh lý, thế nên mua sôcôla cho cô?
Im lặng một lúc, cô chợt
bật cười nắc nẻ.
“Cô không phải trong kì
sinh lý, đau bụng?”
“Tôi sinh, sinh… Ha ha,
ha ha ha….”, bây giờ cô cười đến đau bụng. Nhìn anh ta ngày thường lạnh lùng
không nói lời nào, không nghĩ tới khi tỏ ra quan tâm cũng rất có tiềm lực!
Cười đủ, cô lau lau nước
mắt ở khóe mắt, “Oh, tôi không nghĩ anh cũng sẽ quan tâm đến tôi đấy!”, cô vẫn
tưởng anh thấy cô chướng mắt, chỉ ước cô sớm rời đi.
Anh xấu hổ, quay đi,
không thích bị người khác trêu đùa.
Khóe miệng vẫn nở nụ
cười, cô bóc vỏ thanh sôcôla, tâm tình chán nản đã tốt lên một chút. Bình
thường người này có vẻ lạnh lùng vô tâm, thế nhưng cách thức thể hiện sự quan
tâm cũng rất độc đáo, hành động bất ngờ làm cho người khác dở khóc dở cười
nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Thì ra anh ta cũng không phải là người
không có trái tim, coi như không uổng công cô làm trâu làm ngựa trong thời gian
này.
Thanh sôcôla này làm cô
cảm động hơn tất cả những bức thư tình hay quà tặng mà cô nhận được trước đây,
mặc dù thật ra cô không thích ăn sôcôla.
Yên lặng, yên lặng, yên
lặng…
Lặng lẽ sửa xong hệ điều
hành cho một cái máy tính, phát hiện cô không chạy ra tranh việc như trước đây,
anh lấy làm làm lạ mà ngước mắt lên, thấy cô lại thất thần.
Nếu không phải cơ thể
không khỏe, vậy thì rốt cuộc cô làm sao vậy?
“Lạc Thải Lăng?”, ánh mắt
anh hoang mang cùng thắc mắc.
“Ai da, tôi không sao
đâu, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi”. Cô thở dài, tự cổ vũ
tinh thần, lấy bản ghi chép đã ngả màu từ trong túi ra.
Sau lần đấy, cô tìm lại
hết từng chiếc máy bay giấy lớn nhỏ, cố gắng ghép chúng lại với nhau. Nhìn bản
ghi chép bị tàn phá, cô có một cảm giác… rất buồn bã. Luôn luôn cảm thấy rằng,
nó thể hiện tâm ý của một người con trai, tình cảm đáng quý như vậy nhưng lại
không được quý trọng. cô cảm thấy thật có lỗi với người đó, cảm thấy mình với
cô gái kia cũng không khác nhau là mấy, đang hủy hoại, giẫm đạp lên trái tim
của anh ta…
Tôi xin lỗi…
Tận đáy lòng, cô âm thầm xin
lỗi người đó.
Mãi cho đến sau này, cô
càng đọc thì càng hiểu lòng anh, tâm tình của anh. Thậm chí cô có thể khẳng
định, anh sẽ không hy vọng bất cứ một ai nhìn thấy bản ghi chép này, đột nhập
vào thế giới nội tâm yếu ớt của anh, bị kẹp vào trong đống sách, lưu lạc vào
trong hiệu sách cũ chỉ là một sai sót.
Cô vốn nghĩ rằng, nếu
ngày nào đó may mắn gặp được chủ nhân của bản ghi chép này, cô sẽ đem nó cùng
với cả tình yêu của anh để trả lại, nhưng bây giờ thì…
Kìm nén tâm trạng tội
lỗi, cô vuốt cho từng trang bằng phẳng, cẩn thận mà dán lại.
Biểu hiện của cô thật sự
rất giống với một đứa trẻ bị uất ức, Quan Nghị đi ngang qua bên cạnh cô, không
khỏi dừng chân lại. “Cái này…”
“Hả!”, đột nhiên lên
tiếng làm cô giật mình, tờ giấy bị rơi xuống, anh rất tự nhiên khom người nhặt
lên giúp cô, tầm mắt lơ đãng nhìn vào một điểm, anh chợt sửng sốt.
“Đưa tôi, cám ơn”, không
để ý đến sự khác thường của anh, cô lấy tờ giấy lại, tiếp tục chăm chú dán.
Anh ngẩn ra, cả buổi trời
mà không có hành động gì.
Một phút, rồi ba phút
trôi qua…
Anh thốt ra những âm
thanh khàn khàn: “Cô… cái kia…”
Nhìn chằm chằm vào tờ
giấy để trên mặt bàn, biểu hiện của anh có chút không tự nhiên, nhưng lúc này
cô lại không có lòng dạ nào mà để ý tới.
“Có chuyện gì sao?”
Muốn nói lại thôi cả nửa
ngày trời, cuồi cùng lại nuốt vào trong. “Không…”. Anh bước đi, lại liếc khẽ cô
một cái.
Tuy rằng sau đó không nói
chuyện với nhau nữa, nhưng thỉnh thoảng có thể cảm giác được ánh mắt của anh
lướt qua, vô tình bị cô bắt được vài lần. Bị người ta nhìn như vậy, chỉ cần
không phải người chết đều có thể nhận ra, nhưng cô cũng chưa tự kỷ đến mức cho
rằng anh đột nhiên phải lòng cô.
Vậy là thế nào? Anh bị
trúng tà sao?
“Có phải là anh muốn nói
cái gì không?”, cô trực tiếp hỏi rõ.
“Ừ… Cái kia…”, từ vẻ mặt
của cô có thể thấy, dường như cô rất trân trọng bản ghi chép kia, mỗi một động
tác đều thật cẩn thận. “Tâm trạng không tốt của cô… và cái kia…”, chỉ chỉ bản
ghi chép vô cùng thê thảm… có liên quan?
“Cái này đại diện cho tấm
chân tình của một người, không ai có quyền làm hỏng nó, có thể anh không tin,
nhưng đối với tôi mà nói, nó không đơn giản chỉ là một bản ghi chép bình
thường”. Hiểu nhầm ý tứ trong biểu tình quái lạ của anh, cô xua tay: “Nói với
anh làm gì cơ chứ… Quên đi, anh sẽ không thể hiểu được!”
Anh không nói nữa, chỉ
chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Anh thực sự không ngờ cô
lại nói như vậy, hơn nữa còn dùng thái độ trân trọng để đối xử với một bản ghi
chép không bắt mắt.
“Anh ta sẽ không để ý”.
Lời nói không qua suy nghĩ bỗng bật ra.
“Cái gì?”
“Tôi nói, cô dùng tấm
lòng trân trọng như thế để đối xử với nó thì anh ta sẽ không để ý hình thức bên
ngoài thế nào. Tựa như ý nghĩa của bản ghi chép này, không nằm trong một vài tờ
giấy, bởi ý nghĩa là vô hình!”
“Hả?”, đây được coi là an
ủi sao?
Không kịp phân tích vẻ
mặt của anh, anh đã quay người, ôm lấy CPU đã sửa xong ra khỏi phòng bảo trì.
“Này…”. Gì chứ, đã nói
với anh ta là không được bê vật nặng, anh ta vẫn không nghe!
Quên đi, dù sao trông anh
đã tốt hơn nhiều, cô ở đây dường như rất dư thừa.
Cô quyết định hết tuần
này thì thôi, nếu chắc chắn anh không gặp vấn đề gì, cô sẽ không đến làm phiền
anh nữa.
Dù sao thì anh ta hoàn
toàn rất tốt, còn vui vẻ vì được thanh tĩnh!
———-
Cô thật sự nghĩ như vậy,
cũng tương đối xác định, đây là lần cuối cùng cô bước vào nơi này, sau đó thì
anh đi đường anh, cô đi đường cô, không ai nợ ai.
Mặc dù… thành thực mà
nói, Quan Nghị là một người tốt, trong khoảng thời gian này cùng tiếp xúc với
nhau, nói lời tạm biệt cũng hơi không nỡ…
Nhưng có câu nói rất
đúng: người tính không bằng trời tính; thêm nữa, kế hoạch không theo kịp những
thay đổi… Điều này có nghĩa là cô nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng ông trời cũng không
để ý cô nghĩ thế nào…
Mà, số phận đã an bài bọn
họ phải bị buộc chặt vào nhau, khó chia lìa, khó xa cách.
Ngày cuối cùng thì tròn
một tháng, cô kết thúc giờ học buổi sáng liền đến đây, chị Vương đã đi ăn cơm,
cả cửa hàng chỉ còn mỗi Quan Nghị.
“Xin chào”, vẫn như cũ,
cô nở một nụ cời thấm vào gan ruột.
Anh thì vẫn chỉ gật đầu
một cái, coi như là chào hỏi rồi lại vùi đầu vào mấy linh kiện điện tử.
Cái gì chứ, người này
nhất định cứ phải khô khốc như vậy sao? Ngày cuối cùng rồi, chả nhẽ không thể
bố thí cho cô vài câu nói sao? Tốt xấu gì cũng giả vờ một chút chứ.
Quên đi, sớm đã biết anh
ta không biết điều, quen là được rồi, không nên so đo nữa. “Này, anh ăn gì
chưa? Có cần tôi mua bữa trưa giúp không?”
Lúc này, anh cả đầu cũng
không ngẩng lên, “Tôi không đói bụng”
“Oh”. Liên tiếp bị bẽ mặt
hai lần, cho dù da mặt cô có làm bằng sắt cũng không dám đưa ra cho anh mài.
Cô biết ý mà ngồi vào
chiếc ghế tựa trong góc, không quấy rầy anh làm việc.
Keng! Thẻ âm thanh rơi
xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ trong không gian yên tĩnh.
Cô nhìn lên, rồi lại trở
về với quyển sách giáo khoa, tập trung để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai.
Rầm! Ổ đĩa CD-ROM chưa
được cài đặt, rơi xuống tạo ra một tiếng vang lớn hơn.
Cô kì quái nhìn anh vài
giây, mới chậm rãi nhìn lại quyển sách, lật trang tiếp theo, tiếp tục xem.
Sau một thời gian… Rầm!
Lần này không có cái gì
rơi, cũng không đụng phải cái gì, bởi vì… bị đụng là anh.
Lạc Thải Lăng buông sách,
nhìn chằm chằm vào cạnh bàn và Quan Nghị đang cau mày xoa eo kia.
Hôm nay anh ta có vẻ
không giống mọi ngày.
Người này làm việc có
tiếng cẩn thận, hôm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện. Rốt cuộc là anh ta bị sao
vậy?
Khóe mắt lặng lẽ nhìn kỹ
anh, anh đã đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, chống lấy lưng ghế mà ngồi xuống,
từ từ uống. Nếu quan sát kĩ hơn một chút, sẽ phát hiện lông mày của anh hơi
chau lại, sắc mặt tái hơn so với bình thường.
Lẽ nào…
Cô bỗng bỏ sách vở sang
một bên, tiến đến nắm lấy bàn tay run rẩy của anh… thật lạnh.
Anh giật mình, “Cô…”
“Đồ ngốc, cơ thể không
thoải mái tại sao không nói?”, tay phải đặt lên trán anh rất tự nhiên, “Bị cảm
rồi phải không? Có sốt không?”
Anh giật mình, quên không
kéo tay cô xuống.
“Nói đi chứ, cứ nhìn tôi
chằm chằm làm gì?”
Người này bình thường rất
kín kẽ, cho dù sinh bệnh cũng không thấy khá hơn, cô thực sự không cảm thấy
ngạc nhiên.
Không thể trông cậy vào
sự giúp đỡ của anh, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, cho sách vở vào túi, ném đồ
của anh cho anh, lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh. “Mặc vào, áo khoác cứ quăng
lung tung, chả trách mà bị cảm lạnh. Có mang bảo hiểm y tế không? Đợi một chút
chị Vương về, chúng ta đi bác sĩ.”
“… Tôi không có cảm.”
“Câm miệng”. Tính tình của
anh thế nào cô còn không biết sao? Lần trước cánh tay thiếu chút nữa bị tàn phế
mà anh vẫn thản nhiên như thiên hạ thái bình. “Anh cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy để
làm gì? Để cho mọi người biết thì xấu hổ lắm sao?”
“Tôi không cố cậy khỏe”,
chẳng qua anh… đã quen một mình mà thôi, không nghĩ sẽ có người cùng anh đối
mặt, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.
Thực ra anh không có cảm
lạnh, chỉ là … đau dạ dày mà thôi.
Ngay cả anh cũng ngạc
nhiên, cô lại có thể phát hiện ra anh không khỏe. Cả một buổi sáng, chị Vương ở
cùng một phòng với anh cũng không hề biết. Cho tới nay cũng chưa có ai nhìn ra,
anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.
Nhưng cô lại biết.
Ước chừng khoảng 15 phút,
chị Vương đã trở lại, cô dùng lý do đơn giản “Có một tên ngốc bị bệnh, em dẫn
anh ta đi khám” rồi liền kéo anh đi, từ đầu tới cuối không cho anh có cơ hội ý
kiến, ngoại trừ khi nghe đến hai chữ “ngu ngốc”, cái miệng có hơi há ra một
chút rồi ngậm lại ngay.
Nhưng mà, sự thật chứng
minh, cô cũng không nói gì sai, người này quả thực là kẻ ngốc.
Biết bác sĩ nói gì không?
Loét dạ dày! Căn cứ vào lời khai nhận tội khi bác sĩ khám bệnh thì anh đã đau
vài lần hơn một tuần nay, đến hôm nay thì dẫn đến xuất huyết nhẹ.
Cô thật sự không thể tin
được lại có người ngu ngốc đến như vậy, coi thường sức khỏe của bản thân đến
thế, nếu hôm nay cô không bắt anh đi khám, chắc anh vẫn tiếp tục trì hoãn… Đây
đúng một tên ngốc chính hiệu mà!
Bác sĩ nhìn vẻ mặt đằng
đằng sát khí của cô, như đang chuẩn bị muốn đánh vỡ đầu anh bất cứ lúc nào,
cười cười nói: “Anh nhìn xem, làm cho người ta lo lắng như vậy, tốt nhất là anh
mau xoa dịu bạn gái mình đi, cô ấy có vẻ rất tức giận.”
Đã quen với việc bị người
ngoài hiểu lầm, cô không có phản ứng gì nhiều, cứ nghĩ anh cũng sẽ làm như
không nghe thấy như bình thường, không ngờ anh lại quay sang nhìn cô, giọng nhỏ
đến mức giống như là tự nói cho mình nghe. “Tôi thường bị đau dạ dày…”
Bởi vì thường xuyên bị
đau, đó là bệnh cũ, nên không để ý đến.
Đây xem như… giải thích
sao?
Cô không biểu hiện sự bất
ngờ ra mặt, lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Lúc trước, khám xong chỉ
đưa anh đến trước cửa nhà rồi đi, người này cực kỳ quái gở, cô chưa bao giờ
trông cậy vào việc bỗng nhiên anh hiểu được đạo lí làm người, mời cô vào uống
một tách trà hay gì đó… Nhưng tình hình hôm nay lại khác, bị tạt nước lạnh thì
cứ tạt đi, cô kiên quyết đưa anh vào nhà.
Sự thật, quả nhiên như cô
dự đoán, anh nói không có thói quen mời bạn đến nhà, rất không quen. Cô giả vờ
không hiểu, bảo anh: “Cùng lắm thì cũng chỉ như ổ chó thôi, tôi đã chuẩn bị
tinh thần.”
Một tháng này cũng không
phải công cốc, cô đã biết cách để đối phó với anh. Chẳng qua anh chỉ không hay
nói chuyện, không hay tranh cãi mà thôi, cũng không thật sự quá lạnh lùng, chỉ
cần cô giả vờ câm điếc, anh sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên, ánh há miệng
định nói, sau đó im lặng.
Cô biết thực ra anh không
có người thân bên cạnh chăm sóc, y theo tính cách của anh thì hẳn là bạn bè
cũng không nhiều, càng không thể có bạn bè thân thiết tới mức sẽ chăm sóc anh
khi ốm đau, bảo cô mặc kệ anh, thật sự là không làm được, nhất là với một tên
ngốc bị xuất huyết dạ dày mà còn tưởng là không có việc gì.
Trên đường về cô mua vài
nguyên liệu nấu ăn đơn giản, cùng anh đi lên tầng, bắt anh mở cửa, thế nên mới
biết anh ở tầng sáu, lại không có thang máy, mới nghe thôi mà chân đã nhũn ra một
nửa. Bình thường đi học, hơn ba tầng là cô đã đi thang máy. Đôi chân đẹp chưa
từng leo một lúc nhiều tầng như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng, bền gan vững chí
hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.
Lần đầu tiên đến nhà anh,
kỳ thực không tệ như cô nghĩ, mặc dù không tính là sáng sủa sạch sẽ, nhưng cũng
không tới mức như ổ chó, ít nhất thì trên nguyên tắc, đồ đạc đều được đặt đúng
chỗ cần đặt.
Có thể nhận ra anh không
được tự nhiên. Có lẽ đúng như anh nói, không để bất cứ ai bước vào nhà mình.
Đối với anh mà nói, đây gần như là một không gian riêng, nên không thể thích
ứng với sự có mặt của người ngoài?
Cô nấu cháo, bắt anh phải
ăn xong, nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi.