Bạn đang đọc Nợ Em Một Hạnh Phúc – Chương 13: Ngoại truyện 1: Là ai nói sẽ bù đắp tất cả?
Mãi cho đến khi đi vào
cửa hàng bánh ngọt, nhận lấy chiếc bánh gato đã được đặt trước, cô vẫn không
hiểu được vì sao lại trở thành thế này.
“Thải Lăng, anh đã đặt
bánh ở cửa hàng bánh ngọt, bây giờ anh đang làm việc nên không đi lấy được, em
đi lấy trước có được không?” điện thoại vừa kết nối, nói qua loa vài câu, quả
thực đem cô đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.
Có người như thế này sao?
Sinh nhật mình, còn phải tự đi lấy bánh ngọt. A, còn nữa, khoản bù thêm, anh
mới chỉ thanh toán tiền đặt cọc, cho nên phần còn thiếu cô sẽ phải tự chi tiền!
Đừng nói là vui mừng hay
gì đó, trên cơ bản người đàn ông này thật sự không hề có thành ý chúc mừng sinh
nhật cô.
Bỏ đi, sớm thấy rõ anh
không phải là một người lãng mạn, vậy nên cũng không trông cậy nhiều lắm. Cô
buồn bực thanh toán nốt tiền bánh, kí nhận vào đơn đặt hàng.
“Oh?” cô gái thu ngân
đang nhìn cô kí tên, bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng nhỏ.
“Có vấn đề gì sao?”
“Chị tên là Thải Lăng?”
cẩn thận xác nhận.
“Tôi tên là Lạc Thải
Lăng.”
“Chờ em một chút” xoay
người chạy hai bước, còn không yên tâm mà quay đầu lại dặn, “Chị đừng đi nhé!”
Cô nàng kì quái.
Chưa rõ có chuyện gì thì
cô gái kia đã từ trong buồng đi ra, trên tay cầm một quyển nhật kí, “Cái này,
là cho chị”.
“Đây là gì vậy?”
“Chị cầm về, đọc sẽ
biết.”
Cái gì nhỉ? Ánh mắt khẩn
thiết của cô gái thu ngân khiến cô sinh nghi, cầm theo bánh ngọt đi ra, vì quá
tò mò nên cô ngồi xuống chiếc ghế ở lối đi bộ, bắt đầu lật xem.
Vừa mới nhìn trang đầu
tiên, cô liền ngây người…
Đây là nét chữ của Quan
Nghị.
Tôi đã từng lặng lẽ yêu
một cô gái, yêu đến mức tôi nghĩ rằng, cả đời này sẽ chỉ yêu mình cô ấy.
Nhưng, con người không
thể đoán trước được điều gì, tôi gặp một cô gái khác, bởi vì tập ghi chép tràn
ngập tình yêu dành cho cô gái kia của tôi… Thôi được, kì thực bên trong cũng
bao gồm cả việc tôi trượt môn Thống kê, chỉ vì không có tâm trạng viết công
thức, định lý cũng chép không đúng…
Tôi biết nhất định bây
giờ bạn đang cười trộm, trong lòng nghĩ: “Thảo nào lại trượt, đúng không?”
Nhưng tôi nói cho nghe,
thật ra không phải như vậy. Việc này kể ra rất dài, không tin bạn có thể đi hỏi
cô ấy… cô ấy tên là Thải Lăng, là người đã vô tình cầm phải bản ghi chép kia.
Sau đó cô ấy liền yêu
tôi… Không cần nghi ngờ ánh mắt của bạn, cũng không cần nghi ngờ mấy tờ giấy
đó, lại càng không nên nghi ngờ thành ý của tôi, bạn không nhìn lầm, chưa
sang trang, lại càng không phải do năng lực biểu đạt của tôi quá kém, thật sự
là tôi thật sự không biết vì sao cô ấy lại yêu mình. Điều kiện của cô ấy tốt
đến mức khiến những người con gái khác phải ghen tị, khiến đàn ông muốn theo
đuổi, mà tôi thì, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Có lẽ, là do bản ghi
chép đầy cảm tính kia, không cẩn thận đã lừa gạt trái tim một cô gái ngây thơ
trong sáng… Tôi đã nghĩ là như vậy.
Cô ấy đã vì tôi rất
nhiều, tôi không muốn nhiều lời nữa, bởi vì tôi muốn nói, có một thằng
ngốc, rõ ràng là đã đặt cô gái luôn bên cạnh mình vào trong tim, hơn nữa còn ẩn
giấu quá sâu, nên đã làm cô ấy tổn thương mà rời đi.
Tôi vì cô gái trước kia,
trả giá sáu năm đơn phương nhưng lại chưa từng làm gì cho người con gái đã trả
giá cho tôi nhiều như vậy, thậm chí đến cả món quà sinh nhật hai mươi tuổi
giành lấy được cũng là thứ mà tôi định tặng cho người khác. Tôi nghĩ, cô ấy
biết, lại thà rằng làm như không biết. Cô ấy chưa bao giờ có một đồ vật gì do
chính tôi tặng, mãi đến khi cô ấy đã mệt mỏi, tôi mới kinh ngạc khi thấy mình
đã phụ cô ấy nhiều thế nào, nợ cô ấy nhiều thế nào, cả ngày lẫn đêm gặm nhắm
tâm hồn, mỗi khi nhớ tới cô ấy, càng đau đớn không thôi.
Vì thế, tôi đã quyết
định từ giờ trở đi, ghi nhớ mỗi một phân tâm tình sau khi cô ấy rời đi, khiến
cô ấy hiểu rằng, trong lòng tôi đang chờ đợi cô ấy như thế nào.
Đây là chuyện thứ nhất
tôi làm vì cô ấy. Nếu bạn gặp một cô gái tên là Thải Lăng, hãy giúp tôi chuyển
cho cô ấy, cho dù trên đời có trăm nghìn người trùng tên nhau, nhưng tôi tin
tưởng có một ngày, nó vẫn sẽ đến tay của chủ nhân thật sự. Lúc trước, một bản
ghi chép tầm thường, đã đem duyên phận của tôi và cô ấy buộc chặt vào
nhau, huống chi là sau khi giữa hai người đã tồn tại duyên nợ sâu nặng.
Tôi cá cược, tình yêu
của chúng tôi.
Ở trang đầu tiên, ghi
chép vài đoạn, cô vội vã lật giở, đọc từng chút tâm tình của anh sau khi cô rời
đi, tựa như lúc trước khi cô vô tình nhặt được bản ghi chép kia, đọc đến tâm
tình yêu say đắm của anh cũng giống như vậy, chỉ khác là, lần này, cô là chủ
nhân của bản ghi chép.
Tầm mắt cô, dừng lại ở
phía cuối trang giấy.
Thải Lăng, là anh phụ
lòng em nhiều nhất, nhưng chưa bao giờ nói với em… Anh yêu em.
Bất kể là bao lâu, anh
sẽ vẫn ở đây chờ em, đợi em quay về, chính miệng nói với em.
Chỉ là, đến khi đó em
còn muốn nghe sao?
“Muốn chứ, đương nhiên là
muốn!” Quả thực rất muốn!
Lạc Thải lăng cười rơi
lệ.
Sửa lại lời nói lúc
trước, người đàn ông này lãng mạn đến khó tin.