Bạn đang đọc Nợ Em Một Hạnh Phúc – Chương 12: Ngoại truyện 2: Lời thừa nhận không thể nói ra
Điện thoại của anh thường
im lặng tới mức khiến người ta nghi ngờ nó bị hỏng. Mãi cho đến khi quen cô gái
ấy, cái điện thoại không biết đổ chuông ấy bắt đầu có “công trạng”.
Anh thích sự thay đổi này
không? Nếu trước đó cô hỏi anh, có lẽ tâm trạng của anh sẽ rất phức tạp. Trên
thực tế, chính anh không thể biết rốt cuộc sự thay đổi này có mang lại niềm vui
hay không. Trước khi anh kịp suy ngẫm vấn đề này thì cô đã trở thành một phần
trong cuộc sống của anh. Vì vậy, mọi chuyện cứ diễn biến, cũng rất tự nhiên
khiến anh cảm thấy ấm áp.
Đúng vậy, anh thích có cô
làm bạn.
Từ thầm lặng một mình đến
gia nhập vào nụ cười ngọt ngào của cô; từ phòng không chiếc bóng đến nắm tay
làm bạn; từ tình bạn tri kỷ đến yêu lúc nào không hay.
Anh yêu cô, thực sự rất
yêu cô.
Nhưng, anh chưa từng nói
ra một lần, bởi vì chính anh cũng không ngờ rằng mình sẽ yêu cô. Anh vẫn nghĩ,
anh đã dành hết tình cảm cho người phụ nữ khác. Đến khi anh nhận ra sai lầm,
anh đã mất cô.
Có lẽ, anh thực sự là một
người thất bại trong tình yêu! Tất cả mọi chuyện giữa bọn họ, đều là cô chủ
động, cũng là cô tranh thủ, quen bắt kịp với bước chân của anh. Khi cô ra đi,
anh thậm chí không biết lúc này mình phải làm gì nữa.
Cứ kết thúc như vậy sao?
Không! Anh không muốn
cùng cô chấm dứt tất cả như thế, anh còn muốn nói với cô: “Anh yêu em!”
Cho dù cô quyết tâm muốn
kết thúc với anh, ít nhất anh cũng nói được, anh cũng có thể dứt bỏ hy vọng.
Xử lý xong chuyện Thiên
Tuệ, tâm trạng dễ chịu hơn bao giờ hết, cuối cùng, anh cũng thể đến bên cô mà
không mang theo gánh nặng.
Từng đưa cô về nhiều lần,
quản gia có vẻ đã quen mặt anh, rất khách khí nói: “Tiểu thư không có nhà, cậu
có muốn vào trong uống trà chờ cô ấy về không?”
Trước kia đưa Thải Lăng
về nhà, chỉ luôn đứng ở cửa nói lời tạm biệt, nhìn theo cô vào nhà, nên đây là
lần đầu tiên anh vào nhà cô.
Anh đón lấy ly trà quản
gia vừa rót, nhẹ nhàng nói cám ơn, mà trong lúc này, có vài lần cảm nhận được
ánh mắt đánh giá của đối phương.
Quản gia không biết giữa
tiểu thư và chàng trai trẻ này đã xảy ra chuyện gì. Cô chưa bao giờ chủ động
bày tỏ tâm tư suy nghĩ của mình, người duy nhất khiến cô có thể tâm sự, chỉ có
Đỗ thiếu gia. Mọi người đều nghĩ rằng cô và Đỗ thiếu gia là một đôi… Vậy chàng
trai này là thế nào? Có thể cảm giác được, tiểu thư rất để ý đến anh ta.
Chuyện tình cảm của lứa
trẻ hiện nay, thật không thể so như năm xưa được nữa. Đúng là làm người ta càng
nhìn càng không hiểu mô tê gì.
Anh vẫn yên lặng ngồi đó,
không nói nhiều lắm, chén trà nóng chuyển sang lạnh, nhưng anh vẫn kiên trì chờ
đến tối muộn.
“Sáng sớm tiểu thư đã
cùng Đỗ thiếu gia ra ngoài, không nói bao giờ sẽ về” không đành lòng cứ để anh
ngồi chờ như thế, quản gia nói vậy.
“Đỗ Phi Vân?” anh ôm lấy
hai má mình, phảng phất cảm giác nhói đau ập đến.
Đỗ Phi Vân đánh rất mạnh,
sự thương tiếc đối với Thải Lăng cũng nhiều như thế, làm sao anh lại không biết
chứ? Quan Nghị không thần kinh, cùng là đàn ông, anh hiểu được cảm giác của Đỗ
Phi Vân.
“Là chính anh tự tước bỏ
tư cách được bảo vệ cô ấy trước, sau này cho dù có người khác thay thế, cho dù
anh có hối hận muộn màng, cũng không có quyền tranh giành” anh vẫn nhớ kỹ, khi
ấy, Đỗ Phi Vân đã nói vậy.
Người đàn ông này, đối
với Thái Lăng rất thật lòng, có lúc anh đã từng nghĩ, Thải Lăng bên cạnh người
đàn ông này sẽ hạnh phúc hơn…
“Bằng không đợi tiểu thư
trở về, tôi thay cậu gửi lời”
Nghe ra được ý tứ khách
khí đuổi khách, anh thức thời đứng dậy, thấp giọng nói: “Vậy làm phiền bác,
cháu sẽ quay lại sau”
———-
Lúc tiểu thư trở về, đã
là rạng sáng.
Thoạt nhìn sắc mặt cô tái
nhợt, được Đỗ thiếu gia dìu vào phòng nghỉ ngơi.
“Tiểu thư…”
“Thải Lăng không được
khỏe, có chuyện gì để khi khác nói sau” Đõ Phi Vân nói, dìu cô về giường, đắp
chăn bông cho cô.
Lời quản gia muốn nói vội
nuốt lại.
Sắc mặt tiểu thư rất kém,
hai mắt sưng lên như đã khóc rất lâu vậy.
Bọn họ… rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?
Nghi vấn trong lòng ông
vẫn không có cơ hội để hỏi, bởi vì mấy ngày này, Đỗ Phi Vân nói tâm tình cô
không tốt, muốn dẫn cô ra ngoài giải sầu, đến một tuần sau mới về, lại nói ra
quyết định bất ngờ là sẽ ra nước ngoài.
Hiện tại tâm tình tiểu
thư thật không ổn định, ban đêm ngủ không an giấc, thình thoảng gào khóc tỉnh
lại, như là mơ thấy ác mộng, ban ngày thường ngẩn ngơ một mình, hốt hoảng không
biết đang suy nghĩ cái gì.
Người biết chuyện có lẽ
cũng chỉ có Đỗ thiếu gia. Cho nên tạm thời cậu ấy chuyển qua đây, làm bạn, chăm
sóc tiểu thư.
“Tiểu thư, cô ấy…”, nghĩ
nghĩ, thay đổi cách nói. “Khoảng thời gian này, có một chàng trai trẻ thường
xuyên đến tìm tiểu thư”
Xoa dịu tâm trạng Thải
Lăng, cho đến khi cô an tĩnh đi vào giấc ngủ, Đỗ Phi Vân nhẹ nhàng đóng cửa
phòng, nhìn về phía người quản gia bên cánh cửa.
Anh không trả lời, xuống
lầu rót chén nước thong thả uống, chẫm rãi đáp: “Tình hình Thải Lăng bây giờ,
ông cũng thấy đó”
“Tôi biết”, ông chủ vừa
ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu không có Đỗ thiếu gia, ông cũng không biết
phải làm thế nào.
“Nếu ông muốn tốt cho
Thải Lăng thì không nên nói chuyện này trước mặt cô ấy” bây giờ cô ấy không thể
chịu nổi dù chỉ một sự kích động nào.
Có lẽ để cô ra nước ngoài
một thời gian cũng là ý hay.
Hộ chiếu, các thủ tục ra
nước ngoài học tập, gần như một tay anh xử lý. Anh cùng cô đi nước ngoài, ở bên
làm bạn với cô nửa năm, cho đến khi cô chắc chắn đã không còn vấn đề gì, mới
yên tâm về Đài Loan.
———-
Đêm cuổi trước khi cô ra
nước ngoài, bên ngoài trời đổ mưa to, những giọt nước mưa đập mạnh vào cửa kính
cửa sổ, mưa lớn làm tinh thần người ta không yên.
Thải Lăng giật mình tỉnh
giấc, mở to đôi mắt trống rỗng.
“Sao vậy, có phải lại mơ
thấy ác mộng không?” Đỗ Phi Vân ngồi bên giường, buông cuốn sách xuống, lấy tay
thay cô lau đi mồ hôi.
Cô lắc đầu: “Không!” Lần
này cô không khóc mà tỉnh lại.
Tay trái, vô thức đặt nên
ngực mình, tâm trạng hoảng loạn không thể giải thích được, nặng nề và chán nản,
cảm xúc hỗn loạn không thể nói nên lời.
“Nhắm mắt ngủ thêm chút
nữa đi, trời còn chưa sáng” giọng nói dịu ấm như rượu lại mang theo sự ôn hòa,
cô nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Em không sao, anh đi ngủ
đi” cô biết, anh lo lắng cho cô nhiều thế nào, mỗi đêm khi cô an ổn ngủ, anh
mới dám ra khỏi phòng.
Đi ra khỏi phòng Thải
Lăng thì thấy quản gia đang thu cái ô ướt bước vào.
Mưa thật to, vừa đi ra
ngoài một lúc, nửa người đã ướt hết. Quay đầu nhìn về cửa lớn, chỉ có thể nhẹ
nhàng thở dài.
Đỗ Phi Vân nhướn mày, như
đã hiểu, đến mở rèm cửa sổ.
“Anh ta còn chưa đi?”
đằng sau quản gia lắc đầu, thở dài chậm rãi đi vào nhà.
Tình yêu của những người
trẻ tuổi, ông thật không hiểu, cũng chẳng quản nổi, lão già này xương cốt đã
chẳng được tốt nữa, phải về phòng nghỉ ngơi thôi.
Đỗ Vân Phi đứng một lúc,
hừ lạnh một tiếng, buông rèm xuống.
Này tính là gì chứ? Lúc
trước không biết quý trọng, khiến cô tổn thương cả tâm hồn và thể xác, giờ đứng
dưới mưa như thế thì có nghĩa lý gì.
Chuộc tội? Sám hối? Không
cần! Thải Lăng không cần, cô ấy đã phải chịu tổn thương, một lời xin lỗi làm
sao có thể bù đắp những vết thương lòng đã gây ra, tốt nhất anh ta không nên
đến tìm Thải Lăng, không nên tổn thương cô ấy nữa.
Đỗ Phi Vân biết rõ, sau
khi Thải Lăng chia tay anh ta, lòng sẽ dần nguội lạnh.
Ngày mai, cô sẽ rời khỏi
Đài Loan, kể từ khi cô quyết định sẽ cho mình một khởi đầu mới, cuối cùng cô ấy
cũng cắt đứt được tất cả, không thể để một sự việc nào quấy rối.
Có lẽ, trong tiềm thức,
anh cũng có chút ích kỷ, anh muốn cùng Quan Nghị đánh cược xem, đánh cược xem
tình cảm của Quan Nghị với thải Lăng, cũng đánh cược xem tương lai của Thải
Lăng có thể chứa một tình yêu mới hay không…
“Tiểu thư cùng Đỗ thiếu
gia ra nước ngoài rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại” dừng lại một
chút, “Có thể một thời gian sau sẽ kết hôn bên đó, cậu sau này… không cần đến
nữa”
Não anh như ngừng lại,
tràn ngập những câu nói đó, mưa tạt vào mặt rất đau, nhưng anh cũng không cảm
thấy gì…
Cô đi rồi, mang theo sự
oán hận với anh mà đi, mà anh, không có cơ hội cứu vãn…
Trước kia, đều là cô chủ
động tìm anh, mà anh chưa một lần tìm cô. Lần đầu tìm cô, mới biết là chuyện
khó khăn thế nào. Cô không ở nhà, điện thoại tắt. Thiếu kinh nghiệm tìm người,
anh không biết cách nào để tìm ra cô, giờ nhận được tin cô trong thời gian ngắn
sẽ không trở lại…
Vì sao? Vì sao không cho
anh một cơ hội? Vì sao không cho anh được cố gắng bù đắp? Vì sao… khi anh muốn nói
những lời đó, lại không thể tìm được người cần nghe?
Bởi vì anh làm tổn thương
cô quá nhiều? Bởi vì anh đã cho cô quá ít ấm áp? Làm cô không bao giờ
nghĩ là anh sẽ đi tìm cô, tiếp tục mối quan hệ này?
Không phải! Anh chỉ tưởng
rằng bọn họ có thời gian, chỉ cần anh xử lý chuyện Thiên Tuệ, anh có thể ở bên
cô, dành tình yêu cho cô, bởi vì cô luôn kiên nhẫn đứng sau chờ anh. Nhưng anh
lại xem nhẹ một điều là sự không trách không hận của cô không phải là vĩnh
viễn, trái tim cứ mãi chờ đợi, đến một ngày cũng mệt…
Anh đã sai, sai lại càng
sai! Đánh giá sai trái tim mong manh của phụ nữ, chưa từng thương tiếc trân quý
nó, làm sao có trách cô không có lòng tin ở anh?
Anh còn nợ cô, rất nhiều.
Ánh mắt đau đớn, nước mưa
tạt vào mắt, rồi chậm rãi chảy xuống. Anh ngẩng đầu, nhìn lại tòa kiến trúc hoa
lệ.
“Chỗ đó, là phòng của em”
Anh nhướng mi, suy nghĩ
đến những câu mà cô dã từng nói.
“Đừng nghĩ quá nhiều, em
đây không phải có ý khiêu khích mời anh đến qua đêm đâu, mặc dù em muốn thế,
nhưng bố em sẽ không cho phép” cô cười haha “Chờ em một chút, nhớ đừng đi nhé”
Cô muốn làm gì?
Anh kì quái nhìn cô, đợi
được cái gật đầu của anh, cô mới yên tâm đi vào cửa, xuyên qua giữa đình, nhanh
chóng biến mất trong tầm mắt anh.
Ngay sau đó, đèn phòng
sáng, cửa sổ mở ra, anh thấy cô đứng trên ban công vẫy tay chào tạm biệt.
Sau này hỏi cô, cô nói:
“Lần nào cũng là anh đợi em vào nhà, em cũng muốn tiễn anh về.”
Sau này, nó trở thành
một công thức cố định: cô vào nhà, đợi đèn trong phòng cô sáng lên, đợi cô ra
ban công, nở nụ cười ngọt ngào nói lời tạm biệt anh.
Đêm nay, phòng đèn không
sáng. Lúc anh đi, ban công cũng không có cô gái mỉm cười đáng yêu, đùng đôi mắt
ấm áp tiễn đưa anh, chờ mong lần gặp lại. Nhưng vì việc lần này, đổi lại là anh
đưa mắt nhìn cô bước đi, có điều anh không biết, nếu anh đợi thì còn có thể gặp
lại cô hay không?
Anh còn chưa kịp nói với
cô anh quan tâm đến cô biết bao. Còn chưa kịp bày tỏ tình yêu mà cô từng khát
vọng quá lâu thì cô đã bay đến một đất nước không có anh, bên cạnh có một người
con trai khác đang chờ đợi, một hạnh phúc mới đang chờ đơm hoa kết trái.
Tấm chân tình đến quá
muộn này… không còn quan trọng nữa rồi!
———-
“Đồ ngốc này! Dùng khổ
nhục kế thì cũng phải xem đối phương có ở đó hay không chứ. Người đã đi rồi,
ngẩn người trong mưa cả đêm thì có thể kéo cô ấy về sao?”
Khổ nhục kế? Sốt cao, tâm
trí mơ mang không nghĩ được nhiều nữa.
Anh không… không có ý
chiếm được sự thương hại của ai đó. Chẳng qua khi ấy trong đầu không suy nghĩ
được quá nhiều, cứ đứng hồi tưởng lại quãng thời gian ngọt ngào của bọn họ hết
lần này đến lần khác, rồi nhìn cửa sổ không sáng đèn, trái tim lại nhói đau.
Chính là… như vậy mà
thôi.
“Cho nên em mới nói anh
ngu ngốc, ngốc chết được” Khi có người xem thì không diễn, khi không có ai xem
thì mới làm những chuyện khiến người ta thấy đau lòng rơi nước mắt, có ích gì
chứ? Trước kia cũng thế, với cá tính này, thích ai thì sẽ chịu khổ thôi.
Anh không biết phải nói
gì, ý thức rời rạc, bên tai vang lên tiếng nói thật ồn ào. Giữa ký ức đó, trước
kia mắng anh ‘ngu ngốc’, cũng chỉ có một người. Cô gái ấy, luôn yêu thương anh,
cho dù anh đối đãi không công bằng, nhưng vẫn không từ bỏ, sau này anh mới
biết, ngữ điệu đó bao hàm cả sự đau lòng của cô…
Thật muốn, thật muốn nghe
giọng nói cô lần nữa, nghe cô cúi đầu mắng mình một tiếng ‘ngu ngốc’
“Thải… Lăng…” Thải Lăng,
Thải Lăng, Thải Lăng…
Anh nằm viện một tuần, ý
thức mới dần khôi phục.
Sau này nghe từ miệng
Thiên Tuệ, anh sốt liên tục, dẫn đến viêm phổi, các cơ khí quản bị sưng… sốt
bốn mươi độ, không ý thức cứ lẩm bẩm la hét gọi tên, mắt không ý thức được rơi
lệ, ướt đẫm cả một mảng gối dưới đầu.
“Em không biết, hóa ra
anh trả giá tình cảm sâu đến thế” Thiên Tuệ đã nói.
Anh chỉ có thể cười khổ,
vì chính anh cũng không dự đoán được sẽ như vậy.
‘Vậy bây giờ anh… định
làm gì?”
Định làm gì?
Anh cũng chưa từng nghĩ
đến vấn đề này. Mảnh khuyết thiếu lớn trong tim anh, chỉ có cô mới có thể khỏa
lấp, ngoại trừ việc chờ đợi cô, anh cũng không biết phải làm gì.
Mặc kệ bao lâu, mặc kệ
kết quả thế nào, đều được.
Anh phải đợi.
Cúi đầu thở dài, nhìn về
phía đồ vật trên bàn…
Sau này, điện thoại lại
trở về im lặng như trước kia.