Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 87: Đổi Chủ
“Kane, ở đây.”
Ninh Hân Nghiên ngồi ở chiếc bàn ngay gần cửa ra vào. Khi thấy Sầm Khiết Thần vừa bước vào cô liền vẫy tay gọi anh.
“Tôi nghĩ mình đã đến sớm không ngờ cô lại sớm hơn tôi.”
Sầm Khiết Thần ngồi xuống cười nói.
“Xin lỗi anh vì có chuyện muốn nói nên mới làm phiền anh.”, Ninh Hân Nghiên ngại ngùng nói.
“Không sao, dù sao giờ tôi cũng rảnh. Nhưng mà chắc chúng ta phải tranh thủ vì lát tôi có việc bận phải đi.”, Sầm Khiết Thần nhìn menu chọn thức uống sau đó nhìn Ninh Hân Nghiên trả lời. Có vẻ như việc đó rất quan trọng, anh dành thời gian cho cô cũng là đã cố gắng sắp xếp lắm rồi.
“Được, tôi không vòng vo nữa.”
Ninh Hân Nghiên nhận nước từ người phục vụ, nhấp một ngụm rồi trả lời Sầm Khiết Thần. Kể từ lúc cô nhìn thấy cái tên Hoa Thế là chủ sỡ hữu mảnh đất Gia Phú ngày đó cô liền nghĩ ngay đến Sầm Khiết Thần. Ninh Hân Nghiên suy nghĩ rất nhiều mới quyết định nhờ đến anh. Sầm Khiết Thần là người của Sầm gia, cũng là người có thể xem tất cả dữ liệu liên quan đến việc làm ăn của Hoa Thế. Cô muốn tìm hiểu kĩ hơn, ngoài anh cô cũng không biết phải nhờ đến ai nữa. Nhưng đột nhiên nhờ Sầm Khiết Thần tìm hiểu mà không có lý do gì cũng khó mà chấp nhận, cô lại không muốn lắm để anh biết đến chuyện của gia đình cô. Khó khăn tứ bề, cô không biết phải mở lời thế nào nên khá ấp úng, bối rối trước Sầm Khiết Thần.
“Tôi…”, khó mở lời thật. Chỉ sợ anh hiểu lầm cô mà thôi, dù sao Sầm Tuyết cũng là cô của anh…
“Cô cứ nói.”, Sầm Khiết Thần đặt tách cafe xuống tập trung lắng nghe cô.
“Tôi muốn nhờ anh một việc nhưng mà xin anh đừng hỏi tại sao. Tôi không còn cách nào khác mới phải phiền đến anh…”, Ninh Hân Nghiên hít một hơi thật sâu rồi nói ra suy nghĩ của mình.
“Chúng ta cũng quen biết được một khoảng thời gian rồi, tính tôi thế nào cô cũng biết mà. Trừ khi cô muốn nói còn không tôi sẽ không hỏi.”, Sầm Khiết Thần ôn hoà đáp lời. Nhìn vẻ mặt lúng túng rối bời của Ninh Hân Nghiên thì anh cũng biết chuyện này khiến cô trăn trở rất lâu mới có thể nói ra. Đã là việc quan trọng như thế thì anh cũng không tiện hỏi, cô đã nhờ anh giúp, nếu anh giúp được anh sẽ giúp hết khả năng của mình mà. Đối với anh Ninh Hân Nghiên là một người bạn xem như tri kỉ, hơn nữa mạng của anh là do cô cứu, dù thế nào anh cũng phải đền đáp ơn này mới được.
“Thật ra…tôi muốn nhờ anh tìm hiểu về một chuyện. Không phải Hoa Thế có trung tâm thương mại lớn tại đường X sao? Ngày xưa khu đất đó là công ty Gia Phú nhưng đã bán lại cho Hoa Thế. Anh có thể tìm những tư liệu, hồ sơ lên quan đến khu đất đó cũng như việc trao đổi mua bán ngày đó được không? Tôi biết đó là thông tin mật của Hoa Thế nhưng mà mong anh giúp tôi, tôi thật sự cần nó…”, Ninh Hân Nghiên cuối cùng đã mở lời nhờ giúp đỡ. Thái lão phu nhân nói hồ sơ khi xưa đã bị Thiệu Hùng phi tan, Âu Trạch Dương dạo này có dự án lớn cô lại không muốn phiền anh. Hơn nữa người của Sầm gia chắc chắn sẽ rõ hơn rất nhiều, cô nghĩ chỉ có Sầm Khiết Thần bây giờ mới có thể giúp được cô.
“Được, tôi sẽ giúp cô.”, Sầm Khiết Thần nhanh chóng nhận lời, vẻ mặt không chút khó chịu nào.
Ninh Hân Nghiên không nghe lầm chứ? Sầm Khiết Thần nhận lời nhanh đến vậy sao? Dường như chẳng cần suy nghĩ nữa.
“Xem ra cô cũng thật may mắn mở lời đúng lúc tôi có thể giúp được cô.”, Sầm Khiết Thần nâng ly cafe lên nhấp rồi nói một câu khá khó hiểu. Giúp Ninh Hân Nghiên tìm hiểu một chút cũng không thành vấn đề, anh cũng tin cô không có ý gì xấu với Hoa Thế.
“Cảm ơn anh rất nhiều.”, Ninh Hân Nghiên cúi đầu cảm ơn, dáng vẻ khách sáo vô cùng.
“Không có gì. Bạn bè thì phải giúp nhau thôi.”
Sầm Khiết Thần vừa mới dứt câu thì chuông điện thoại reo lên. Anh cầm điện thoại lên xem ai đã gọi đến. Tên người gọi hiện trên màn hình, Sầm Khiết Thần nhanh tay ấn phím nghe.
“Alo.”, anh trầm thấp lên tiếng.
Người trong điện thoại nói một câu gì đó thì Sầm Khiết Thần gật đầu trả lời.
“Được, tôi sẽ đến ngay.”, anh nhếch môi.
Sầm Khiết Thần cầm điện thoại cho vào túi, đưa tay ra hiệu với người phục vụ sau đó anh đưa một tờ tiền có mệnh giá lớn cho người đó rồi nhìn Ninh Hân Nghiên nói.
“Xin lỗi bây giờ tôi có việc gấp cần giải quyết nên phải đi trước đây. Hôm nay tôi mời.”
Ninh Hân Nghiên xua tay.
“Không, tôi nhờ anh thì phải trả tiền chứ.”
“Đừng khách sáo. Khi nào có kết quả tôi sẽ báo cô sau. Tôi đi đây, tạm biệt.”
Rồi Sầm Khiết Thần đẩy ghế đứng lên chào tạm biệt Ninh Hân Nghiên rồi nhanh chóng cất bước về phía cửa…
*******
Hoa Thế…
Tại căn phòng họp lớn…
Hôm nay là ngày cuộc họp cổ đông định kì sẽ diễn ra. Từ sớm các thư kí đã có mặt chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ để đón tiếp các cổ đông. Trên chiếc bàn dài dọc theo phòng họp, thư kí đã chuẩn bị hồ sơ và nước uống cùng các bảng tên của cổ đông. Chiếc bảng tên cuối cùng vừa được đặt vào vị trí trung tâm thì cũng lúc đó, cửa phòng họp lớn mở ra, lần lượt các cổ đông bước vào, họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
“Quý này Hoa Thế kinh doanh rất tốt, doanh thu tăng mạnh, chắc chắn chúng ta sẽ “ấm no”.”
Cổ đông Kim với thân hình to mập ngồi xuống chiếc ghế da trong phòng phấn khởi nói với cổ đông Ngô bên cạnh. Trước khi đến cuộc họp hôm nay ông đã đọc sơ qua tình hình kinh doanh của Hoa Thế trong quý này, thấy được con số ngoài sức tưởng tượng nên vô cùng vui vẻ. Từ lúc từ thang máy vào đến phòng họp nói hoài không dứt.
“Cổ đông Kim nói đúng. Nếu Hoa Thế cũng mãi vững mạnh như thế thì chúng ta không lo không có tiền để đếm.”
Cổ Đông Phan đối diện vỗ tay ủng hộ rồi cười lớn. Mới quý trước ông ta vừa tậu được mảnh đất đắt giá ngay trung tâm thành phố. Sang quý này kinh doanh tốt như thế ông ta còn không nghĩ đến sẽ đầu tư thêm hay sao? Vừa dứt lời chiếc máy tính bảng trước mặt ông ta đã nhanh chóng hiện lên sơ đồ của những mảnh đất đang rao bán với giá đắt đỏ rồi.
“Nói đi cũng phải nói lại cũng là nhờ Chủ tịch Sầm tài giỏi, vừa có tài quản lý vừa giỏi việc kinh doanh nên chúng ta mới có thể an tâm như thế. Chắc các vị ở đây cũng vừa mới biết tin Tôn thị vừa phá sản phải không? Tôi có nghe tin tức bảo trong cuộc họp ngày hôm nay Chủ tịch Sầm sẽ thông báo việc mua lại Tôn thị đấy.”
Cổ đông Hoắc nhấp một ngụm nước, đưa tay đẩy gọng kính rồi trầm thấp nói. Bà ta đã nghe được tin tức cách đây không lâu, đúng là một tin sốt dẻo. Nếu thật sự như tin tức ấy thì quá tốt rồi. Ai ai trong cổ đông đều muốn Hoa Thế làm ăn vững mạnh để họ có thể đếm tiền không xuể. Với năng lực của Sầm Tuyết, điều này hoàn toàn có thể.
“Vậy thì quá tốt rồi. Tin tốt tin tốt.”, cổ đông Kim cười lớn vô cùng sảng khoái. Tiền mà ai chẳng ham chứ?
Cạch…
Cửa phòng họp một lần nữa đẩy ra…
Sầm Tuyết kiêu hãnh bước vào, theo sau là thư kí Trần. Bà ta đi đến đâu đều có những lời chào từ những vị cổ đông đang ngồi trong phòng họp. Khoác chiếc áo khoác lông ra phía sau ghế da, Sầm Tuyết ung dung ngồi xuống chiếc ghế ở vị trí trung tâm, đôi mắt sắc sảo lướt qua một vòng phòng họp, phong thái toả ra đều là của người nắm trong tay quyền lực vô cùng. Trong giới kinh doanh này, nữ chủ tịch không phải hiếm, những để có năng lực và phong thái này không ai có thể so sánh với Sầm Tuyết được.
“Chủ tịch Sầm, chúng tôi đang đợi cô.”, cổ đông Kim nhìn Sầm Tuyết rồi nói.
Sầm Tuyết chẳng quan tâm là mấy, lật tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên bàn ra, thấp giọng lên tiếng.
“Cuộc họp bắt đầu.”
“Chưa thể bắt đầu.”
Một vị cổ đông đột nhiên lên tiếng. Chính vì thế đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Sầm Tuyết nheo mắt nhìn cổ đông Lý hỏi.
“Tại sao?”
“Vẫn chưa đủ người.”, cổ đông Lý trả lời.
Sầm Tuyết đưa mắt đảo qua một vòng phòng họp lần nữa. Tất cả cổ đông đã có mặt đầy đủ, chẳng thiếu ai cả. Vậy thì cổ đông Lý này đang nói thiếu ai cơ chứ?
“Cổ đông Lý, các vị cổ đông đều đã có mặt đầy đủ. Ông lại nói chưa đủ người. Vậy người đó là ai?”
Thư kí Trần ngồi phía sau ghế của Sầm Tuyết cất giọng hỏi. Tuy nhiên câu hỏi vừa dứt thì đã có một ai đó lên tiếng trả lời câu hỏi. Không phải người ở trong phòng họp, câu trả lời ấy chỉ mới vang lên sau khi cánh cửa phòng họp được đẩy ra.
“Là tôi.”
Cả phòng họp đều hướng mắt vào phía cửa ra vào. Cửa mở ra, có hai người đàn ông đi vào, hai người đó dần dần đi đến gần chỗ của Sầm Tuyết đang ngồi. Nhưng các vị cổ đông không hề bất ngờ ngược lại lại thấy khó hiểu. Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?
“Sầm Khiết Thần, đây là cuộc họp cổ đông không phải là họp nội bộ, không phải cổ đông thì không vào được đâu.”
Cổ đông Kim ngã lưng ra sau ghế nhìn Sầm Khiết Thần đứng ở phía đối diện. Tuy Hoa Thế là của Sầm gia nhưng trên thực tế chỉ có mỗi Sầm Tuyết là người nắm cổ đông và nắm quyền duy nhất. Ngay cả Sầm Uyển Đồng là cháu gái ruột của Sầm Tuyết mà cũng không có cổ phần huống chi là một người con nuôi của Sầm gia? Trong Hoa Thế ai cũng biết Sầm Khiết Thần chỉ là được nhận về nuôi, đối với Sầm gia chẳng có máu mủ gì. Chẳng qua được mang họ Sầm nên mới có cuộc sống tốt hơn bao người mà thôi. Thật buồn cười, có lẽ Sầm Khiết Thần đã đi nhầm phòng họp rồi.
“Tất nhiên.”, Sầm Khiết Thần thản nhiên trả lời.
“Vậy còn ở đây làm gì? Cậu ra ngoài được rồi.”, Sầm Tuyết đóng tài liệu lại ngước mắt nhìn Sầm Khiết Thần ra lệnh.
“Sầm Khiết Thần đủ tư cách để ở lại đây, tham gia cuộc họp này.”, Quách Bân đứng sau Sầm Khiết Thần tuyên bố.
“Cái gì?”, các cổ đông hoang mang nhìn nhau. Hai người kia đang nói gì vậy?
“Trên tay tôi là giấy tờ thể hiện tổng số cổ phần mà Sầm Khiết Thần đang nắm giữ tại Hoa Thế, hoàn toàn hợp pháp. Mọi người có thể xem.”
Quách Bân nhếch môi đặt tệp tài liệu lên trên bàn. Trong lúc các cổ đông kia tranh nhau xem nội dung bên trong thì Sầm Khiết Thần đã lên tiếng tiếp, một câu nói như một cây búa dội vào tai mọi người khiến ai nấy đều hoang mang, không tin đây là sự thật.
“Tôi hoàn toàn có tư cách ở lại trong cuộc họp này. Hơn thế nữa, còn ngồi ở vị trí cao nhất vì cổ phần của tôi cao hơn cổ phần của Chủ tịch Sầm đây vừa đúng 1%.”, Sầm Khiết Thần nhếch môi nhìn thẳng Sầm Tuyết mà trả lời. Ngày này anh đã đợi từ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng đã đến, ngày anh có thể lấy lại mọi thứ thuộc về Sầm gia.
Mấy cổ đông tranh nhau xem xong thì đều ngỡ ngàng nhìn hai người ở phía trên, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sầm Khiết Thần từ một người trong tay chẳng có gì bỗng chốc nắm cổ phần cao nhất trở thành Chủ tịch mới của Hoa Thế sao? Sao có thể như vậy được? Chuyện quái quỷ gì đây?
Sầm Tuyết nhìn vẻ mặt của mấy cổ đông trong lòng bất ổn, bà ta đứng lên, thư kí Trần hiểu ý đi đến cầm tài liệu đưa cho bà xem. Từng chữ một trong đấy đã hiện lên vô cùng rõ ràng. Thật sự Sầm Khiết Thần đã nắm trong tay cổ phần cao nhất, hơn bà đúng 1%. Sầm Tuyết đóng tài liệu lại ném sang một bên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Sầm Khiết Thần, chất vấn.
“Cậu đang làm trò gì vậy?”
“Bà cũng thấy rồi đấy.”, Sầm Khiết Thần đáp lời, không hề e dè trước ánh mắt của Sầm Tuyết.
Sầm Tuyết siết tay thành nắm đấm liếc nhìn cổ đông Lâm, cổ đông Hoàng, cổ đông Lý và cổ đông Từ. Đây là tất cả những cổ đông đã ký tên bán cổ phần của họ cho Sầm Khiết Thần. Sầm Tuyết cười lạnh hỏi Lâm Kiện.
“Bọn họ thì tôi có thể bỏ qua, nhưng còn ông? Lâm Kiện? Tại sao ông lại bán cổ phần cho Sầm Khiết Thần?”, trước giờ Lâm Kiện được xem như là cánh tay phải đắc lực của Sầm Tuyết tại Hoa Thế. Ngoài Sầm Tuyết thì Lâm Kiện chính là người nắm cổ phần cao nhất. Ai ai cũng biết Sầm Tuyết không thích Sầm Khiết Thần. Lần này ông còn bán cổ phần, hai tay dâng vị trí Chủ tịch cho anh, hùa với Sầm Khiết Thần hất cẳng Sầm Tuyết ra khỏi vị trí ấy. Lâm Kiện đã phản bội Sầm Tuyết.
Lâm Kiện không nói lời nào, chỉ im lặng mà thôi.
“Được rồi.”, Sầm Khiết Thần trầm ổn lên tiếng.
“Cổ đông Sầm, mong bà nhường chỗ để chúng ta bắt đầu cuộc họp. Đã trễ lắm rồi.”
Sầm Khiết Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó đưa mắt nhìn Sầm Tuyết nói. Sầm Tuyết tức giận vô cùng cũng không thể tin một ngày bà lại bị chính Sầm Khiết Thần đá văng khỏi ghế Chủ tịch Hoa Thế. Căm phẫn và hận, bà ta nhìn chằm chằm Sầm Khiết Thần. Vẻ mặt đắc thắng, giọng nói tỏ vẻ quyền thế của anh khiến bà ta gần như nổi điên. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, bà ta đã không còn là Chủ tịch nữa rồi, bây giờ chỉ còn là một cổ đông mà thôi. Không thể chứng kiến bộ dạng đắc thắng này của Sầm Khiết Thần, Sầm Tuyết xoay người cầm lấy túi xách và chiếc áo khoác lông thú bỏ đi, bước thẳng ra cửa không xoay lại nhìn dù chỉ một cái. Nhưng khi vừa đến cửa phòng thì bên tai bà đã vang lên giọng nói của Sầm Khiết Thần.
“Thư kí Lê, bỏ bảng tên này đi, từ đây về sau phải đặt đúng cho tôi. CHỦ TỊCH SẦM KHIẾT THẦN.”
Sầm Khiết Thần cố ý nhấn mạnh từng chữ như muốn nhắc nhở mọi người rằng từ đây về sau, người có quyền lực cao nhất, có tiếng nói nhất và đứng đầu Hoa Thế chính là Sầm Khiết Thần anh. Sầm Tuyết đóng cửa phòng lại, cả người bà tựa vào chiếc cửa gỗ lớn, căm phẫn siết chặt tay liếc mắt nhìn vào bên trong. Được lắm Sầm Khiết Thần, dám ở sau lưng chơi bà ta một vố như thế, đúng là thứ ăn cháo đá bát không biết thân phận. Sầm Tuyết chắc chắn sẽ không để yên việc này đâu, Hoa Thế mãi mãi là của bà, không bao giờ thay đổi…