Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 15: Giọt nước mắt


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 15: Giọt nước mắt

“Sao hôm nay cậu tự lái xe đến vậy?”

Ninh Hân Nghiên xoay đầu nhìn Vưu Thục Ly đang ngồi ở ghế lái, tay đặt lên vô lăng tập trung lái xe.

“Thì để có cớ để về sớm đó.”

Vưu Thục Ly bật cười. Hôm nay người bạn cùng lớp thời đại học mời Vưu Thục Ly cùng Ninh Hân Nghiên đến họp lớp, đồng thời gửi thiệp cưới. Mấy năm qua Ninh Hân Nghiên ở nước ngoài nên không biết, mỗi lần họp lớp đều bị ép uống đến say mèm, sáng hôm sau thì mệt mỏi không còn sức để đi làm. Lần này đi xe ô tô đến chính là cái cớ tốt nhất để từ chối việc mời rượu.

“Mấy năm rồi mới gặp lại, tớ không biết có được như trước hay không?”, Ninh Hân Nghiên thở dài. Đáng lẽ cô không tham gia đâu, nhưng Vưu Thục Ly khuyên cô không nên xa cách như vậy, dù gì cũng là bạn bè với nhau, không cần quá lo lắng vẫn còn có Vưu Thục Ly bên cạnh mà.

“Không cần lo, có tớ ở đây. Mà Hân Nghiên…”, Vưu Thục Ly đạp thắng, xe dừng lại ở một quán bar ở trung tâm thành phố, là điểm hẹn mà mọi người đã hẹn nhau.

“Đến rồi, xuống thôi. Có gì nói sau đi, đậu lâu bị phạt đấy.”


Ninh Hân Nghiên vội kéo Vưu Thục Ly xuống xe. Cô còn nhớ lần trước chỉ lỡ đậu lâu tí xíu thôi đã bị phạt cả trăm, thật là chán mà. Vưu Thục Ly nắm tay Ninh Hân Nghiên đi vào trong. Cô định nói gì đó nhưng bị Ninh Hân Nghiên vội vội vàng vàng kéo vào nên chưa kịp nói. Tiểu Nghiên à, có thể đêm nay cậu sẽ gặp lại người mà cậu không ngờ đấy…

Quán bar Midnight là một trong những quán bar lớn và nổi tiếng khắp thành phố, là nơi tụ họp vui chơi của các tiểu thư công tử con nhà giàu vung tiền như giấy. Ông chủ của quán bar này không ai khác chính là bạn thân của Âu Trạch Dương- Trương Chấn Minh.

Vưu Thục Ly cùng Ninh Hân Nghiên đi vào, ở trung tâm là một sàn nhảy lớn với ánh đèn đầy đủ màu nhắc không ngừng chuyển động. Các nam thanh nữ tú thì nhảy cuồng nhiệt, phóng khoáng hết cỡ trên sàn nhảy, tiếng hò hét không ngừng vang lên làm cho không khí càng thêm náo nhiệt sôi nổi.

Người bạn ấy của hai người chọn căn phòng VIP, tuy riêng tư nhưng cũng không thiếu đi sự ồn ào cuồng nhiệt nơi sàn nhảy. Căn phòng này chứa tầm được 20 người, khi Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly bước vào thì cũng đã có hơn mười người ở đấy.

“Vưu Thục Ly, đến rồi sao? Ngồi xuống đây.”, một nam thanh niên trạc tuổi hai người đứng lên, phấn khích đi về phía Vưu Thục Ly nắm tay cô kéo lại ngồi xuống chỗ kế bên mình. Người này chính là Đinh Sâm đã thích thầm Vưu Thục Ly từ thời đại học. Không biết bây giờ có còn hay không?

“Nào nào Thục Ly ngồi xuống đi. Mà người này là…? Trông quen lắm nha. Ninh…Ninh Hân Nghiên?”, Trịnh Đăng Phong ngồi phía đối diện nhìn chằm chằm vào Ninh Hân Nghiên, anh ta nheo mày lại tỏ vẻ suy tư. Cuối cùng cũng nhớ được cô gái đứng bên cạnh Vưu Thục Ly là ai.


“Phải, chào mọi người. Tôi đã về nước được nửa tháng rồi.”, cô bỏ đi Úc khi chỉ vừa học năm hai đại học, cũng đã sáu năm, liệu họ còn nhớ đến cô?

“Wo không ngờ nha. Được, đã thế thì phải uống bù cho những năm qua cô đi du học nhé.”

Mọi người cùng nhau hùa vào vui vẻ mời rượu Ninh Hân Nghiên. Tửu lượng cô trước giờ không tốt, chỉ uống mới được hai ly thôi thì đã choáng váng đầu óc. Những ly rượu gần đây được mời đều là Vưu Thục Ly đỡ giúp cô. Vưu Thục Ly thì tửu lượng tốt hơn, còn được mệnh danh là “chục ly không say” của lớp đại học. Mọi người cùng nhau uống rượu, chơi tù xì, cùng nhau ôn lại kỉ niệm xưa rất vui vẻ.

Giữa buổi tiệc, có một cô gái xinh đẹp mặc trên người chiếc váy bó màu đen quyến rũ từ từ đứng lên đồng thời nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh kéo anh đứng cùng, dõng dạc và hạnh phúc tuyên bố.

“Mọi người chú ý, mọi người chú ý.”

Cả căn phòng lúc này mọi người mới nhớ đến mục đích chính của buổi họp mặt này chính là để cô gái vừa đứng lên kia thông báo kết hôn cùng với phát thiệp cưới. Căn phòng trở nên im lặng, ai nấy đều chú ý lắng nghe cô gái đó.


“Đây là chồng sắp cưới của tôi. Anh ấy là tiền bối hơn chúng ta hai tuổi, cùng học trường Bách Hoa. Chúng tôi quen nhau đã được năm năm, tháng sau sẽ là đám cưới của chúng tôi. Mong mợi người nể mặt đến tham dự.”

Vinh Liên hạnh phúc nhìn Lư Khiên kế bên vô cùng dịu dàng, nụ cười vô cùng hạnh phúc. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, khó khăn cùng nhau, cuối cùng cô và anh mới đến được với nhau. Anh là đàn anh khóa trên, ngày đó si tình theo đuổi cô cả một thời gian dài cô mới đồng ý quen anh. Ban đầu chỉ nghĩ quen chơi cho vui, nhưng không ngờ có ngày lại trở thành vợ chồng.

“Chúc mừng nha chúc mừng nha, hai người rất xứng đôi nha.”

Cả phòng vui mừng vỗ tay không ngừng chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ sắp về cùng một nhà. Mọi người ai nấy đều mừng cho đôi trẻ, chỉ duy nhất Ninh Hân Nghiên ngồi ở một góc trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót. Cô cũng nghe được chút thông tin từ Vưu Thục Ly. Hoàn cảnh của họ cũng gần giống cô, nhưng chỉ có điều mâu thuẫn của họ không đến nỗi phải như cô và hắn, không thể gặp lại nhau. Họ có kết cục đẹp như vậy, thật may mắn. Còn cô, dù bằng cách nào cũng không thể quay lại như trước kia.

“Mà Lư Khiên, bạn của anh chưa đến sao?”, Vinh Liên đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi. Tối qua anh nói buổi tiệc này không chỉ có bạn bè của cô mà còn có hai người bạn thân thiết của anh nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

Lư Khiên mở điện thoại ra xem. Sau khi thấy tin nhắn liền trả lời Vinh Liên.

“Họ nhắn tin có việc bận đột xuất, sẽ đến trễ.”

“Đến trễ nhưng vẫn đến nhé.”


Cửa phòng VIP đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn đi vào, trên người là bộ vest cùng tông màu đen thẳng thóm. Trương Chấn Minh đi vào trước, Âu Trạch Dương nối bước theo sau đi vào phòng. Trương Chấn Minh vui vẻ đi đến khoác vai Lư Khiên, đưa tay vỗ vỗ lên ngực hắn.

“Xem ra trong ba người, cậu là người đeo vòng kim cô sớm nhất.”, hắn cười lớn. Người bạn này của hắn có số đào hoa, không ngờ lại chân thành yêu cô đàn em này đến vậy. Hắn quả thật không tin vào tai mình khi nghe Lư Khiên mời dự đám cưới.

Mặc cho cả căn phòng có sự xuất hiện của Trương Chấn Minh và Âu Trạch Dương mà sôi nổi, náo nhiệt lên thì tại một nơi nào đó, vẫn có một chút không gian riêng biệt, như tách biệt với không gian ấy. Hai ánh mắt chạm nhau, mang theo bao nhiêu cảm xúc khó tả.

Âu Trạch Dương nhìn Ninh Hân Nghiên  với vẻ mặt mệt mỏi đang ngồi ở góc phòng. Gương mặt cô đã đỏ ửng lên vì uống vài ly rượu. Cô vẫn xinh đẹp như thế, thanh thuần như thế, vẫn khiến trái tim hắn rung động như sáu năm về trước. Dù thường ngày hắn được nhìn cô qua căn phòng bí mật ở DNJ, nhưng hôm nay, ngay bây giờ hắn mới thật sự được gặp cô, trực tiếp và ở cùng một chỗ. Âu Trạch Dương hắn không hề biết rằng ánh mắt hắn đang đong đầy yêu thương nhìn cô, vừa yêu chiều vừa bi thương, nơi khóe môi nhếch nhẹ. Ninh Hân Nghiên của hắn mãi mãi đều làm hắn mất đi tự chủ, đánh mất bản thân mình.

Ninh Hân Nghiên lơ đễnh nhìn về phía cửa phòng, trong giây phút ấy, đôi mắt long lanh to tròn của cô chạm phải ánh mắt quen thuộc. Gương mặt Âu Trạch Dương đầy chân thật xuất hiện trước mắt cô. Như không tin vào mắt mình, cô đưa tay dụi nhẹ mắt sau đó nhìn kĩ lại một lần nữa. Đây là sự thật, Âu Trạch Dương cũng là thật. Cô và hắn thật sự gặp lại nhau sau sáu năm xa cách. Trái tim Ninh Hân Nghiên thắt lại, cô vô thức đặt tay lên phía ngực trái mình. Nơi đáy mắt xuất hiện một tầng sương mờ. Tại sao? Tại sao cô gặp lại hắn cô lại đau lòng đến vậy? Tại sao cô không thể làm chủ được bản thân, cô cảm nhận mình sắp khóc. Tầng sương mờ ấy dâng lên quá nhiều, cô sắp không thể kiềm chế được nữa rồi. Một giọt nước mắt lăn xuống trên gò má đã đỏ ửng vì rượu của cô. Sau bao năm, cô vẫn vì hắn mà rơi nước mắt.

Âu Trạch Dương nhìn thấy được giọt nước mắt ấy của Ninh Hân Nghiên. Giọt nước mắt ấy làm trái tim hắn như bị bóp nghẹt, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn đau lòng. Ninh Hân Nghiên, là tôi đã nghĩ quá nhiều hay sự thật là trong trái tim em vẫn còn có tôi, vì tôi mà đau lòng, vì tôi mà em rơi nước mắt?

…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.