Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 108: Ly tâm (hạ)
Mộ Trường Hủ gặp một cơn ác mộng
dài.
Ở trong mộng, hắn giúp đỡ muội
muội Nguyên Xuân truyền tin tới thái tôn, giúp đỡ hẹn thái tôn đến Mộ gia, từng
chữ nhục nhã của Thái tử phi ở trong lòng, còn có phụ thân phẫn nộ cùng thất
vọng……
Không, hắn đọc đủ thứ thi thư
khiêm tốn thủ lễ, như thế nào có thể là người như vậy?
Đây khẳng định chính là một giấc
mộng.
Chân chính hắn, hẳn là ngồi ở
trường thi, tập trung tinh thần hoàn thành khảo đề mới đúng.
Nhưng là, bài thi vì cái gì mà lóa
như thế kia? Một đám ngay ngắn màu đen mơ hồ phiêu xa, hắn hoảng sợ lo lắng
chạy về phía trước. Lại một cước đạp không khí, giống như từ vách núi cao rơi
xuống vực sâu, trước mắt một mảnh tối sầm……
Mộ Trường Hủ cố sức mở mắt ra.
Đập vào mắt, là đỉnh màn quen
thuộc.
Hắn rõ ràng là ở trường thi, vì
cái gì bỗng nhiên về trong phòng mình?
Mộ Trường Hủ hỗn loạn nghĩ, dùng
hết khí lực há mồm hô một tiếng: “Người đâu……” Thanh âm khàn khàn suy yếu.
“Đại ca,” Một giọng nói quen thuộc
vang lên bên tai, thanh âm ảm ách run run, lại hàm chứa vô hạn kinh hỉ: “Huynh
rốt cục tỉnh!”
Là muội muội Nguyên Xuân.
Mộ Trường Hủ mờ mịt nhìn cô ta một
cái.
Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ánh
mắt sưng đỏ giống quả đào, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, sợi tóc hỗn độn.
So với người ngày thường sạch sẽ, tao nhã, xinh đẹp, thật sự là hai người.
Muội muội như thế nào biến thành
chật vật như vậy?
Mộ Trường Hủ nhíu mày, tổng cảm
thấy chính mình quên đi chuyện trọng yếu nhất.
“Đại ca, huynh cuối cùng cũng
tỉnh.” Mộ Nguyên Xuân vừa vui mừng vừa hối hận, nước mắt tuôn rơi: “Huynh mê
man đã hai ngày rồi, muội luôn ở cạnh giường với huynh, huynh cuối cùng đã mở
mắt ra ……”
Hai ngày hai đêm?
Ý nghĩ hỗn độn của Mộ Trường Hủ
giống bị một đạo tia chớp xẹt qua, rồi đột nhiên bừng tỉnh. Trong lòng một trận
hoảng sợ bối rối.
Ác mộng phía trước, nguyên lai đều
là sự thật. Như vậy, hắn thi hội thế nào?
“Ta không phải ở trường thi sao?
Vì sao lại ở chỗ này?” Mộ Trường Hủ cố hết sức hỏi. Thanh âm giống đi mượn: “Ta
không thi hết được sao?”
Mộ Nguyên Xuân nước mắt rơi như
mưa.
Mộ Trường Hủ nhìn phản ứng của cô
ta, liền hiểu. Khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt gần như không còn sắc, thì thào
lẩm bẩm: “Không có khả năng, ta rõ ràng đã thi hết cuộc thi……”
Cửa bị đẩy ra.
Trương thị đi đến, bên người còn
có tỷ đệ Mộ Niệm Xuân cùng Trương Tử Kiều.
“Trường Hủ, cuối cùng cậu cũng
tỉnh!” Trương thị thoải mái cùng vui mừng, đây không phải là giả vờ. Hai ngày
nay Mộ Trường Hủ vẫn hôn mê bất tỉnh, ngày hôm qua còn sốt cao, còn mê sảng.
Tất cả mọi người bị dọa không nhẹ, Chu thị đã sai người truyền tin cho Mộ thái
phó trong cung.
May mắn. Mộ Trường Hủ cuối cùng
tỉnh lại.
Trương thị lập tức phân phó hạ
nhân đi Tu Đức đường truyền tin, lại sai người đi Hàn Lâm viện báo tin cho Mộ Chính
Thiện.
Giữa cảnh tượng rối ren, Mộ Trường
Hủ lại không hề phản ứng, liền như vậy thẳng tắp cứng ngắc nằm. Mộ Nguyên Xuân
ngồi ở bên giường, khóc không thành tiếng.
Phong ca nhi tuổi nhỏ căn bản
không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đi đến bên giường an ủi Mộ Trường Hủ: “Đại ca,
sinh bệnh cũng không có gì không tốt, có thể không phải đi học, cả ngày đều nằm
ở trên giường.”
Lời trẻ con như vậy, ngày thường
có thể đưa tới một trận cười vang. Nhưng mà lúc này. Ai cũng không cười.
Mộ Trường Hủ nằm ở chỗ, thần sắc
đen tối, ánh mắt dại ra.
Mộ Niệm Xuân cũng đi lên. Ôn hòa
nói:“Đại ca, huynh cũng đừng bi quan. Bỏ qua lần này, bất quá là đợi ba năm
sau……”
Đợi ba năm sau! Nói thì nhẹ. Với
hắn mà nói, bỏ qua đâu chỉ là ba năm. Thiếu niên hùng tâm hảo học tiến tới, cơ
hồ không còn.
Mộ Trường Hủ nhắm mắt lại, hai
giọt nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
Mộ Nguyên Xuân nhìn thấy, tim như
bị đao cắt, phẫn nộ trừng mắt với Mộ Niệm Xuân: “Mộ Niệm Xuân, ngươi câm miệng!
Đại ca căn bản không muốn nghe ngươi giả mù sa mưa an ủi!”
Mộ Niệm Xuân không sinh khí, chậm
rãi đánh trả: “Tỷ xác định sao? Có lẽ. Đại ca chân chính không muốn gặp chính
là tỷ.”
Lời nói nhẹ, tựa như một thanh sắc
bén kiếm. Hung hăng cắm vào trong ngực Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Nguyên Xuân mặt mày trắng bệch,
toàn thân không tự giác run run. Có nghĩ rằng phản bác. Ý nghĩ lại trống rỗng.
Đúng vậy, kết cục này hết thảy do cô ta. Đại ca hiện tại không muốn gặp nhất,
chỉ sợ chính là cô ta……
Mộ Nguyên Xuân nhìn Mộ Trường Hủ
phía trên giường.
Mộ Trường Hủ tựa hồ cái gì cũng
không nghe được, im lặng nhắm mắt.
Mộ Nguyên Xuân như bị đâm trong
lòng, thống khổ không thể hô hấp. Nước mắt không ngừng theo khóe mắt tuôn rơi.
Lại ngay cả dũng khí kêu một tiếng đại ca cũng không có.
“Đại tỷ, lúc trước cha nói, cho
phép tỷ ở lại đây đến khi đại ca tỉnh lại. Hiện tại đại ca đã tỉnh, tỷ cũng yên
tâm rồi!” Giọng nói Mộ Nguyên Xuân hận thấu xương lại vang lên.
Mộ Nguyên Xuân đương nhiên không
muốn đi, cô ta bất chấp mặt mũi, đối với Trương thị rơi lệ khẩn cầu: “Mẫu thân,
cầu người dung ta ở lâu một lát. Đại ca hiện tại thế này, ta thật sự không yên
lòng.”
Công lực của Trương thị cũng có
tiến bộ bay vọt, nghe vậy ra vẻ khó xử đáp: “Không phải lòng ta cứng rắn, nhưng
cha cô quả thật phân phó như vậy. Hơn nữa, Trường Hủ hiện tại tâm tình tối tăm.
Nếu cô muốn tốt cho nó, vẫn là sớm hồi Thưởng Mai viện đi!”
Mộ Nguyên Xuân không nói gì nữa,
đành chậm chạp rời đi.
Đáng tiếc, tới cùng, Mộ Trường Hủ
cũng không mở mắt ra liếc nhìn cô ta một cái.
Tin tức Mộ Trường Hủ tỉnh lại, làm
cao thấp Mộ gia nhốn nháo.
Chu thị thập phần vui mừng, lập
tức đến Tùng Đào viện thăm. Chi thứ hai Ngô thị cũng dẫn người thân lại đây.
Phòng ở tuy rằng không nhỏ, nhưng có nhiều người như vậy, nhất thời có vẻ chật
chội mà náo nhiệt.
“Thật tốt quá, thật sự là ông trời
phù hộ, Trường Hủ cuối cùng là bình yên vô sự.” Giọng nói này, đương nhiên là
Chu thị.
Ngô thị lập tức cười phụ họa: “Cái
này kêu là cát nhân đều có thiên tướng.”
Trương thị cũng cười nói: “Đúng
vậy, hai ngày nay ta luôn lo lắng, hiện tại cuối cùng là có thể buông xuống.”
Mặc kệ là thật tâm hoặc là giả ý,
tóm lại, trong thanh âm đều lộ ra không khí vui mừng.
Cả phòng vui vẻ, chỉ có Mộ Trường
Hủ trầm mặc có vẻ không hợp nhau. Bất quá, lúc này ai cũng không đi quấy rầy
hắn. Gặp đả kích như vậy, dù sao cũng phải mất một đoạn thời gian dài mới chậm
rãi khôi phục.
……
La gia cũng nhận được tin tức.
Vương thị nhẹ nhàng thở ra, đối
với Lý thị cười nói: “Thật đúng là thật tốt quá! Trường Hủ hôn mê hai ngày,
hiện tại xem như tỉnh.”
Lý thị phản ứng lạnh nhạt, mặc dù
cũng phụ họa có chút cao hứng trong lời nói, thần sắc lại không có bao nhiêu
vui mừng.
Vương thị hiểu rõ khúc mắc của Lý
thị, thấp giọng nói:“Đại tẩu, ta biết trong lòng tẩu không thoải mái. Nói thật,
ta biết Nguyên Xuân làm chuyện xấu xa như thế, trong lòng cũng không thoải mái.
Cũng may chuyện Ngọc nhi cùng Nguyên Xuân, vẫn chưa truyền ra. Hiện tại không
làm gì cả, miễn cho ngày sau đi lại xấu hổ.”
Việc này không phát sinh trên
người con cô, đương nhiên nói nhẹ nhàng. Lý thị kéo kéo khóe môi, trong mắt lại
không có gì ý cười: “Đa tạ đệ muội nhắc nhở.”
Vương thị thấy Lý thị không chịu
nói tiếp, qua loa nói hai câu, liền rời đi.
Vương thị chân trước mới vừa đi,
La Ngọc sau lưng đã tới rồi: “Mẫu thân, nghe nói Trường Hủ biểu đệ đã tỉnh?”
Lý thị gật gật đầu, sau đó cảnh
cáo trừng mắt nhìn La Ngọc: “Không chuẩn con đi Mộ gia thăm.”
La Ngọc chưa kịp nói đành nuốt lại
lời. Im lặng một lát lên tiếng: “Con đã mấy ngày chưa đi Thượng Thư phòng, cũng
không gặp thái tôn điện hạ, con phải đi.”
Không gặp cũng không phải là biện
pháp giải quyết vấn đề. Nên đối mặt, thì nên gặp.
Lý thị vừa cảm thấy vui mừng, lại
vừa chút đau lòng con, thấp giọng dặn dò nói: “Ở trước mặt thái tôn, vạn vạn
không được nhắc tới chuyện ngày ấy ở Mộ gia. Miễn cho rất tôn xấu hổ nan
khathái tôn xấu hổ.”
La Ngọc từ mười tuổi được chọn làm
thư đồng của thái tôn, cùng thái tôn vẫn quan hệ hòa thuận hòa hợp. Bởi vì một
tầng quan hệ này, La gia cùng phủ Thái tử quan hệ cũng biến thập phần chặt chẽ.
Tổng không thể bởi vì một Mộ Nguyên Xuân, liền trở mặt.
Đạo lý này, Lý thị không nói ra,
La Ngọc cũng biết, lấy lại tinh thần vâng lời.
Nhưng mà, dường như “không có việc
gì”, bốn chữ này nói thì đơn giản, muốn làm lại là không đơn giản.
……
Khoảnh khắc La Ngọc gặp Chu Diễm,
ghen ghét thống khổ cơ hồ nháy mắt nảy lên trong lòng. Phải dựa vào tự chủ hơn
người mới không thất thố.
Chu Diễm cũng có chút ngượng
ngùng, do dự một lát, chủ động mở lời: “Ngươi mấy ngày nay như thế nào xin
nghỉ? Có phải thân mình không khỏe?”
La Ngọc miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Phải, mấy ngày nay ta không được khỏe, liền xin Mộ thái phó nghỉ mấy ngày.”
Sự tình chân tướng rốt cuộc vì
sao, trong lòng hai người biết rõ ràng. Một phen cảnh thái bình giả tạo trong
lời nói, bất quá là vì giữ thể diện.
Hai người tán hươu tán vượn hàn
huyên vài câu.
Tề vương chậm chạp đi tới, cười hì hì vỗ vỗ bả vai La Ngọc: “Tiểu tử này, trốn học nhiều ngày như
vậy. Ta còn nghĩ đến ngươi về sau không bao giờ nữa lộ diện.”
La Ngọc cười cứng ngắc: “Tề vương
điện hạ nói đùa, ta trước đó vài ngày là vì thân mình không khoẻ, cho nên mới ở
nhà nghỉ ngơi vài ngày……”
Tề vương không cho là đúng cười
nói: “Cũng không phải cái gì dọa người, có cái gì mà che giấu. Thái tôn tâm địa
thiện lương làm người rộng lượng, sẽ không so đo chuyện ngươi cùng Mộ Đại tiểu
thư thanh mai trúc mã.”
La Ngọc: “……”
Chu Diễm: “……”
Tề vương không nhìn sắc mặt hai
người xấu hổ, tiêu sái nhún nhún vai: “Được rồi, hiện tại hết thảy đều nói ra,
không cần giấu diếm trong lòng chuyện nhỏ ấy ……”
“Thập tứ thúc,” Chu Diễm e sợ Tề
vương nói ra càng làm đôi bên xấu hổ, kiên trì ngắt lời: “Hôm nay thúc vẫn ở
Thượng Thư phòng sao, không chê buồn sao?”
Tề vương nhếch miệng cười nói:
“Cháu thật hiểu ta. Ta đang chuẩn bị chuồn ra đi uống trà. Hai người muốn đi
cùng không?”
Chu Diễm vừa bị Thái tử phi răn
dạy á, làm sao còn dám tùy ý trốn học, liên tục lắc đầu.
Tề vương nhìn hắn không đồng tình,
chuẩn bị phất tay áo chạy lấy người.
Một bên La Ngọc, vội há mồm:“ Điện
hạ, có chuyện điện hạ còn chưa biết! Trường Hủ biểu đệ ở trường thi té xỉu,
được đưa về Mộ gia, hôn mê hai ngày mới tỉnh.”
P/S: Cữu gia đối Mộ Nguyên
Xuân hoàn toàn thất vọng đau khổ ……