Niệm Xuân Quy

Chương 107: Ly tâm (nhất)


Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 107: Ly tâm (nhất)

Vương thị á khẩu không trả lời
được.

Việc này xét đến cùng, quả thật
muốn trách là trách Mộ Nguyên Xuân khởi xướng. Mà Mộ Trường Hủ, thân là “đồng lõa”,
rơi vào kết cục như vậy, cũng thật sự trách không được người khác.

Lý thị tâm tình càng phức tạp,
càng mâu thuẫn.

Vừa đau lòng huynh muội Mộ Trường
Hủ, vừa giận không kém. Tức giận vì con mình không đáng giá.

Tâm tư La Ngọc đối Mộ Nguyên Xuân,
bà làm mẫu thân trong lòng biết rõ ràng, cũng vui vẻ xem như đồng ý. Bà tận mắt
nhìn Mộ Nguyên Xuân lớn lên, dung mạo tài tình đều xuất chúng, cùng La Ngọc
thanh mai trúc mã tình cảm thâm hậu rất là xứng. Nếu không phải cố kỵ Mộ Trường
Hủ chưa đính hôn, bà đã sớm đến Mộ gia chính thức cầu hôn.

Ai có thể nghĩ đến, Mộ Nguyên Xuân
dã tâm bừng bừng phải làm thái tôn phi……

Vương thị lúc này cũng đã có phản
ứng, do dự nhìn Lý thị một cái. Ngày đó La Ngọc khác thường nặng nề, thậm chí
liên tục xin nghỉ nhiều ngày không đi Thượng Thư phòng. Không phải là vì chuyện
này chứ…

Vương thị có thể nghĩ đến, Lý thị
tự nhiên còn nghĩ trước một bước.

Chính là, có tức giận cũng không
tiện biểu lộ ra thôi.

Lý thị kiềm chế cơn tức, vẻ mặt
đau lòng tiếc hận: “Nguyên Xuân, Trường Hủ đều là tôi nhìn chúng nó lớn lên,
thật không nghĩ tới hai đứa lại có lá gan như vậy. Hiện tại rơi vào kết cục
này, coi như là cho bọn chúng một lần giáo huấn.”

Nghe qua là vì huynh muội Mộ
Trường Hủ nói chuyện, kì thực thái độ đã lặng yên thay đổi.

Đây là chuyện Mộ gia, bà thân là
mợ, có đau lòng cũng không tiện can thiệp.

Lý thị thái độ biến hóa, rất nhanh
ảnh hưởng đến Vương thị.

Vương thị không còn khí thế bức
người nữa, ngữ khí ôn hòa không ít: “Việc đã đến nước này, truy nguyên cũng
không có ý nghĩa gì. Trước mắt quan trọng nhất là chữa khỏi bệnh cho Trường
Hủ.”

Về phần Mộ Nguyên Xuân, không đề
cập tới nửa chữ.


Làm ra cử chỉ lỗ mãng bại hoại môn
phong như vậy, đừng nói là cấm chừng. Cho dù là trực tiếp phái đến điền trang
một năm rưỡi, La gia cũng không hé răng.

Trương thị rốt cục có cơ hội nói
chuyện: “Các vị yên tâm, tôi sớm phái người thỉnh đại phu đến. Dàn xếp ở tại
trong phủ. Cũng an bài hạ nhân thay phiên chiếu cố Trường Hủ. Chờ nó bình yên
tỉnh, tôi nhất định phái người truyền tin La gia.”

So với trước kia. Trương thị nay
hành động rất có tiến bộ. Một phen lời nói cũng coi như chu toàn, không
có gì để chỉ trích.

Lý thị cùng Vương thị liếc nhau,
không còn chút khí thế. Qua loa ứng đối vài câu, liền trở về phòng ở Mộ Trường
Hủ.

Mộ Nguyên Xuân được nhóm biểu tỷ
muội vây xung quanh, vẫn chưa cảm nhận được nhiều ấm áp, ngược lại hoảng sợ bất
an. Đến khi hai mợ đi vào, lập tức ngẩng đầu nhìn đi qua.

Vương thị ánh mắt có chút phức
tạp, Lý thị lại tránh ánh mắt cô ta.

Mộ Nguyên Xuân trong lòng run lên.
Biết chuyện mình sợ nhất đã xảy ra. Các mợ đã biết chân tướng sự việc

Cô ta cô phụ một mảnh tình ý của
biểu ca, cũng cô phụ chiếu cố cùng thương tiếc của cữu gia với cô ta. Bởi vậy,
bọn họ còn có thể đối đãi như bình thường với cô ta sao?

……

Lý thị nói vài câu, liền cáo từ.

Các vị tiểu thư La gia trong lòng
âm thầm kinh ngạc. Lúc về, La Kỳ nhịn không được nói: “Mẫu thân, biểu ca sinh
bệnh chậm trễ thi hội, biểu muội lại tiều tụy, suy yếu, khẳng định là mẹ con
Trương thị lại khi dễ bọn họ. Mẹ cùng nhị thẩm như thế nào không nói gì lại
về?”

Điểm này không giống tính tình Lý
thị, Vương thị.

Đổi là ngày xưa, hai người khẳng
định không thuận theo, không buông tha, đại náo một hồi. Hôm nay lại lặng yên
không tiếng động sẽ trở về, thấy thế nào đều có điểm là lạ.

Lý thị bình tĩnh nói: “Việc này
chúng ta đều có chủ trương. Con không cần quan tâm.”

La Kỳ nhăn mũi, tự giác ủy khuất,
nhất thời trề môi. Hốc mắt cũng hơi hơi phiếm hồng.


Vương thị biết nội tình, tự nhiên
rõ ràng nguyên nhân Lý thị tâm tình không tốt. Lập tức giảng hòa: “Đại tẩu, Kỳ
Nhi cũng là quan tâm Trường Hủ cùng Nguyên Xuân, mới hỏi nhiều vài câu. Tẩu cần
gì phải sinh khí?”

Lý thị nghẹn một bụng cơn tức, ở
Mộ gia không tiện phát tác, lúc này nhịn không được, cười lạnh nói: “Đúng vậy,
chúng ta có ý tốt quan tâm bọn họ. Chỉ sợ người ta vị tất thật sự cảm kích.”

Lời này như thế nào nghe đều có
chút không thích hợp.

La Kỳ mặc dù cảm thấy kỳ quái,
cũng không dám hỏi lại.

Vương thị hướng Lý thị nháy mắt.
Loại sự tình này. Không nên để bọn trẻ biết. Vạn nhất xảy ra điều gì thì không
hay.

Lý thị hít sâu một hơi, không mở
miệng nữa. Trong xe ngựa không người nói chuyện. Không khí nặng nề đầy áp lực.
Không khí như vậy, duy trì đến hồi phủ.

……

Hồi phủ. Lý thị đuổi nhóm nữ nhi
về, sau đó liền đi viện La Ngọc ở.

“Thiếu gia đâu?” Lý thị thản nhiên
hỏi.

Gã sai vặt đáp: “Thất thiếu gia
đầu tiên là luyện công, sau lại cưỡi ngưạ đi ra ngoài.”

Nói cách khác, La Ngọc căn bản
không ở trong phủ.

Lý thị phía trước không biết cũng
liền thôi, hiện tại rõ ràng ngọn nguồn sự tình, đau lòng xót con.

La Ngọc mấy ngày xin nghỉ, hoặc là
là ở trong phòng luyện quyền, hoặc là cưỡi ngựa đi ra ngoài. Một ngày so với
một ngày càng thêm trầm mặc uể oải. Nguyên lai, đều là bởi vì Mộ Nguyên Xuân!

“Thất thiếu gia trở về, lập tức
nói tới gặp ta.” Lý thị bình tĩnh phân phó.

Gã sai vặt không dám chậm trễ, gật
đầu vâng mệnh.

Đợi tới chạng vạng, La Ngọc rốt

cục trở về. Khuôn mặt tuấn tú ngày thường thần thái sáng láng, lúc này lại có
vẻ thập phần uể oải. Mạnh mẽ đả khởi tinh thần nói: “Mẫu thân tìm con, có chuyện
gì sao?”

Lý thị nhìn La Ngọc, chậm rãi hỏi:
“Ngọc Nhi, gần đây con xin nghỉ không đi Thượng Thư phòng, là vì cái gì?”

La Ngọc miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Không có gì. Chỉ là có chút mệt mỏi, nghĩ nghỉ ngơi mấy ngày.”

Đến lúc này, vẫn giấu diếm. Lý thị
vừa đau lòng vừa sinh khí, không vòng vo nữa, gọn gàng dứt khoát nói: “Ta hôm
nay đi qua Mộ gia, chuyện gì cũng đều đã biết.”

La Ngọc cả kinh, thốt lên: “Mẫu
thân, người biết chuyện gì?”

Lý thị tức giận đáp: “Biểu muội
Nguyên Xuân của con không vừa mắt La gia, một lòng phải làm thái tôn phi.
Chuyện như vậy, con cho là có thể gạt cả đời sao?”

La Ngọc á khẩu, khuôn mặt tuấn tú
trở nên trắng bệch.

Lời nói này, hung hăng đánh trúng
chỗ đau trong lòng hắn.

Lý thị thấy La Ngọc sắc mặt lộ vẻ
sầu thảm, không khỏi âm thầm hối hận chính mình nói quá lời, liền giảm ngữ khí:
“Nó có tâm tư lớn, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn trở. Cô nương tốt trong kinh
thành còn nhiều, ta ngày sau nhất định cho con một người tài mạo xuất chúng
xứng đôi.”

La Ngọc im lặng không nói.

Tài mạo xuất chúng, cũng so ra kém
thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thâm hậu tình ý. Trong mắt hắn chỉ có cô gái với nụ
cười yếu ớt thản nhiên kia, rốt cuộc không dung được bóng hình người khác.

Nghĩ đến đến Mộ Nguyên Xuân, tình
hình ngày nào đó nhất thời lại nổi lên trong lòng.

La Ngọc trong lòng một trận co rút
đau đớn, cắn chặt môi.

Hiểu con ai bằng mẹ. Lý thị gặp La
Ngọc phản ứng như vậy, liền biết lời mình nói nó nghe không vào, không khỏi
thầm than một tiếng. Đổi đề tài: “Có chuyện con chưa biết! Trường Hủ hai ngày
trước bị phong hàn, dám chống đỡ đi tham gia thi hội, hôm nay buổi sáng bị hôn
mê bất tỉnh ở trường thi……”

Cái gì?

La Ngọc không dám tin tưởng lỗ tai
mình, vội vàng truy vấn: “Biểu đệ hiện tại thế nào?”

“Đã được đưa về phủ, ta và nhị
thẩm con nhận được tin, đi Mộ gia thăm. Tới lúc về, nó vẫn còn hôn mê bất
tỉnh.” Trong giọng nói Lý thị có vài phần tiếc hận: “Thật sự là rất đáng tiếc.
Trường Hủ văn thải xuất chúng, lần này thi hội vốn là nắm chắc có thể khảo
trung. Trì hoãn như vậy, lại mất thêm ba năm.”


Chuyện này đối với tương lai Mộ
Trường Hủ, đương nhiên là có ảnh hưởng sâu xa.

Không từ mà biệt, chính là chuyện
chung thân đại sự cũng bị ảnh hưởng. Nếu là có thể ở năm nay khảo trung tiến
sĩ, muốn tìm mối hôn nhân tốt là chuyện dễ dàng. Nếu không, chỉ bằng thân phận
trưởng tôn Mộ gia, muốn kết hôn một quý nữ thế gia là không dễ.

La Ngọc cùng Mộ Trường Hủ luôn
luôn giao hảo, nghe thế, trong lòng thực tại không rõ tư vị gì. Không cần nghĩ
ngợi nói: “Ngày mai con đi thăm biểu đệ.”

Lý thị phản đối: “Không được! Con đã quên Nguyên Xuân cùng Trường Hủ đối với con thế nào sao? Bây giờ còn
tới cửa, không sợ người Mộ gia chê cười.”

Cháu ngoại trai, cháu ngoại gái,
nhưng đây là con mình. Lập trường Lý thị kiên định!

La Ngọc há miệng thở dốc, lại nghĩ
không ra nửa câu phản bác, không khỏi suy sụp cúi đầu.

……

Vào lúc ban đêm, Lý thị căm giận
đem việc này nói cho trượng phu: “…… Uổng chúng ta nhiều năm đối chiếu cố huynh
muội bọn chúng, hiện tại xem ra, đúng là dưỡng một đôi sói mắt trắng. Ngọc Nhi
văn võ song toàn, còn trẻ hiếm có, thiếu niên xuất chúng như nó đâu phải dễ
tìm. Nguyên Xuân là cháu ngoại ruột chúng ta, lại ở La gia lớn lên, cho nên
thiếp mới bất kể dòng dỗi Mộ gia. Hiện tại hay rồi, người ta lòng tràn đầy chí
khí, xem thường Ngọc Nhi. Ngọc nhi mấy ngày nay thất hồn lạc phách, đều là bởi
vì Nguyên Xuân. Cháu ngoại như thế, thật sự làm cho người ta thất vọng đau
khổ.”

La Uẩn cau mày, thật lâu không nói
chuyện.

Chuyện này, quả thật là Mộ Nguyên
Xuân không đúng. Hắn thân là cậu muốn khuyên vài câu vì cháu, cũng không lời
nào để nói.

Lý thị càng nói càng kích động,
hốc mắt đỏ lên: “Lão gia, thiếp biết lão gia đau lòng hai đứa nó. Thiếp làm sao
không đau lòng bọn chúng? Mẹ ruột mất sớm, cha tái giá lại có thêm một đứa con
gái, một đứa con trai. Kế thất Trương thị, xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo kiến
thức hạn hẹp. Lão gia e sợ bọn chúng chịu ủy khuất, cho nên kiên trì đón chúng
tới La gia. Thiếp làm mợ, không có nửa điểm không vui. Nhiều năm qua, vẫn tận
tâm hết sức chiếu cố bọn chúng. Nhưng hai đứa chúng, hồi báo chúng ta thế nào?
Sau này bọn chúng có chuyện gì, thiếp không có tâm tư xen vào nữa. Thời gian
rảnh rỗi, không bằng nghĩ tìm mối hôn nhân tốt cho Ngọc Nhi.”

Nếu không phải vì chờ Mộ Nguyên
Xuân, việc hôn nhân La Ngọc làm sao lại kéo dài đến nay?

La Uẩn rốt cục thở dài nói: “Bọn
nhỏ lớn, có tâm tư tính toán chính mình cũng là khó tránh khỏi. Nếu Nguyên Xuân
cùng La gia chúng ta không có duyên phận, cũng không tất cưỡng cầu. Coi như
chưa phát sinh chuyện gì là được.”

Tình cảm cậu cháu là không bỏ
được. Nhưng trải qua chuyện như vậy, khó tránh khỏi lạnh tâm.

……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.